• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-359

Chương 360: Đàm phán




73365.png
Xem ra, chắc là cậu ta đã đánh nhau với người khác



“Là anh đánh cậu ta, nếu như muốn kiện anh tội cố ý đả thương người khác thì cứ tự nhiên.”



Phó Cẩm Hành đi theo sau, dửng dưng nói



Mạnh Tri Ngư mấp máy môi, không nói được một chữ



“Đừng tin hắn! Hắn là một tên lừa đảo!”



Minh Duệ Viễn giãy giụa, lớn tiếng hét lên với cô.



Bây giờ cậu ta chỉ còn có thể ôm lấy một tia hy vọng duy nhất, chính là việc người phụ nữ này mất trí nhớ, chỉ cần cô không nhớ mình là ai thì sẽ không thể chấp nhận Phó Cẩm Hành!



“Đừng quên những gì tôi đã từng nói với chị! Người đàn ông này không đáng tin! Người nhà họ Mạnh càng không thể tin tưởng!” Minh Duệ Viễn gân cổ lên, cậu ta lớn tiếng3la hét, hai mắt đỏ lên, nhìn qua vô cùng đáng sợ



Theo quy định liên quan, trong tình huống không thể bảo lãnh, đêm nay cậu ta phải ở lại chỗ này



Hơn nữa, Minh Duệ Viễn đã sớm bị coi là nhân vật nguy hiểm trong hệ thống nội bộ



Nếu như không phải cậu ta lợi dụng thân phận giả, thay hình đổi dạng thành công, vừa đặt chân về Trung Hải chắc chắn sẽ bị bắt lại



Đến bây giờ, rốt cuộc Minh Duệ Viễn đã hiểu rõ, sở dĩ cậu ta bị lật thuyền trong mương như ngày hôm nay, tất cả đều là do Tiểu Hào ban tặng! Sau khi cậu ta bị mang đi, Phó Cẩm Hành mới mở miệng nói: “Nếu như em đến nộp tiền bảo lãnh cho cậu ta, vậy thì khỏi đi, anh sẽ không dễ dàng để0cho cậu ta có cơ hội thoát ra ngoài nữa đâu.” Mạnh Tri Ngư mở miệng, khàn giọng hỏi: “Anh là ai? Anh có thù oán gì với cậu ta sao?” Vấn đề này, thật ra là chuyện cô đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.



Những tin tức ào ào tuôn ra trên mạng, Mạnh Tri Ngư đều xem qua rồi, nếu không, cô căn bản sẽ không biết Minh Duệ Viễn chính là Minh Duệ.



Nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng người đàn ông này trả lời.



“Chuyện khác để sau này hãy nói, trước tiên em hãy cùng anh về thăm Tân Tân đã, lâu như vậy không được gặp em, thằng bé không có ngày nào vui vẻ cả...”



Không chờ Phó Cẩm Hành nói xong, Mạnh Tri Ngư đã lộ ra vẻ nghi ngờ: “Tân Tân là ai?”



Sắc mặt hắn càng thêm khó5coi



“Con trai của chúng ta.”



Cô cực kỳ hoảng sợ, mặt trắng bệch ra



Ngay sau đó, Mạnh Tri Ngư đột nhiên nhớ ra, quả thật có một lần mình đã thốt lên hai chữ này



Nhưng cô lập tức nghĩ tới Tỉnh Tỉnh



“Tôi phải về!”



Không biết vì sao, trong lòng Mạnh Tri Ngư đột nhiến dâng lên dự cảm không lành



Trên thực tế, từ lúc cô đi đến quán cà phê, nhưng không nhìn thấy Tiểu Hào mà lại nhìn thấy người đàn ông tên là Phó Cẩm Hành này, Mạnh Tri Ngư cũng đã ý thức được tình hình có vấn đề rồi.



Chỉ là mọi chuyện xảy ra đột ngột, cô không có cơ hội để có thể tĩnh tâm mà suy nghĩ một chút.



“Sao vậy?” Thấy sắc mặt cô không bình thường, Phó Cẩm Hành vội vàng hỏi.



“Con! Lúc tôi ra ngoài, trong nhà chỉ4có giúp việc ở cùng với Tỉnh Tỉnh, tôi sợ bây giờ con bé..” Mạnh Tri Ngư còn chưa dứt lời, đã bị Phó Cẩm Hành nắm lấy cổ tay, kéo cô chạy ra ngoài



“Lên xe, nói địa chỉ cho anh, nhanh lên!”



Đầu óc hắn tính toán nhanh hơn cô, trong nháy mắt đã nghĩ tới nguyên nhân hậu quả.



Người báo tin cho hắn tới đây, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì chính là Tiểu Hào



Nếu như Minh Duệ Viễn và Phó Cẩm Hành đều bị dụ đến đây, vậy hắn nhất định có cơ hội nhân lúc rối loạn mà mang con bé đi!



“Địa chỉ, địa chỉ là...” Nhất thời, đầu óc Mạnh Tri Ngư có chút rối loạn.



Mãi sau này cô mới bị Minh Duệ Viễn đưa về đây, căn bản chưa quen thuộc với khu vực kia, chỉ có9thể nhớ mang máng mà thôi.



“Không sao cả, em cho anh một cột mốc nào đó làm dấu hiệu nhận biết, anh lái xe, còn em quan sát bên ngoài! Thấy đường phố quen thuộc, hoặc là tòa nhà nào quen thuộc, lập tức nói cho anh biết!”



Phó Cẩm Hành thắt chặt dây an toàn, đạp chân ga, phóng như bay về phía chỗ ở của Minh Duệ Viễn.



Mặc dù Mạnh Tri Ngư hốt hoảng không yên, nhưng cô là mẹ ruột, so với bất cứ ai cũng đều quan tâm con hơn.



Cô ra sức suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra tên của một tòa chung cư, nhưng thật sự không nhớ nổi địa chỉ cụ thể.



Nhưng chỉ cần có tên, dựa vào bản đồ trực tuyến là có thể tra ra được.



Phó Cẩm Hành không biết Hà Tư Ca đã gặp phải chuyện gì, hắn chỉ mơ hồ đoán được có khả năng đầu óc cô đã từng bị tổn thương, cho dù là trí nhớ hay năng lực suy nghĩ đều không được như người bình thường



Nhưng chỉ cần cô vẫn còn sống, chỉ cần cô vẫn còn bên cạnh hắn, những chuyện này đều không phải là trở ngại, càng không phải là vấn đề.



“Có phải là chỗ này không?” Hẳn dừng xe dưới chân chung cư, chỉ vào tòa nhà phía trước.



Mạnh Tri Ngư thở phào một hơi, gật đầu, nhanh chóng mở cửa xe ra, chạy một mạch vào chung cư



Bọn họ vội vàng bước ra khỏi thang máy, nhưng ngay từ khoảnh khắc mở cửa ra, trái tim đã nguội lạnh một nửa



Trong phòng không có một bóng người, đồ vật đều còn đó, nhưng con bé lại không có ở đó



“Hai người giúp việc đâu? Tỉnh Tỉnh đâu?” Mạnh Tri Ngư luống cuống chạy vào phòng trẻ em, nhìn thấy cái giường nhỏ trống không, cuống cuồng đến nỗi sắp bật khóc



“Em nói lúc trước ở đây có hai người giúp việc à?” Phó Cẩm Hành nhanh chóng kiểm tra một vòng, chắc chắn nơi đây không có người nào cả, nhưng hành lý của người lớn đều còn đó, thậm chí đến sữa bột, tã cho trẻ con vẫn còn nằm trên bàn.



“Đúng vậy, hai người, lúc tôi ra khỏi nhà, một người đang làm việc nhà, một người đang dỗ cho Tỉnh Tỉnh ngủ..



bình sữa, không thấy cái bình sữa nào, chăn của con cũng không thấy đâu, còn cả mũ của Tỉnh Tỉnh nữa...” Mạnh Tri Ngư vừa kiểm tra đồ vật, vừa sốt ruột nói



Xem ra, Tiểu Hào đã mang con bé đi rồi.



Hắn sợ trên đường đi con bé bị lạnh hoặc đói, nên lúc rời đi đã mang theo một bình sữa bột pha sẵn, còn quấn chặn đội mũ cho nó.



Nghe Mạnh Tri Ngư nói xong những chi tiết này, Phó Cẩm Hành nhanh chóng suy tính trong lòng.



Mặc dù vậy, hắn vẫn không có cách nào yên tâm được



Đối với loại người liều mạng như thế, lương tâm là thứ xa xỉ, bọn họ căn bản sẽ không thật lòng yêu thương trẻ con.



“Em có biết hắn có thể đi đâu không?”



Mặc dù biết rõ khả năng không lớn, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn mở miệng hỏi.



Mạnh Tri Ngư vô thức lắc đầu.



Cô vốn không tiếp xúc nhiều với Tiểu Hào, ngoại trừ ngày đó..



“A, đúng rồi, hắn nói với tôi, ba hắn bị bệnh rất nặng, mỗi ngày đều tốn rất nhiều tiền để chữa trị! Tôi cảm thấy hắn là một người rất hiếu thuận, có phải hắn đi thăm ba hắn rồi không?”



Nghe cô nói xong, Phó Cẩm Hành nhìn đồng hồ, mím chặt môi.



Nếu như bây giờ bọn họ chạy đến bệnh viện, có lẽ cũng không còn kịp rồi



Tiểu Hào không thể ngoan ngoãn ở trong bệnh viện để chờ bị bắt



Đúng lúc này, điện thoại bàn trong căn hộ đột nhiên vang lên làm hai người bọn họ giật mình



Mạnh Tri Ngư gần như nhảy lên khỏi mặt đất, phóng tới bàn trà, lập tức nhấc ống nghe lên



“Anh đã làm gì Tỉnh Tỉnh rồi? Anh nói đi!” Cô biết rõ, người biết số điện thoại này, không ai khác ngoài Minh Duệ Viễn và Tiểu Hào



Bây giờ Minh Duệ Viễn đã bị cảnh sát khống chế, như vậy người duy nhất có thể gọi điện thoại tới, dĩ nhiên chỉ có thể là Tiểu Hào



“Yên tâm đi, bây giờ con bé rất ổn, ăn uống no đủ, đang ngủ trong lòng tôi.” Tiểu Hào trầm giọng trả lời



Từ khi Tỉnh Tỉnh sinh ra, hắn và Minh Duệ Viễn đã lao tâm lao lực vì cô bé này không ít, vì vậy, đối với con bé, hai người cũng không xa lạ gì



Mặc dù lúc Tỉnh Tỉnh tỉnh lại, phát hiện mình không nằm ở giường em bé quen thuộc, chuyện này làm con bé mếu máo không vui lắm, nhưng biết người bên cạnh là người quen, tâm trạng bé đã nhanh chóng bình tĩnh lại



Nếu như mang theo một đứa trẻ khóc mãi không ngừng, rất dễ bị người khác nghi ngờ



“Rốt cuộc anh muốn gì?” Mạnh Tri Ngư lớn tiếng hỏi, giọng nói hơi nghẹn ngào



“Đầu óc của cô quả nhiên là không tốt lắm, tôi đã nói với cô từ lâu rồi, cô đồng ý hợp tác với tôi, tôi trả lại con gái cho cô, còn giúp cô rời khỏi tên họ Minh đó, chỉ cần cô đưa cho tôi một trăm triệu, cô quên rồi sao?” Tiểu Hào khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại



Cô hơi khựng lại



Thật ra, Mạnh Tri Ngư căn bản không để tâm đến chuyện này.



Cô không tin Tiểu Hào lại có khả năng thay đổi mọi chuyện như vậy



Nhưng sự thật đã bày ở trước mắt, cô không thể không tin.



Mạnh Tri Ngư hít sâu một hơi: “Tôi, tôi chưa quên...”



“Bây giờ Minh Duệ Viễn tàn đời rồi, cậu ta đã không thể hạn chế sự tự do của cô nữa, cũng tương đương như tôi đã giúp cô thoát khỏi cậu ta, tôi đã làm được điểm này



Còn con gái cô, tôi cần cô đem tiền ra đổi



Được rồi, tôi không nói nhảm với một người phụ nữ làm gì nữa, cô bảo Phó Cẩm Hành nói chuyện với tôi đi.”



Nghe giọng điệu của hắn, giống như vô cùng chắc chắn Phó Cẩm Hành đang ở bên cạnh cô.



Phó Cẩm Hành giơ tay kéo Mạnh Tri Ngư lại gần, lấy ống nghe từ trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đưa cho anh đi, anh nói chuyện với hắn, sẽ không có chuyện gì đâu.”



Cho dù cô lo lắng, nhưng biết bây giờ năng lực của mình có hạn, hoàn toàn không có cách nào tiếp tục đàm phán với đối phương nữa.



“Anh muốn bao nhiêu tiền?” Phó Cẩm Hành nói thẳng



Hắn đã điều tra về người đàn ông này rồi



May mắn là, có lẽ hắn chỉ cần tiền mà thôi.



Tống tiền không đáng sợ, ngược lại kiểu không cần tiền như Minh Duệ Viễn mới đáng sợ



“Thật hào sảng, không hổ là Phó Cẩm Hành, anh thực sự rất lợi hại, tôi bội phục anh.” Tiểu Hào vô cùng tán thưởng nói.



“Đừng nói lời thừa thãi nữa, thời gian, địa điểm, anh quyết định đi.” Phó Cẩm Hành cau mày, lại liếc nhìn thời gian.



Hắn biết rõ, nếu như đối phương đã dám gọi điện thoại tới, thì chứng tỏ không lo lắng bị truy ra vị trí



Hơn nữa, bây giờ hắn cũng không có thiết bị, căn bản không cách nào lần ra được



“Tôi biết mối quan hệ giữa nhà họ Phó các anh với cảnh sát không phải tầm thường, tôi sẽ không ngu ngốc tự đào cho mình đào một cái hố rồi chủ động nhảy vào đâu.” Tiểu Hào chép miệng



Sau đó, hắn lại nói: “Lúc trước nói muốn một trăm triệu tệ chỉ là nói đùa thôi, tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn ba tôi còn sống, ngày một khỏe mạnh hơn



Anh đưa ông ấy ra nước ngoài chữa bệnh, hơn nữa còn phải ký hợp đồng với bệnh viện, đảm bảo hoàn thành toàn bộ quá trình trị liệu, tuyệt đối không được dừng lại giữa chừng, anh hiểu ý của tôi không?”



Đương nhiên Phó Cẩm Hành đã hiểu.



Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Anh thật sự rất hiếu thuận đấy, bí quá hóa liều, cũng chỉ vì muốn tranh thủ cho ba anh một cơ hội sống!”



Tiểu Hào cười khan vài tiếng: “Ngại quá không dám nhận, so với anh, tôi vẫn không thể tàn nhẫn tuyệt tình với ba mẹ mình như vậy được!”



Nghe ra được hắn đang cố ý nói móc Phó Cẩm Hành



Phó Cẩm Hành híp mắt, không nói gì



“Chuẩn bị những chuyện này, không thể làm xong trong hai ba giờ được, nhanh nhất cũng mất một ngày, thậm chí hai ngày



Làm sao tôi có thể tin tưởng anh nhất định sẽ đảm bảo sự an toàn cho con gái tôi?” Hắn truy hỏi.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom