• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-378

Chương 379: Xin lỗi, tôi không yêu cô




Tuy nói như vậy, nhưng trong giọng nói của Phó Cẩm Hành trừ không bất đắc dĩ ra, lại không hề có oán trách.



Trên thực tế, hắn còn cảm thấy có thể giải quyết phiền phức cho người phụ nữ mình để ý cũng là một niềm hạnh phúc. “Anh nói đi, rốt cuộc có đồng ý không?” Mạnh Tri Ngư3thừa thắng xông lên, liếc nhìn hắn. Nghĩ lại trình tự chương trình hôm nay, Phó Cẩm Hành vẫn gật đầu: “Được rồi.” “Cám ơn chồng! Không được nuốt lời đấy nhé, nuốt lời là chó con, phải kêu gâu gâu trên truyền hình trực tiếp!” Mạnh Tri Ngư hô to một tiếng, nhào tới, hồn chụt chụt lên mặt Phó0Cẩm Hành. “Anh mặc quần áo đi, em đi đánh răng đây!” Cô quay đầu chạy, sợ chậm một bước sẽ bị hắn đánh bay. Phó Cẩm Hành lắc đầu, cầm cái áo sơ mi trên tay lên, soi gương, chậm rãi mặc vào. Biết Phó Cẩm Hành sẽ thay thế vị trí khách mời còn trống, Triệu Tuyết Lệ kinh5ngạc trợn to mắt: “Anh Phó đồng ý rồi ạ?!” Đây là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành! Mạnh Tri Ngư gật đầu, tiếp tục xem bản kế hoạch truyền hình trực tiếp, cô không ngẩng đầu lên trả lời: “Đúng vậy, anh ấy đồng ý rồi, chị đã dùng cái chết để ép anh ấy.” Triệu Tuyết Lệ lau4mồ hôi trên trán, cảm khái nói: “Quả nhiên là thế, em quen anh Phó cũng mấy năm rồi, với tính anh ấy, không thể nào làm loại chuyện như vậy, trừ phi là vì chị.” “Mọi việc đều phải dũng cảm thử nghiệm, ngộ nhỡ anh ấy thử một lần, say này sẽ say mê làm truyền hình trực tiếp,9không thích làm sếp lớn nữa, muốn làm người nổi tiếng thì sao?” Mạnh Tri Ngư vô cùng mong đợi nói, không hề để ý thấy Triệu Tuyết Lệ nghe vậy đã sắp ngất đi rồi. Bốn giờ chiều, tất cả nhân viên đều tụ họp đông đủ ở Đại viện nhà họ Hà, chuẩn bị cho công tác truyền hình trực tiếp. Các nghệ sĩ bắt đầu trang điểm, Tiêu Tụng cũng ở đây. Vừa nhìn thấy Mạnh Tri Ngư tới, cậu ta lập tức muốn đứng lên.



“Cậu cứ ngồi đi, tiếp tục trang điểm” Cô nói. Nhìn sắc mặt Tiêu Tụng, Mạnh Tri Ngư yên tâm hơn nhiều, không hổ là tuổi trẻ, năng lực khôi phục kinh người, nằm trong bệnh viện một đêm, nhìn cậu ta đã không sao rồi. Nhưng vẫn không thể xem nhẹ.



Thầy thợ trang điểm bắt đầu làm tóc cho Tiểu Tụng, Mạnh Tri Ngư lại dặn dò mấy câu rồi mới lặng lẽ đi ra ngoài. Chỉ một lúc sau, Phó Cẩm Hành đã đến.



Cô cười như hoa đón hắn, dùng ngón tay trỏ ngoắc ngoắc hắn, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nhỏ giọng nói: “Anh đến rồi à? Em còn sợ anh cho em leo cây đấy!” Phó Cẩm Hành nặng nề hừ một tiếng: “Anh là người như vậy à?” Nói xong, hắn còn không quên véo mũi có một cái.



Mạnh Tri Ngư liên tục kêu đau.



“Thực toàn thập mỹ” đã thông báo chính thức, tuyên bố buổi truyền hình trực tiếp tối nay sẽ tiến hành bình thường.



Trừ Trương Tử Hân và Tiêu Tụng đang trong gặp chút sự cổ ra, dựa theo quy định của cuộc thi, còn có một vị khách mời trợ uy giúp bến tấn công sàn đấu, tiến hành so tài.



Còn người khách mời trợ uy là ai, vì chương trình này là hình thức truyền hình trực tiếp, cho nên vô cùng thần bí, sẽ không tiết lộ trước. Rất nhiều chương trình tổng hợp đều có phần khách mời thần bí này, nhưng chương trình cần phải quay thu, rất khó giữ bí mật trăm phần trăm. “Thực toàn thập mỹ” thì khác, chưa đến lúc mở màn, trừ một số nhân viên ra, không ai biết sẽ có ai xuất hiện.



“Anh mau đi trang điểm đi, lát nữa nhất định phải biểu hiện tốt, phải bộc lộ tài năng!” Mạnh Tri Ngư cười đầy Phó Cẩm Hành đến phòng trang điểm riêng, thợ trang điểm đã đợi từ lâu rồi.



“Cô Phó! Cô Triệu mời cô đến sau bếp xem một chút...”



Một nhân viên tìm một vòng, rốt cuộc cũng tìm được Mạnh Tri Ngư, vội vàng gọi cô.



“Được, tôi sẽ đi ngay.” Dù sao Phó Cẩm Hành cũng phải trang điểm, đàn ông trang điểm cũng không có gì mà xem cả, Mạnh Tri Ngư lập tức đi đến bếp. Cô vừa đi, một người phụ nữ đã đi ra khỏi sau cây cột chỗ gấp khúc hành lang. Là Trương Tử Hân vừa mới trang điểm xong, cô ta nói chuyện điện thoại, đang định về phòng nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng Phó Cẩm Hành, nên lập tức nấp đi.



Vốn tưởng là hắn chỉ đến kiểm tra, không ngờ, người đàn ông này lại chiều con tiện nhân kia lên tận trời. Không chỉ mặc cho cô ta dùng trang web truyền hình trực tiếp minh thu mua ra làm loạn, còn vì người khác vắng mặt mà đích thân thay thế:



Đường đường là Tổng Giám đốc của Phó Thị lại chạy đến một chương trình tổng hợp cầm đũa nấu ăn, nói ra ai sẽ tin?



Trương Tử Hân nghiến răng, quay đầu xông vào phòng hóa trang.



Cô ta không thèm gõ cửa, đẩy ngay cửa phòng ra.



“Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với anh Phó.”



Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của thợ trang điểm, Trương Tử Hân hung dữ nói. Thợ trang điểm nhìn về phía Phó Cẩm Hành, vì đang kẻ lông mày cho nên hắn luôn nhắm mắt.



“Anh Phó, chuyện này...” Thợ trang điểm lúng túng hỏi. “Cô đi ra ngoài trước đi, lát nữa lại tiếp tục.”. Phó Cẩm Hành không mở mắt ra, dựa đầu vào ghế, nhẹ giọng nói. Thấy hắn lên tiếng, thợ trang điểm như được đại xá, cô ấy vội vàng đặt cái bút kẻ mày trong tay xuống, quay người đi ra ngoài. Đến lúc trong phòng trang điểm chỉ còn lại hai người bọn họ, Trương Tử Hân mới đi từng bước một qua đó, đứng bên cạnh Phó Cẩm Hành.



“Anh vì cô ta làm nhiều việc như vậy, có đáng không? Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt, anh lại thật sự coi em là người thay thế, đá em đi!”



Vành mắt Trương Tử Hân sắp nứt ra nhìn mình trong gương, cho dù là lúc sa sút nhất, tháng nào cô ta cũng phải đi đến chỗ chỉnh hình một chuyến, bảo dưỡng gương mặt này. Đối với nữ minh tinh mà nói, bề ngoài là vốn liếng để kiếm cơm.



Mà đối với Trương Tử Hân, gương mặt mà cô ta dày công thay đổi này càng là con tốt để cô ta đổi đời. Cho dù chỉ có mấy phần tương tự, cũng đủ rồi.



Nhưng lần này về nước, Trương Tử Hân phát hiện rõ ràng mình đã già rồi, đặc biệt là khi cô ta gặp người phụ nữ kia, so sánh ra, cô ta đã hoàn toàn thua. Một người phụ nữ sống có tốt không, nhìn trạng thái là biết, ai để cô ngây thơ giống như trẻ con, người đó sẽ có thể thật sự làm cô hạnh phúc, câu này quả thật không sai. Nhìn lại mình, ngày nào cũng toan tính, bảo dưỡng, nhưng ngày một già đi...



Cô ta không phục! “Dựa vào cái gì? Rốt cuộc dựa vào cái gì?” Trương Tử Hân cầm dao cạo lông mày trên bàn trang điểm lên, không chút do dự dí vào cổ Phó Cẩm Hành. Chỉ cần cô ta dùng sức, máu tươi sẽ chảy ra. Cô ta gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh như vậy.



“Không phải cô muốn làm chuyện này ở đây đấy chứ? Bên ngoài ít nhất có trên trăm người có thể làm chứng, cô không trốn thoát được đâu, lỡ như tôi chết, nửa đời sau cô phải sống ở trong tù. Biết người đẹp như cô ở trong tù sẽ có kết cục gì không? Không chỉ bị đàn ông chơi, còn bị phụ nữ chơi...”



Phó Cẩm Hành vẫn nhắm hai mắt, nhe cười như không nói.



“Im miệng! Cho dù tôi chết cũng còn hơn bị anh làm nhục! Anh nhìn anh đi, Phó Cẩm Hành, sự kiêu ngạo của anh đâu, sự cao cao tại thượng của anh đâu? Tại sao ở trước mặt con tiện nhân đó, anh lại giống như một con chó thể! Anh chưa bao giờ cười với tôi như thế? Chưa từng... dù chỉ một lần...”



Dường như nghĩ tới chuyện gì đau lòng, Trương Tử Hân buông lỏng tay, cái dao cạo lông mày rơi xuống đất.



Cô ta không biết tại sao mình lại đi vào đây, càng không biết tại sao mình phải nói nhiều lời vô vị như vậy.



Trong lòng như có một cục uất hận kìm nén quá lâu quá lâu, làm sao cũng không có cách nào phát tiết ra, khó mà lắng lại. “Xin lỗi, tôi không yêu cô.” Im lặng rất lâu, cuối cùng Phó Cẩm Hành mở mắt ra. Nhưng trong ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Tử Hân, không có áy náy, chỉ có thương hại. Cho dù là xin lỗi, người đàn ông này cũng không cảm thấy mình sai. Có lẽ, hắn làm vậy chỉ vì để cô ta dễ chịu hơn một chút, đừng có đeo bám mãi không buông như vậy. “Ha ha, xin lỗi... em đợi câu xin lỗi” của anh đến tan nát cả trái tim rồi.” Trương Tử Hân lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống. Lần đầu tiên cô ta phát hiện, hóa ra mình có thể bật khóc một cách dễ dàng như vậy. Những năm nay, diễn nhiều phim tình cảm như vậy, mỗi lần quay đến cảnh khóc, Trương Tử Hân đều phải cố gắng lắm mới rơi được nước mắt.



Hóa ra, chỉ là bởi vì không cảm thấy đau lòng mà thôi. “Được, nếu đã như vậy, em biết phải làm thế nào rồi.” Giống như nghĩ thông suốt điều gì, Trương Tử Hân lập tức thu lại nước mắt, cô ta dùng đầu ngón tay cẩn thận lau khóe mắt, sợ làm nhòe lớp trang điểm. Hít sâu một hơi, cô ta cười lạnh một tiếng: “Nếu anh Phó đã đích thân xuất trận, vậy thì phải nấu được một món ngon đấy, đừng có đập vỡ bảng hiệu.” Phó Cẩm Hành khẽ cau mày, cứ cảm thấy trong lời này của Trương Tử Hân còn có ý khác.



Không đợi hắn nghĩ kỹ, cô ta đã đi ra ngoài.



Thợ trang điểm trước đó nhanh chóng đi vào. “Anh Phó, xin hỏi có thể tiếp tục trang điểm rồi chứ. Cô ấy dè dặt hỏi. Phó Cẩm Hành điều chỉnh lại tâm trạng, gật đầu: “Tiếp tục đi, tranh thủ thời gian.” Năm giờ năm mươi lăm phút, truyền hình trực tiếp chính thức bắt đầu đếm ngược.



Nhìn đồng hồ, Mạnh Tri Ngư ngồi trước máy giám sát có chút căng thẳng mà cắn móng tay.



Buổi truyền hình trực tiếp tối nay có hai vấn đề quấy nhiễu cô... Một là rốt cuộc Tiêu Tụng có thể kiên trì truyền hình trực tiếp một tiếng không. Phải biết, lúc truyền hình trực tiếp không phải là ngồi ở đó, uống trà tán gẫu, mà là bận rộn nấu ăn trong bếp.



Còn lại là liệu Phó Cẩm Hành có thể thích ứng với tiết tắt của chương trình tổng hợp, dưới tình hình duy trì trạng thái, phối hợp tốt với nghệ sĩ và nhân viên khác không.



Nửa tiếng trước, bác sĩ đi theo chương trình đã kiểm tra cho Tiêu Tụng một lần, chứng minh bây giờ cậu ta không có vấn đề gì. Còn Phó Cẩm Hành... Mạnh Tri Ngư điều chỉnh micro, nói với đạo diễn: “Phiền anh chuyển ống kính đến chỗ Phó Cẩm Hành, cám ơn.” Một giây tiếp theo, trên máy giám sát xuất hiện gương mặt không có chút biểu cảm gì. Cổ dở khóc dở cười, vội vàng chuyển sang tần số riêng của hai người, nhỏ giọng nói: “Này, anh làm gì mà lạnh lùng thế hả, giống như đang tức giận ai ấy!”



Chỉ thấy Phó Cẩm Hành khẽ nhíu mày, mấp máy đôi môi mỏng. Ngay sau đó, Mạnh Tri Ngư nghe thấy hắn trả lời mình: “Đúng là anh đang tức giận, anh đang giận em, em tưởng người thay thế dễ làm thế à?”



Cô cười khan hai tiếng, vội vàng giải thích: “Em đâu có nghĩ thế, anh là vũ khí bí mật của em, em vốn không định tùy tiện lấy ra, ai bảo bây giờ là thời điểm đặc biệt chứ!”



“Hừ, mồm mép láu lỉnh.”



Dường như Phó Cẩm Hành biết chính xác phương hướng của Mạnh Tri Ngư, nhìn thẳng về phía này, sau đó làm động tác bắn tim.



“Woa!”



Mạnh Tri Ngư hoàn toàn ngây ra, cô còn tưởng là chồng mình căn bản không hiểu những thứ này, không ngờ tòa núi băng này lại bắt kịp trend như vậy! Vì vậy, cô cũng rất nể mặt đứng lên, giơ hai tay lên, đặt ngón tay lên đỉnh đầu, làm ra hình trái tim lớn hơn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom