• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-380

Chương 381: Trong ứng ngoài hợp




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
74602.png
Rất nhiều cộng đồng mạng đều bình luận, bày tỏ không ngờ tài nấu nướng của Phó Cẩm Hành lại giỏi như vậy.



Nhìn con cá sống được hắn xử lý thành thạo là biết không phải chỉ là hình thức rồi, tuyệt đối là bình thường thường xuyên xuống bếp, chứ không phải là nước tới chân mới nhảy. Ý nói, rõ ràng Trương Tử Hân và mấy nghệ sĩ khác đều chỉ chơi cho có, ngay cả cách dùng dao cơ bản cũng không biết. Có điều, trong chương trình nào không cần có mấy bình hoa xinh đẹp chứ?



Lượng fan của mình chính là sự bảo đảm về lượng xem, hơn nữa không phân biệt trai gái, kiểu tiểu thịt tươi giống như Tiêu Tụng, sức kêu gọi thậm chí còn mạnh hơn tiểu hoa.



“Được rồi, có thể cho nấm rồi, hầm một lúc nữa, cuối3cùng sẽ cho mì.” Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm đồng hồ bấm giờ, vừa đến giờ, hắn lập tức lớn tiếng nói. Giây phút hắn mở nắp lồng hấp lên, tất cả mọi người gần như đều ngừng thở, sau đó hít sâu một hơi. Ngay cả với Lập Ban cũng xuất hiện, ông đứng ở cách đó không xa, nghiêm túc ngửi.



“Thật tươi!”



Mấy người đồng thanh nói. Trương Tử Hân bề một đĩa nấm đã cắt sẵn, chuẩn bị cho vào trong lồng hấp, lúc cô ta đến gần Phó Cẩm Hành, đột nhiên nghiêng người đi.



“Ôi!”



Cô ta hét lên một tiếng, tay lảo đảo. Phó Cẩm Hành nhanh tay nhanh mắt nhận lấy cái đĩa, thả nấm vào trong, lại nhanh chóng dậy vào, giữ hơi nóng trong lồng hấp.



Tiêu Tụng ở bên cạnh tốt bụng đỡ Trương Tử Hân, quan tâm hỏi: “Chị Tử0Hân, chị không sao chứ?” Trương Tử Hân lắc đầu, ngượng ngùng cảm ơn cậu ta. Cảnh này làm cộng đồng mạng xem truyền hình trực tiếp lại bắt đầu mắng chửi, bọn họ cho là Trương Tử Hân căn bản là cố ý, nói cô ta muốn dán vào người Phó Cẩm Hành, thậm chí không tiếc làm đổ đĩa nấm kia.



Mức lửa của món ăn này quan trọng như vậy, nếu như nấm đã chuẩn bị không thể dùng, lại đi rửa nấm mới, như vậy thì thịt cá sẽ bị quá lửa. [Tiện nhân đúng là giả vờ giả vịt!] [Chúng tôi xem nấu ăn, không phải đến xem người phụ nữ nào đó lẳng lơ!] [Không cảm thấy Trương Tử Hân đẹp, tôi có phải là người không?] [Cậu không là người, chẳng lẽ là một con chó à?”]



[Đúng vậy, còn không đẹp bằng5Tiểu Bạch nhà chúng tôi, tôi phải làm fan não tàn của Tiểu Bạch, ủng hộ Tiểu Bạch ra mắt!] [Nói là người không chuyên, tôi cược một túi sợi cay, rõ ràng là luyện tập sinh.] Bình luận điên cuồng bay ra, chi chít sắp che kín cả màn hình. Mạnh Tri Ngư tùy tiện xem mấy cái, càng lúc càng cau mày chặt hơn. Cô tò mò hỏi: “Có phải ả Trương Tử Hân này điên rồi không? Chẳng lẽ cô ta không biết, mình biểu hiện trong truyền hình trực tiếp đáng ghét như vậy, sẽ ảnh hưởng đến danh dự ?” Triệu Tuyết Lệ ở bên cạnh thì bình tĩnh nói: “Chị nghĩ sai rồi, fan não tàn sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, cho dù cô ta làm chuyện đại nghịch bất đạo thể nào, bọn họ vẫn thích cô ta4như thế. Theo em thấy, trong mười người này, trước mắt chỉ có một mình cô ta hiểu ý nghĩa sâu xa của chương trình này là gì.”



“Cái gì?”



“Chị nghĩ xem, chẳng lẽ thứ các khán giả muốn xem thật sự là nấu ăn sao? Minh tinh nấu ăn có ngon thế nào cũng sẽ không chạy tới nhà người khác nấu ăn, thứ bọn họ muốn là chủ đề, là thứ có thể thảo luận. Cho nên, Trương Tử Hân làm được rồi, cô ta hiểu rõ ý nghĩa của truyền hình trực tiếp là cái gì hơn chín người còn lại, chị cứ xem đi, nếu không có gì bất ngờ, cô ta sẽ có thể hot trở lại.” Triệu Tuyết Lệ hừ nhẹ một tiếng: “Em thật phục người phụ nữ này, giống y như con gián, đánh mãi không chết, cũng làm người ta9thấy phiền muộn giống y con gián!” Nghe cô giải thích xong, Mạnh Tri Ngư cong khóe miệng cười. Xem ra thứ mình phải học tập vẫn còn quá nhiều, tuyệt đối không thể dương dương tự đắc, hoặc là giậm chân tại chỗ.



Lúc hai bên hoàn thành tác phẩm thi đấu, các giám khảo đều đã nóng lòng muốn thử.



Năm thành viên của các đội xếp thành hàng, sau đó là khách mời trợ uy hôm nay - Phó Cẩm Hành.



Bởi vì vừa rồi hắn đổ nhiều mồ hôi, ngay cả tóc mai cũng ướt, nhìn vô cùng quyến rũ. Không ít các cô gái ở đây đều không nhịn được muốn reo hò. Nghĩ mà xem, người đàn ông mà trên mặt đổ mồ hôi, vóc dáng nổi bật, đẹp trai ngời ngời, hơn nữa còn mang vẻ mặt lạnh lùng khó chinh phục, đứng ở trước mặt đúng là phù hợp với ảo tưởng của tất cả phụ nữ.



Không cần nghi ngờ, Tứ Phương Lai Hạ gần như dùng ưu thể áp bức mà chiến thắng. Đới Lập Bân phá lệ nếm thử một miếng, không nói gì, chỉ gật đầu một cái.



Mặc dù chỉ là một động tác, nhưng cũng đã đủ để nói lên tất cả.



Ngay cả học trò lớn của ông cũng nói: “Món ăn này không ai trong chúng tôi làm được, chỉ có sư phụ có thể làm, tay nghề của anh Phó thật sự rất giỏi.” Bởi vì giành được chiến thắng, đám con gái si mê Tiểu Tụng cũng bắt đầu vui mừng phấn khởi chúc mừng. Truyền hình trực tiếp lại sục sôi. MC hưng phấn hô to, Phó Cẩm Hành là người trong cuộc lại vẫn dửng dưng, chỉ hướng về phía ống kính nói: “Vợ tôi thích ăn cá, tôi thích làm cá cho cô ấy, đối với tôi mà nói, bí quyết nấu ăn rất đơn giản, chính là dùng cả trái tim để nấu. Cám ơn mọi người đã yêu thích, tôi phải về nhà làm cá cho vợ tôi rồi.” Nói xong, hắn xoay người rời đi. Mấy giây sau, bốn phía truyền tới tiếng hét chói tai. Có người chồng như vậy, đúng là có thể kiêu hãnh cả đời! Mạnh Tri Ngư nhìn vào ống kính, vành mắt ươn ướt, cô là một người phụ nữ ngốc ngay cả trí nhớ cũng không còn như cô thật sự có tài đức gì! Ông trời quả nhiên công bằng, mặc dù lấy đi trí nhớ của cô, nhưng cho cô hai đứa con xinh xắn ngoan ngoãn, cùng với một người đàn ông đẹp trai chung tình. Cuộc giao dịch này, không hề thiệt! Cố nén nước mắt, cổ tháo tai nghe xuống, tắt máy giám sát trước mặt.



Mạnh Tri Ngư dặn dò nhân viên bên cạnh một tiếng, chuẩn bị cùng Phó Cẩm Hành rời đi trước. Cô mới vừa đi mấy bước, một người đàn ông lạ mặt đi tới, cuống quýt nói: “Tiêu Tụng vừa bị ngất!” “Hả? Bị ngất à?” Mạnh Tri Ngư kinh hãi, vội vàng hỏi: “ở đâu?” Người đàn ông lập tức nói: “Đi theo tôi, bọn họ đưa cậu ta vào trong phòng VIP rồi, sợ phóng viên chặn cửa!” Mạnh Tri Ngư đi theo hắn, trong lòng luống cuống. Cô ngẩng đầu, phát hiện hướng này không phải đi đến chỗ phòng VIP, trong lòng lập tức cảnh giác. “Anh là ai?”



Cô mới vừa hỏi xong, trên cổ đã đau nhói, giống như là bị kim đâm một cái. Một giây tiếp theo, trước mắt Mạnh Tri Ngư tối sầm, ngã xuống.



Gã đàn ông đỡ lấy cô, đi vào cửa hông, quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai, lúc này mới rời đi.



Bên ngoài cửa hông là một con hẻm nhỏ dài thông ra phố lớn, ở đầu đường đã có một chiếc xe chờ sẵn. “Không có ai nhìn thấy!” Gã đàn ông đặt người phụ nữ trong lòng ra ghế sau, nói như tranh công. “Có ai nhìn thấy hay không cũng không sao, bởi vì trong Đại viện nhà họ Hà chỗ nào cũng có máy quay!” A Hải ngồi trên ghế lái lạnh lùng nói. Đúng là tên thiểu năng, còn tưởng mình là người vô hình. Ngay từ đầu, A Hải đã không ôm suy nghĩ có thể giấu Phó Cẩm Hành bao lâu, hắn chỉ muốn lợi dụng cơ hội khi mà tất cả mọi người đặt hết sự chú ý lên chương trình truyền hình trực tiếp mà thôi. “Đây là tiền của anh, cầm lấy.”



A Hải cầm cái túi hành lý màu đen bên ghế phụ, ném xuống chân gã đàn ông đó, sau đó khởi động xe, nghênh ngang rời đi. Gã đàn ông nhanh chóng ôm lấy túi hành lý, vội vàng rời đi.



Hắn biết, mình phải lập tức đến nơi khác tránh.



Trong phòng thay quần áo, Phó Cẩm Hành mới vừa cởi áo ra đã nghe thấy ở cửa truyền tới một trận huyên náo. Hắn chỉ đành mặc lại áo vào, không kịp cài nút áo. Phòng thay đồ này thật ra là phòng thay đồ của nhân viên Đại viện nhà họ Hà, tương đối đơn sơ, chỉ có một gian, không phân biệt trai gái.



“Mau tìm giúp tôi, cặp tóc của tôi đâu rồi, phía trên là kim cương thật đấy!” Nghe giọng chắc là Trương Tử Hân, cô ta đang giục nhân viên tìm đồ giúp, là cái kẹp tóc kim cương luôn cài trên cái mũ đầu bếp trước đó. Phó Cẩm Hành cau mày, thấy có người định đi vào, hắn dứt khoát nhanh chóng thay quần áo.



Đợi hắn mở cửa phòng thay quần áo ra, mấy người bên ngoài đều giật mình. “Anh... anh Phó”



Bọn họ rối rít chào Phó Cẩm Hành.



Trương Tử Hân đứng ở bên cạnh nhướng mày, coi như chào hỏi hắn.



“Em đến tìm đồ.”



Có lẽ là ánh mắt Phó Cẩm Hành có chút đáng sợ, mấy giây sau, Trương Tử Hân vẫn thua trận, chủ động giải thích. Phó Cẩm Hành không để ý đến cô ta, đi ra ngoài.



Bây giờ hắn chỉ muốn gặp một người.



Không biết tại sao, lúc này Phó Cẩm Hành lại có chút thấp thỏm bất an, hắn không tự chủ được bước nhanh hơn.



Đi tìm một vòng lại không ai để ý thấy cô Phó đi đâu, Triệu Tuyết Lệ cũng mơ hồ: “Không phải chị ấy đi tìm anh sao? Chương trình còn chưa kết thúc, chị ấy đã đi rồi.”



Nghe cô nói như vậy, Phó Cẩm Hành quay đầu đi kiểm tra ngay camera.



Đại viện nhà họ Hà là một khu nhà lớn, góc nào cũng gắn máy quay, hắn lập tức biết đã xảy ra chuyện gì. Hình ảnh dừng lại, Phó Cẩm Hành chỉ người đàn ông đó hỏi: “Trước kia đã gặp hắn bao giờ chưa?” Mấy nhân viên dịch lại gần, thấy rõ mặt người đàn ông, có người kinh ngạc hộ lên: “Ổ, đây không phải là anh Dương dựng sân khấu giúp chúng ta trước đó sao? Sao anh ta lại...”



Không ai dám nói nốt câu sau.



Tình hình đã quá rõ ràng rồi, bà chủ bị người bắt đi ngay trước mắt mọi người.



Xảy ra chuyện này, tất cả mọi người đều cảm như hến, không dám thở mạnh. Trong bầu không khí im lặng làm người ta ngạt thở, Phó Cẩm Hành lấy điện thoại ra, gọi một số. Bên kia vừa bắt máy, hắn đã hỏi thẳng: “Điều kiện của cậu là gì? Điều kiện của tôi chỉ có một, không được làm hại cô ấy!” Không đợi Minh Duệ Tư mở miệng, Phó Cẩm Hành lại bổ sung: “Đừng tưởng là tôi không biết các người tìm Trương Tử Hân làm nội ứng!”. Để bảo đảm an toàn trong quá trình truyền hình trực tiếp, tất cả người đến Đại viện nhà họ Hà đều phải trải qua trùng trùng kiểm tra, vô cùng nghiêm ngặt, bao gồm cả nhân viên. Vừa rồi trong camera hắn đã thấy rất rõ ràng, cái kim gây mê chính là thứ được giấu trong kẹp tóc kim cương của Trương Tử Hân.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom