• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-385

Chương 386: Qua loa lấy lệ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
74607.png
Nghĩ tới đây, Phó Cẩm Thiêm nặng nề đập đầu vào vô lăng. Anh ta chọn một con đường ít xe cộ, hạ cửa kính xe xuống, lao xe thật nhanh, muốn dùng tốc độ để gạt bỏ tâm trạng bực bội kia. Đợi đến lúc anh ta khôi phục lại tâm trạng, điện thoại ở bên cạnh vang lên.



Phó Cẩm Thiêm đeo tai nghe lên: “A lô?”



Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Bạch Hải Đường, cô vội vàng hỏi: “Cẩm Thiêm, anh đến nhà anh cả à? Vậy anh có đưa đồ cho Tư Ca không?” Anh ta hơi khựng lại, giọng áy náy: “Anh xin lỗi, anh quên mất, ngày mai anh sẽ mang đến công ty.” “Anh quên rồi à? Vậy được rồi, đợi em về rồi đưa cho3cô ấy cũng được. Hai ngày nữa em sẽ về, buồn bực chết đi được, khóa huấn luyện lại kéo dài cả tháng...” Bạch Hải Đường lại nói gì nữa, nhưng Phó Cẩm Thiêm hoàn toàn không nghe lọt. Anh ta đã quay lại thành phố, đường xá không tốt lắm, tắc đường khủng khiếp. “... Tình hình của Tư Ca sao rồi? Đúng rồi, anh có hỏi giúp em số điện thoại bây giờ của cô ấy không, mau nói cho em biết đi, số lúc trước không gọi được, chắc là không dùng nữa rồi...” Bạch Hải Đường hưng phấn tiếp tục hỏi. “Hải Đường, em nghe anh nói này.”



Phó Cẩm Thiêm giơ tay chỉnh tai nghe, ngắt lời cô: “Đúng là Hà Tư Ca đã trở về, nhưng trong thời gian0mất tích, cô ấy đã hoàn toàn mất trí nhớ rồi. Hơn nữa, những gì cô ấy quên đi, không chỉ là chuyện của sáu năm trước, mà còn cả sáu năm nay, em hiểu không?”



“Cái gì?”



Là bác sĩ, Bạch Hải Đường ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.



Cô hét lên một tiếng, cuối cùng không nói ra lời.



“Vì vậy, bây giờ đến em là ai, chưa chắc cô ấy đã nhớ được, càng đừng nói gì đến tình bạn giữa hai người. Em nghĩ mà xem, nếu không phải như vậy, thì tại sao mãi mà cô ấy không liên lạc với em?” Phó Cẩm Thiềm thở dài: “Hải Đường, em đang trong đợt huấn luyện khép kín, không tiện liên lạc với bên ngoài. Nhưng nếu như cô ấy muốn5tìm em, cũng không có gì khó, đúng không?” Bất tri bất giác, anh ta định chia rẽ tình cảm của hai người. Bạch Hải Đường im lặng mấy giây rồi mới khàn giọng mở miệng: “Cho dù như vậy, nhưng em vẫn không tin, làm sao cô ấy lại mất trí nhớ đến hai lần? Còn nữa, em nghe đồng nghiệp kể về những tin trên mạng rồi, bọn họ nói cô ấy đã sinh một bé gái, lúc trước chỉ là chuyên tâm dưỡng thai thôi. Đây không phải là sự thật, cho dù cô ấy có mang thai, cũng sẽ không thể tránh gặp mặt cả bác sĩ khoa phụ sản như em được...” “Cho nên,” Phó Cẩm Thiêm lập tức lên tiếng ngắt lời cô, “Hải Đường, tình bạn không4phải là thứ mà một bên bỏ ra là có thể duy trì được, nếu như cô ấy đã lựa chọn bỏ lại, vậy em cũng không cần phải nhớ mong nữa.”



Những lời này, nếu như được nói ra từ miệng người khác, Bạch Hải Đường nhất định sẽ lập tức nổi giận, nói anh ta ăn nói bậy bạ. Tình cảm mười lăm năm giữa hai người bọn họ, không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ, càng không thể vì một chút chuyện nhỏ mà nghi ngờ chất vấn. Nhưng Phó Cẩm Thiêm không phải người khác, mà là bạn trai của mình, còn rất có thể là người đàn ông nắm tay mình đi hết nửa đời còn lại. Lời của anh ta, đối với Hải Đường mà nói, có sức9ảnh hưởng vô cùng to lớn. “Cẩm Thiêm, có thật như anh nói không? Em... em không tin.” Giọng nói của cô có chút run rẩy và nghẹn ngào.



“Anh hiểu em, dù sao cô ấy cũng là bạn tốt của em. Nhưng mà anh vừa tận mắt đến thăm bọn họ, cô ấy căn bản không nhớ được em, càng không nhắc đến em nửa lời. Anh thử nhắc đến em, cô ấy cũng không có chút phản ứng nào, anh anh cũng không muốn kích thích cô ấy, muốn anh đừng nhắc đến chuyện trước kia...”



Phó Cẩm Thiềm thở dài, nói dối trôi chảy, không hề có chút sơ hở nào. Anh ta biết rõ, tình bạn của phụ nữ đổi khi rất yếu ớt, chỉ cần mình gây xích mích, Bạch Hải Đường nhất định sẽ tin tưởng. “Sao lại có thể như vậy được? Cô ấy đã từng mất trí nhớ một lần rồi, vậy mà vẫn còn có lần thứ hai? Cẩm Thiêm, anh cảm thấy cô ấy thật sự mất trí nhớ, hay là đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết?” Quả nhiên, nghe giọng nói của Bạch Hải Đường, hẳn là đã sinh lòng nghi ngờ. “Anh làm sao biết được? Em cũng biết rõ bây giờ quan hệ giữa anh và anh anh đã trở nên thế nào rồi, anh chỉ ở nhà anh ấy một chút rồi đi luôn.” Phó Cẩm Thiêm vô tội nói, cố ý bày tỏ tình huống của mình vô cùng đáng thương.



Chiều này rất có hiệu quả, Bạch Hải Đường lập tức đau lòng vì anh ta. “Dù sao anh ta cùng là anh của anh, vậy mà lại đối xử với anh như vậy, thật là quá đáng! Chú Ba anh đã để lại toàn bộ di sản cho anh ta rồi, công ty cũng là của anh ta, anh ta còn coi anh như cái đinh trong mắt. Em không hiểu nổi, sao loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy có thể ngồi lên vị trí Tổng Giám đốc chứ!” Cô tức giận bất bình nói.



Thấy phía trước đã tắc đường thành một hàng dài, Phó Cẩm Thiêm cũng không nóng vội nữa.



Anh ta móc một điếu thuốc ra, không châm lửa, mà kẹp giữa hai ngón tay chuyển qua lại đùa giỡn. “Cẩm Thiêm, anh nói rất đúng. Lúc không buông bỏ được người khác, thì càng phải nghĩ nhiều về việc họ đã bỏ rơi mình ra sao! Từ lúc biết cô ấy đã trở về Trung Hải, em lập tức bay đến đây tìm người, đến công việc cũng đổi luôn. Tình bạn cần hai người cùng bảo vệ, em không muốn phải đơn độc níu giữ nữa.”



Bạch Hải Đường nói một hơi.



Dùng một chút, cô lại mở miệng: “Lúc trước em không tự chủ được mà trốn tránh cô ấy, sợ cô ấy biết quan hệ của chúng ta thì sẽ nghĩ nhiều, còn cảm thấy không tiện giải thích với cô ấy. Bây giờ nghĩ lại, thật sự không cần phải như thế, em muốn thoải mái ở bên anh!”



Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Hải Đường giờ phút này, nhưng Phó Cẩm Thiêm cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của cô bây giờ. Quen biết lâu như vậy, về cơ bản anh ta đã rất hiểu tính Bạch Hải Đường.



Đừng thấy cô là một người phụ nữ trí thức, độc lập lại tài giỏi mà lầm, thực ra trong nội tâm chỉ là một cô gái nhỏ vẫn chưa trưởng thành, rất cần người khác che chở.



Nhưng Bạch Hải Đường lại không muốn thừa nhận mình yếu đuối, trái lại, cô hay thể hiện sự độc lập mạnh mẽ giống như một người phụ nữ trưởng thành. Rất nhiều người đều bị hình tượng của cô che mắt, chỉ có Phó Cẩm Thiêm nhìn ra điểm này, cho nên đã lợi dụng sự dịu dàng và chu đáo làm cho Bạch Hải Đường hoàn toàn rung động. Ngày xác lập mối quan hệ, thậm chí cô còn xin lỗi anh ta, trong lòng rất áy náy mà nói: “Em xin lỗi, ngay từ đầu em đã có cái nhìn phiến diện về anh, cho nên mới hiểu lầm anh.” Còn anh ta đương nhiên sẽ thể hiện sự độ lượng còn hơn cả trong tưởng tượng của Bạch Hải Đường, khiến cô không ngừng tự trách mình, cho rằng mình vẫn còn nhiều điểm không tốt. Dùng một câu vô cùng quen thuộc, anh ta nói: “Quãng đời còn lại mong em chỉ giáo nhiều hơn.” Nghĩ tới đây, Phó Cẩm Thiêm im lặng nở nụ cười.



Anh ta thật sự không biết mình còn có bao nhiêu kiên nhẫn để có thể tiếp tục dỗ người phụ nữ này nữa.



Nhưng trước khi đá cô, anh ta nhất định phải làm xong chuyện mình muốn làm! “Hải Đường, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, em chuẩn bị thi kết thúc khóa học cho tốt đi. Anh biết lần huấn luyện này rất quan trọng với em, anh cũng hy vọng chuyện tình cảm sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em.”



Phó Cẩm Thiểm vô cùng quan tâm nói: “Chú ý sức khỏe, cuối tuần anh đi đón em.”



Có thể có một người bạn trai đẹp trai nhiều tiền lại dịu dàng săn sóc như vậy, thật là phúc ba đời!



Nhiều khi, Bạch Hải Đường cảm thấy hạnh phúc của mình rất không chân thực.



Lúc đầu, anh ta ra vẻ không biết nên đối diện với Tiêu Sở Sở và Tần Hiểu Đình như thế nào, dù sao hai người vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn mình.



Nhưng Phó Cẩm Thiêm cũng rất có trách nhiệm, anh ta chủ động mời bọn họ đi ăn cơm chung, bốn người ngồi cùng nhau, nói hết mọi chuyện ngay trước mặt. Từ đó về sau, mối quan hệ giữa ba người bọn họ mặc dù không được thân thiết như lúc đầu, nhưng vẫn có thể coi như đã trở về quỹ đạo cũ, không còn phòng bị lẫn nhau nữa. Vì vậy, từ đó về sau, Bạch Hải Đường vô cùng tin tưởng Phó Cẩm Thiêm, thậm chí mọi chuyện đều muốn nghe theo anh ta.



Đến Phó Cẩm Thiêm cũng âm thầm kinh ngạc, anh ta không ngờ Bạch Hải Đường khi yêu lại là người thích lấy lòng như vậy.



Điều đó làm cho anh ta bất ngờ, cũng không nhịn được mà không ngừng cười trộm. Càng như vậy, anh ta mới càng dễ thao túng cô.



“Vâng, Cẩm Thiêm, anh thật tốt với em. Em nhất định sẽ chuẩn bị thi cử thật tốt, đợi đợt huấn luyện kết thúc, anh đến gặp người nhà em một lần, được không?” Bạch Hải Đường dò hỏi. Thời gian bọn họ ở bên nhau không ngắn, nhưng vẫn chưa gặp mặt người nhà hai bên, vì công việc bận rộn, số lần hẹn hò cũng không nhiều. Cô còn hy vọng có thể mau chóng quyết định chuyện hôn sự với Phó Cẩm Thiêm, thậm chí nóng lòng muốn tổ chức hôn lễ. Dù sao, người đàn ông ưu tú như anh ta, thật sự quá dễ bị những người phụ nữ khác nhớ thương.



“Được rồi, cứ qua đợt này rồi hãy nói.”



Phó Cẩm Thiêm không đồng ý, nhưng cũng không lập tức từ chối, mà lái sang chuyện khác rất khéo.



Nhưng Bạch Hải Đường nghe thấy lại cảm thấy anh ta đã đồng ý rồi.



Vì vậy, cô vô cùng vui vẻ tạm biệt anh ta, giống như bất cứ cặp tình nhân nào, lưu luyến không nỡ cúp điện thoại.



“Đồ mê trai.” Phó Cẩm Thiềm ẩn tắt điện thoại, hờ hững nói.



Qua loa lấy lệ với Bạch Hải Đường đã trở thành một chuyện bình thường trong cuộc sống hằng ngày của anh ta. Đôi lúc anh ta cũng không nhịn được mà tự hỏi mình, chẳng lẽ mình thật sự không có một chút cảm giác gì với cô sao? Không, đương nhiên là vẫn có. Chẳng qua, chút tình cảm nhỏ bé này so với thứ anh ta muốn có được thì thật sự không đáng nói đến. Cưa đổ được Bạch Hải Đường rồi, Phó Cẩm Thiêm đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa.



Anh ta cảm thấy mình như đã trở thành một diễn viên chuyên nghiệp rồi, ngày nào cũng diễn nhiều vai trước những người khác nhau, dáng vẻ khác nhau.



Đèn tín hiệu phía trước thay đổi, dòng xe cộ thật dài cuối cùng cũng bắt đầu chậm chạp di chuyển. Theo dòng xe, Phó Cẩm Thiêm đi qua một cái giao lộ, cuối cùng phía trước cũng hết tắc.



Anh ta tăng tốc chạy qua hai con đường, đang do dự không biết có nên về công ty hay không thì nhìn thấy một cặp nam nữ đang cãi nhau ở ven đường. “Tào Cảnh Đồng?”



Phó Cẩm Thiêm giảm tốc độ, còn dừng lại bên đường.



Mà người phụ nữ đứng bên cạnh Tào Cảnh Đồng cũng là một người quen cũ, Đoàn Phù Quang. Không ngờ, hai người bọn họ lại có quan hệ với nhau. Phó Cẩm Thiêm có chút hào hứng đẩy cửa xuống xe, nghe thấy Đoàn Phù Quang hét lớn với Tào Cảnh Đồng: “... Anh không cần giải thích nữa, một chữ tôi cũng không muốn nghe! Cho dù tôi có đi xem mắt cũng không liên quan đến anh!”



Anh ta dừng bước lại.



Ồ, thì ra là bề trên của nhà họ Đoàn lại tạo áp lực cho cô ta, hy vọng dùng liên hôn để cứu vãn địa vị của gia tộc.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom