• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-386

Chương 387: Anh hùng có cùng suy nghĩ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
74608.png
Nhưng cô ta cứ mãi nhớ thương một người đàn ông đã có gia đình, Sủng Thiên Qua, sau này lại dây dưa mập mờ với Phó Cẩm Hành, danh tiếng trong giới cũng trở nên vô cùng tệ hại, rất khó tìm được người chồng làm người ta hài lòng.



“Em đã giành được cho công ty nhiều cơ hội như thế, chẳng lẽ mấy ông già kia đều không nhìn thấy à? Có phải chỉ còn cách kết hôn này thì mới có thể làm bọn họ hài lòng về em?” Tào Cảnh Đồng nắm chặt cổ tay Đoàn Phù Quang, mặc dù cậu ta đã cố gắng nhỏ giọng, nhưng vẫn không thể nào che giấu được lửa giận trong mắt. “Anh biết mà, những thứ kia đều vô dụng thôi, chỉ có liên hôn mới là tốt nhất! Còn nữa, anh tưởng3là tôi thật sự muốn à? Điều kiện của tôi bây giờ đã không có tư cách chọn lựa người khác rồi, là người ta đến chọn tôi!”



Đoàn Phù Quang không giãy giụa được, dứt khoát đứng tại chỗ, hét lớn.



Vào lúc này, cô ta hoàn toàn không muốn để ý ánh mắt của người khác, dù có bị người ta chỉ trỏ, Đoàn Phù Quang cũng không quan tâm. “Em đã biết vậy thì tại sao lại không phản kháng? Anh đã nói rồi, em hãy cho anh một chút thời gian!” Tào Cảnh Đồng nén cơn giận, đau khổ hỏi.



“Phản kháng? Tôi lấy cái gì để phản kháng? Anh không sinh ra trong hoàn cảnh đó, anh căn bản không thể hiểu được. Nói thật, tôi rất hâm mộ anh, ít nhất ba mẹ anh cũng thật sự quan tâm anh, tự hào0về anh.”



Đoàn Phù Quang giơ cái tay còn lại, cạy ngón tay anh ta ra. “Vậy là em định vứt bỏ anh? Vứt bỏ tình cảm của chúng ta?”



Thấy thế, Tào Cảnh Đồng hỏi thẳng. Cô ta hơi khựng lại. “Tào tổng, thật là trùng hợp. Tôi còn tưởng là nhìn lầm rồi, không ngờ thật sự là anh.” Lúc bọn họ đang giằng co, Phó Cẩm Thiêm đi nhanh tới, chủ động chào hỏi.



Nghe thấy tiếng, Tào Cảnh Đồng hơi bất ngờ. Cậu ta quay người nhìn về phía Phó Cẩm Thiêm, cũng khẽ gật đầu: “Giám đốc Phó.”



Bây giờ Phó Cẩm Thiêm đang đảm nhiệm chức vụ Giám đốc bộ phận thị trường của Phó Thị, đây cũng không phải là một chức vụ nhàn hạ, so với tuổi của anh ta, cũng coi là tuổi trẻ tài cao.



“Ồ, cô Đoàn cũng ở5đây à.” Phó Cẩm Thiêm làm như vừa mới nhìn thấy Đoàn Phù Quang, hàn huyên với cô ta mấy câu. Đoàn Phù Quang hơi lúng túng không nói gì, chỉ gật đầu, rút tay ra, tiện thể quay mặt sang một bên. “Hiếm khi gặp nhau, không bằng hai người nể mặt tôi, chúng ta cùng ăn cơm đi? Nói ra thì, từ khi Tào tổng rời khỏi Phó Thị, đã rất lâu chúng ta không gặp nhau rồi.” Rõ ràng là đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng Phó Cẩm Thiêm giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, ngược lại nhiệt tình mở lời mời. “Cảm ơn, nhưng để hôm khác ăn đi, tôi còn có việc, đi trước đây.” Đoàn Phù Quang cũng không nể tình, nói xong liền rời đi. Xe của cô ta vẫn đậu ở4ven đường, Đoàn Phù Quang mở cửa xe, không chút do dự bỏ đi. Thấy Đoàn Phù Quang lái xe rời đi, Phó Cẩm Thiêm nhìn về phía cô ta, cố ý nói: “Haiz, cô Đoàn đúng là một người đáng thương, nói ra, tôi với cô ấy cũng không khác biệt lắm.” Tào Cảnh Đồng thu hồi ánh mắt, hờ hững đáp lời: “Lời này tôi nghe không hiểu, bây giờ Giám đốc Phó có thể nói là đường làm quan rộng mở, sự nghiệp và tình yêu đều tốt đẹp, tôi không cảm thấy hai người có cái gì để so sánh.”



“Ha ha.”



Phó Cẩm Thiêm cười ra tiếng, anh ta vỗ vai Tào Cảnh Đồng, cảm thán: “Tào tổng, tôi biết rõ anh ở bên cạnh Phó Cẩm Hành rất nhiều năm, nhưng anh cũng đã sớm rời khỏi Phó Thị rồi, tôi9không phải là kẻ thù của anh, anh cũng không cần công kích tôi bằng lời nói như vậy đâu nhỉ?”



Nghe anh ta nói như vậy, sắc mặt Tào Cảnh Đồng hơi hòa hoãn lại. “Chỉ là tâm trạng của tôi không tốt, không có ý gì khác.” Dùng một chút, Tào Cảnh Đồng lại bổ sung: “Khi đó tôi rời khỏi Phó Thị như thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ anh còn không biết sao?” Ý tứ chính là cậu ta thật sự thích Đoàn Phù Quang, muốn ở bên cô ta. Bây giờ tâm trạng của cậu ta không tốt, cũng là vì nghe nói Đoàn Phù Quang đã đồng ý đi xem mắt. Nếu không có gì ngoài ý muốn, qua mấy tháng sau, cô sẽ phải gả cho đối tượng xem mắt kia. “Tôi không ngờ, anh lại thật sự thích cô Đoàn.” Phó Cẩm Thiêm nghiền ngẫm nói.



Về việc Phó Cẩm Hành đuổi Tào Cảnh Đồng ra khỏi công ty, trong nội bộ công ty cũng có nhiều phiên bản khác nhau.



Những người khác có lẽ sẽ không nghi ngờ gì, nhưng Phó Cẩm Thiêm lại như có trực giác mách bảo, cho rằng sự việc sẽ không đơn giản như vậy.



“Chuyện thể này, ai có thể nói được rõ ràng chứ? Tôi chỉ không ngờ mình sẽ vì thế mà bị đuổi khỏi Phó Thị.



Nói đến đây, Tào Cảnh Đồng thở dài một cái, kéo cổ áo sơ mi, thở dài một hơi.



“Trong họa có phúc, bây giờ anh đã tốt hơn nhiều so với lúc làm trợ lý. Đi, nếu đã gặp nhau, chúng ta đi uống một ly đi!”



Đáy mắt Phó Cẩm Thiêm lóe lên, anh ta vỗ vai Tào Cảnh Đồng, kéo cậu ta lên xe. “Bây giờ mà uống rượu thì vẫn quá sớm nhỉ?” Tào Cảnh Đồng do dự, vẫn ngồi lên xe. “Sợ cái gì, tôi biết một chỗ tốt, nhất định anh sẽ thích! Đi, đêm nay chúng ta không say không về, vứt hết những chuyện phiền muộn kia đi!” Phó Cẩm Thiêm phóng khoáng vung tay lên, khởi động xe. Quả nhiên anh ta không nói dối, dẫn Tào Cảnh Đồng đến một quán bar nhỏ, khách không nhiều lắm, điểm đặc biệt là nơi này toàn là thương nhân.



“Đây là căn cứ bí mật” của tôi, ban ngày mỗi khi tôi muốn uống một ly đều sẽ tới nơi này.” Phó Cẩm Thiêm giải thích.



Xem ra anh ta đúng là khách quen, nhân viên phục vụ chào hỏi bọn họ, rồi lấy loại rượu mà Phó Cẩm Thiểm hay dùng ở đây ra.



“Nghe giọng anh thì có vẻ anh thường xuyên đến đây nhỉ?” Sau khi ngồi xuống, Tào Cảnh Đồng tò mò hỏi. Cậu ta không nghĩ ra, người như như Phó Cẩm Thiêm có lý do gì lại tìm đến nơi này uống rượu vào ban ngày. “Anh và tôi đều là đàn ông, tôi cũng không cần giấu giếm. Ở công ty khó chịu, tôi muốn uống rượu, phụ nữ cãi nhau với tôi, tôi muốn uống rượu, về đến nhà, ba mẹ giục tôi lấy vợ sinh con, cmn tôi càng muốn uống rượu!”



Phó Cẩm Thiêm cầm lấy ly rượu, phiền muộn nói: “Nào, kính những phiền muộn của chúng ta!” Tào Cảnh Đồng cụng ly với anh ta, hai người uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống rượu, dường như bầu không khí giữa bọn họ thoải mái hơn không ít. “Nói nghiêm túc, Tào tổng, sau khi anh rời khỏi Phó Thị, chắc là đã gặp được quý nhân nhỉ? Tôi thấy ngồi tên lửa cũng không bì kịp với tốc độ của anh!”



Phó Cẩm Thiên cười ha ha hỏi.



“Anh đang nói tôi là một người đàn ông... rất nhanh sao? Câu này không giống lời khen ngợi dành cho đàn ông.” Tào Cảnh Đồng cố ý cau mày, giả bộ tức giận nói.



“Ha ha, là tôi nói lỡ lời rồi, tôi tự phạt ba ly.”



Phó Cẩm Thiên cười ha ha, chủ động rót cho mình một ly rượu, một hơi uống cạn.



Anh ta định rót ly thứ hai, nhưng bị Tào Cảnh Đổng giơ tay ngắn lại.



“Chỉ đùa chút thôi, sao phải nghiêm túc vậy. Dù sao đêm nay mọi người đều không gấp, sao phải uống vội vàng như thế? Không tốt cho sức khỏe, chúng ta từ từ uống, từ từ trò chuyện.”



Tào Cảnh Đồng chậm rãi nói, trong giọng nói cũng có chút thân thiết, giống như đã thật sự coi Phó Cẩm Thiêm là bạn tốt.



Thấy cậu ta chân thành trò chuyện với mình như vậy, Phó Cẩm Thiêm cũng kích động.



“Haiz, thật đáng tiếc, trước đây ngày nào chúng ta cũng ở cùng một tòa nhà, nhưng luôn không có cơ hội trò chuyện, đến hôm nay mới gặp nhau mới thấy thật muộn màng!” Anh ta cảm khái nói. “Bây giờ cũng không muộn.” Tào Cảnh Đồng cười cụng ly với anh ta, không chút do dự uống cạn. Tửu lượng của hai người đều không tệ, so ra, Tào Cảnh Đồng có thể uống nhiều hơn một chút.



“Hết cách rồi, trước kia toàn phải đi xã giao với Phó tổng, anh ấy không muốn uống, đẩy tôi ra chống đỡ, tửu lượng cũng được rèn luyện như vậy đấy.”



Cậu ta ngã lên xô pha, nở nụ cười. “Haiz, thật ra tôi cảm thấy rất tiếc cho anh, đừng nói bây giờ hai người không còn kề vai sát cánh bên nhau, dù có...”



Phó Cẩm Thiêm lắc đầu, anh ta cầm lấy một viên đá, ném vào trong miệng, nhai rôm rốp. Lời nói phía sau, anh ta không nói ra, nhưng ý tử đã rất rõ ràng. Chính là nói Phó Cẩm Hành đã không nhớ tình xưa mà thôi.



“Được rồi, bây giờ tôi cũng rất tốt. Mặc dù Bất động sản Thành Uy không so được với Phó Thị, nhưng dù sao cũng tự do, không ai quản tôi. Anh xem, tôi bây giờ không phải là muốn uống rượu liền đi uống rượu sao?” Tào Cảnh Đồng giùng giằng ngồi dậy, lại rót cho mình một ly, uống cạn. Phó Cẩm Thiêm ngã xuống bên cạnh, híp mắt nhìn, thuận miệng hỏi: “Tôi nghe nói người đầu tư vào Thành Uy vẫn luôn ở nước ngoài, đúng không?” “Ai nói, đã về nước đã lâu rồi...” Tào Cảnh Đồng buột miệng nói.



Đột nhiên ý thức được mình đã nói chuyện không nên nói, cậu ta lập tức dừng lại, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.



“Yên tâm, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút. Tôi biết một năm gần đây, công ty của anh không ít lần đối đầu với Phó Thị, tôi cũng không muốn để những chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm riêng của chúng ta, đúng không?” Phó Cẩm Thiêm cười hì hì nói: “Khó có được người uống rượu hợp ý như chúng ta, tôi vẫn không muốn mất đi người bạn rượu này đâu!” Đợi anh ta nói xong, sắc mặt Tào Cảnh Đồng mới trở lại bình thường.



“Anh đã nói như vậy rồi thì tôi cũng nói thẳng ra vậy, anh không cần phải biết người đầu tư cho Thành Uy là ai, anh chỉ cần làm rõ mình muốn cái gì. Nói không chừng, sau này tôi còn có thể đến giúp anh.” Cậu ta bưng ly rượu lên, kính Phó Cẩm Thiêm. “Anh xem, Phó tổng với Giám đốc Phó, hai cách xưng hô này, cách nào dễ nghe hơn? Tôi cảm thấy đương nhiên là Phó tổng rồi, anh thấy sao?”



Tào Cảnh Đồng nở nụ cười, dừng lại tại đây. Nói chuyện với người thông minh, nói ra quá rõ ràng, ngược lại sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Từ lúc cậu ta vẫn còn ở Phó Thị đã nhìn ra được dã tâm của Phó Cẩm Thiêm, bây giờ Tào Cảnh Đồng đã đi rồi, đương nhiên càng không cần che giấu giúp đối phương chuyện gì.



“Tôi cũng cho là như vậy. Xem ra, chúng ta là anh hùng có cùng suy nghĩ rồi.” Phó Cẩm Thiêm suy nghĩ mấy giây, cười trả lời. “Nhưng mà.”



Anh ta chuyển chủ đề: “Anh phải nói cho tôi biết, anh muốn cái gì?”



Hợp tác với người khác, ngoại trừ phải tin tưởng lẫn nhau, quan trọng hơn chính là phải nắm được điểm yếu của nhau.



Như vậy mới có thể yên tâm, không phải sao?



Một người đồng hành không có nhược điểm còn đáng sợ hơn cả một đối thủ không có nhược điểm.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom