• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-387

Chương 388: Chuyện nào ra chuyện đó




74609.png

74609_2.png
Anh ta thực sự mà cảm thấy không đáng thay cậu ta. Phó Cẩm Thiêm từng qua lại với Đoàn Phù Quang mấy lần, anh ta biết rõ, bản tính của người phụ nữ kia thật sự không xấu, so với những người phụ nữ độc địa khác, cô ta không tính là giỏi về tâm kể, cùng lắm là có chút toan tính thôi.



Nhưng nếu như Tào Cảnh Đồng vì một người phụ nữ như vậy mà quyết định làm liều, thì thứ cậu ta nhận được lại không đáng với những gì phải bỏ ra.



Đợi đến lúc sự nghiệp của cậu ta thành công, muốn kiểu phụ nữ nào mà không có?



Lý lịch trong sạch, gia cảnh khá giả, quan trọng nhất là toàn tâm toàn ý với cậu ta, trong lòng chưa từng để ý đến người đàn ông khác, người phụ nữ như vậy3mới thích hợp để lấy làm vợ. “Vậy còn anh? Không phải anh cũng đã từng như vậy sao? Chó chê mèo lắm lông, cũng như nhau thôi.” Tào Cảnh Đồng cười khổ một tiếng, hỏi ngược lại Phó Cẩm Thiểm. Phó Cẩm Thiêm bị hỏi khó, mãi một lúc lâu mà không nói được gì. Cuối cùng, Phó Cẩm Thiêm giải thích: “Tôi đã thoát ra rồi. Đừng quên, bây giờ bạn gái của tôi là Bạch Hải Đường, làm việc tại bệnh viện, có lẽ anh cũng quen biết cô ấy.”



Tào Cảnh Đồng cũng bắt chước anh ta, vỗ vai Phó Cẩm Thiêm, thậm chí bắt chước giọng điệu lúc trước của anh ta. “Chúng ta đều là đàn ông, anh không cần phải chống chế. Tôi nghĩ, không riêng gì tôi, Phó Cẩm Hành nhất định cũng đã nhận ra rồi.” Lần này, Phó Cẩm1Thiêm không lên tiếng. Cảnh ngộ của anh ta còn khó xử hơn so với Tào Cảnh Đồng nhiều, ít nhất thì Tào Cảnh Đồng và Đoàn Phù Quang đều là nam chưa vợ gái chưa chồng, cùng lắm là không môn đăng hộ đối, dễ bị bề trên ngăn cản mà thôi.



Nhưng anh ta lại ngấp nghé chị dâu, từ cổ chí kim, chuyện này đều không hợp với luân thường đạo lý.



“Nhớ kỹ, lịch sử là do người thắng cuộc viết nên. Cho đến ngày anh trở thành người thắng cuộc đó, anh cũng có thể tự do viết một đoạn lịch sử. Có lẽ, đến lúc đó, anh không phải là một kẻ tiểu nhân cướp vợ, mà là một dũng sĩ bảo vệ tình yêu.”



Tào Cảnh Đồng an ủi. Lời cậu ta làm Phó Cẩm Thiêm lên tinh thần, từ trong hoảng hốt mà9tỉnh táo lại.



“Được, cạn ly vì lịch sử mà chúng ta có thể viết nên!” Phó Cẩm Thiêm cầm chặt ly rượu, ngửa đầu, một hơi uống sạch. Rượu cay chạy xuống cổ họng làm mặt mũi anh ta nhăn nhúm, nhưng cảm xúc này vẫn thua xa sự đau lòng. Cuối cùng, hai người không chỉ uống cạn sạch chai rượu cũ của Phó Cẩm Thiêm, còn mở thêm vài chai mới. Bọn họ uống đến say mèm, nằm nghiêng ngả trên sô pha, gần như bất tỉnh nhân sự. Nhân viên phục vụ quán bar gọi tài xế tới, đưa bọn họ về nhà. Vừa được tài xế đưa về nhà, Tào Cảnh Đồng đã nhào vào nhà vệ sinh, nôn lên nôn xuống.



Nghe thấy tiếng động ở cửa, chắc chắn tài xế đã rời đi, lúc này cậu ta mới lấy tay lau miệng, đứng3thẳng lên. Vẻ mặt say rượu của Tào Cảnh Đồng đã không còn nữa, ngược lại là một khuôn mặt bình tĩnh, ngay cả đôi mắt đỏ kia cũng u ám đáng sợ.



Cậu ta đoán, chắc Phó Cẩm Thiêm cũng như vậy. Hai người bên tám lạng người nửa cân, không ai uống say cả, nhưng lại không thể giả vờ say đến nỗi chân mềm nhũn, không đi nổi.



Tắm rửa xong, Tào Cảnh Đồng quấn một cái khăn lông lớn bên hông, cậu ta đi chân trần đến đứng cạnh cửa sổ sát đất ở phòng khách, cầm lấy điện thoại.



Trên màn hình có một cuộc gọi nhỡ. Cậu ta gọi lại, đợi bên kia bắt máy, Tào Cảnh Đồng mới mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?” Giọng nói của Minh Đạt rất không tốt, thậm chí còn chất vấn: “Tại sao cậu lại gần gũi với3em trai của Phó Cẩm Hành như vậy? Lại còn cùng uống rượu cả tối, rốt cuộc cậu có ý gì?” Tào Cảnh Đồng sớm đã đoán ra ông ta phải người theo dõi mình, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Cậu ta còn tưởng Minh Đạt sẽ giấu giếm, không ngờ ông ta lại chủ động tìm mình tính sổ. “Phó Cẩm Thiêm này rất hữu dụng, nếu như anh ta cố ý tiếp cận tôi, tôi cũng chỉ biết thời biết thế mà thôi.” Tào Cảnh Đồng hờ hững mở miệng. “Cậu bớt ở đó mà tự cho là mình thông minh đi! Cậu ta là em trai của Phó Cẩm Hành, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao lại để cậu lợi dụng được?”



Minh Đạt nổi giận, nâng cao giọng, suýt nữa chửi ầm lên.



“Cùng nhau lớn lên thì sao? Có một số người vẫn có thể ra tay với người thân của mình đấy thôi?”



Tào Cảnh Đồng cười lạnh một tiếng.



Cái chết của Minh Duệ Tư đã bị Minh Đạt ép xuống. Nhưng không có nghĩa là không có bất cứ tin tức nào lọt ra ngoài, huống hồ người chịu trách nhiệm liên lạc với Tào Cảnh Đồng vẫn luôn là Minh Duệ Tư, thỉnh thoảng là A Hải.



“Cậu! Cậu dám nói với tôi như vậy à!”



Minh Đạt tức giận, gân xanh nổi đầy trên trán. Từ đầu đã không xem trọng con cờ Tào Cảnh Đồng mà Minh Duệ Tư lựa chọn, cho rằng người này xuất thân bình thường, chưa trải sự đời, không trở thành vật báu được. Bây giờ Minh Duệ Tư chết rồi, A Hải cũng đã chết, lại đang là lúc cần dùng người, Minh Đạt bất đắc dĩ phải tiếp tục lợi dụng Tào Cảnh Đồng và Bất động sản Thành Uy của cậu ta. “Tôi không cảm thấy cách làm của tôi có gì là không đúng. Mặt khác, ngay từ đầu người bàn điều kiện với tôi là Minh Duệ Tư, hắn chết rồi, tôi có thể lựa chọn lập tức chấm dứt hợp tác, cũng có thể lựa chọn tiếp tục hoàn thành hợp đồng trước đây, nhưng quyền lựa chọn là ở trên tay tôi. Vì vậy.”



Tào Cảnh Đồng kéo dài giọng, khóe miệng mang theo một nụ cười hung ác: “Nếu như ông lại khoa chân múa tay với tôi, thậm chí hô to gọi nhỏ thì đừng trách tôi không khách sáo.”



Có lẽ làm như vậy sẽ rất mạo hiểm, nhưng cậu ta cũng không muốn bị người ta dắt mũi.



Điện thoại rơi vào yên tĩnh.



Qua cả buổi, Minh Đạt mới chậm rãi mở miệng: “Ha ha, thằng nhãi ranh! Xem như cậu lợi hại!”



Biết ông ta coi thường mình, Tào Cảnh Đồng cũng không muốn nói nhảm nữa. “Ông gọi điện thoại tới để cảnh cáo tôi à? Nếu không có chuyện khác, tôi phải nghỉ ngơi đây.”



Cậu ta trầm giọng nói, lại bổ sung thêm: “Tôi tự biết chừng mực, về chuyện của Phó Cẩm Thiêm, nếu như ông còn tùy ý nhúng tay vào, đừng trách tôi quẳng gánh giữa đường!”



Nói xong một câu đầy ý cảnh cáo, Tào Cảnh Đồng cúp điện thoại trước. Đôi lúc, làm người phải cứng rắn một chút mới được. Đây là phong cách làm việc mà cậu ta học được từ Phó Cẩm Hành. Tào Cảnh Đồng đang nghĩ ngợi, điện thoại lại vang lên. Cậu ta còn tưởng là Minh Đạt gọi tới, vẻ mặt có chút bực mình, nhưng sau khi nhìn rõ cái tên trên màn hình, Tào Cảnh Đồng vừa vui mừng vừa kinh ngạc, lập tức bắt máy.



“A lô?”



“Tôi còn tưởng anh uống đến sắp chết rồi.” Giọng nói của Đoàn Phù Quang có chút xem thường: “Thế nào, cảm giác kề vai sát cánh với Phó Cẩm Thiêm như thế nào? Có phải cảm thấy cuối cùng mình cũng đã hơn người, có thể xưng anh gọi em với người giàu rồi đúng không?” Cô ta chế giễu hỏi.



“Em nhất thiết phải dùng từng câu từng chữ mà đâm vào tim anh như thế à?”



Mặt mũi Tào Cảnh Đồng vặn vẹo, không biết có phải là vì uống quá nhiều rượu hay không mà ngay cả trái tim cũng đang co rút đau đớn.



Hoặc là vì lời của cô ta đã quá mức tổn thương người khác...



“Không phải tôi đâm vào trái tim anh, mà là cách làm của anh làm cho tôi quá thất vọng! Anh nên hiểu hơn bất cứ ai khác, Phó Cẩm Thiêm lấy lòng anh là muốn đả kích Phó Cẩm Hành! Anh ta là loại người nào, tôi rất rõ!” Dùng một chút, Đoàn Phù Quang vô cùng đau đớn nói: “Trước kia đúng là tôi bị ma xui quỷ khiến mới có thể hợp tác với loại tiểu nhân đó!” Cũng vì thế nên cô ta mới phản ứng dữ dội như vậy.



Quan trọng hơn là Đoàn Phù Quang thật sự không hy vọng Tào Cảnh Đồng tiếp tục sai lầm. “Cho dù anh thật sự oán hận Phó Cẩm Hành không nghĩ đến tình xưa, đuổi anh ra khỏi Phó Thị, anh cũng đừng cấu kết với Phó Cẩm Thiêm làm việc xấu! Anh ta chỉ lợi dụng anh thôi, chắc chắn cuối cùng sẽ khiến anh gánh chịu hết tai họa!”



Nhớ ngày đó, hai người bọn họ bàn bạc rất tử tế, nhưng bây giờ người mang tiếng xấu lại chỉ có một mình mình, ở trước mặt người khác Phó Cẩm Thiêm giả vờ như vô can, chuyện này làm sao có thể không khiến Đoàn Phù Quang tức giận?



“Anh sẽ không dễ dàng bị anh ta đùa giỡn đâu, muốn lợi dụng anh, cũng phải xem anh ta có bản lĩnh này không đã.”



Tào Cảnh Đồng vốn dĩ có chút say, nhưng bây giờ cậu ta đã hoàn toàn tỉnh táo.



“Chỉ mong là vậy.” Nghe ý của Đoàn Phù Quang, Tào Cảnh Đồng biết cô không hề có chút gì tin tưởng mình. “Em không thể nghĩ tốt về anh một chút à?” Cậu ta tức giận.



“Đôi lúc tôi cảm thấy anh rất đáng sợ.” Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở, là Đoàn Phù Quang đang khóc. “Sao anh có thể xuống tay được? Anh biết rõ, hơn một năm nay nếu không phải Phó Cẩm Hành vẫn luôn âm thầm giúp tối, ba tôi đã sớm bị những tên đòi nợ kia đánh chết rồi! Còn nữa, anh thực sự cho là tối tài giỏi như vậy, vừa bắt đầu đã có thể giải quyết được những kẻ khó ưa kia sao?”



Cô cố nén phẫn nộ, lớn tiếng chất vấn. Cho dù như thế nào, Phó Cẩm Hành cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô rồi, trong lòng Đoàn Phù Quang rất rõ ràng, cũng vô cùng cảm kích.



“Chuyện nào ra chuyện đó.”



Đợi cô ta nói xong, sắc mặt Tào Cảnh Đồng hơi giãn ra. “Đợi anh đủ mạnh rồi, anh có thể bảo vệ em, không cần phải để ý ánh mắt của người khác nữa. Nếu khi đó em còn còn muốn báo ơn, chúng ta cũng có năng lực báo đáp anh ấy rồi, chuyện này không thành vấn đề.” Cậu ta mềm mỏng nói, giống như đang thương lượng với cô. Tào Cảnh Đồng biết rõ, Đoàn Phù Quang rất để ý tình nghĩa, đây không phải chuyện xấu, nhưng như vậy lại khó thành việc lớn.



“Đủ rồi! Anh có biết mỗi lần anh nói mấy lời này với tôi, trong lòng tôi khó chịu đến thế nào không? Tôi sẽ không nhịn được mà nghi ngờ, anh biến thành anh bây giờ đều là lỗi của tôi! Anh luôn miệng nói là vì tôi, rốt cuộc là vì tôi hay là vì anh, tự anh rõ nhất!”



Đoàn Phù Quang không bị mấy câu nói dễ nghe của cậu ta lừa gạt, cô hiểu, một khi Tào Cảnh Đồng đã trở thành anh em trong cùng một chiến hào với Phó Cẩm Thiềm thì cũng giống như là hổ thêm cánh, lực lượng sẽ mạnh hơn gấp đôi.



“Nếu anh còn như vậy, thì đừng trách tôi.”



Đoàn Phù Quang ném lại một câu như vậy rồi cúp điện thoại trước, làm cho Tào Cảnh Đồng ngẩn ra cả buổi. Hai năm qua, Đoàn Phù Quang đều làm tại Đoàn Thị, coi như cũng có chút thành tích, nếu cô hạ quyết tâm, ít nhất cũng có thể lôi kéo được một bộ phận tinh lực có liên quan đến Bất động sản Thành Uy.



Thành Uy còn kém xa Phó Thị, ưu thể duy nhất là nhận được một chút vốn và tin tức từ Tập đoàn Minh Thị, đánh chớp nhoáng. Một khi bị liên đới, hành động mà chậm chạp thì đến cái ưu thế này cũng không còn nữa. Nghĩ tới đây, Tào Cảnh Đồng thở dài nặng nề.



Cậu ta buồn phiền, hy vọng chuyện này có thể nhanh chóng chấm dứt, giống như một cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy sẽ lại là một ngày mới. Vậy thì tốt rồi...



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom