• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-409

Chương 410: Khiến cho người khác không thể không đề phòng




75946.png

75946_2.png
Có lẽ, tình bạn giữa phụ nữ vốn yếu ớt, thực tế là sau khi trưởng thành, có người kết hôn sinh con, có người đi theo con đường công danh học thức, mỗi người ở một hoàn cảnh sống khác nhau, theo thời gian sẽ trở nên khác nhau, khoảng cách dần dần xuất hiện.



Bạch Hải Đường thừa nhận, ở sâu trong nội tâm, thật ra cô đố kỵ với Hà Tư Ca



Lúc đi học, cô yêu thầm giảng viên hướng dẫn nhưng không dám nói, chưa từng thổ lộ.



Mãi cho đến khi giảng viên đó bất ngờ qua đời, Bạch Hải Đường hoàn toàn sụp đổ, lúc đó cô không thể không chấp nhận sự thực này, cô liền lựa chọn đến3châu Phi, bởi vì đó vốn là một trong những kế hoạch của giảng viên hướng dẫn đó.



Mà khi Bạch Hải Đường kết thúc chỉ nguyên phục vụ, lựa chọn trở lại Trung Hải, vốn tưởng rằng bạn tốt Hà Tư Ca sẽ giống với mình, không ngờ người ta đã có chồng anh tuấn giàu có, cùng với đứa con trai dễ thương.



So sánh ra, Bạch Hải Đường cảm thấy mình kém xa



Ngoại trừ công việc đạt thành tựu cao, cô cảm thấy cái gì mình cũng đều kém Hà Tư Ca, kết quả thì sao?



Không lâu sau, Hà Tư Ca tới Phó Thị làm Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, còn dựa vào sức một mình mình gây dựng lại1Đại viện nhà họ Hà vốn đã sụp đổ, làm mọi người ngưỡng mộ



“Tư Ca..



tớ xin lỗi...”



Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Hải Đường nghẹn ngào nói, hai mắt đều đỏ lên, nước mắt trào ra.



“Cuối cùng tớ cũng gặp được cậu rồi!”



Mạnh Tri Ngư cảm thấy, Bạch Hải Đường không khác lắm so với hình dáng trong tưởng tượng của mình, dáng người cao gầy, rất trí thức



Nhìn thấy người thật, quả đúng là như thế



“Tớ xin lỗi..



đều tại tớ không tốt...” Bạch Hải Đường khóc sụt sịt, liên tục xin lỗi.



Nghe cô ấy nói như vậy, Mạnh Tri Ngư ngược lại không hiểu gì, cô nhíu mày, có chút khó hiểu: “Cậu..



cậu sao thế? Tại sao phải xin lỗi tớ?” Phó Cẩm Hành9đi tới, khoác một tay lên vai cô, chủ động giải vây: “Ý của cô Bạch là, cô ấy bận công việc quá nên mãi không thể đến thăm em và Tỉnh Tỉnh, cảm thấy áy náy trong lòng, hy vọng em đừng nghĩ nhiều.”



Mạnh Tri Ngư cười một tiếng: “Tớ biết, cậu là bác sĩ, bây giờ công việc chữa bệnh và chăm sóc người khác đều vô cùng bận rộn...”



Nói đến đây, cô chợt nghĩ tới những người bác sĩ và y tá chăm sóc Tỉnh Tỉnh, vẻ mặt lập tức cứng lại



“Đúng vậy, tớ xin lỗi, mãi tới hôm nay mới tới thăm mọi người được.” Bạch Hải Đường với ngăn nước mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vẻ3mặt lúng túng



Cô quay đầu nhìn Phó Cẩm Thiêm đứng ở phía sau, tâm trạng phức tạp, có cảm giác không nói nên lời



Ngay cả Phó Cẩm Hành cũng biết nói thay mình mấy câu, mặc dù hắn căn bản không phải vì cô, chỉ là không muốn khiến tình cảnh trở nên khó xử mà thôi, nhưng ít nhất cũng giúp Bạch Hải Đường bớt lúng túng phần nào.



Nhưng Phó Cẩm Thiêm lại không hề nói gì, rõ ràng có ý muốn để Bạch Hải Đường xấu mặt



Sao cô có thể không nghĩ nhiều cơ chứ?



Cẩm Thiêm, sao anh lại không nói gì?”



Không còn cách nào, Bạch Hải Đường chỉ có thể cười hỏi anh ta, hy vọng Phó Cẩm Thiêm có thể3nói mấy câu, ít nhất cũng đừng để cô đơn độc một mình.



“Anh, Tỉnh Tỉnh bị bệnh à?” Lông mày Phó Cẩm Thiêm giãn ra, ân cần hỏi.



Nếu là trước đây, có lẽ Phó Cẩm Hành sẽ không nghĩ nhiều.



Hắn biết, đừng thấy Phó Cẩm Thiêm không lớn tuổi lắm mà lầm, hình như anh ta thật sự thích trẻ con, trước kia chơi đùa với Tân Tân rất vui, một lớn một nhỏ vô cùng ăn ý, vui vẻ



Đã qua hơn một năm, Phó Cẩm Thiêm không đến nhà nữa, thỉnh thoảng Tân Tân vẫn nhớ tới người chú này, còn hỏi Phó Cẩm Hành



Nhưng những chuyện này đều là quá khứ rồi..



Phó Cẩm Thiêm bây giờ không giống Phó Cẩm Thiêm trong quá khứ, làm cho người ta không thể không đề phòng.



Vì vậy, Phó Cẩm Hành chỉ mỉm cười mở miệng nói: “Trẻ con mà, trước ba tuổi sức khỏe thường yếu đuối, hay phải đến bệnh viện, không phải cảm thì là sốt, ngay cả việc họ cũng đủ giày vò bậc làm cha mẹ rồi.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Mạnh Tri Ngư, vừa oán trách vừa cưng chiều nói: “Em đấy, suốt ngày lo lắng, con mới chỉ đau một chút em đã hoảng lên, cũng không biết trước kia em nuôi lớn Tân Tân thể nào



Em chưa từng nghe câu, con đầu nuôi theo sách, con sau nuôi như heo' à, anh thấy, con heo con Tỉnh Tỉnh này còn khỏe lắm đấy!” Hai câu đã thành công khiến hai người phụ nữ bật cười.



Bạch Hải Đường cũng thuận miệng nói: “Đúng là vậy đấy, phòng bệnh khoa nhi lúc nào cũng kín người, thực ra gần đây còn là mùa cảm cúm, người già và trẻ con càng dễ mắc bệnh



Hai người đừng quá lo lắng, dù sao đã tới bệnh viện rồi, qua mấy ngày là có thể về nhà thôi.”



Thấy Bạch Hải Đường không nghĩ nhiều, Mạnh Tri Ngư thở phào nhẹ nhõm.



Cô và Phó Cẩm Hành đều hiểu một điểm, chính là tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết rõ bệnh tình của Tỉnh Tỉnh, cho dù là người nhà họ Phó cũng không được! Ai biết trong lòng những người này có ý xấu, thừa dịp Phó Cẩm Hành đang sứt đầu mẻ trán, phá hoại xấu sau lưng hay không



“Lạ thật đấy, nếu như chỉ là cảm cúm, tại sao phải huy động nhiều người như vậy? Anh, thứ cho em lắm lời, bên ngoài đã có không ít lời đồn đại nói hình như Tỉnh Tỉnh bị bệnh nan y, anh xem có cần...” Phó Cẩm Thiêm tiến lên một bước, tỏ vẻ lo lắng nói



“Nói bậy! Người ngoài lan truyền bậy bạ thì cũng đành, chẳng lẽ cậu cũng muốn cháu gái của mình xảy ra chuyện à?” Không đợi hắn nói xong, Phó Cẩm Hành đã lạnh lùng quát lên một tiếng, ngắt lời Phó Cẩm Thiêm.



Thấy hình như hắn tức giận rồi, Bạch Hải Đường vội vàng hòa giải: “Anh Phó, ý của Cẩm Thiêm không phải như vậy! Chủ yếu là địa vị nhà họ Phó tại Trung Hải không tầm thường, đặc biệt là mọi hành động của anh đều nhận được nhiều sự chú ý, vì vậy..



anh ấy cũng chỉ lo lắng cho Tỉnh Tỉnh, làm sao lại hy vọng con bé có chuyện chứ? Tỉnh Tỉnh là công chúa nhỏ của cả nhà mà!”



Lời này không sai, rất nhiều gia đình đều thích con trai, một lòng một dạ muốn sinh con trai, nhưng mà ở nhà họ Phó, con cái vốn ít, con gái lại càng ít hơn, cho vậy nên vô cùng quý giá



Thế hệ Phó Cẩm Hành, tính đi tính lại chỉ có duy nhất một cô con gái, còn là do chú họ sinh ra bên ngoài, bởi vì thật sự không có con gái, cuối cùng người lớn trong nhà vẫn cho phép cô ta nhận tổ quy tông.



Kết quả, chính cái cô con gái tên Phó Cẩm Lương đó, lúc trước làm hại cả gia tộc suýt nữa thì không trụ nổi ở Trung Hải, may mà có Phó Cẩm Hành từ nước ngoài về kịp thời mới xoay chuyển được tình thế



Nhưng cho dù thế nào, nhà họ Phó vẫn coi trọng con gái hơn, đây là sự thật



“Cô Bạch, cô quá khen rồi



Tôi chỉ hy vọng con gái mình bình an, vui vẻ lớn lên



Mặt khác, mặc dù tôi và vợ mình là người của công chúng, nhưng hai đứa con lại không phải, truyền thông cũng thể mà cộng đồng mạng cũng vậy, cả ngày bọn họ nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ, nói năng linh tinh, tất nhiên chúng tôi sẽ tức giận.”



Giọng điệu Phó Cẩm Hành trở nên có chút ác liệt.



Bạch Hải Đường ngượng ngùng nhìn hắn, không nói gì nữa



Đúng lúc này, Tỉnh Tỉnh đã làm xong kiểm tra, được y tá ôm về.



Cô y tá cũng biết lựa thời điểm mà nói chuyện, vừa thấy bầu không khí trong phòng bệnh hình như có gì đó là lạ, cô lập tức vừa cười vừa nói: “Xem này, ba mẹ đều ở đây, Tỉnh Tỉnh sẽ vui lắm đấy!” Tỉnh Tỉnh ở trong lòng mở to đôi mắt đen láy, nhìn từ bên ngoài, người không biết chuyện căn bản không nhìn ra đứa bé này có cái gì khác thường.



Lần đầu tiên Bạch Hải Đường nhìn thấy con bé, bản năng yêu thích trẻ con trỗi dậy muốn trêu chọc Tỉnh Tỉnh, nhưng y tá lập tức lộ ra vẻ mặt áy náy nói: “Tôi xin lỗi, gần đây virus cảm cúm đang hoành hành, sức đề kháng của em bé tương đối kém, mong cô đừng động vào bé



Ngày nào chúng tôi cũng phải khử trùng ba lần trở lên, sau đó mới có thể tiếp xúc, mong có thông cảm.”



Nói xong, cô y tá vội vàng ôm Tỉnh Tỉnh đi sang bên cạnh



Nghe xong cô ta nói, Bạch Hải Đường chỉ đành gật đầu, tỏ vẻ phối hợp, thu tay lại



“Tỉnh Tỉnh rất ngoan, qua mấy ngày là có thể về nhà rồi, anh chị không cần quá lo lắng.” Ánh mắt y tá và Phó Cẩm Hành giao nhau, giống như nhận được tín hiệu nào đó, qua vài giây, cô y tá thoải mái nói



“Vâng, mọi người chăm sóc con bé vô cùng tận tâm, tôi vô cùng cảm kích.” Phó Cẩm Hành cũng mở miệng nói



Thấy Tỉnh Tỉnh có chút mệt mỏi, con bé không ngừng há cái miệng nhỏ ra, híp mắt lại ngáp ngắn ngáp dài, Phó Cẩm Thiêm và Bạch Hải Đường cảm thấy ở lại không tiện lắm, hai người mới tạm biệt ra về.



Phó Cẩm Hành đặc biệt đi tiễn bọn họ, nhìn hai người đi vào thang máy, hắn quay người trở lại phòng bệnh



Mạnh Tri Ngư có chút căng thẳng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao tự dưng bọn họ lại đến đây? Có phải chúng ta bị lộ rồi không?” Cô không ngừng nhớ lại biểu hiện của mình lúc nãy, sợ câu nào hoặc là biểu cảm gì làm lộ ra sơ suất, để lộ bí mật.



“Không phải vấn đề của em.” Phó Cẩm Hành chậm rãi lắc đầu, nếu hắn đoán không sai, chắc là do hắn quyết định đích thân tham dự lễ khai mạc hoạt động thương mại



Phó Cẩm Thiêm chỉ tính sao có lợi cho mình, cho nên mới thẹn quá hóa giận, trực tiếp đến bệnh viện, đích thân tìm hiểu tình hình



Còn Bạch Hải Đường, hắn nghĩ, nhất định là bị Phó Cẩm Thiêm kiếm cớ lừa gạt rồi



Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc bị lợi dụng mà thôi.



“Chỉ sợ Hải Đường cũng bị em họ của anh lừa rồi.” Hắn đang nghĩ ngợi, bên tai truyền đến giọng nói yếu ớt của Mạnh Tri Ngư



Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê



Mặc dù chỉ gặp mười mấy phút, nhưng Mạnh Tri Ngư thấy rất rõ, Phó Cẩm Thiêm không phải thật lòng với Bạch Hải Đường



“Em đã nhận ra rồi à?” Phó Cẩm Hành nghi hoặc hỏi



Cô đã mất ký ức, tại sao vẫn nhạy cảm như vậy?



“Bây giờ em tuy hơi ngốc, nhưng vẫn chưa đến mức đần độn! Lúc em nói chuyện với người khác, anh sẽ theo bản năng nhìn em, em dùng khóe mắt cũng có thể liếc thấy dáng vẻ đó của anh



Nhưng em họ của anh căn bản không nhìn Hải Đường, Hải Đường thì lén nhìn anh ta, vẻ mặt thẹn thùng, rõ ràng chính là dáng vẻ người phụ nữ khi yêu!” Mạnh Tri Ngư bĩu môi, nói ra phán đoán của mình.



“Đương nhiên rồi, người cậu ta thích là em, hiếm khi hai người gặp nhau một lần, đương nhiên cậu ta muốn nhìn em nhiều hơn.” Phó Cẩm Hành hậm hực nói, giọng nói có chút chua chát



“Cái gì?!” Mạnh Tri Ngư kêu một tiếng, khiến cho Tỉnh Tỉnh đang buồn ngủ ở bên cạnh sợ tới mức trợn tròn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía bên này



“Ngoan, mau ngủ đi, mẹ không ồn ào nữa.”



Cô vội vàng dịu dàng nói, nhẹ nhàng vỗ vài cái, bảo y tá tiếp tục dỗ Tỉnh Tỉnh ngủ, còn mình thì cùng Phó Cẩm Hành đi ra khỏi phòng bệnh.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom