• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-411

Chương 412: Thù còn chưa báo




75948.png

75948_2.png
Anh ta thừa nhận, mình chủ động tiếp cận Bạch Hải Đường, lợi dụng khoảng thời gian chăm sóc cô để giành lấy trái tim cô, đúng là mục đích không đơn giản



Chỉ cần nghĩ đến chuyện Bạch Hải Đường là bạn tốt nhất, thậm chí là bạn duy nhất của Hà Tư Ca, mà cô lại vâng lời mình răm rắp, bảo sao nghe vậy, Phó Cẩm Thiềm cảm thấy trong lòng dâng lên một sự sảng khoái mãnh liệt



Sớm muộn sẽ có một ngày, anh ta sẽ thông qua việc thao túng hỉ nộ ái ố của Bạch Hải Đường để kiềm chế Hà Tư Ca



Phó Cẩm Thiêm cũng biết cách làm của mình đối với Bạch Hải Đường3mà nói là không công bằng



Nhưng vậy thì ai công bằng với anh ta?



Phó Cẩm Hành sao?



Hà Tư Ca sao?



Hay là đám lão già tự cho là đúng của nhà họ Phó? Thứ anh ta có thể dựa vào từ trước đến nay chỉ có một mình mình..



Không, bây giờ còn thêm Bạch Hải Đường nữa! Cho nên, Phó Cẩm Thiêm tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ đi đồng minh tốt nhất này! Nghĩ tới đây, anh ta cố gắng nặn ra ít nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hải Đường, anh xin lỗi, là anh trách lầm em



Nhưng mà...” Anh ta cố gắng không để nước mắt rơi, bởi vì như vậy nhìn quá yếu đuối, tốt quá hóa dở



Trong1chuyện bắt chẹt, Phó Cẩm Thiêm làm rất tốt.



“Em không lớn lên trong gia tộc lớn truyền thống, em không hiểu tình cảnh của anh, anh không trách em



Anh cũng không muốn thấy em hy sinh tương lai rộng mở của mình vì anh...”



Không đợi nói xong, Phó Cẩm Thiêm đã quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Bạch Hải Đường.



Phản ứng của anh ta làm cô kinh ngạc, Bạch Hải Đường quen biết Phó Cẩm Thiêm cũng không phải là ngày một ngày hai, nhưng là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này rơi lệ ở trước mặt mình



Bản năng của người mẹ trong người cô lại trỗi dậy, Bạch Hải Đường thậm chí hối hận, cảm thấy9tại sao mình phải nói chuyện này với Phó Cẩm Thiêm? Trừ thêm phiền não cho anh ta, không thể có bất cứ tác dụng nào.



Sự tự trách đó lập tức chiếm cứ nội tâm cô.



Vì vậy, Bạch Hải Đường lo lắng cầm một tờ khăn giấy lên, nhân lúc bên cạnh không có ai, vội vàng nhét vào trong tay Phó Cẩm Thiêm



“Cẩm Thiêm, là em không tốt, anh đừng buồn nữa



Anh..



anh nói đúng, từ nhỏ em chỉ có một mình, tự do quen rồi



Nhưng..



nhưng anh nói thật với em đi, có phải người nhà anh không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau không?”



Nói ra, Bạch Hải Đường cũng bất an trong vấn đề này.



Cô không biết những3đôi tình nhân khác sau khi yêu nhau bao lâu mới đi thăm phụ huynh.



Chuyện này hình như cũng không có tiêu chuẩn thống nhất gì để tham khảo



Nhưng thời gian bọn họ ở bên nhau cũng không ngắn, mà Phó Cẩm Thiêm chưa bao giờ nhắc đến việc dẫn cô về nhà gặp ba mẹ mình một lần.



Vẻ mặt Phó Cẩm Thiêm khó xử, không trả lời câu hỏi của Bạch Hải Đường ngay.



Sự do dự của anh ta càng khẳng định suy đoán của cô



“Tại sao? Bọn họ lại chưa từng gặp em, tại sao anh lại cảm thấy bọn họ không hài lòng với em? Em tự nhận là mình rất tốt ở mặt học thức và hình3ảnh, chẳng lẽ ba mẹ anh có thành kiến gì với bác sĩ à...” Bạch Hải Đường nóng nảy, cô thật sự cảm thấy khó hiểu



Ở nước ngoài, bác sĩ và luật sư là nghề có thu nhập cao, hơn nữa rất được tôn kính



Tại sao về nước lại thành nghề không được hoan nghênh thế này? “Không phải, em đừng nghĩ nhiều..



em nghe anh nói.”



Phó Cẩm Thiêm cau mày, ánh mắt phức tạp nói: “Không phải em không tốt, mà là tư tưởng của bọn họ quá bảo thủ



Có lẽ em vẫn không biết, ở Trung Hải có sáu gia tộc lớn trong truyền thuyết, nhà họ Phó anh chính là một trong số đó



Sáu gia tộc lớn môn đăng hộ đối với nhau, nhà họ Phó có rất ít con gái, cho nên rất khó gả con gái, bình thường đều là đàn ông lấy vợ, đến thế hệ của anh, cho dù nam hay nữ cũng đều ít, anh trai anh lại không chịu liên hôn, tương đương ít đi một người.”



Anh ta vừa nói xong, Bạch Hải Đường đã hiểu.



Cô ngẩn ra: “Cho nên ý của ba mẹ anh là hy vọng anh chọn một cô gái trong năm gia tộc còn lại làm vợ tương lai của anh, đúng không?”



Đã là thời đại gì rồi mà lại còn có cách nghĩ như vậy? “Đại khái là vậy, mặc dù bọn họ không nói thẳng với anh, nhưng ý chắc là như vậy



Hải Đường, em biết đấy, anh nghiêm túc với em, cũng muốn cùng em bước vào lễ đường hôn nhân



Chính vì nguyên nhân này, anh mới muốn trở nên đủ mạnh



Em nghĩ mà xem, tại sao anh anh không muốn liên hôn thì không liên hồn, đám lão già kia không ai dám quản anh ấy, còn không phải là vì anh ấy ngồi trên vị trí kia sao? Anh cũng muốn giống như anh ấy, tự quyết định hôn nhân của chính mình!”



Phó Cẩm Thiêm chân thành nói, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Bạch Hải Đường đã tái mặt đi.



Sau khi biết chuyện liên hồn, lòng cô hoàn toàn rối loạn.



Lúc đầu, cô còn tưởng là Phó Cẩm Thiêm đang nói đùa.



Nhưng nghĩ lại thì mạnh liên hiệp với mạnh, chuyện dùng con cái ràng buộc với nhau đúng là chuyện những gia tộc lớn này thích chơi nhất,



Chỉ có kết thành thông gia, quan hệ hai bên mới trở nên chặt chẽ, tất cả đều có lợi.



Mà cô thì sao?



Chỉ là một nữ bác sĩ ở nước ngoài về mà thôi



Không có cha mẹ chống lưng, không có gia tộc hiển hách..



“Cẩm Thiêm, em...”



Bạch Hải Đường phiền muộn trong lòng, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.



“Bây giờ chỉ có em mới thật lòng ủng hộ anh, đối xử tốt với anh, đúng không? Đợi anh làm được rồi, chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nhau, anh anh và chị dâu chính là ví dụ tốt nhất, không phải sao?” Phó Cẩm Thiêm nắm chặt tay cô, dẫn dắt từng bước



Cuối cùng, ngay cả Bạch Hải Đường cũng không ý thức được, cô còn gật đầu với anh ta.



Cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, không dễ dàng chắp tay nhường hạnh phúc cho người khác



Có lẽ làm vậy là ích kỷ, nhưng tình yêu vốn dĩ là ích kỷ



Hai ngày sau, sau nhiều lần hội chẩn chuyên gia, rốt cuộc đã quyết định phương án điều trị bước đầu cho Tỉnh Tỉnh.



Bởi vì cô bé còn quá nhỏ, cho nên mặc dù trên phương diện điều trị, ai cũng có ý kiến của mình, nhưng điều kiện tiên quyết là cố gắng chọn cách điều trị bảo thủ



“Nhưng điều trị bảo thủ thì đồng nghĩa với việc hiệu quả cũng không quá cao, đúng không?” Nghe một vị chuyên gia có tuổi nói xong, Phó Cẩm Hành lo lắng hỏi



Mạnh Tri Ngư ngồi ở bên cạnh hắn thì không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng



“Đúng vậy, nhưng tôi vẫn đề nghị như vậy, bảo thủ luôn tốt hơn mạo hiểm



Nói không chừng, đợi đứa bé lớn thêm chút nữa là có thể thực hiện phẫu thuật mổ sọ.” Vị chuyên gia có tuổi đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng nói có chút tự tin



Bây giờ kỹ thuật y học thay đổi từng ngày, ai có thể nghĩ được năm năm, mười năm sau trong tương lai sẽ phát triển kinh người thế nào? Tùy tiện phẫu thuật trong tình huống thời cơ chưa chín muồi, còn không bằng tạm thời dùng thuốc, tránh chuyển biến xấu, đợi một cơ hội phẫu thuật thích hợp



“Vậy há chẳng phải là tuổi thơ của con gái tôi sẽ toàn là bóng tối ư? Không được, tôi không chấp nhận được!” Phó Cẩm Hành kích động đứng lên, đâm mạnh hai tay xuống bàn họp



Ít khi hắn biểu hiện kích động như vậy, lần này là thật sự không kiềm chế được



Vốn tưởng là chờ đợi hồi lâu, làm hết kiểm tra này đến kiểm tra khác thì sẽ có kết quả lạc quan hơn, không ngờ lại vẫn như vậy...



“Chúng tôi đều có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng là phụ huynh của người bệnh, mọi người phải kiên cường hơn chúng tôi mới được.”



Vị chuyên gia có tuổi bình tĩnh khuyên nhủ



Ông ấy làm bác sĩ nhiều năm qua, gần như ngày nào cũng gặp tình cảnh tương tự.



“Tôi đi ra ngoài uống nước.” Mạnh Tri Ngư mãi không nói gì đột nhiên đứng dậy, một mình lặng lẽ rời khỏi phòng họp



Cô đứng mấy phút trong hành lang yên tĩnh, chắc chắn Phó Cẩm Hành vẫn còn đang thảo luận phương án điều trị tiếp theo với đám bác sĩ kia, cô mới đi vào thang máy một mình



Mạnh Tri Ngư không biết phải đi đâu để tìm được Minh Duệ Viễn, từ sau khi Minh Duệ Tư và A Hải chết, hình như cậu ta không xuất đầu lộ diện, không có tin tức gì cả



Nhưng cô biết, cậu ta tuyệt đối sẽ không cam tâm rời đi như vậy



Ở một nơi nào đó trong cái thành phố này, nhất định Minh Duệ Viễn vẫn đang chờ cơ hội hành động



Sau khi suy nghĩ một lúc, cô vẫn ôm tâm lý mèo mù vở chuột chết đến Tập đoàn Minh Thị



Minh Thị ở trong một tòa văn phòng cao cấp nổi tiếng, hồi đó Minh Duệ Tư thuê tổng cộng ba tầng ở đây cũng tốn không ít tiền



Dù sao ở Trung Hải vây cánh không mạnh, bọn họ không thể có một tòa nhà của riêng tập đoàn mình như Phó Thị được.



Mạnh Tri Ngư bị chặn lại ở quầy lễ tân



Lễ tân cười vui vẻ, giọng nói ôn hòa: “Chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?” Mạnh Tri Ngư suy nghĩ một chút: “Tôi muốn gặp Minh Đạt.”



Lễ tân vốn đang cười ngọt ngào lập tức trở nên có chút cứng ngắc: “Xin lỗi, Tổng Giám đốc của chúng tôi sẽ không gặp riêng bất kỳ ai.” Mạnh Tri Ngư lại suy nghĩ một chút: “Vậy tôi muốn gặp Minh Duệ Viễn.” Lễ tân cảnh giác quan sát cô một lúc rồi mới cầm ống nghe lên gọi điện thoại nội bộ: “Có người muốn gặp cậu hai.”



Hình như bên kia hỏi câu gì, lễ tân hạ thấp giọng: “Là nữ.” Mạnh Tri Ngư vốn tưởng sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng chưa đến hai phút, lễ tân đã cho cô vào



Lúc này, cô không quan tâm thứ đợi mình có phải là một cái bẫy không, chỉ có thể nhắm mắt đi vào thang máy



Quả nhiên, vừa đi ra khỏi thang máy, Mạnh Tri Ngư đã nhìn thấy gương mặt lâu ngày không gặp.



Minh Duệ Viễn vẫn chưa đến mười tám tuổi, nhưng bây giờ rõ ràng cậu ta đã ăn mặc theo lối cứng nhắc, trưởng thành hơn không ít, cậu ta tháo hết khuyên tai, khuyên môi và khuyến mũi kỳ cục kia xuống, tóc cũng rất gọn gàng, ngay cả bộ âu phục trên người cũng vô cùng vừa vặn



Nhìn thoáng qua giống như một thanh niên có triển vọng



“Cậu chưa đi.”



Mạnh Tri Ngư hít sâu một hơi, câu đầu tiên của cô là giọng khẳng định.



“Hừ, tôi còn có thù chưa báo, sao có thể đi được?” Minh Duệ Viễn cười châm chọc



Cô cau mày: “Thù? Cậu muốn báo thù gì?” Chẳng lẽ, hắn đổ cái chết của Minh Duệ Tư lên đầu người khác sao?



Đúng là loại người vô lý! “Dĩ nhiên, nếu như không phải là vì người chồng tốt của chị luôn dồn ép thì tình hình sẽ trở nên thế này à?” Duệ Viễn không chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại



Mạnh Tri Ngư giận đến run người: “Tôi chính mắt nhìn thấy, người nổ súng là cậu! Chẳng lẽ cậu muốn tính món nợ này lên chúng tôi à?” “Tại sao không thể:” Cậu ta cong môi lên, lại khôi phục vẻ bỡn cợt đời trước đó



“Được, chuyện này tôi có thể tạm thời không nhắc đến, vậy Tỉnh Tỉnh thì sao? Tại sao cậu lại hại con bé! Rốt cuộc cậu có còn là người không, nó mới bao nhiêu tuổi, sao cậu lại có thể ra tay độc ác với một đứa bé sơ sinh như vậy!” Nói đến chỗ kích động, Mạnh Tri Ngư không cầm nổi lòng giơ tay lên, muốn giáng cho Minh Duệ Viễn một cái bạt tai.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom