• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • chap-422

Chương 423: Thoát th n




77204.png

77204_2.png
Rand nhìn cái ổ khóa trên cửa sắt, cau mày nói.



Vừa rồi ở chỗ Mộ Kính Nhất, hắn nhận được một bụng tức, bây giờ đương nhiên thấy bực dọc trong lòng, muốn tìm chút chuyện để làm



“Anh Mộ đã nói, trừ anh ấy ra, không ai được phép đi vào...” Tên đàn em mở miệng run rẩy đáp lại



“Vậy mày ở đây làm gì?” Rand quan sát cậu ta, không vui hỏi.



“Tôi là người đưa cơm đưa nước.”



Tên đàn em nuốt nước miếng một cái, thật thà trả lời



Nói dối trước mặt Rand giết người không chớp mắt mà, trừ phi là chán sống rồi



“Vậy mày đã đi vào đó chưa?”



Rand tiến lên một bước, giơ tay túm lấy cổ áo cậu ta, cười như không cười hỏi.



“Tôi..



tôi vào rồi.”



Tên đàn em kia sợ tới mức không3tự chủ được mà khép hai chân lại, sợ do quá sợ mà làm ra hành động gì mất mặt



“Vậy thì không được rồi, trừ anh ấy ra, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, vậy mày là cái gì? Tao nghĩ xem nào, cũng đúng, nếu như may biến thành một người chết, vậy thì không sao rồi.” Rand nhe răng cười, tay trên cổ dùng sức bóp chặt.



Đợi đến lúc đối phương sắp không thở được nữa, hắn mới buông lỏng tay, đẩy cậu ta ra.



“Bớt nói nhảm với tao đi, nhanh chóng mở cửa ra, nếu không, mày sẽ thành một xác chết!”



Rand đạp cửa sắt một cái, hung hăng uy hiếp



Tên đàn em đâu dám nói nhiều nữa, lảo đảo bò dậy, móc chìa khóa ra, mở cửa hầm.



“Sớm làm vậy chẳng1phải tốt hơn sao?” Rand khinh thường nói rồi đi vào.



Hẳn chưa bao giờ đến đây, còn tưởng là trong hầm ẩm ướt dơ bẩn, chuột gián ở khắp nơi, tóm lại chính là nơi để giày vò người khác



Nhưng Rand quan sát một lượt mới ý thức được là mình nghĩ sai rồi



Hoàn cảnh nơi này mặc dù không được tính là quá tốt, nhưng cũng không quá tệ, có nệm, có chăn màn, có thể nằm có thể ngồi, còn rất sạch sẽ



Điểm thiếu sót duy nhất chính là không có cửa sổ, vì vậy ánh mặt trời không thể chiếu tới được, do vậy bầu không có vẻ âm u



Từ lúc Rand cùng tên đàn em canh cổng tranh chấp tại cửa ra vào, Phó Cẩm Hành đã nghe thấy.



Hắn mơ hồ đoán được người9tới chính là Rand, tên nổi tiếng xấu xa kia



Hắn có rất nhiều đàn em, tính tình hung ác, rất có tiếng tăm ở khu vực này, cũng đã giết không ít người.



“Rốt cuộc chúng mày đã đắc tội gì với anh trai tao vậy?”



Rand đứng lại, hắn nhìn đôi nam nữ trước mặt, thật sự không kìm nén được sự tò mò trong lòng, dứt khoát hỏi thẳng



“Mày là Rand Bruno, đại ca của một trong các bang phái trên địa bàn, biệt hiệu là 'Rand Gấu trắng.” Phó Cẩm Hành bình tĩnh đứng trước mặt Rand, giọng điệu khẳng định.



Trước khi tới đây, hắn đã lấy được một phần tư liệu về Rand



Vốn cho rằng người mình gặp đầu tiên sẽ là Rand, nhưng không ngờ lại là Mộ Kính Nhất.



“Mày biết tạo cơ à?” Rõ3ràng Rand có chút kinh ngạc, xem ra, danh tiếng của mình quả nhiên không nhỏ, cũng đã vượt qua biển lớn, truyền đến một nơi khác trên Trái đất này rồi



Hắn toét miệng, hở cả lợi, cười cuồng vọng: “Nếu như mày đã biết tao, vậy thì không cần lãng phí thời gian nữa, trước khi tao ra tay, chúng mày tự kết liễu đi.” Nói xong, Rand đan hai tay vào nhau, bẻ khớp xương răng rắc



Trong hầm vô cùng yên tĩnh, do vậy âm thanh này cực kỳ chói tai



Xem ra, nếu Phó Cẩm Hành không thức thời thì rất có thể sẽ bị Rand đánh chết.



Hắn thật sự không khoa trương, sở dĩ Rand có biệt hiệu là “Gấu trắng” là bởi vì hắn cực kỳ cao lớn cường tráng, giống như một con3gấu trắng trưởng thành, sức mạnh kinh người.



“Kia là vợ mày à? Quả nhiên là một người đẹp.”



Lướt qua Phó Cẩm Hành, ánh mắt Rand hướng đến Mạnh Tri Ngư.



Từ lúc hắn đi vào, cô đã không đứng lên, vẫn luôn dựa trên chăn nệm, sắc mặt nhợt nhạt.



Người phụ nữ như vậy chính là người đẹp yếu ớt.



Đối với Rand đã quen với mỹ nữ tóc vàng mắt xanh mà nói, người đẹp phương Đông rõ ràng là mới lạ, làm cho hắn nảy sinh cảm giác muốn chinh phục.



“Đợi sau khi mày chết, ta sẽ đón nhận vợ mày, không để cô ta làm một quả phụ đáng thương, ha ha.” Rand buông hai tay ra, đắc ý nói.



Hắn luôn rất tự tin, bởi vì nhìn hắn không tệ, lại là đại ca bang phái, thật sự rất nhiều phụ nữ chủ động nhào vào lòng hắn



Mặc dù chơi đùa với nhiều phụ nữ như vậy, nhưng vẫn chưa chơi với kiểu phụ nữ này bao giờ, vì vậy, Rand rất muốn thử xem



Nghĩ là làm, hắn không để ý đến Phó Cẩm Hành nữa, mà đi từng bước đến chỗ Mạnh Tri Ngư.



“Anh tên là Rand à?”



Cô đột nhiên mở miệng hỏi, giọng hơn khàn, nhưng so với bình thường lại có thêm vẻ hấp dẫn, vô cùng mê người.



“Không sai, người đẹp tên gì thế?”



Rand vui sướng trả lời, nhìn chằm chằm vào Mạnh Tri Ngư không chớp mắt, còn giơ tay ra, muốn sờ vào má cố.



Cô mỉm cười, đưa tay ngoắc hắn.



Đúng lúc này, Phó Cẩm Hành ở sau lưng đột nhiên hét lên: “Này, Rand!” Rand bực bội quay đầu lại, muốn xem rốt cuộc cái tên đàn ông vô năng muốn làm gì.



Kết quả, hắn còn chưa thấy rõ trước mắt, cơn đau đớn đã lan từ chóp mũi đến toàn thân, mũi bị đánh gãy vô cùng đau đớn, từng dòng máu tươi phun trào ra giữa mặt, giống như suối máu đỏ tươi



Rand không mở nổi mắt, ngoại trừ việc giơ tay che mũi, hắn không thể làm gì được nữa



Nhưng vừa mới đụng tới mũi, hắn đã hét lên như heo bị chọc tiết.



“A..



tao phải giết mày! Thằng khốn! Mày dám đánh tao..



tao nhất định phải vứt mày cho chó ăn! Thằng chó tạp chủng! A...” Rand lảo đảo tại chỗ, ngã xuống cải ầm, mấy lần hắn muốn đứng lên nhưng đều không ngăn nổi cảm giác choáng váng, không thể động đậy



“Là một con gấu trắng, chẳng lẽ mày không biết điểm yếu ớt nhất trên cơ thể chính là cái mũi của mày sao?” Bên tại truyền đến tiếng nói châm biếm của Phó Cẩm Hành, hắn đi tới, đá mạnh vào háng Rand hai cái, xác định hắn sẽ không đứng lên ngay được, lúc này Phó Cẩm Hành mới giơ tay kéo Mạnh Tri Ngư



“Bây giờ chúng ta làm thế nào?”



Cô nắm chặt tay Phó Cẩm Hành, nhỏ giọng hỏi.



Từ lúc Rand xuất hiện ở cửa, Phó Cẩm Hành đã thì thầm kế hoạch của mình với Mạnh Tri Ngư.



Đương nhiên, thời gian có hạn, bọn họ chỉ có thể trao đổi đại khái mà thôi, còn hành động cụ thể thế nào thì phải tùy cơ ứng biến, căn cứ vào tình hình mà quyết định.



Nếu không phải Rand quá tự phụ, quá cuồng vọng cũng quá háo sắc thì nói không chừng bọn họ sẽ không có cách nào nắm bắt được cơ hội này, một phát ăn ngay



“Đi ra ngoài trước rồi tính!”



Phó Cẩm Hành vẫn nắm tay Mạnh Tri Ngư, thuận tiện cúi người xuống, nhanh chóng sờ soạng túi quần túi áo của Rand một lượt, tìm được một xấp tiền.



Hẳn thuận tay nhét vào trong túi áo của mình, dẫn cô đi tới cửa



Người đàn ông lúc nãy bị Rand chỉnh đốn một trận vẫn còn ở đó, nhưng đương nhiên cậu ta vẫn chưa biết chuyện xảy ra trong hầm



Thấy Phó Cẩm Hành xuất hiện trước mặt mình, cậu ta lập tức sửng sốt: “Anh...” “Nể tình cậu không khắt khe với chúng tôi, tôi giữ lại cái mạng này giúp cậu.” Phó Cẩm Hành nói xong, đấm vào mắt cậu ta một cái, lại đá thêm một cú, khiến cậu ta ngã rạp xuống ngất đi.



“Đi thôi!”



Hắn kéo Mạnh Tri Ngư, hai người men theo con đường lúc đến đây để ra khỏi nơi này.



May mà cảm nhận về phương hướng của Phó Cẩm Hành vô cùng xuất chúng, nếu như chỉ có một mình Mạnh Tri Ngư, đoán chừng cô sẽ đi tới đi lui ở dưới này, rất có thể lại trở về chỗ cũ.



“Bây giờ chúng ta vẫn còn trong quán bar, Rand giấu Mộ Kính Nhất đi xuống hầm, có lẽ trước lúc hai người bọn họ tỉnh lại thì sẽ không có ai phát hiện chúng ta đã trốn đi.” Đi đến một lối rẽ, Phó Cẩm Hành đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng phân tích tình hình hiện tại



“Nhưng chúng ta cũng không thể nghênh ngang đi ra khỏi quán bar được! Người trong quán bar biết chúng ta, nhìn thấy em với anh, sẽ lập tức có người đi báo!” Mạnh Tri Ngư lo lắng nhắc nhở hắn.



Không phải Phó Cẩm Hành chưa nghĩ đến vấn đề này



“Vì vậy, chúng ta phải quay về tiệm thuốc, tiệm thuốc người Hoa lúc đầu ấy!”



Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt kiến nghị, giọng điệu khẳng định



“Cái gì? Anh muốn quay về tiệm thuốc ư? Tiệm thuốc cũng là của Mộ Kính Nhất, chắc chắn chỗ đó cũng có người của hắn, ngộ nhỡ chúng ta vừa thò đầu ra đã bị phát hiện, chẳng phải là lại chui đầu vào lưới sao?” Mạnh Tri Ngư nghe xong liền cảm thấy sợ hãi



Phó Cẩm Hành lắc đầu: “Đánh cược một lần



Em dám không?” Hắn nhìn cô chằm chằm, khóe miệng chậm rãi cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười quen thuộc



Mạnh Tri Ngư cũng nhìn người đàn ông mình yêu thương, không hiểu vì sao, trái tim của cô không còn đập hoảng loạn như lúc nãy nữa, tâm tình dường như cũng hồi phục lại một chút.



Chỉ cần hắn ở bên cạnh, dù trời có sập xuống thì cô cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi



Mạnh Tri Ngư nắm chặt lấy tay Phó Cẩm Hành, tới gần hắn, kiễng chân, hôn lên má hắn.



“Cược thì cược, em tin anh.” Cô nghiêm túc nói.



Hai người chạy không ngừng, trên đường vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng Phó Cẩm Hành lại nghiêng tai lắng nghe, xác định phương hướng.



Mười phút sau, quả nhiên bọn họ đã thành công tìm được cánh cửa kia.



“Chính là chỗ này.” Phó Cẩm Hành thở phào một cái, nhắm hai mắt lại.



Không thể phủ nhận, hắn cũng đang căng thẳng



Ngộ nhỡ sau cánh cửa kia có người, trong tay có súng, hai người bọn họ chẳng khác nào phí công, hơn nữa sẽ hoàn toàn chọc giận hai anh em Mộ Kính Nhất và Rand.



“Để em.”



Thời khắc mấu chốt, Mạnh Tri Ngư đã khôi phục được sự bình tĩnh.



Cô buông tay Phó Cẩm Hành ra, đi tới trước cửa



“Anh lui về phía sau, nếu như không nghe thấy tiếng của em, nhất định không được đi ra.”



Một người đi trước tìm hiểu vẫn hơn hai người cùng nhau bị bại lộ.



Đợi Phó Cẩm Hành lùi về phía sau, đến một vị trí tương đối an toàn, Mạnh Tri Ngư hít sâu một hơi, dùng tay phải nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa phòng



Tay nắm cửa dịch chuyển



Cửa không bị khóa!



Cô cảm thấy vui mừng trong lòng, tiếp tục dùng sức, vừa vặn tay nắm cửa vừa hé đẩy cửa ra.



Mạnh Tri Ngư nghiêng tai lắng nghe khoảng nửa phút, sau đó, cô mới đẩy hẳn cửa phòng ra.



Trong tiệm thuốc tối đen như mực, đến không khí cũng có chút ngột ngạt, hòa lẫn với mùi thuốc.



Cô thò nửa người ra, nhìn khắp nơi, sau nhiều lần xác nhận, mới quay đầu lại nói với Phó Cẩm Hành: “Nơi này không có ai cả, chắc là đã đóng cửa tiệm rồi.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom