• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • chap-430

Chương 431: Mất trắng trong tay cậu




78077.png

78077_2.png
Rất rõ ràng, hai người bọn họ đều biết kế hoạch ban đầu là gì, chỉ đang chờ thời cơ tốt để chính thức bắt đầu mà thôi.



“Da.” Cuộc đối thoại vô cùng ngắn gọn, chỉ có mấy chữ đơn giản như vậy, Mộ Kính Nhất ấn phím kết thúc cuộc gọi, nhìn về phía Phó Cẩm Hành đầy vẻ khiêu khích



Nhưng điều làm cho hắn có chút thất vọng là Phó Cẩm Hành lại không có vẻ lo lắng gì cả, cũng không nổi trận lôi đình, thậm chí còn không thèm để ý.



“Cậu giả vờ bình tĩnh cũng không có tác dụng gì đâu, bây giờ cậu không có ở Trung Hải, cho dù chỉ đạo từ xa, cũng có chênh lệch về thời gian



Huống gì, cậu còn chẳng thể tự lo được cho mình nữa rồi



Chẳng bao lâu nữa, Phó Thị sẽ hoàn toàn mất trắng trong tay3cậu, tôi muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy người từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, sinh ra đã mặc định là người thừa kế như cậu lại là thủ phạm hại Phó Thị!”.



Mộ Kính Nhất hung dữ nói, giống như đã thấy Tập đoàn Phó thị bị tiêu diệt vậy, khóe miệng hắn nhếch lên, mang theo sự tàn nhẫn



“Mai Lan sinh ra cậu, tự cho là một tấm bùa hộ mệnh, thật ra, cậu mới là bùa đòi mạng của bà ta! Ha ha ha ha ha!”



Hắn ngửa đầu lên cười lớn.



Nếu như Mạnh Tri Ngư không nhìn lầm, hình như khóe mắt Mộ Kính Nhất ươn ướt



Hắn cố chấp nhiều năm như vậy, chắc chính là vì kết quả này!



“Phó Thị sẽ không bị mất trong tay tôi, ít nhất khi tôi còn sống, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra



Còn anh,2sự tự ti, sự bất lực, sự mê muội của anh, tất cả những thứ anh không cam lòng, đều sẽ không tìm được đáp án từ tôi đâu!” Phó Cẩm Hành nhìn hắn chăm chú, lạnh lùng nói



Hắn không đồng ý với cách nói đời cha ăn mặn đời con khát nước, vì vậy, hắn cũng không cho rằng sự tồn tại của mình là nguồn gốc của tội lỗi



Mộ Kính Nhất muốn dùng lý luận này để đánh bại hắn, đừng có mơ! “Mặc dù sự ra đời của tôi đã gây tổn hại đến anh, nhưng tôi cũng không nợ anh cái gì, lại càng không có chuyện tôi đã cướp đi số phận của anh!”



Phó Cẩm Hành trước giờ luôn là một người có ý chí kiên định, nếu đổi lại là người bình thường, nói không chừng đã sớm bị những lý thuyết xằng bậy của1Mộ Kính Nhất làm tâm trí dao động, tự nghi ngờ bản thân rồi.



Nhưng hắn sẽ không như vậy.



“Đúng thế! Lúc anh bị mẹ mình vứt bỏ, bà ta chỉ có một đứa con là anh, không phải là chọn một trong hai, anh hận người khác có ích gì không? Người mà anh nên căm hận nhất thật ra phải là anh mới đúng



Chẳng phải người nước ngoài các người đều thích nhấn mạnh nguồn gốc của tội lỗi sao, nguồn gốc tội lỗi của việc anh bị vứt bỏ chính là anh, từ khi sinh ra thì anh đã mang nó trên người rồi!”



Mạnh Tri Ngư nhìn Mộ Kính Nhất một cái, cũng đứng ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, mặc kệ đúng hay không, trước tiên phải mắng vài câu đã rồi hãy nói, tránh cho tên đàn ông này bày ra vẻ mặt người bị hại,1tiếp tục phát ngôn bừa bãi!



Có bản lĩnh thì đi tìm Mai Lan đối chất đi, hỏi bà ta tại sao lại vứt bỏ mình.



Ở đây tìm người khác trút giận thì có bản lĩnh gì! Mạnh Tri Ngư không có chút tình cảm gì đối với người mẹ chồng trước sau vẫn luôn ích kỷ tư lợi của mình, cho dù Mộ Kính Nhất ép chết Mai Lan, cô cũng không thông cảm, trái lại cô cho rằng đó là chuyện giữa hai mẹ con bọn họ



“Đúng là miệng lưỡi sắc bén, lúc trước không hạ độc giết chết cô là tôi đã quá nhân từ rồi!”



Mộ Kính Nhất mấp máy môi, hung dữ nhìn Mạnh Tri Ngư chằm chằm.



Hắn thật sự coi thường người phụ nữ này, chủ yếu là vì từ tận trong xương tủy, Mộ Kính Nhất đã có thái độ miệt thị bẩm sinh đối với1phụ nữ, cho rằng bọn họ đều là đám ngu xuẩn không có lòng tự trọng, vì vậy căn bản cũng không xem Mạnh Tri Ngư ra gì



Bây giờ nghĩ lại, quả thực không nên như vậy, nhổ cỏ nhất định phải nhổ tận gốc, bắn người phải bắn ngựa trước, không nhân lúc còn sớm giết chết người phụ nữ Phó Cẩm Hành yêu nhất, quả thực là bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi!



“Nghe giọng điệu của anh có vẻ coi thường phụ nữ lắm nhỉ, tôi nguyền rủa anh, đời này thế nào anh cũng sẽ chết trong tay phụ nữ!” Mạnh Tri Ngư hừ giọng, tức giận nói.



Vừa mới nói xong, cô đã bị Phó Cẩm Hành dùng tự thể bảo vệ kéo ra phía sau



“Mộ Kính Nhất, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Anh đã cài người của mình vào Phó Thị à?”



Điều mà bây giờ Phó Cẩm Hành muốn biết nhất chính là rốt cuộc Mộ Kính Nhất đã vạch kế hoạch bao lâu rồi



Nếu như hắn đã sớm có chuẩn bị, dựa vào bản lĩnh của hắn, gài mấy quân cờ vào trong Tập đoàn Phó Thị cũng là chuyện dễ như trở bàn tay



“Sao thế, cuối cùng cũng biết sợ rồi à?” Mộ Kính Nhất khẽ nhếch khóe miệng lên, chậm rãi nói: “Chỉ cần tối muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể biết rõ từng biến động nhỏ trong nội bộ Tập đoàn Phó Thị



Có lẽ cậu cũng không ngờ đâu nhỉ, trong Hội đồng quản trị của các người cũng có người của tôi, hơn nữa không chỉ có một người



Các bộ phận khác càng khỏi cần phải nói, tôi lười phải nhớ từng người một.” Giọng điệu của hắn càng chậm rãi, lại càng lộ ra sự đắc ý, có thêm chút khoe khoang.



Phó Cẩm Hành không chút nghĩ ngợi nói: “Là Triệu tổng đúng không, từ trước đến nay ông ta luôn đối nghịch với tôi, mỗi lần họp, ông ta luôn chất vấn tối đầu tiên.”



Số người trong hội đồng quản trị có hạn, trừ ông ta ra, Phó Cẩm Hành tạm thời không thể nghĩ được người nào khác



“Ha ha, cậu vẫn chưa bị coi là quá ngu



Nhưng điều này cũng chỉ có thể chứng minh tên họ Triệu đó quá ngu ngốc, để chứng tỏ lòng trung thành với tôi, ông ta luôn khiêu khích cậu, đã sớm bại lộ thân phận rồi.” Mộ Kính Nhất có chút không vui nhếch miệng lên, vẻ mặt khinh thường.



Hắn lôi kéo Triệu tổng, chỉ là vì người đàn ông này luôn không được coi trọng trước mặt Phó Cẩm Hành, dỗ ngon ngọt một chút, đối phương sẽ chủ động bám lấy mình như một con chó.



Nhưng Mộ Kinh Nhất lại cực kỳ xem thường loại tiểu nhân nịnh bợ này, cũng không cảm thấy năng lực của bọn họ có thể giúp được mình



“Trước lúc cậu ấy tỉnh lại, các người cứ ở đây đi.” Mộ Kính Nhất giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ.



Dựa theo lời bác sĩ vừa nói, vẫn phải qua một khoảng thời gian nữa Minh Duệ Viễn mới có thể tỉnh lại, Mộ Kính Nhất không muốn lãng phí thời gian, hắn đã nóng lòng muốn đi xem náo nhiệt rồi



Tiếp theo Phó Thị sẽ có trò hay, không thể bỏ lỡ được



“Này, anh...”



Mạnh Tri Ngư vẫn muốn nói gì, đã bị Phó Cẩm Hành ngăn lại



Bốn tên vệ sĩ lúc trước bị Minh Duệ Viễn đánh lén thành công đều bị Mộ Kính Nhất đuổi đi, nhưng bên cạnh hắn trước giờ đều không thiếu người, thoáng cái đã xuất hiện bốn gương mặt hoàn toàn mới, tiếp tục bảo vệ an toàn cho



hắn.



“Để lại mấy người, trông coi bọn họ cho cẩn thận, tôi muốn đến bệnh viện thăm Rand.” Trước khi đi, Mộ Kính Nhất đặc biệt dặn dò



Mặc dù điều kiện trong phòng nghỉ ở rạp chiếu phim tốt hơn nhiều so với hầm ở quán bar, nhưng mà lại một lần nữa mất đi tự do, điều này vẫn làm Mạnh Tri Ngư cảm thấy vô cùng khó chịu.



Hơn nữa, còn buồn bực hơn là Minh Duệ Viễn lại bị trúng đạn.



“May là bắn vào phần bụng, nếu bắn vào ngực, bây giờ cậu ta đã mất mạng rồi.” Phó Cẩm Hành đứng ở cuối giường, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên vẫn còn trong cơ mê man.



“Mộ Kính Nhất thật khó đối phó.”



Mạnh Tri Ngư cũng nhìn Minh Duệ Viễn, hậm hực nói



Cô không chỉ bất ngờ về việc Mai Lan vứt bỏ hắn, còn cảm thấy không ngờ hắn lại hiểu lầm Minh Duệ Viễn là em trai mình, thật ra Minh Duệ Viễn không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với Minh Đạt cả



“Ấn tượng ban đầu là rất quan trọng



Mộ Kính Nhất và Minh Đạt là cha con ruột, hai người bọn họ đều coi Phó Thị là đối tượng để trả thù, đúng là huyết mạch tương liên.” Phó Cẩm Hành bất đắc dĩ lắc đầu



Xem ra, cho dù Mộ Kính Nhất đã biết mình là con trai của Minh Đạt và Mai Lan, nhưng vẫn không đến gặp hay nhận ông ta



Chuyện này nhất định còn có những nguyên nhân khác mà không muốn ai biết



“Vậy anh nói xem, hắn đã biết rồi, nhưng vì sao không đi tìm Minh Đạt, nhận tổ quy tông?” Mạnh Tri Ngư cũng nghĩ đến điểm này, cô cảm thấy rất khó hiểu



Dựa theo cá tính của hắn, lại không đi tìm Minh Đạt ngay lập tức, đứng cùng chiến tuyến với ông ta cùng tiêu diệt kẻ thù, cha con hiệp lực, cùng đưa Phó Thị vào chỗ chết? “Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng nếu muốn anh đoán thì có thể là có liên quan đến cha mẹ nuôi của hắn



Trước đó anh nghe được tin tức là bà Bruno mắc bệnh ung thư, không còn nhiều thời gian nữa, chắc là vì bà ấy rồi.” Phó Cẩm Hành nghĩ đến tin tức nhận được trước đó, mạnh dạn suy đoán.



“Chẳng trách, hắn đã từng nói cha mẹ nuôi của hắn đối xử với hắn rất tốt, có lẽ hắn cho rằng, lúc này đến tìm Minh Đạt nhận cha, có thể sẽ làm bọn họ tổn thương



Nói không chừng, đợi mẹ nuôi của hắn qua đời, hắn sẽ không còn kiêng kỵ gì nữa, có thể mặc sức tung hoành rồi!”



Mạnh Tri Ngư gật đầu, cho rằng Phó Cẩm Hành nói không sai



“Cho dù có đúng hay không, hắn cũng là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.” Phó Cẩm Hành thở dài, vẻ mặt phiền muộn.



Hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không có siêu năng lực, vì cứu Tỉnh Tỉnh, Phó Cẩm Hành bắt buộc phải ở lại nơi này.



Mà điều này cũng có nghĩa là đã cho những kẻ muốn đối phó với Phó Thị một cơ hội tốt



“Mộ Kính Nhất mua chuộc người trong Hội đồng quản trị, rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Mạnh Tri Ngư giơ tay chống cằm, chậm rãi đi đi lại lại trong phòng nghỉ, muốn đưa ra một kết luận



Nhìn toàn bộ Phó Thị, người duy nhất có tin tưởng chính là Lạc Tuyết



Nhưng Lạc Tuyết chỉ là trợ lý của Phó Cẩm Hành, dựa vào sức của một mình cô ấy, muốn chống chọi với một người ở phòng ban Giám đốc thôi cũng đã là rất khó rồi, huống gì là Hội đồng quản trị? Còn Triệu tổng kia, cô có ấn tượng, bởi vì Phó Cẩm Hành đã từng không nhịn được mà trách cứ ông ta



“Ngoại trừ Triệu tổng ra, còn có những người khác nữa, điều này mới nguy hiểm



Không phải anh đã nói, Phó Cẩm Thiêm vẫn luôn rục rịch sao? Có phải anh ta trong ứng ngoại hợp với Mộ Kính Nhất không...” Trong đầu cô chợt lóe lên, Mạnh Tri Ngư lập tức nghĩ tới người nguy hiểm nhất - Phó Cẩm Thiêm



“Tạm thời đừng nghĩ nữa, ngồi xuống, uống nước đi.” Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Phó Cẩm Hành đi đến bên cạnh, hắn lấy một cái cốc giấy, rót nửa cốc nước đưa cho Mạnh Tri Ngư, thuận tiện ẩn cô ngồi lên xô pha



“Chúng ta cũng không thể về ngay được, sao phải hao tâm phí lực làm gì? Tình hình của Phó Thị, anh đã có tính toán trong lòng rồi.” Hắn nói nhẹ tênh, dường như không hề để ý tình hình ở Trung Hải



Nhưng trên thực tế, trong lòng Phó Cẩm Hành cũng nóng như lửa đốt, chỉ là không biểu hiện ra trước mặt Mạnh Tri Ngư mà thôi



Chuyện gì cũng có nặng nhẹ, đôi mắt của Tỉnh Tỉnh mới là chuyện lớn hàng đầu đối với hắn



“Cho dù chúng ta ngoan ngoãn chờ ở đây, Mộ Kính Nhất cũng sẽ không đưa thuốc giải cho chúng ta đâu, em đã nhìn ra rồi!” Mạnh Tri Ngư cầm cái cốc giấy, tâm trạng của cô lại lập tức trở nên hơi mất khống chế



Hai tay cô khẽ run, nước trong cốc giấy tràn ra, đổ lên váy cô, nhưng Mạnh Tri Ngư lại hoàn toàn không hay biết



“Đúng vậy, hắn sẽ không đưa thuốc giải cho chúng ta, thậm chí có khả năng căn bản không hề có thuốc giải.” Phó Cẩm Hành cúi đầu trầm tư một lát, cũng buồn bã thất vọng nhìn ra ngoài cửa sổ



Đúng lúc này, trên giường truyền đến một tiếng rên đau đớn: “A..



đau, đau chết mất.”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom