• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-429

Chương 430: Đứa trẻ bị vứt bỏ




78076.png

78076_2.png
Mặc dù hắn không muốn nói, nhưng có một số chuyện, không phải muốn giấu giếm là có thể giấu được



Hơn nữa, hai vợ chồng cùng nói chuyện gia đình, quả thực cũng không có gì phải kiêng kỵ



“Đúng vậy, tôi chính là đứa con đã sớm không nên tồn tại kia! Tôi nghĩ, chắc Mai Lan chỉ mong tôi chết rồi! Nếu như tôi còn sống, chẳng phải chuyện bà ta sinh con cho người đàn ông khác trước khi kết hôn sẽ hoàn toàn bại lộ sao?”



Mộ Kính Nhất nhún vai, hung dữ hỏi ngược lại.



“Anh biết chuyện đó từ lúc nào?” Phó Cẩm Hành mãi mà không nói gì lại đột nhiên hỏi, chẳng trách mãi mà hắn không điều tra ra được tung tích của đứa bé sơ sinh đó, lần theo manh mối đến y tá3trưởng của bệnh viện kia là hoàn toàn mất dấu.



Thì ra, sau khi hắn được đưa đến viện phúc lợi không bao lâu thì đã được một đôi vợ chồng nước ngoài nhận nuôi rồi



Hơn ba mươi năm trước, các thủ tục liên quan không phức tạp như bây giờ, một số ghi chép cũng đã sớm không tìm được nữa, huống hồ lại liên quan tới người nước ngoài, chẳng trách Phó Cẩm Hành chỉ điều tra được một nửa, rồi đành phải từ bỏ.



“Cha mẹ nuôi của tôi đối xử với tôi rất tốt, tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ đi tìm cha mẹ ruột của mình



Mãi cho đến một ngày, trong lúc vô tình tôi lại xem được tin tức về Tập đoàn Phó Thị, người đàn ông trên màn hình là cậu, tôi đột nhiên có2cảm giác khó nói thành lời, vậy nên phải người đi điều tra...”



Nói đến đây, khuôn mặt Mộ Kính Nhất lại trở nên dữ tợn



Hắn siết chặt hai tay, giống như đang khắc chế tâm trạng kích động, tiếp tục nói: “Nhất định người phụ nữ kia rất tự hào về cậu, bà ta gả vào nhà họ Phó không bao lâu đã sinh ra người thừa kế là cậu, củng cố vững chắc địa vị của



mình trong cái gia tộc lớn đó



Không giống như tôi, tôi chỉ làm liên lụy đến bà ta, trở thành vật cản đường của bà ta!” Sự chênh lệch quá lớn này làm cho tâm trạng Mộ Kính Nhất vô cùng khó chịu, hắn không cam lòng, cũng không muốn chấp nhận thân thể của mình!



“Bà ấy cũng rất hối hận về quyết định năm1đó!” Phó Cẩm Hành mạnh mẽ nói, sắc mặt càng thêm lạnh lùng



Mặc dù hắn cũng cảm thấy khinh thường tất cả những hành động của Mai Lan, nhưng việc đã đến nước này rồi, ngoại trừ việc ra sức bù đắp ra, đã không còn cách nào khác.



May mắn là Mộ Kính Nhất được người khác nhận nuôi, chắc cũng sống không tệ lắm, không chỉ không bị ngược đãi mà còn trở thành một nhân vật có máu mặt.



Đây cũng coi như là trong cái rủi có cái may rồi



Nếu hắn trở thành ăn mày, ăn trộm, kẻ nghiện ngập, lưu manh đường phố, Phó Cẩm Hành sẽ còn khó chịu hơn.



“Hối hận? Ha ha, tại sao tôi lại không cảm thấy thế nhỉ? Tôi chỉ biết trong hơn ba mươi năm qua, bà ta vừa cao quý vừa1đoan trang, hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý! Tôi thật sự muốn hỏi bà ta, trong những đêm không ngủ được, có bao giờ bà ta nghĩ đến đứa con trai bị bà ta vứt bỏ này hay không??” Mộ Kính Nhất rõ ràng đã phóng đại nỗi căm hận vì bị vứt bỏ lên, ngoài ra, hắn còn muốn biết, rốt cuộc hắn thua kém Phó Cẩm Hành ở điểm nào!



Hắn vừa ra đời, Mai Lan đã vứt hắn đi, thậm chí còn không chữa bệnh cho hắn



Phó Cẩm Hành ra đời, Mai Lan xúc động phát khóc, coi hắn là toàn bộ niềm hy vọng nửa đời sau.



Dựa vào cái gì? Mình không bằng Phó Cẩm Hành ở chỗ nào? “Nếu như anh muốn, tôi có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt, đến lúc đó,1anh có thể đích thân hỏi bà ấy.” Phó Cẩm Hành thử đề nghị



“Ha ha, cậu đúng là một người lương thiện.” Mộ Kính Nhất châm biếm.



Sao hắn lại không hiểu ý của Phó Cẩm Hành? Muốn mẹ con bọn họ gặp nhau, dùng tình thân để hóa giải sự thù hận trong lòng mình à?



“Đừng tưởng là tôi không biết, từ hai ba năm trước bà ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Phó rồi, luôn ở viện điều dưỡng ngoại ô thành phố, lý do là sức khỏe không được tốt



Một năm gần đây, tình trạng của bà ta không tốt lắm, mà cậu cũng không hề quan tâm, ngoại trừ để lại một người giúp việc trung thành và tận tâm bên cạnh bà ta ra thì hoàn toàn mặc bà ta tự sinh tự diệt, không phải sao?”



Mộ Kính Nhất nhướng mày, không chút lưu tình mà vạch trần bộ mặt mẹ hiền từ con hiếu thuận giả dối



Hắn nói không sai, từ sau chuyện ở bến tàu phía nam đó, tình cảm mẹ con Phó Cẩm Hành dành cho Mai Lan cũng sớm đã nhạt như nước lã rồi



Huống hồ, hắn cũng đã biết thật ra mình là con trai của Phó Trí Hán, một đứa con riêng không thể ngẩng mặt lên gặp người



Thật ra, trong sâu thẳm nội tâm của Phó Cẩm Hành, hắn và Mộ Kính Nhất rất giống nhau, đều oán hận Mai Lan



Nhưng hắn là con, không thể làm ra chuyện giết cha giết mẹ, vì vậy chỉ có thể cố gắng rời xa bọn họ



“Tôi không có gì thẹn với lương tâm cả.” Phó Cẩm Hành nhíu mày, bây giờ hắn lại phải chịu sự lên án về lương tâm và đạo đức ư, chuyện này thật sự quá nực cười



Nếu như Mộ Kính Nhất không thể tự điều chỉnh tâm trạng, cứ khăng khăng không chịu buông bỏ, kết quả sẽ chỉ là vừa hại người vừa hại mình,



“Cậu muốn sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt, sau đó thì sao? Sau đó, bà ta sẽ khóc lóc thảm thiết trước mặt tôi, kể lể rằng lúc đó mình đang ở trong tình thế bất đắc dĩ cỡ nào, đến bước đường cùng mới lựa chọn vứt bỏ tôi, những năm này, lương tâm bà ta vẫn luôn bị giày vò, thậm chí đã từng âm thầm đi nghe ngóng tung tích của tôi, đúng không?”



Mô Kính Nhất cười lạnh nói: “Cậu hy vọng tôi bị những lời này làm cảm động, hóa giải khúc mắc, lập tức tha thứ cho bà ta, thậm chí gọi bà ta một tiếng mẹ, hai mẹ con ôm nhau khóc



Qua một thời gian sau, bà ta sẽ có thể yên tâm rời bỏ thế giới này, cậu cũng được giải thoát hoàn toàn



Phó Cẩm Hành, tôi hỏi cậu một câu, trên thế giới này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy? Nào, cậu nhìn vào mắt tôi, lớn tiếng nói cho tôi biết, trên thế giới này con mẹ nó lấy đâu ra chuyện tốt như vậy hả?”



Nói đến cuối cùng, Mộ Kính Nhất gào lên, gằn mạnh từng chữ.



Cảnh tượng như vậy không chỉ không thể làm hắn cảm động, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy ghê tởm.



“Có nhận nhau hay không, đó là chuyện giữa hai người, tôi sẽ không nhúng tay vào



Nếu như anh đã bình tĩnh như vậy, vì sao anh lại không đích thân đến tìm bà ấy hỏi cho rõ ràng mà lại ra tay với con gái tôi, đây không phải là giận cá chém thớt sao?”



Mộ Kính Nhất càng tỏ ra mất lý trí, Phó Cẩm Hành lại càng bình tĩnh, hắn giữ vững lập trường của mình, chắc chắn sẽ không bị đối phương dắt mũi.



“Tôi thích thể, nghìn vàng khó mua được sự vui vẻ của tôi



Không được à?” Mấy giây sau, Mộ Kính Nhất cũng ý thức được điểm này



Hắn khôi phục lại sự bình tĩnh, thậm chí thầm hối hận vì biểu hiện vừa rồi của mình, cảm thấy đã trúng gian kế của Phó Cẩm Hành



“Anh muốn trả thù nhà họ Phó.”



Nhưng Phó Cẩm Hành đã nhìn thấu nội tâm của Mộ Kính Nhất, đồng thời cũng một lần nữa khẳng định, hắn là một tên điên.



“Trước kia Mai Lan vứt bỏ tôi, chính là vì cảm thấy một khi bị người khác biết bà ra đã từng sinh một đứa con thì sẽ không có cách nào gả vào nhà họ Phó làm bà chủ được



Được lắm, tôi sẽ để cho bà ta nhìn thấy tôi sẽ hủy nhà họ Phó mà bà ta một lòng muốn dựa dẫm vào như thế nào? Không có nhà họ Phó, bà ta chỉ là một con chó lang thang không nhà, bao gồm cả con trai bà ta, cháu trai và cháu gái của bà ta, đều sẽ phải sống cuộc đời không bằng súc sinh! Ha ha ha!”



Mộ Kính Nhất ngạo mạn cười to ba tiếng, âm thanh vang dội trong phòng nghỉ, mang theo cảm giác u ám



Minh Duệ Viễn ở bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt cậu ta vẫn tái nhợt, kim tiêm cắm trên mu bàn tay cậu ta, nước thuốc thuận theo ống truyền dịch, chảy từng giọt vào cơ thể cậu ta.



Phần bụng cậu ta được quấn băng gạc dày cộm, còn có thể thấy màu đỏ mờ mờ, đó là vết máu ứa ra từ miệng vết thương



Trong dăm bữa nửa tháng tới, Minh Duệ Viễn căn bản không thể xuống giường được, đây chính là điều quan trọng nhất trước mắt



Phó Cẩm Hành thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Mộ Kính Nhất: “Anh đã biết thân phận của cậu ta rồi à? Cậu ta là cậu hai của Tập đoàn Minh Thị, người của anh nổ súng bắn cậu ta, chờ cậu ta tỉnh lại, sẽ không tha cho anh.” Không đợi hắn nói xong, Mộ Kính Nhất đã nhìn Phó Cẩm Hành như nhìn một kẻ ngốc, mỉa mai nói: “Cậu đang nói mơ à? Tôi và Tập đoàn Minh Thị đều có chung một kẻ thủ, đó chính là cậu



Kẻ thù của kẻ thù đương nhiên sẽ là bạn rồi



Huống hồ...” Hắn cố ý kéo dài giọng nói, dường như đang vòng vo, đợi đến lúc Mộ Kính Nhất cảm thấy thời gian đã đủ dài, mới tiếp tục nói: “Tôi biết người đàn ông đầu tiên của Mai Lan là ai, chính là Tổng Giám đốc Tập của đoàn Minh Thị, Minh Đạt.”



Phó Cẩm Hành nhìn hắn, quả nhiên, Mộ Kính Nhất có thể điều tra được Mai Lan, đương nhiên cũng có thể điều tra được Minh Đạt, mình cũng chẳng giấu được hắn



Nhìn phản ứng của hắn, chắc là đã coi Minh Duệ Viễn như đứa em trai cùng cha khác mẹ rồi.



Đây là điều mà Phó Cẩm Hành không ngờ tới, là biển số duy nhất cho tới thời điểm hiện tại.



“Nhưng mà Minh Duệ Viễn cũng không phải...”



Mạnh Tri Ngư suýt nữa thốt ra sự thật, nhưng cô vừa mới mở miệng, trong đầu đã lóe lên một tia sáng, hình như cũng đã hiểu ra, lập tức im ngay.



“Không phải là cái gì?” Mộ Kính Nhất hứng thú truy hỏi



“Không phải là kiểu người có đầu óc, cậu ta không thể trợ giúp anh được nhiều đầu, anh nhìn dáng vẻ bình thường của cậu ta là biết!”



Mạnh Tri Ngư nhanh chóng chữa lại, hơn nữa làm cho người ta không nghe ra được chút sơ hở nào.



“Còn nữa, trước kia anh hạ độc với tôi, khiến cho chúng tôi đều cho rằng là Minh Duệ Viễn sai khiến, sở dĩ bây giờ cậu ta ở đây cùng với chúng tôi, chính là muốn tìm ra hung thủ thật sự



Nếu cậu ta biết được mình đã gánh tội thay anh, nhất định sẽ trở mặt với anh, coi anh là cái gai trong mắt..” Cô nói một tràng, che giấu sự bất an trong lòng



Mặc dù chỉ là một đống lời nói nhảm, nhưng lọt vào tai Mộ Kính Nhất, cũng không phải là không có lý



Hắn vẫn luôn biết mình có hai người em trai.



Người cùng mẹ khác cha là Phó Cẩm Hành, Tổng Giám đốc của Tập đoàn Phó Thị, còn người cùng cha khác mẹ là Minh Duệ Viễn, cậu hai của Tập đoàn Minh Thị



Đối với hai người kia, tình cảm của Mộ Kính Nhất hoàn toàn không giống nhau



Hắn ghen ghét và oán hận Phó Cẩm Hành, chỉ muốn giết chết hắn



Nhưng hắn lại rất muốn tìm được Minh Duệ Viễn, yêu thương cậu ta như em trai, giống như đối đãi với Rand.



Không, có lẽ còn tốt hơn Rand, dù sao, đó cũng là người em trai có chung dòng máu với mình, là người thân



Vì vậy, lúc hắn biết cậu con trai bị đàn em của mình bắn bị thương kia chính là Minh Duệ Viễn, thật ra Mộ Kính Nhất đã tự trách mình



“Đủ rồi! Đó đều là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan gì đến các người.” Cố gắng vứt hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu đi, Mộ Kính Nhất khẽ nhếch môi, đã làm lỡ quá nhiều thời gian rồi, không thể tiếp tục trì hoãn nữa



“Tập đoàn Phó Thị sắp đi vào dĩ vãng rồi, cậu không thể cứu vãn được đâu, Phó Cẩm Hành, nhận thua đi.”



Mộ Kính Nhất đứng trước mặt hắn, cầm điện thoại, bấm gọi.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom