• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • chap-433

Chương 434: Ưa sạch sẽ




78080.png

78080_2.png
Trên mặt bà ta thậm chí còn lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, giống như đang thương nhớ người yêu, vừa chờ mong, vừa ngượng ngùng



“Cô Ba, tới giờ uống thuốc rồi.” Cô Lan nhẹ giọng gọi tên mụ của bà ta, bà rót một cốc nước, nhét vào trong tay Mai Lan.



Trong khoảng thời gian này, kết quả trị liệu của bà ta cũng không tệ lắm, ít nhất cũng đã không la hét, ném đồ đánh người nữa rồi



Bảo bà ta uống thuốc, bà ta cũng sẽ ngoan ngoãn uống hết, không giấu dưới lưỡi, thừa cơ phun ra nữa



“Chị Lan, có phải Cẩm Hành bận lắm không, lâu rồi nó không đến, em muốn gặp Cẩm Hành, còn cả Tân Tân nữa...” Mai Lan nuốt viên thuốc3xuống, cầm lấy tay cô Lan lắc như trẻ con, lảm nhảm hỏi



“Đúng vậy, Cẩm Hành bận lắm, qua một thời gian nữa cậu ấy sẽ tới thăm em, còn cả Tân Tân nữa



Đúng rồi, bây giờ Tân Tân còn có một cô em gái, bây giờ em đã có cả cháu trai và cháu gái rồi...” Chị Lan kiên nhẫn nói, bảo Mai Lan nằm xuống, lại đắp chăn cho bà ta



Bà cũng đã hơn sáu mươi rồi, ngày nào cũng phải chăm sóc Mai Lan, vô cùng vất vả, dần dần cảm thấy không gắng gượng được rồi



Trước kia Phó Cẩm Hành từng đề nghị sẽ tìm một người chăm sóc, nhưng cô Lan lại kiên quyết không đồng ý, thậm chí dùng cách tuyệt thực để chống lại



Phó Cẩm2Hành không biết làm sao, đành phải đồng ý để bà tiếp tục phụ trách chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho Mai Lan



Nhưng hắn cũng đặc biệt thuê một người chăm sóc chuyên nghiệp, ngày nào cũng đến đưa Mai Lan đi phơi nắng, đi loanh quanh ở dưới tầng và đo các loại chỉ số sức khỏe, cô Lan cũng đồng ý



“Thật ư? Cẩm Hành lại làm cha rồi? Sao em lại không biết.”



Mai Lan kinh ngạc lẩm bẩm, thuốc dần dần có tác dụng, bà ta ngủ thiếp đi



Thật ra bà ta biết, chỉ là quên mất, cô Lan đã nói rất nhiều lần rồi.



Chờ Mai Lan ngủ rồi, cô Lan lại cầm mấy bộ quần áo cần giặt đi vào phòng tắm.



Hình ảnh dừng lại ở chỗ này,1Mộ Kính Nhất không xem nữa



Hắn phái người đặt camera ẩn trong phòng bệnh của Mai Lan, nên có thể thông qua điện thoại của mình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều có thể biết rõ tình hình của bà ta



Nhưng Mộ Kính Nhất rất ít khi xem.



Tình cảm mà hắn dành cho người phụ nữ này thật sự rất phức tạp



Mộ Kính Nhất hận Mai Lan hơn bất cứ ai, nhưng hắn lại không thể thay đổi được sự thật bà ta là mẹ ruột của mình.



Con người không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình.



Mộ Kinh Nhất tắt hình ảnh trên màn hình đi, có chút bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn vốn cho rằng mình có thể lấp đầy trái tim1bằng thù hận, nhưng mà..



Người phụ nữ kia đã bị điên rồi, nhưng vẫn còn nhớ đứa con trai duy nhất” của bà ta.



Còn đứa con bị bà ta vứt bỏ kia đã sớm bị lãng quên, giống như chưa từng tồn tại.



Nghĩ tới đây, Mộ Kính Nhất nở một nụ cười tự giễu



Hẳn không được nhiều người chào đón đến cỡ nào mới bị vứt bỏ ngay từ lúc mới sinh ra?



Ha..



Hắn điều chỉnh lại tâm tình, lúc này mới bảo tài xế lái xe đi.



Trên đường, Mộ Kính Nhất còn bảo tài xế đến một nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng mua hai suất cơm.



Minh Duệ Viễn vừa làm phẫu thuật xong, hai ngày nay không thể ăn uống, ít nhất phải sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ mới1có thể ăn chút thức ăn lỏng, tạm thời chỉ có thể dựa vào truyền dịch để duy trì sức khỏe



Vừa thấy hắn đến, bốn tên vệ sĩ lúc trước vẫn luôn canh giữ ở cửa lập tức đứng thẳng lên chào hỏi.



“Anh Mộ, bọn họ chưa hề đi ra ngoài.” Tên dẫn đầu chủ động báo cáo



“Trừ những lời cầu báo lại cho tôi trước đó, bọn họ cũng không nói thêm cái gì khác à?”



Mộ Kinh Nhất cau mày, nhẹ giọng hỏi.



“Đôi nam nữ này luôn không nói gì, chúng tôi cũng cảm thấy thật kỳ lạ, về sau đi xem mới biết, người phụ nữ đã ngủ rồi, người đàn ông tìm được một quyển sách, đang đọc sách.” Đàn em lúng túng trả lời.



Trong tình hình này mà vẫn có thể ngủ, có thể đọc sách, không biết bọn họ quá vô tâm hay là quá bình tĩnh đây.



“Tôi biết rồi, các cậu thay phiên nhau đi ăn cơm đi, để hai người lại.”



Mộ Kính Nhất khoát tay, đẩy cửa phòng nghỉ ra



Quả nhiên, hắn nhìn thấy ngay Phó Cẩm Hành ngồi trên sô pha, còn Mạnh Tri Ngư gửi lên đùi hắn, đắp áo khoác của hắn, đang ngủ say.



Phó Cẩm Hành để sách trong tay xuống, cười như không cười nhìn Mộ Kính Nhất: “Mũi của Rand có ổn không? Tôi đoán, có lẽ cần phải tiến hành phẫu thuật



Xương mũi bị gãy chắc là rất đau nhỉ, ổ..



để tôi nghĩ xem, vừa vặn có một bài hát tên là Nỗi đau của việc hít thở...”



Không đợi hắn nói xong, Mộ Kính Nhất đã biến sắc



Hắn tiến lên hai bước, lập tức túm chặt cổ áo sơ mi của Phó Cẩm Hành.



Phó Cẩm Hành cũng lập tức giơ tay ra, túm lấy cổ tay Mộ Kính Nhất



Hai người đàn ông đang phân cao thấp, Mạnh Tri Ngư ở trong mộng bị đánh thức, cô mở to mắt, vẻ mặt mơ màng



Vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng rất gợi đòn của Mộ Kính Nhất, Mạnh Tri Ngư lập tức ý thức được, đây không phải là mơ



Cô không chút nghĩ ngợi, há miệng ra cắn vào mu bàn tay của Mộ Kính Nhất một cái, đại khái ở vị trí ngón áp út



Hẳn hoàn toàn không ngờ giữa chừng lại xuất hiện người đánh lén, còn chưa kịp phản ứng, cơn đau đã truyền từ ngón tay đến.



“A..



người phụ nữ điên này!”



Mộ Kính Nhất hét lên, theo bản năng buông tay ra.



Nhưng Mạnh Tri Ngư không chịu nhả ra, ngược lại càng dùng sức hơn



Miệng cô tràn ngập mùi máu tanh tanh, mặn mặn, răng cắn đến khớp xương ngón tay, ngay cả lợi cũng bắt đầu tê dại.



“Cút ra!”



Trong cơn tức giận, Mộ Kính Nhất lập tức hất Mạnh Tri Ngư ra, sức hắn rất lớn, cô gần như bay ra ngoài, ngã xuống đất



Mộ Kính Nhất không thích phụ nữ, cho nên hắn cũng không thích bất cứ người phụ nữ nào đụng vào hắn



Mạnh Tri Ngư không chỉ đụng vào hắn, còn suýt nữa cắn đứt ngón tay hắn! Hắn thở hổn hển, giơ ngón tay kia lên, xem kỹ



Chỉ thấy trên ngón tay có một vết thương sâu tới xương, máu chảy không ngừng, xuyên thấu qua da thịt mơ hồ có thể thấy được xương trắng hếu



“Tôi giết cô!” Mộ Kính Nhất sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên bị người khác để lại một vết thương nghiêm trọng như vậy trên cơ thể, hắn tức giận đi đến trước mặt Mạnh Tri Ngư, kéo tóc cô.



“Phụt...”



Miệng cô toàn là máu, phun thẳng lên mặt hắn.



Mộ Kinh Nhất hoàn toàn ngây ra tại chỗ.



Mấy giây sau đó, hắn mới phản ứng lại được, dùng tay lau một cái, phát hiện trong lòng bàn tay toàn là máu.



“Cô đợi đấy, tôi sẽ không tha cho cô dâu!”



Mộ Kính Nhất vốn là người ưa sạch sẽ, bây giờ lại bị Mạnh Tri Ngư làm vậy, không khỏi cảm thấy buồn nôn.



Hẳn buông cô ra, lấy khăn tay ra khỏi túi, lau mấy cái, lại xông vào phòng vệ sinh



Bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng nước chảy rào rào, chắc là hắn đang rửa mặt



Phó Cẩm Hành đỡ Mạnh Tri Ngư dậy, hắn kiểm tra cô từ đầu đến chân một lần, xác định cô không bị thương, lúc này mới yên tâm



“Em làm như vậy sẽ chọc giận hắn



Hắn vốn là một kẻ điên, ngộ nhỡ trở nên điên cuồng, chúng ta không phải là là đối thủ của hắn.” Phó Cẩm Hành lo lắng nói



Dù sao hắn cũng là đàn ông, cùng lắm là chết.



Nhưng cô thì khác, cô là phụ nữ, nếu như Mộ Kính Nhất muốn làm nhục cô, sẽ có trăm nghìn cách xấu xa.



“Em không sợ, nếu hắn thật sự muốn tra tấn em, em sẽ tự sát trước, tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội như vậy.”



Mạnh Tri Ngư phun nước bọt dính máu ra, dùng mu bàn tay lau môi, thản nhiên nói



Cô đã sớm muốn làm như vậy rồi, tên ác ma này hại con gái cô, vừa rồi không cắn đứt tay hắn đã là dễ dàng cho hắn rồi!



Nếu như còn có lần sau, cô nhất định sẽ cho hắn nếm thử cảm giác đau đến tận tâm can!



Mộ Kính Nhất nhanh chóng đi ra khỏi phòng vệ sinh



Áo sơ mi trước ngực hắn ướt một mảng, chắc là nước bắn lên, vết máu trên mặt đã sạch rồi, nhìn trắng nõn mềm mại một cách dị thường



Xét cho công bằng thì Mộ Kính Nhất không xấu, có vài phần tương tự với Phó Cẩm Hành



Hai người bọn họ đều giống Mai Lan, vì vậy thoạt nhìn ngũ quan rất tuấn tú, cân đối



Chỉ là cho dù hắn đẹp bao nhiêu, trong mắt Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư, cũng chỉ là vẻ bề ngoài hào nhoáng bao bọc tâm hồn xấu xí mà thôi



“Giả vờ ngủ để nhìn trộm, thú vị lắm à?”



Mộ Kính Nhất cầm khăn tay lau mặt, sau đó và thành một cục, ném vào trong thùng rác, nói với người đang nằm trên giường.



Quả nhiên, Minh Duệ Viễn lập tức mở mắt ra.



Trên thực tế, cậu ta đã sớm tỉnh lại rồi



Cho dù ban đầu vẫn chưa tỉnh, nhưng sau đó ba người bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn không tỉnh cũng khó



Minh Duệ Viễn hừ nhẹ một tiếng: “Người bệnh có quyền nghỉ ngơi, nhưng các người cứ quấy rầy tôi, mấy người nên đi ra ngoài mới đúng.” Mới có mấy tiếng trôi qua kể từ lúc phẫu thuật xong, cậu ta không uống một ngụm nước nào mà vẫn có thể hùng hổ như vậy, khiến Mộ Kính Nhất cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



Vì vậy, hắn cũng không tự chủ được mà nhìn Minh Duệ Viễn với ánh mắt ân cần hơn.



“Viên đạn đã được lấy ra rồi, cậu cảm thấy thế nào? Hai ngày nay cậu không thể ăn, tôi sẽ bảo người truyền dịch cho cậu.” Giọng điệu của Mộ Kính Nhất đã coi như không tệ rồi.



“Không ra sao cả, tôi muốn đi vệ sinh.”



Minh Duệ Viễn trợn mắt, cậu ta sắp nhịn muốn chết rồi, mà tên họ Mộ cứ không chịu cút đi



Có hắn ở đây, dù chết Minh Duệ Viễn cũng sẽ không nhận sự giúp đỡ của Phó Cẩm Hành



Nói cách khác, nếu như Mộ Kính Nhất không có ở đây, Minh Duệ Viễn còn có thể phá vỡ phòng tuyến tâm lý, để Phó Cẩm Hành giúp mình một chút



Dù sao, cậu ta cũng là vì Phó Cẩm Hành mới tới đây, hắn có nghĩa vụ phải chăm sóc cho mình! “Bây giờ cậu không thể xuống giường, dễ làm rách miệng vết thương



Đợi chút, tôi bảo người mang đồ tới đây.” Ai ngờ Mộ Kính Nhất lại tốt bụng trả lời.



Sau đó, hắn thật sự đi ra cửa, bảo một đàn em đi lấy bố



“Anh bị điên à, bây giờ tôi đang nằm ở trên giường, cũng không thể ngồi dậy, làm sao tôi có thể đi vệ sinh được?” Minh Duệ Viễn kiên quyết không chịu dùng thứ kia



Nghĩ thôi đã cảm thấy buồn nôn rồi!



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom