• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • chap-435

Chương 436: Nghĩ cách




78082.png

78082_2.png
“Ha ha, bị loại người biến thái như anh giam giữ cả một ngày rồi, tôi không được tắm rửa, đừng nói là sạch sẽ, nói không chừng còn bốc ra mùi hôi đấy!” Mạnh Tri Ngư cố nhịn, hít mũi một cái để tránh cho nước mắt đang không ngừng tràn lên trong hốc mắt tuôn ra ngoài, vậy thì sẽ mất mặt chết mất.



Mộ Kính Nhất vừa định nói chuyện, cửa phòng lại bật mở, Phó Cẩm Hành bê cái bô đi ra.



Vừa thấy Mộ Kính Nhất đang túm lấy Mạnh Tri Ngư không buông, hắn lập tức giận dữ, cúi đầu nhìn đồ vật trên tay, Phó Cẩm Hành không để ý gì nữa, dứt khoát úp cả cái bô lên đầu Mộ Kính Nhất



Bầu không khí lập tức đông cứng lại..



Đừng nói3Mộ Kính Nhất, ngay cả Mạnh Tri Ngư cũng ngây dại



Cô ngây ra mấy giây, sau đó, thừa dịp Mộ Kính Nhất không biết đã buông tay ra từ lúc nào, Mạnh Tri Ngư lập tức lui về phía sau vài bước, nấp ở sau lưng Phó Cẩm Hành



Chất lỏng trong cái bộ tí tách chảy xuống, thuận theo khuôn mặt trắng bệch của Mộ Kính Nhất, mà hắn thì đã như hóa đá, đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích



Hai tên vệ sĩ kia phản ứng lại, hét lên một tiếng, nhào vào Phó Cẩm Hành



Những kẻ này đều là những kẻ tàn nhẫn, lạnh lùng, được rèn luyện trên chiến trường súng thật đạn thật, phục vụ người khác để kiếm tiền, với lòng tin thay người trừ họa, đấu với Phó Cẩm2Hành đương nhiên sẽ không hề nương tay.



Một chọi hai, Phó Cẩm Hành lập tức rơi vào thế yếu.



Nhưng hắn hơn ở chỗ linh hoạt, không đánh trực diện với đối thủ mà dựa vào ưu thế, né tránh qua lại, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể chủ động tấn công kẻ thù.



Trong tình huống này, tạm thời hắn vẫn có thể vật lộn với hai tên vệ sĩ kia thêm một lúc nữa, nhưng cũng không thể kiên trì được bao lâu.



“Mộ Kính Nhất, có phải mũi anh bị hỏng rồi không, đó căn bản là nước sạch! Không tin thì anh ngửi thử xem, chẳng phải sẽ biết ngay sao?”



Trong tình thế cấp bách, Mạnh Tri Ngư lớn tiếng hét lên.



Sau khi Minh Duệ Viễn dùng bố xong, Phó Cẩm Hành đã mang1vào phòng vệ sinh đổ hết, còn dùng nước rửa sạch sẽ, lúc này mới đem ra ngoài



Vì vậy, cho dù về mặt tâm lý Mộ Kính Nhất không có cách nào chấp nhận được, nhưng tốt xấu gì thì nó cũng đã được làm sạch rồi



Nghe Mạnh Tri Ngư nói thế, Mộ Kính Nhất lấy tay sờ một cái, lại ngửi ngửi, lúc này trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút



Nếu như Phó Cẩm Hành thật sự dám hất nước tiểu của Minh Duệ Viễn lên người mình, Mộ Kính Nhất thể, hắn tuyệt đối sẽ giết chết đối phương trước, sau đó sẽ tự sát! “Mẹ kiếp, ấn hắn xuống cho tôi!” Nghe thấy tiếng động, lại có thêm mấy tên đàn em đi qua đây, bọn chúng nghe được mệnh lệnh1của Mộ Kính Nhất, lập tức tấn công Phó Cẩm Hành, nhanh chóng chế ngự được hắn



Thấy Phó Cẩm Hành bị hai người một trái một phải giữ lại, bị ép quỳ trên mặt đất, Mạnh Tri Ngư không chút nghĩ ngợi xông tới, ngăn cản trước mặt hắn



Cô giống như một con gà mái, bảo vệ Phó Cẩm Hành, trừng mắt nhìn Mộ Kính Nhất, thấp giọng quát: “Không phải anh không muốn chúng tôi được sống dễ chịu sao? Được rồi, vậy anh cứ giết chết chúng tôi đi



Tôi chỉ có một yêu cầu, hãy giết tôi trước!” Giết một mình cô thì có lẽ Mộ Kính Nhất cũng đã có thể hả giận rồi, đến lúc đó, Phó Cẩm Hành sẽ có cơ hội thoát thân, đây là suy nghĩ của Mạnh Tri1Ngư, tuy đơn giản, nhưng thẳng thắn



“Đừng tưởng là tôi không dám đánh phụ nữ!” Tuy nói như vậy, nhưng Mộ Kính Nhất vẫn hạ cái chân vừa giơ lên xuống.



Hắn thật sự hoài nghi, nếu như mình thật sự đạp một cước, người phụ nữ này có khả năng sẽ chết ngay tại chỗ.



Việc ra tay với phụ nữ, một khi truyền đi, quả thật sẽ không hay



“Tôi không cảm thấy anh không dám đánh tôi, hơn nữa, cũng không phải là anh chưa từng ra tay với tôi, giả bộ lịch thiệp cái gì?”



Mạnh Tri Ngư lạnh lùng hỏi ngược lại



Lời của cô lại làm Mộ Kính Nhất bật cười, hắn phất tay, nói với đàn em: “Dẫn hai người bọn họ về cho tôi, không có lệnh của tôi, không được phép thả ra!” Mạnh Tri Ngư sững sờ, thế là xong rồi à? Cho dù như thế nào, chỉ cần Phó Cẩm Hành không sao là cô yên tâm rồi



Hai người lại trở về phòng nghỉ, điểm khác biệt chính là trên người Phó Cẩm Hành cũng đã bị một số vết thương ngoài da



“Đánh nhau à?”



Minh Duệ Viễn nghe được âm thanh bên ngoài truyền đến, nhưng khổ nỗi cậu ta không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể dựng thẳng tai lên nghe, trừ việc đó ra, cậu ta không làm được gì cả.



“Vận động một chút thôi.” Phó Cẩm Hành hời hợt nói.



Mạnh Tri Ngư cầm khăn giấy, cẩn thận lau sạch mấy vết máu trên mặt giúp hắn, động tác hết sức dịu dàng



Nhìn mấy lần, Minh Duệ Viễn thật sự không nhìn nổi nữa, cậu ta chua chát nói: “Này, người trúng đạn là tôi, vết thương của anh ta chỉ giống như bị muỗi đốt thôi, chị lo lắng đến thế cơ à?”



Mạnh Tri Ngư giả vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bận rộn, mãi đến lúc đã lau sạch mặt cho Phó Cẩm Hành, cô mới dừng lại.



Vứt khăn giấy đi, cô nàng mặt Phó Cẩm Hành lên, khẽ thổi, giúp hắn giảm bớt đau đớn



“Thật sự không sao đâu.” Phó Cẩm Hành ôm chặt cô, vùi mặt vào cổ Mạnh Tri Ngư



Vừa nãy, lúc nhìn thấy Mộ Kính Nhất túm chặt lấy cô không buông, ngoại trừ lo lắng ra, Phó Cẩm Hành còn cảm thấy bất an



Hẳn đọc được rõ ràng sự hứng thú mà chỉ đàn ông mới có được thể hiện trong mắt Mộ Kính Nhất, nếu như Mộ Kính Nhất thật sự muốn hủy hoại hắn, vậy thì cố ý cướp đi người phụ nữ của hắn, cũng có thể xem là một cách hay.



Hắn không nghi ngờ lòng chung thủy của người phụ nữ này với mình, chỉ sợ có người coi cô như công cụ trả thù! “Nếu như hắn còn dám động tới một sợi tóc của anh, em sẽ cắn nát tay hắn!”



Mạnh Tri Ngư vỗ nhẹ vào lưng Phó Cẩm Hành, giống như đang dỗ Tân Tân và Tỉnh Tỉnh, thái độ vừa dịu dàng vừa kiên quyết.



“Phụt...”



Minh Duệ Viễn bị đút ăn cẩu lương cả buổi, chế nhạo một tiếng: “Tôi nói này, hai người đừng có ở đó nói mấy lời phát ngấy nữa, tranh thủ thời gian nghĩ cách đi



Phó Cẩm Hành, công ty của anh sắp bị người khác bê đi mất rồi, bây giờ anh không về thì định làm thế nào?” Lời của Minh Duệ Viễn tuy không dễ nghe, nhưng lại nói trúng điểm mấu chốt, chỉ ra vấn đề nghiêm trọng nhất mà bọn họ đang gặp phải hiện nay.



“Không phải cậu nên vui mừng sao? Chỉ dựa vào cậu thì đến kiếp sau cũng chưa chắc đã làm lung lay được Tập đoàn Phó Thị, nhưng giờ có thêm Mộ Kính Nhất, ít nhất cậu cũng có thêm một phần thắng.” Phó Cẩm Hành ngồi ngay ngắn, dựa vào xô pha, thoải mái nhìn Minh Duệ Viễn



Cho dù Minh Duệ Viễn trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, nhưng theo lý mà nói, vừa làm một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, cũng không thể có tinh thần ngay được



Ngoại trừ rên rỉ vài câu ra, sau đó cậu ta luôn không nói gì nữa, xem ra, hình như không hợp lý cho lắm



Chẳng lẽ Mộ Kính Nhất đã động tay động chân gì trong nước truyền dịch của Minh Duệ Viễn? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng



Nghe nói hắn là một nhân tài trong lĩnh vực y học, không được đào tạo chuyên nghiệp nhưng lúc mười mấy tuổi đã tiến hành phẫu thuật ngoại khoa cho các động vật nhỏ, hơn nữa, còn nghiên cứ rất kỹ Đông y, có thể tự điều chế thuốc



Người như vậy, cho dù có thật sự làm gì Minh Duệ Viễn, bọn họ cũng chưa chắc có thể phát hiện ra ngay



“Ha ha, anh nói rất đúng, dù sao có người giúp tôi, tôi cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng rồi



Câu này nói như vậy đúng không?” Minh Duệ Viễn vốn dĩ có ý tốt, kết quả lại bị Phó Cẩm Hành bắt bẻ, đương nhiên cậu ta sẽ thẹn quá hóa giận.



Những lời của Minh Duệ Viễn cũng đã nhắc nhở Phó Cẩm Hành



Nhìn từ tình hình trước mắt, hắn đại khái đã có thể có tính toán đối với những người bị mua chuộc trong công ty rồi



Bọn họ chẳng qua chỉ là vì tiền, vì lợi ích, nhưng không giống với Phó Cẩm Thiêm, thứ anh ta muốn là giành được cả Phó Thị.



“Tôi nghe nói, trước đây lúc anh vừa về nước cũng cướp công ty từ tay chú mình



Nói như vậy thì cho dù em họ của anh học theo anh, cướp mất công ty từ tay anh, thực ra cũng không có vấn đề gì nhỉ?”



Minh Duệ Viễn thấy Phó Cẩm Hành không nói gì, tiếp tục tìm chuyện nói



Dù sao bây giờ cậu ta cũng chỉ có thể nằm ở đây, không làm được chuyện gì, dù là hoạt động cơ miệng, cũng bớt nhàm chán



“Không sai, cướp được chính là bản lĩnh



Nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh này



Cậu tưởng Mộ Kính Nhất sẽ cho phép Phó Cẩm Thiêm ngồi lên vị trí của tôi sao? Mục đích của hắn là muốn phá hủy Phó Thị, chứ không phải là để người khác tiếp quản Phó Thị.” Phó Cẩm Hành hừ một tiếng, Phó Cẩm Thiêm cứ mãi không hiểu được đạo lý này, còn tưởng là trên đời này có bữa cơm miễn phí như thế, có thể mượn sức lực bên ngoài mà thừa cơ cướp đoạt.



Thật không biết rằng vị trí mà Phó Cẩm Hành không ngồi được thì anh ta cũng đừng mong ngồi lên được



“Nói như vậy thì..



tên em họ kia của anh đúng là thật ngu ngốc, bị người khác lợi dụng còn vui vẻ vẫy đuôi với người ta.”



Minh Duệ Viễn ra vẻ ông cụ non giơ cánh tay không bị cắm kim truyền dịch kia lên, định xoa cằm.



Kết quả, cậu ta vừa mới động đậy, lại phát hiện mình không có chút sức lực nào, đành phải thả tay xuống



Phó Cẩm Hành không để ý, nhưng Mạnh Tri Ngư lại nhìn thấy vẻ lúng túng của Minh Duệ Viễn



Cô cười trộm một tiếng, cúi đầu, giơ tay che miệng, cố gắng không phát ra tiếng.



“Khụ khụ.” Mạnh Tri Ngư hắng giọng, nhíu mày nói: “Minh Duệ Viễn, cậu đã thành ra như vậy rồi, chỉ cần chăm sóc tốt cho mình là được!” Cô nghiêng đầu, nói với Phó Cẩm Hành: “Đều tại anh, cứ muốn chạy đến chỗ này chịu chết! Bây giờ thì hay rồi, không ai đi được, hai đứa nhỏ vẫn ở trong nước, tôi đúng là bị mù mới gả cho anh!” Phó Cẩm Hành hơi ngẩn ra, không nói gì



Mạnh Tri Ngư hít sâu một hơi, tiếp tục mắng: “Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng nhất định phải rời khỏi cái chỗ quỷ quái này! Cái tên họ Mộ biến thái kia muốn đối phó với anh, với Phó Thị, chứ đâu phải tôi!”



“Không phải trước đó em cũng đã đồng ý rồi sao? Sao bây giờ lại trách một mình anh? Cái gì gọi là người hắn muốn đối phó là anh, mà không phải em, vậy bây giờ rốt cuộc em có ý gì?”



Phó Cẩm Hành lập tức đoán được suy nghĩ của Mạnh Tri Ngư, hắn cũng rất phối hợp mà làm ầm lên với cô, giọng nói gần như không còn kiên nhẫn



“Cái gì gọi là tôi có ý gì? Tôi muốn rời khỏi nơi này! Tôi muốn về nhà thăm con! Nói cho anh biết, tôi đã chịu đủ rồi! Còn nữa, đến bây giờ tôi vẫn chưa nhớ lại được chuyện trước kia, ai biết anh có luôn lừa gạt tôi hay không! Đừng tưởng là tôi không biết những chuyện xấu giữa anh với Trương Tử Hân...” Mạnh Tri Ngư càng nói càng tức giận, thấy bên cạnh có một cái bình hoa, cô không chút nghĩ ngợi hất nó xuống đất.



“Anh Mộ...”



Một gã vệ sĩ do dự nhìn về phía Mộ Kính Nhất, nhỏ giọng hỏi: “Có cần...” Mộ Kính Nhất ngăn hắn lại: “Tạm thời không cần.”



Hắn đứng ở cửa, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh bên trong.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom