• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-451

Chương 452: Chuyện cười này không buồn cười chút nào




79878.png

79878_2.png
“Con bé còn nhỏ như vậy đã không nhìn thấy gì, tôi là mẹ nó, làm sao có thể để nó mạo hiểm thêm được? Anh cũng nói rồi, cái này có thể là thuốc giải, cũng có thể là thuốc độc, ngộ nhỡ sau khi uống xong, Tỉnh Tỉnh mất khứu giác, hoặc là thính giác, vậy không phải là liên tiếp gặp nạn sao?”



Mạnh Tri Ngư vội vàng truy hỏi.



“Không phải là không có khả năng này.”



Mộ Kính Nhất thừa nhận, hắn tràn đầy nhiệt tình với y học, nhưng cũng không dám bảo đảm trong chuyện này, chỉ có thể thử vận may thôi.



“Cho nên, tôi phải tiếp tục uống thuốc dưỡng thai trước kia, căn cứ vào phản ứng của tôi, anh có thể điều chỉnh cách điều chế thuốc giải. Nếu như thuốc giải có3tác dụng với tôi, vậy tôi mới dám đưa cho Tỉnh Tỉnh uống!”



Mạnh Tri Ngư quyết định.



“Cô có biết cô như vậy là đang đâm đầu vào chỗ chết không?”



Mộ Kính Nhất cầm chặt lọ thuốc màu trắng nhỏ, rít từng chữ qua kẽ răng.



“Nếu như mắt Tỉnh Tỉnh không khỏi, vậy thì tôi sống hay chết có gì khác nhau? Ít nhất tôi đã từng nhìn thấy sự tươi đẹp và xấu xí của thế giới này, nhưng con gái tôi còn nhỏ như vậy, vẫn chưa được nhìn thấy thế giới này...”



Nói mãi một hồi, giọng Mạnh Tri Ngư nghẹn ngào.



Cô cụp mắt xuống, khóe mắt ươn ướt, mũi cũng đỏ lên.



“Hừ, nếu như thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó cô đừng có đổ cho tôi. Trước kia là tôi sai người hạ độc cô, nhưng2lần này không phải, tôi nói trước đấy.”



Nghe cô giải thích, giọng Mộ Kính Nhất dịu hẳn đi, nhưng thái độ của hắn vẫn là không ủng hộ Mạnh Tri Ngư làm như vậy.



Bởi vì trong mắt hắn, đây căn bản là một vụ làm ăn lỗ vốn.



Không, thậm chí căn bản không tính là một vụ làm ăn.



“Nếu như tôi cũng giống Tỉnh Tỉnh, tôi sẽ vui mừng, chỉ có như vậy, anh mới có thể cắt thuốc đúng bệnh.”



Nghĩ tới khả năng này, Mạnh Tri Ngư càng thêm kiên định.



“Hai mẹ con cùng mù, có cái gì mà vui mừng.”



Mộ Kính Nhất đột nhiên phiền não, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, đúng là không thể hiểu nổi loại hy sinh này.



“Hoặc là anh điều chế ra thuốc giải, để cho mẹ con chúng tôi cùng khỏi, để cơn1ác mộng này hoàn toàn kết thúc. Hoặc là tôi cùng chịu đựng đau khổ với con gái tôi, không để nó quá cô đơn.”



Cô vô cùng bình tĩnh, giống như thảo luận thời tiết hôm nay thế nào, ung dung thản nhiên.



“Cô đúng là thần kinh! Cô cảm thấy mình thật vĩ đại, là một người mẹ tốt đúng không? Rốt cuộc cô muốn làm ai cảm động, cô muốn khiến tôi bị cảm động à?”



Mộ Kính Nhất ném đồ trong tay xuống, kéo cánh tay Mạnh Tri Ngư, lôi cô về phía mình.



Hắn lạnh lùng chất vấn, nhìn cô từ trên cao xuống.



“Nếu như anh có thể lựa chọn, anh cũng không muốn bị người ta vứt bỏ, không phải sao? Anh oán hận Mai Lan, chỉ là vì vào lúc anh nhỏ yếu bơ vơ nhất, bà1ta không nắm lấy tay anh! Tôi không phải bà ta, tôi cũng không làm được chuyện vứt bỏ con gái mình! Bây giờ anh nói tôi ngu xuẩn, vậy anh tự hỏi mình xem, hơn ba mươi năm trước, có phải anh cũng rất hy vọng mẹ anh ngu xuẩn một lần, dù chỉ một lần cũng được hay không!”



Mạnh Tri Ngư ra sức vùng vẫy, ngay cả giọng cũng khàn đi.



Nước mắt cô rơi lên mu bàn tay Mộ Kính Nhất, dường như mang theo sức nóng làm hắn run lên.



Cuối cùng, hắn vẫn buông cô ra.



Mạnh Tri Ngư cúi đầu, xoa cổ tay đỏ ửng, không nói gì.



Hai người không nói gì thêm, giằng co nửa ngày, Mộ Kính Nhất khàn giọng nói: “Nếu cô quyết định xong rồi vậy thì cứ làm như vậy đi. Nhưng1tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một câu, sau khi uống thuốc, cô có thể sẽ xuất hiện đủ loại triệu chứng, chết là điều đơn giản nhất, hơn nữa, tôi sẽ nghiêm khắc khống chế liều lượng, chắc chắn sẽ không để cho cô chết.”



Không chết đồng nghĩa với việc phải chịu đựng nhiều đau đớn hơn.



Đúng như lời hắn, chết ngược lại là giải thoát.



“Tôi biết rồi.”



Mạnh Tri Ngư thấp giọng trả lời.



Cho dù nói thế nào, cô vẫn thuyết phục được Mộ Kính Nhất.



“Nếu như trước kia bà ta có thể kiên định giống như cô, có lẽ, tôi cũng sẽ không biến thành dáng vẻ như bây giờ...”



Lúc quay người đi, Mộ Kính Nhất phun ra một câu như nói mơ.



Hắn nói được là làm được, nhanh chóng lấy thành phần có độc trộn trong thuốc dưỡng thai ra rồi bảo Mạnh Tri Ngư uống.



“Liều lượng đã tăng rồi, cao hơn mười lần so với thứ cô uống trước kia.”



Mộ Kính Nhất cau mày, nhìn Mạnh Tri Ngư không chút do dự bỏ thuốc vào trong miệng, dùng nước ấm nuốt xuống.



“Bao lâu thì có thể có hiệu quả?” Cô sốt ruột hỏi.



Bọn họ rời khỏi Trung Hải đã hơn mười ngày rồi, nửa tháng mặc dù không dài, nhưng đối với một người mẹ sốt ruột lo lắng vì con mà nói, mỗi một giây đều là đau khổ.



“Cô muốn chết nhanh như vậy à? Nhanh nhất cũng phải một tuần.”



Mộ Kính Nhất tức giận lườm cô.



“Có thể nhanh thêm chút nữa không? Tôi có thể uống thêm một viên nữa.” Mạnh Tri Ngư đề nghị.



“Vậy thì tôi khỏi cần điều chế thuốc giải nữa, không bằng đi mua cho cô một chỗ trong nghĩa địa còn thích hợp hơn.”



Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện, không có ý đùa.



“Chuyện cười của anh không buồn cười chút nào.”



Cô ủ rũ cúi đầu xuống nghịch ngón tay, nói.



“Dù sao cũng chẳng có việc gì để làm, không bằng cô nói chuyện của cô xem. Đầu cô…”



Mộ Kính Nhất giơ tay chỉ vào thái dương mình, tò mò hỏi: “Thật sự bị hỏng rồi à? Phó Cẩm Hành giàu như vậy, cũng không đến nỗi không nỡ khám bệnh cho cô đúng không?”



Vừa rồi, hắn dành thời gian đến bệnh viện thăm Minh Duệ Viễn một chuyến.



Ngoài ra, hắn cũng biết được một số chuyện từ chỗ Minh Duệ Viễn, bao gồm chuyện cô mất trí nhớ.



Minh Duệ Viễn vẫn còn trẻ, cơ thể lại khỏe mạnh, nằm trong bệnh viện mấy ngày, hôm nay nhìn cậu ta đã khá hơn nhiều rồi, thỉnh thoảng còn trêu y tá.



Lúc Mộ Kính Nhất đi vào phòng bệnh, Minh Duệ Viễn đang kéo tay một y tá cười đùa muốn xem tay cho người ta.



Đây là nước ngoài, y tá tóc vàng mắt xanh đâu có biết xem tay xem tướng là cái gì, nhưng vẫn bị cậu bé đẹp trai này trêu đến nỗi ngượng ngùng mím môi, má đỏ ửng lên.



Dựa vào gương mặt này, tên này ở trong bệnh viện tương đối tốt.



Mộ Kính Nhất chắc chắn cậu ta không sao rồi sau đó làm như vô tình hỏi Minh Duệ Viễn một số vấn đề, nhìn giống như không liên quan, thật ra chuyện nào cũng mang theo lòng riêng.



Tuy Minh Duệ Viễn còn nhỏ, nhưng tuyệt đối là một người tinh ranh.



Cậu ta đã sớm nhìn ra ý đồ của Mộ Kính Nhất, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cậu ta đều rất rõ.



Ngay cả chuyện ở bến tàu phía nam, Minh Duệ Viễn cũng chỉ chọn một số phần không liên quan, lừa được Mộ Kính Nhất.



Cho nên, đương nhiên hắn cũng biết sở dĩ Mạnh Tri Ngư mất trí nhớ, quên mất mình chính là Hà Tư Ca, thật ra có liên quan đến Minh Duệ Viễn.



“Nếu như chỉ mất trí nhớ một lần, chắc vẫn có thể chữa được, nhưng bây giờ là hai lần, đại não bị tổn thương ở cùng một khu vực, bác sĩ nói, tôi có thể duy trì được trạng thái bây giờ đã là phúc lớn rồi. Nói không chừng, ngày nào đó tỉnh lại tôi đã thành người ngốc, chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.”



Mạnh Tri Ngư hậm hực nói.



Có điều, nhìn dáng vẻ cô, hình như cũng không sợ hãi.



Mộ Kính Nhất đã sớm nghe đồn chuyện cô mất trí nhớ lần đầu tiên.



Dù sao cuộc sống hôn nhân của cô và Phó Cẩm Hành cũng được quan tâm chẳng kém những minh tinh nghệ sĩ kia, thậm chí còn được chú ý hơn.



“Người ta mất trí nhớ thì luôn xảy ra một số chuyện tình yêu lãng mạn tươi đẹp. Cô thì hay rồi, mất trí nhớ một lần lại có một đứa con.”



Mộ Kính Nhất bĩu môi chế giễu.



“Vậy thì đã sao?”



Mạnh Tri Ngư nhún vai, có chút kiêu ngạo: “Dù sao tôi cũng không bỏ con mình.”



Mộ Kính Nhất nghe thấy câu này, mắt tối lại, đôi mắt xinh đẹp ảm đạm đi rất nhiều.



Trông hắn rất giống Minh Đạt, trừ đôi mắt là cực kỳ giống Mai Lan.



“Nếu cô có thể đừng ăn nói sắc bén, làm tổn thương người khác như vậy, có lẽ tôi sẽ tốt bụng giúp cô.”



Mộ Kính Nhất nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, thậm chí có chút cười trên nỗi đau của người khác.



“Anh?! Ha ha…”



Mạnh Tri Ngư cười lạnh hai tiếng, mặc dù cô không nói gì, nhưng ý đã rất rõ ràng rồi, cô căn bản không tin hắn sẽ làm vậy, mà cũng chẳng có năng lực này.



“Cô tưởng tôi chỉ có một phòng thí nghiệm này à? Đây chỉ là chỗ tôi dùng để giải sầu mà thôi, phần lớn tiền của tôi đều đầu tư vào lĩnh vực y học và sinh hóa… Bỏ đi, nói với cô những thứ này cô cũng không hiểu.”



Mộ Kính Nhất lắc đầu, bày ra vẻ mặt đàn gảy tai trâu.



“Ý anh là… tôi có thể tìm lại trí nhớ? Cho dù là lần đầu tiên mất trí nhớ, hay là lần thứ hai?”



Mạnh Tri Ngư cũng ngẩn ra, có chút khó tin nhìn hắn.



Từ trước đến nay, cô luôn tỏ vẻ không quan tâm trước mặt người khác, thậm chí luôn tự nhủ cho dù không nhớ được thì đã sao? Không phải vẫn phải sống đấy thôi.



Nhưng trên thực tế, làm sao có thể không quan tâm chứ?



Con người ta sống trên đời, phải biết mình từ nơi nào đến, và đi về đâu.



“Không loại bỏ khả năng này, điều kiện tiên quyết là cô phải nghe lời tôi, đừng có bật tôi nữa.”



Mộ Kính Nhất nhân cơ hội nói.



“Vậy cũng phải xem là chuyện gì…”



Không đợi Mạnh Tri Ngư nói xong, cô đã cau mày, vẻ mặt đau đớn vô hạn, hai tay dùng sức đè bụng, gập nửa người lại.



“Cô làm sao thế?”



Hắn kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, phát hiện chỉ mấy giây thôi, mặt Mạnh Tri Ngư đã tái mét, ngay cả chỗ tóc mai cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.



“Anh cho tôi uống cái gì thế hả… a! Đau quá…”



Cô không đứng lên nổi, nói đứt quãng, đồng thời không nhịn được dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Mộ Kính Nhất.



Không phải cái tên này nhân cơ hội muốn lấy mạng mình đấy chứ!



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom