• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • chap-452

Chương 453: Lựa chọn thỏa hiệp




79879.png

79879_2.png
Hắn không có bất cứ chút do dự nào, bế Mạnh Tri Ngư lên giường ngủ của mình.



Cô đau đến sắp ngất đi, căn bản không biết đây là nơi nào, điều duy nhất cô có thể làm chính là siết chặt tay, cho dù móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay.



“Buông tay ra, cô như vậy sẽ làm mình bị thương!”



Mộ Kính Nhất để cô nằm ngửa trên giường, giơ tay cạy ngón tay Mạnh Tri Ngư ra, phát hiện cô đang dùng hết sức, hắn cũng không lôi ra được.



Cô gần như không nghe thấy hắn đang nói gì, cơn đau bụng mà cô chưa bao giờ trải qua này căn bản không so được với việc đau bụng do ăn3uống hằng ngày.



Giống như có một lưỡi dao sắc đang cắt ruột cô ra, để lại từng vết thương chằng chịt.



“Cô đợi chút, tôi đi xem rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề! Dưới tình huống bình thường, sẽ không xuất hiện phản ứng xấu sớm như vậy!”



Mộ Kính Nhất quay người đi.



“Khốn kiếp...”



Mạnh Tri Ngư cố hết sức kêu một tiếng, nhưng hắn cũng không dừng lại.



Mấy giọt mồ hôi lạnh chảy theo mí mắt rơi vào trong mắt cô, vừa đau vừa rát, cô thậm chí không nhấc nổi cánh tay lên, chỉ có thể co quắp giống như một con tôm luộc.



Tư thế này hình như có thể giảm bớt đau đớn hơn, mặc dù chỉ là một chút mà thôi,2thậm chí chỉ là ảo giác tâm lý.



Mấy phút sau, đúng lúc Mạnh Tri Ngư sắp không chịu nổi, cơn đau lại lập tức biến mất.



Cô bối rối, lấy tay ấn thử chỗ lúc trước đau muốn chết, không có cảm giác gì.



Nếu không phải cả người đầy mồ hôi lạnh, nếu không phải lòng bàn tay bị móng tay đâm đến rách da, Mạnh Tri Ngư gần như sắp nghi ngờ tất cả những gì vừa xảy ra đều là ảo giác.



Cô thử vươn vai, quả nhiên không có cảm giác gì.



Mộ Kính Nhất nhanh chóng quay lại.



Nhìn thấy Mạnh Tri Ngư, hắn vừa mừng vừa kinh ngạc: “Không đau nữa à?”



Cô mất sức, chỉ gật đầu.



Mộ Kính Nhất vội vàng đỡ cô ngồi1dậy, hỏi tình hình vừa rồi.



Biết phản ứng của mình cũng là nội dung tham khảo vô cùng quan trọng, Mạnh Tri Ngư miễn cưỡng lấy lại tinh thần, bắt đầu thử dùng ngôn ngữ miêu tả cảm giác đó.



“Còn có lần sau không?”



Sau khi nói xong, cô nghĩ lại mà sợ.



“Tôi không xác định. Nhưng tôi nghĩ, nếu như cô kiên trì uống thuốc thì vẫn có, hơn nữa, nói không chừng sẽ nghiêm trọng hơn.”



Mộ Kính Nhất im lặng một lúc, vẫn quyết định nói thật, nói tình huống xấu nhất cho cô.



“Vậy bây giờ anh có manh mối gì chưa? Kết hợp với các triệu chứng của tôi, có thể giúp anh điều chỉnh cách làm ra thuốc giải, tìm được cách1chữa khỏi cho Tỉnh Tỉnh chưa?”



Mạnh Tri Ngư túm lấy tay hắn, nôn nóng hỏi.



“Đã là lúc nào rồi mà cô còn nghĩ đến thuốc giải! Bây giờ điều tôi lo lắng chính là còn chưa làm xong thuốc giải, cô đã toi đời rồi!”



Mộ Kính Nhất vừa tức vừa cuống khẽ gầm lên, nhưng không rút tay mình lại.



Rốt cuộc hắn đang giận cái gì?



Khiến người phụ nữ này chết là kế hoạch ban đầu của mình, mặc dù có xuất hiện trắc trở nên không thành công, nhưng bây giờ chẳng phải là một cơ hội tốt nhất sao?



Tất cả đều là tự cô yêu cầu, cho dù thật sự xảy ra chuyện, đó cũng là đáng đời.



Nhưng tại sao hắn lại không1nhẫn tâm được?



Bởi vì tất cả những gì cô làm đều vì con gái mình, khiến hắn bị cảm động sao?



Không, Mộ Kính Nhất chưa bao giờ muốn làm một người nhân từ.



“Không phải anh lợi hại lắm sao? Anh lợi hại như vậy, nhất định có bản lĩnh chế ra thuốc giải chữa khỏi cho Tỉnh Tỉnh trước khi tôi chết, tôi tin anh.”



Mạnh Tri Ngư cười khổ một tiếng, cô giơ tay vuốt mấy sợi tóc dính trên trán mình, lại lau mồ hôi lạnh ngắt, thở dài một hơi.



“Đừng tưởng là tôi thích nghe lời nịnh nọt này!”



Mộ Kính Nhất nhắm mắt lại, quay đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.



Công dụng của thuốc lợi hại hơn tưởng tượng của hắn nhiều, vốn tưởng là phải mất ba đến năm ngày mới dần dần xuất hiện triệu chứng, không ngờ, cô vừa mới uống mà tất cả đã bắt đầu xuất hiện rồi.



Có lẽ, bởi vì liều lượng mà Mạnh Tri Ngư dùng trong thời kỳ mang thai đã đủ, lần này chỉ là liều thuốc châm ngòi mà thôi, cho nên mới xuất hiện kết quả phun trào.



Tâm trạng Mộ Kính Nhất rất rối loạn, phải nói là hắn chưa bao giờ khó chọn lựa như vậy.



“Đi tắm đi, người cô toàn mồ hôi.”



Hắn dùng sức rút tay lại, trong lòng bàn tay cũng có mồ hôi.



Không biết là mồ hôi của Mạnh Tri Ngư hay là của hắn.



Đi ra khỏi phòng ngủ, Mộ Kính Nhất cũng lao vào tắm, sau đó quay lại phòng thí nghiệm trên tầng ba.



Hắn điều chỉnh lại tỷ lệ pha chế, vốn dĩ cân nhắc là cho một đứa bé sơ sinh uống nên phải khống chế tác dụng nhẹ chút.



Bây giờ xem ra không thể làm như vậy rồi.



Nghe miêu tả của Mạnh Tri Ngư, từ sau khi ra đời, Tỉnh Tỉnh rất yên tĩnh, ngay cả khóc cũng rất ít.



Không phải do con bé là một đứa bé ngoan, cách giải thích duy nhất là lúc ở trong bụng mẹ, con bé đã chịu ảnh hưởng của thuốc, thần kinh xuất hiện sự trưởng thành bất thường, không hề nhạy cảm với kích thích bên ngoài.



Nói thẳng ra, chính là có lẽ đứa trẻ này không cảm nhận được đau đớn, cho nên mới không khóc không quấy.



“Rốt cuộc mình đang làm gì thế này...”



Mộ Kính Nhất tháo khẩu trang xuống, hít sâu một hơi.



Hắn đã lựa chọn nhượng bộ hết lần này đến lần khác, thậm chí còn đưa ra sự thỏa hiệp mà trước kia ngay cả mình cũng không nghĩ đến, nếu như để Rand biết...



Nghĩ đến người em trai vẫn đang giận mình kia, Mộ Kính Nhất bất đắc dĩ day ấn đường đau nhức, lúc hắn đi thăm Minh Duệ Viễn, đương nhiên cũng đi thăm Rand.



Kết quả lại được báo Rand đã sớm xuất viện rồi.



Với tính cách của Rand, cho dù có gãy mấy cái xương sườn cũng không đời nào ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện nổi ba ngày.



Huống hồ chỉ là gãy mũi?



Nhưng Mộ Kính Nhất cũng biết, sở dĩ Rand xuất viện sớm, là bởi vì tức giận.



Hắn oán giận chuyện mình thả Phó Cẩm Hành đi.



Biết rõ Rand cũng là vì mình, cho nên Mộ Kính Nhất cũng không nói gì, chỉ là cảm thấy khó đối mặt với hắn.



Dù sao hai người cũng không phải là anh em ruột, nhất là bây giờ bà Bruno sắp rời khỏi thế gian này rồi, Mộ Kính Nhất chợt có cảm giác không biết đối mặt với Rand như thế nào.



Mấy tiếng sau, Mộ Kính Nhất mới rời khỏi phòng thí nghiệm.



Hắn theo bản năng đi đến phòng ngủ của mình, đẩy cửa phòng ra mới phát hiện Mạnh Tri Ngư nằm ở trên giường, hình như đã ngủ rồi.



“Lại ngủ như vậy, đúng là không có chút đề phòng nào cả.”



Mộ Kính Nhất lẩm bẩm.



Hắn lui về phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến phòng bên cạnh.



Sáng sớm hôm sau, Mộ Kính Nhất bị một tiếng hét thảm thiết đánh thức.



“A...”



Hắn bật dậy khỏi giường.



Liên tục một tuần không nghỉ ngơi tử tế, tối hôm qua, Mộ Kính Nhất ngủ rất say, nhưng âm thanh truyền từ phòng bên cạnh đến khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.



Hắn không kịp đi dép, không chút do dự chạy tới phòng ngủ chính, quả nhiên nhìn thấy Mạnh Tri Ngư ngã ở cạnh giường.



Cô đập mạnh đầu vào thành giường, cổ họng phát ra tiếng khò khè vô cùng dọa người.



“Đau ở đâu? Không phải là đau bụng à?”



Mộ Kính Nhất cực kỳ hoảng sợ, hóa ra dấu hiệu trúng độc không chỉ đơn giản là đau bụng.



Hắn nhìn đồng hồ, khoảng cách giữa hai lần phát tác vừa vặn mười tiếng.



Cũng giống như lần trước, sau khi kéo dài khoảng mười phút, cơn đau tự động biến mất.



“Không có dấu hiệu nào à?”



Mộ Kính Nhất lẩm bẩm.



Mạnh Tri Ngư ở bên cạnh như vừa được vớt từ bể nước lên, cả người ướt đẫm, trán đỏ lên, là vì cô tự đập đầu nên mới thành như vậy.



“Nếu như cô không khống chế được, tôi sẽ phải cân nhắc trói cô lại, nếu không, cô có thể vì đau đớn mà sinh ra hành động tự hành động giống như vừa rồi.”



Mộ Kính Nhất cầm cồn và bông y tế xử lý vết thương trên trán cho cô.



Mạnh Tri Ngư ngơ ngác nhìn phía trước, không nói một lời, mặc cho hắn xử lý.



Thấy cô như vậy, Mộ Kính Nhất có chút không đành lòng, hắn vứt miếng bông y tế trong tay đi, lại lấy một miếng mới, thấm cồn khử trùng, ấn lên vết thương của Mạnh Tri Ngư.



Lúc này cô mới cau mày, cuối cùng mới có phản ứng.



“Tôi sẽ không để cô tiếp tục làm liều nữa, trên thế giới này căn bản không có thuốc giải hoàn mỹ. Ban đầu cô đến đây cũng không nắm chắc trăm phần trăm, không phải cũng có tâm lý như vậy sao?”



Nói xong, Mộ Kính Nhất cảm thấy tức giận, ép mình đến mức này, rốt cuộc cô đang làm gì thế?



Chẳng lẽ muốn dùng hành động này tìm kiếm sự thông cảm của hắn sao?



Vậy thì được, chúc mừng cô, cô thật sự làm được rồi!



“Tôi vẫn nói như vậy, chưa chắc chắn về thuốc giải, tôi sẽ không cho Tỉnh Tỉnh uống...”



Mạnh Tri Ngư thu hồi tầm mắt, giọng nói vẫn kiên quyết như thường lệ.



“Cô muốn chắc chắn đúng không? Được, có thể, tùy cô!”



Sự kiên trì của cô hoàn toàn chọc giận Mộ Kính Nhất, hắn tiện tay vứt chai cồn khử trùng đi, tức giận đẩy Mạnh Tri Ngư ra.



Cô không có chút sức lực nào, chỉ có thể mềm ra ngã lên giường.



Một dòng mồ hôi lạnh xen lẫn nước mắt nóng hổi theo khóe mắt Mạnh Tri Ngư rơi xuống.



Bên tai truyền đến tiếng cửa phòng bị sập mạnh, ngay cả không khí cũng phát ra tiếng vang dội mạnh mẽ, dường như đập vào trái tim cô.



Mạnh Tri Ngư cam chịu số phận nhắm hai mắt lại.



Ba ngày tiếp theo, Mộ Kính Nhất giống như biến mất, không xuất hiện nữa.



Có người đến đưa cơm một ngày ba bữa rất đúng giờ, nhưng cho dù Mạnh Tri Ngư hỏi cái gì, bọn họ cũng nói không biết.



Đáng sợ hơn là thời gian phát tác đau đớn của cô càng ngày càng sát nhau.



Lúc đầu là mười tiếng, tám tiếng, sáu tiếng, bốn tiếng...



Càng về sau, thậm chí cứ cách hai tiếng lại phát tác một lần, thời gian kéo dài cũng bắt đầu lâu hơn, đến lúc đau ngất đi, quên thời gian.



Mỗi lần tỉnh lại, Mạnh Tri Ngư đều phát hiện cơ thể có vết bầm tím và vết thương, vì vậy, cô thử tìm dây trói mình lên giường lúc còn tỉnh táo.



Tối ngày thứ tư, khi Mạnh Tri Ngư tỉnh lại từ cơn choáng váng rất dài, mới phát hiện trời đã tối đen, trong phòng yên lặng như tờ.



Cô giơ tay ra quờ quạng trước mặt, hình như phát giác ra cái gì khác thường, trong lòng run lên.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom