• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-456

Chương 457: Con tin




79883.png

79883_2.png
Thấy Mộ Kính Nhất đã ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ như vậy rồi, trong mắt Minh Duệ Viễn lập tức tràn đầy sự ghen ghét, thầm mắng: “Tên cặn bã này, định đi thi người mẫu chắc? Sớm biết như vậy, mình cũng…”



Mạnh Tri Ngư ngắt lời cậu ta: “Đừng lộn xộn nữa, cậu vẫn chưa khỏe hẳn đâu, đừng làm loạn.”



“Chị còn biết quan tâm tôi à, tôi tưởng trái tim chị chia làm hai, một nửa cho Phó Cẩm Hành, nửa kia cho hai đứa con của chị rồi. Tôi nằm trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, chị cũng không đến thăm tôi...”



Minh Duệ Viễn chun mũi, chua chát oán trách.



Cậu ta cũng không trách cô thật, chẳng qua cảm thấy có chút tủi thân, sau đó đến3giọng nói cũng thay đổi theo.



“Tôi vì chị mà mới bị thương đấy!”



Minh Duệ Viễn càng nói càng thấy ấm ức, giọng nói nghẹn ngào, mũi cũng sắp ngạt luôn rồi.



“Vậy vì sao tôi lại phải đến đây? Minh Duệ Viễn, tôi không nợ cậu cái gì cả, Tỉnh Tỉnh lại càng không nợ cậu, nếu cậu muốn tính rạch ròi phải trái với tôi thì tôi cũng không ngại đâu!”



Mạnh Tri Ngư không nhìn thấy vẻ mặt cậu ta, cô tưởng tên nhóc này lại bắt đầu làm loạn lên rồi, cô sầm mặt xuống, định nói rõ trắng đen với cậu ta một thể.



“Được rồi, có gì thì sau khi đến bệnh viện rồi hãy nói.”



Thấy Minh Duệ Viễn cứ quấn lấy Mạnh Tri Ngư, Mộ Kính Nhất đi ở2phía trước có chút không thoải mái, hắn lại quay lại, giơ tay kéo cô một cái, làm cô lảo đảo.



“Này, anh buông tay ra! Anh đừng động vào chị ấy!”



Không đợi Mạnh Tri Ngư mở miệng, Minh Duệ Viễn đã lao đến.



Không biết có phải vì cậu ta nằm trong bệnh viện quá lâu nên không có sức hay không mà đi mấy bước đã bắt đầu thở hổn hển.



Minh Duệ Viễn đang muốn cứng rắn chống đỡ thì hai tên vệ sĩ của Mộ Kính Nhất đi đến, một trái một phải nhấc cậu ta lên, giống như xách con gà mang ra ngoài.



“Các người... thả tôi ra... tôi tự đi được...”



Không biết là nghe không hiểu hay là hiểu rồi nhưng vẫn không quan tâm hay không mà hai1tên vệ sĩ làm lơ, mãi cho đến khi đã nhét Minh Duệ Viễn vào trong một chiếc xe rồi mới theo lên cùng, bảo tài xế lái khởi động xe.



Còn Mộ Kính Nhất và Mạnh Tri Ngư đã ngồi trong chiếc xe sang trọng phía trước, không ngồi cùng chiếc xe này.



Minh Duệ Viễn chưa từ bỏ ý định, cậu ta giơ nắm đấm đập vào cửa kính xe, người tài xế tốt bụng giải thích: “Xe này chống đạn, đập không vỡ đâu, rất an toàn, cậu yên tâm.”



Cậu ta mấp máy môi, oán hận mà không thể thốt nên lời.



“A Viễn... rất để ý đến cô...”



Ngoại trừ tài xế ra, trên xe chỉ có Mộ Kính Nhất và Mạnh Tri Ngư, hắn nói chuyện đã thoải mái hơn nhiều1so với trước đó.



“Tôi đoán cậu ta không vui vẻ gì khi anh gọi cậu ta như vậy đâu.”



Cô buột miệng nói ra.



Mộ Kính Nhất nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”



Mạnh Tri Ngư hít nhẹ một hơi, tránh để mình lộ ra sơ hở.



Cô nhanh chóng nghĩ ra được một cái cớ: “Anh lớn tuổi hơn cậu ta, nếu như Minh Đạt coi trọng anh hơn, sau này cũng giao công ty cho anh, chẳng phải cậu ta sẽ từ vị trí thái tử biến thành vương gia rảnh rỗi hay sao?”



Nói như vậy, có lẽ hắn sẽ không phát hiện được gì, cô âm thầm cảnh giác, cũng ngồi thẳng lên.



“Đây là cái lý do chó má gì thế? Tôi không cần một đồng tiền nào của gia tộc Bruno, tiền của1tôi đều là do tôi tự kiếm được từ năm mười sáu tuổi. Còn Tập đoàn Minh Thị...”



Mộ Kính Nhất dừng lại một chút: “Tôi cũng không thèm.”



“Thèm hay không thèm là hai chuyện khác nhau, anh tưởng Phó Cẩm Hành đấu đá sứt đầu mẻ trán để muốn có được Phó Thị à? Ai cũng đều có điều bất đắc dĩ, nhưng nói ra sẽ biến thành không biết tốt xấu.” Mạnh Tri Ngư cười nhạo nói.



“Lời này không sai.” Mộ Kính Nhất nghiêm mặt lại, tỏ vẻ đồng ý.



Hắn đang định nói thêm gì nữa, điện thoại để trong túi lại vang lên.



“Tôi nghe điện thoại đã.”



Hắn lấy điện thoại ra, nhìn màn hình, chủ động nói với Mạnh Tri Ngư.



Cô nhếch miệng, chẳng nói chẳng rằng.



Đã đến lúc nào rồi, còn tỏ vẻ lịch thiệp gì nữa?



Mặc dù cô cũng phải thừa nhận, Mộ Kính Nhất quả thực không đối xử hà khắc hay hành hạ cô trong cuộc sống hằng ngày, so với những gì lúc trước cô tưởng tượng thì còn tốt hơn nhiều.



“Chuyện xảy ra từ lúc nào? Đã xác định chưa? Phó Cẩm Hành có ở hiện trường không?”



Mạnh Tri Ngư nghe thấy cái tên quen thuộc này, lập tức thấp thỏm lo lắng.



Vì sao Mộ Kính Nhất lại nhắc đến Phó Cẩm Hành?



Xảy ra chuyện gì rồi à?



Cô quay lại vừa định hỏi, người đàn ông bên cạnh đã giơ một ngón tay ra, đặt lên môi Mạnh Tri Ngư, ý bảo cô đừng lên tiếng.



“Được, tôi lập tức tới ngay, các cậu tiếp tục ở lại chỗ đó, chú ý tình hình.”



Mộ Kính Nhất vừa cúp điện thoại, Mạnh Tri Ngư đã không nhịn được nữa, bắt lấy ngón tay hắn, vô cùng lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”



Biết rõ là cô không nhìn thấy gì, nhưng hắn vẫn dừng lại thật lâu ở đôi mắt kia.



“Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng không muốn giấu cô, cô phải kiên cường một chút, yên tâm đi, nhất định sẽ không sao cả.”



Hắn ho khan một tiếng: “Có một người phụ nữ tên là Ngô Ngữ Hi, cô có biết không?”



Cái tên này vô cùng quen tai, trực giác của Mạnh Tri Ngư mách bảo nhất định là Tỉnh Tỉnh đã xảy ra chuyện rồi.



Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Rốt cuộc Tỉnh Tỉnh bị làm sao?”



Mộ Kính Nhất khựng lại, nói thật: “Người phụ nữ tên Ngô Ngữ Hi này giả làm y tá, lẻn vào bệnh viện bắt Tỉnh Tỉnh làm con tin, tạm thời vẫn chưa biết cô ta muốn làm gì. Phó Cẩm Hành vừa mới đến đó, chúng ta cũng sắp đến rồi, cùng lắm là năm phút.. “



Lời nói của hắn làm cho trái tim vốn dĩ đang vui vẻ của Mạnh Tri Ngư lập tức rơi vào hầm băng, không còn chút ấm áp nào nữa.



Vì sao, vì sao mỗi lần cô cảm thấy mình có thể tự nắm giữ cuộc đời mình thì lại bị hiện thực tát mạnh vào mặt như thế này?



Cô tự nhận, trước nay mình chưa hề làm chuyện gì trái với đạo lý cả!



“Tôi có ấn tượng, Cẩm Hành từng nói với tôi, Ngô Ngữ Hi này là người phụ nữ lúc trước anh ấy sắp xếp ở bên cạnh Phó Trí Hán, để lấy giúp chúng tôi một số chứng cứ then chốt. Nhưng Phó Trí Hán vô cùng xảo trá, căn bản không tin tưởng bất cứ ai, về sau, ông ta nghi ngờ Ngô Ngữ Hi, vì không muốn kéo người khác cùng rơi vào cảnh nguy hiểm, Cẩm Hành đã đuổi Ngô Ngữ Hi khỏi Trung Hải, để cô ta ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.”



Cô không có chút ký ức nào về những chuyện này, chuyện này cũng là về sau nghe Phó Cẩm Hành kể lại.



Còn có phải như vậy thật hay không, Mạnh Tri Ngư cũng không thể nào kiểm chứng được. Huống hồ, cô cũng không có chút hứng thú nào với người phụ nữ tên Ngô Ngữ Hi này, nếu Phó Cẩm Hành đã chính miệng nói cho cô biết thì chắc là không sai.



“Chẳng trách, vừa rồi thuộc hạ của tôi nói với tôi, một trong những điều kiện Ngô Ngữ Hi đưa ra là muốn gặp Phó Trí Hán. Tôi còn đang cảm thấy khó hiểu, cô ta bắt con gái hai người làm con tin, vì sao lại liên quan đến người khác, thì ra là như vậy.”



Mộ Kính Nhất hiểu ra, gật đầu.



“Cô ta sinh một đứa con, luôn miệng nói là con của Phó Trí Hán, nhưng theo tôi được biết, từ lúc còn trẻ ông ta đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, không có khả năng có con nữa. Không lâu trước đây, Ngô Ngữ Hi làm loạn ở Phó Thị, yêu cầu phí nuôi con trước mặt mọi người, kết quả đã bị cảnh sát bắt đi. Nếu như anh tiện lên mạng, có thể tìm kiếm một chút, nói không chừng còn có thể thấy.”



Có trời mới biết, ngay lúc này mà Mạnh Tri Ngư còn có thể giữ được sự bình tĩnh tối thiểu, đối với cô mà nói là một chuyện khó khăn cỡ nào.



Cô rất muốn khóc lớn lên, oán trách trời cao bất công, không xót thương cho số phận của Tỉnh Tỉnh, nhưng chuyện đó có tác dụng gì?



Không bằng cố gắng làm cho Mộ Kính Nhất hiểu rõ tình hình, nói không chừng dựa vào năng lực và thủ đoạn của hắn còn có thể giúp Tỉnh Tỉnh có thêm một phần hy vọng được cứu thoát.



Đổi lại là trước kia, Mạnh Tri Ngư cảm thấy, cô nhất định sẽ không làm được.



Nhưng bây giờ cô nhất định phải làm được.



Mộ Kính Nhất có chút bất ngờ nhìn cô một cái, gần như đã hiểu ra vì sao người phụ nữ này có thể hấp dẫn được Phó Cẩm Hành, thậm chí còn cả tên nhóc Minh Duệ Viễn miệng còn hôi sữa kia nữa.



Đương nhiên cô rất đẹp, cho dù xuất thân từ một gia đình giàu có mới nổi, nhưng cũng được giáo dục đàng hoàng, học tập ở nước ngoài nhiều năm.



Nếu chỉ là như vậy thì điều kiện này cũng được coi là không tốt không xấu này, con gái nhà giàu ưu tú hơn cô ở Trung Hải cũng không hiếm thấy.



Vì sao Phó Cẩm Hành lại cam tâm tình nguyện rơi vào lưới tình?



Trước kia Mộ Kính Nhất không hiểu cho lắm, nhưng bây giờ, dường như hắn đã hơi hiểu được rồi.



“Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người đi điều tra.”



Hắn nhanh chóng gõ mấy cái trên màn hình điện thoại, điện thoại của Mộ Kính Nhất rất đặc biệt, ít nhất thì Mạnh Tri Ngư chưa từng nhìn thấy.



Nhỏ nhắn tinh xảo, chức năng mạnh mẽ, nếu nói là một cái điện thoại, không bằng nói là một cái máy xử lý vô cùng lợi hại thì đúng hơn.



Mộ Kính Nhất nói không sai, chưa đến năm phút, tài xế đã đỗ xe trong ga ra của bệnh viện.



Một nhóm người thân thủ nhanh nhẹn đã đợi sẵn ở cửa thang máy, xem ra, bọn họ đang đợi Mộ Kính Nhất.



“Anh Mộ, tất cả thang máy đều không lên được tầng xảy ra chuyện, hai người đi lên tầng bảy trước, sau đó đi bộ đi lên. Nhưng Phó Cẩm Hành đã sai người bao vây toàn bộ khu bệnh nhân này rồi, tạm thời vẫn không rõ số người cụ thể ở mỗi tầng. Tôi đề nghị anh...”



Một tên thuộc hạ vừa nhìn thấy Mộ Kính Nhất đã lập tức báo cáo.



Đồng thời, hắn cũng đưa vũ khí đã được chuẩn bị từ trước cho Mộ Kính Nhất.



Mộ Kính Nhất mặc một chiếc áo khoác dài bằng vải ka ki, hắn nhận lấy những thứ kia, trang bị đâu vào đấy lên người mình, còn gài vào chân một con dao găm.



“Không sao, vợ hắn đang ở trong tay tôi, sẽ không thể không nói lời nào mà giết tôi đâu.”



Hắn chuẩn bị xong, thoải mái nói.



“À, không đúng.”



Mộ Kính Nhất giống như nhớ ra cái gì đó, lại cười nói: “Là vợ cũ.”



Nói xong, hắn kéo Mạnh Tri Ngư qua, cùng cô đi vào thang máy.



Không biết có phải là ảo giác không, tốc độ của thang máy khi lên cao lại chậm hơn so với bình thường, hơn nữa không ổn định, lắc lư rất mạnh.



Đến tầng bảy, Mộ Kính Nhất cầm chặt cổ tay Mạnh Tri Ngư, chậm rãi bước ra khỏi thang máy.



Gần như đúng lúc đó, chính giữa trán hắn lập tức xuất hiện một điểm nhỏ màu đỏ.



Mộ Kính Nhất cũng nhận ra, cho nên dừng bước lại trước, nở nụ cười vô tội, hai hàm răng đều tăm tắp lóe sáng.



“Phó Cẩm Hành, tôi biết bây giờ cậu không thể đích thân đi đón người, nên tôi đưa người tới tận nơi, cậu còn không cảm ơn tôi à?”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom