• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-454

Chương 455: Cầu xin tôi thu nhận cô




79881.png

79881_2.png
Đây là câu nói duy nhất mà sau khi nhẫn nhịn cả ngày trời, Mạnh Tri Ngư mới có thể nói ra được.



Cho dù nó không hề có khả năng uy hiếp, thậm chí Mộ Kính Nhất nghe thấy còn vô cùng buồn cười.



Hình như hắn đã lập tức lấy lại tinh thần, lại tràn đầy ý chí chiến đấu hỏi ngược lại cô: “Nếu không thì sao đây? Cô nói nghe xem.”



“Tôi sẽ giết chết anh, cho dù có phải cùng chết với anh!”



Mạnh Tri Ngư co rúc ở trong chăn, hung dữ nghiến răng nghiến lợi, cô lúc này chỉ muốn ăn thịt, uống máu Mộ Kính Nhất.



“Ha ha, thật là không ngờ cô lại từ bỏ cơ hội sống đến răng long đầu bạc với Phó Cẩm Hành, muốn chết cùng tôi, điều này chứng3minh cái gì? Chẳng phải có thể thấy ở trong lòng cô, tôi quan trọng hơn sao?”



Mộ Kính Nhất dịch lại gần, giọng điệu ngả ngớn.



Hắn vừa nói, vừa chậm rãi lắc tay trước mặt Mạnh Tri Ngư, quan sát phản ứng của cô.



Cửa sổ trong phòng ngủ đều đóng chặt, không khí gần như không được lưu thông, cô chỉ cảm thấy hình như có cái gì đang chậm rãi tới gần, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy được, trong lòng càng thêm căng thẳng.



“Câm miệng!”



Mạnh Tri Ngư run rẩy, giọng nói gần như sắp nức nở.



“Được rồi.”



Mộ Kính Nhất dừng lại, không đến gần cô nữa.



Hắn lại ngồi xuống, cảm thấy hình như trong phòng hơi ngột ngạt, Mộ Kính Nhất giơ tay kéo cổ áo, đè nén sự khô nóng trong cơ thể xuống.



“Nói nghiêm2túc thì bây giờ cô đã như vậy rồi, còn cả con gái cô nữa, không thể kéo dài thêm được.”



Nói xong, mặt Mộ Kính Nhất sầm lại: “Cả đời này tôi chưa từng chịu thua ai, vậy mà cô lại khiến tôi mở rộng tầm mắt, cứ cho là tôi không bằng người khác, nên đành phải thỏa hiệp vậy.”



Cô dựng tai lên, nín thở tập trung tinh thần nghe hắn nói, có chút hoang mang.



“Vậy, ý anh là...”



Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi, mục đích thực sự Mộ Kính Nhất quay về Trung Hải không phải là để tàn sát?



“Cô không chỉ mù mắt, mà trái tim cô cũng mù rồi, liên tục nửa tháng nay tôi không được ngủ ngon giấc một ngày nào, cô cho rằng vì cái gì mà tôi phải như vậy?”



Không1biết có phải Mạnh Tri Ngư bị ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy lúc Mộ Kính Nhất nói những lời này, trong giọng nói có chút làm nũng.



Nhất định là cô không chỉ mù, đến tai cũng xảy ra vấn đề rồi.



Làm sao hắn có thể làm nũng với mình được?



Có ai từng thấy một con hổ kể khổ trước lúc săn mồi không?



“Ồ...”



Mạnh Tri Ngư không dám kích động hắn vào lúc này, vì để tránh nói nhiều sai nhiều, cô gật đầu, tùy tiện phát ra một âm tiết đơn giản.



“Ồ cái gì mà ồ?”



Mộ Kính Nhất nhướng mày: “Sợ không?”



Hắn không hỏi thì còn đỡ, vừa nghe đến chữ này, Mạnh Tri Ngư theo bản năng lại co rúm lại.



Sợ?



Đương nhiên là sợ rồi, chưa kể đến việc bây giờ cô không nhìn1thấy gì cả, còn bị Mộ Kính Nhất giữ ở bên cạnh, lại mất liên lạc với Phó Cẩm Hành liên tục nhiều ngày như vậy, càng không biết bệnh tình của Tỉnh Tỉnh có chuyển biến tốt không.



Chỉ riêng việc nghĩ tới tương lai rất có thể mình sẽ mất đi thị lực vĩnh viễn, cô đã sợ muốn chết.



Thì ra, mỗi một người sống trên đời này, dù kiếm được bao nhiều tiền, làm to đến cỡ nào, cũng không quan trọng bằng việc không bệnh tật không tai nạn.



Chỉ tiếc là có quá nhiều người lại không ý thức được tầm quan trọng của nó trước khi mất đi sức khỏe.



“Nếu tôi nói tôi sợ, anh có thể thả tôi không?”



Mạnh Tri Ngư bĩu môi, nhỏ giọng hỏi.



“Đương nhiên là không thể rồi.”



Mộ Kính Nhất1cười rất vui vẻ, đến mắt cũng híp lại.



Thưởng thức vẻ mặt tràn ngập sợ hãi của cô quả nhiên là một chuyện khiến cho người ta sung sướng, hắn thầm nghĩ.



“Nhất định anh sẽ gặp báo ứng.” Mạnh Tri Ngư trầm giọng mắng.



“Đương nhiên, không phải cô định chết cùng với tôi sao, nếu như chuyện này không tính là báo ứng, vậy cũng không có gì có thể coi như là báo ứng rồi.”



Mộ Kính Nhất đứng dậy, sửa sang lại quần áo, bước nhanh ra ngoài.



Mặc dù hắn ác độc và nham hiểm, nhưng có những lúc, Mộ Kính Nhất cũng được coi là một người chu đáo.



Ví dụ như, nghĩ đến việc Mạnh Tri Ngư đã không nhìn thấy gì nữa, hắn đặc biệt tìm một người giúp việc hơn ba mươi tuổi đến chăm lo chuyện ăn uống hằng ngày cho cô.



Người giúp việc này nhanh nhẹn, cũng không nói nhiều, đương nhiên là người Mộ Kính Nhất tin tưởng, nếu không cũng sẽ không được sắp xếp bên cạnh Mạnh Tri Ngư.



Mạnh Tri Ngư vốn định moi ít tin tức từ miệng cô ta, nào ngờ, cho dù cô tìm cách nghe ngóng thế nào, đối phương cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu, cẩn thận không để lộ ra chút manh mối nào.



Cuối cùng, cô đành chịu, dứt khoát từ bỏ.



Bất ngờ là ngay lúc đó, người giúp việc lại chủ động nói: “Anh Mộ là một người rất có nguyên tắc, anh ấy chưa từng đưa bất cứ người phụ nữ nào về nhà. Mặc dù có thể anh ấy không biết cách biểu đạt, nhưng nhất định là một người bạn đời chung thủy.”



Mạnh Tri Ngư: “...”



Chị gái à, chị là một người rất chịu khó, nhưng rõ ràng là chị đã hiểu lầm rồi!



Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy cho dù mình có giải thích thế nào, chỉ sợ cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của những người trong căn biệt thự này.



“Anh ta về rồi à?”



Sáng sớm Mộ Kính Nhất đã đến tham gia tang lễ của bà Bruno, đến giờ đã được mấy tiếng rồi, Mạnh Tri Ngư tính toán trong lòng, có lẽ hắn cũng sắp về.



Vừa dứt lời, dưới tầng đã truyền đến tiếng ô tô.



Nơi này ngoại trừ Mộ Kính Nhất ra, từ trước đến giờ không hề có khách khứa, hình như hắn không có bạn bè, cũng không có người thân.



Vì vậy, Mạnh Tri Ngư chắc chắc là hắn đã về.



Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.



Mộ Kính Nhất mặc một bộ âu phục màu đen, trên người còn phảng phất hương hoa.



Mạnh Tri Ngư không nhìn thấy, nhưng hình như khứu giác lại càng thêm nhạy bén, cô hít mũi, nghi hoặc nói: “Đây là mùi gì thế? Thơm quá...”



Ở một nơi nghiêm túc trang trọng như tang lễ, hình như không nên xuất hiện mùi hoa nồng như vậy mới phải.



“Đây là hoa dành dành ở trên đảo Tahiti. Tuy hoa dành dành rất hay thấy, nhưng loài này chỉ có ở vùng đó thôi, đây là loài hoa mà lúc còn sống mẹ tôi thích nhất. Bà đi rồi, tôi sai người vận chuyển rất nhiều hoa bằng đường hàng không về đây để tiễn đưa bà đoạn đường cuối cùng.”



Mộ Kính Nhất quay đầu lại, phát hiện trên vai không vẫn còn dính một cánh hoa.



Hắn giơ tay lấy xuống, đặt ở chóp mũi, khẽ ngửi.



Bởi vì chỉ có một cánh hoa, mùi thơm không đậm, hương hoa nhẹ nhàng thấm vào tâm can.



Mạnh Tri Ngư đột nhiên hiểu ra, rồi lại có chút mông lung: “Thì ra là hoa dành dành... đảo Tahiti...”



“Ở phía nam Thái Bình Dương, được gọi là nơi gần với thiên đường nhất. Sao thế, cô không biết cả đảo Tahiti à? Xem ra Phó Cẩm Hành chưa từng dẫn cô đi đến nơi nào tốt đẹp, có phải hắn quá keo kiệt rồi không?”



Bất cứ lúc nào Mộ Kính Nhất cũng không quên mở miệng châm chọc.



Không chờ Mạnh Tri Ngư đáp lại, hắn đã nói với người giúp việc bên cạnh: “Phiền cô đi lấy giấy tờ cá nhân cho cô ấy, sắp xếp thêm một số đồ dùng tùy thân, không cần quá nhiều.”



Người giúp việc người lập tức đáp lại một tiếng, vội vàng đi làm.



“Thuốc giải đã chuẩn bị xong, tôi đề nghị sau khi hạ cánh cô hãy uống. Bởi vì các chỉ số sinh lý của cơ thể ở trên không hoàn toàn khác với lúc ở mặt đất, chúng ta lập tức ra sân bay.”



Mộ Kính Nhất giải thích.



Cho dù Mạnh Tri Ngư muốn làm chuột bạch ngay, nhưng nghĩ đến lời hắn nói cũng rất có lý, nên cô vẫn kiềm chế.



“Được, đợi sau khi hạ cánh, anh nhất định phải đưa thuốc giải cho tôi! Anh... anh sẽ không đổi ý chứ?”



Do dự một chút, cô dè dặt hỏi.



“Ha ha, cho dù tôi có thật sự đổi ý, cô cũng chẳng làm gì được tôi.”



Mộ Kính Nhất cười khẽ hai tiếng: “Cô vẫn nên nghĩ cho mình đi, ngộ nhỡ thuốc giải không có tác dụng, cô không còn chồng con, không còn nhà cửa, lại không nhìn thấy gì, thật sự đáng thương lắm đấy.”



Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm: “Nếu cô cầu xin tôi, nói không chừng tôi sẽ tốt bụng thu nhận cô.”



Mạnh Tri Ngư vẫn còn đắm chìm trong cảm giác vui sướng vì sắp được trở về Trung Hải, căn bản không quan tâm hắn cười nhạo mình thế nào, cô khoát tay, thuận miệng trả lời: “Bị anh giữ lại, tôi thà đi làm một con chó lang thang còn hơn.”



Trong mắt Mộ Kính Nhất bỗng dưng lộ ra vẻ u ám.



Người giúp việc thu dọn đồ đạc ở bên cạnh giả vờ như không nghe thấy, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên có chút căng thẳng, lúng túng làm người ta ngạt thở.



“Anh Mộ, đã xong rồi ạ.”



Người giúp việc nhanh chóng xách va ly hành lý màu đen đến, đặt trước mặt Mộ Kính Nhất.



Hắn nhận lấy, ước lượng thử rồi xách lên.



“Đi thôi.”



Mộ Kính Nhất theo thói quen quay người rời đi, đi được hai bước, lúc này mới ý thức được Mạnh Tri Ngư vẫn còn ở phía sau, vì vậy hắn dừng bước lại, đợi cô đuổi theo.



Được người giúp việc đỡ, Mạnh Tri Ngư đi xuống tầng, ngồi vào chiếc xe sang trọng đỗ trước biệt thự.



Vừa nhìn thấy cô, Minh Duệ Viễn đã đợi ở trong xe nửa ngày trời lập tức vừa mừng vừa kinh ngạc: “Chị cũng về Trung Hải cùng à? Tốt quá rồi!”



Chưa nói hết lời, cậu ta đã kích động lao thẳng đến chỗ Mạnh Tri Ngư, muốn ôm lấy cô.



Mộ Kính Nhất không chút lưu tình đẩy Minh Duệ Viễn ra, lạnh lùng nói: “Ngồi xuống, nếu như cậu còn lộn xộn, tôi sẽ đưa cậu trở lại bệnh viện. Dù sao thì đối với tình hình hiện tại của cậu, tốt nhất vẫn nên nằm ở trên giường. Cậu tự quyết định đi.”



Mấy câu này đã thành công bắt cậu ta ngồi lại chỗ.



Dù sao, Minh Duệ Viễn đã ở trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, cậu ta sắp bí bách đến chết rồi.



Thấy hôm nay có cơ hội có thể trở lại Trung Hải, cho dù thế nào cậu ta cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.



Đợi Mộ Kính Nhất ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tri Ngư, tài xế khởi động xe.



Cho dù cô cố gắng biểu hiện giống như bình thường, nhưng mấy phút sau, Minh Duệ Viễn vẫn phát hiện ra điểm khác lạ.



“Chị bị làm sao thế?”



Cậu ta như ý thức được cái gì, nhìn về phía Mộ Kính Nhất, giận dữ nói: “Anh đã làm gì chị ấy? Mẹ kiếp...”



Vừa nói, Minh Duệ Viễn vừa đứng lên, giơ hai tay túm cổ áo Mộ Kính Nhất.



“Ngồi xuống!”



Mộ Kính Nhất cũng không phải người hiền lành gì, hắn dễ dàng tóm lấy cổ tay Minh Duệ Viễn, dùng sức đẩy cậu ta về chỗ cũ.



Sau khi trúng đạn, xét về thể lực, Minh Duệ Viễn hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể hậm hực ngồi xuống, lườm Mộ Kính Nhất.



Nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu ta đã sớm tiễn Mộ Kính Nhất lên Tây Thiên rồi!



“Tôi không sao, không liên quan gì đến anh ta.”



Cuối cùng Mạnh Tri Ngư cũng tìm được cơ hội để mở miệng, trước đó hai người bọn họ căn bản không cho cô nói chuyện, cô lại không nhìn thấy, chỉ có thể lo lắng suông.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom