• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-473

Chương 474: Ngư ông đắc lợi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80691.png

Xem ảnh 2
80691_2.png
Mộ Kính Nhất sờ cằm, trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ nghiền ngẫm, dường như đang phán đoán lời của cô là thật hay giả vờ.



“Chẳng lẽ tôi phải biết anh à?”



Hà Tư Ca quan sát người đàn ông này, ừm, trông cũng không tệ, quần áo cũng không tệ, nếu như trước kia mình đã từng gặp qua, dù là một lần, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng quên.



Dù sao, con người đều có lòng yêu cái đẹp mà.




“Bỏ đi, không biết thì không biết. Để tôi tự giới thiệu, tôi là Hopper Bruno, tên tiếng Trung là Mộ Kính Nhất, để cho tiện, cô cứ gọi tôi bằng tên tiếng Trung đi.”

Mộ Kính Nhất tiến lên một bước, cúi chào vô cùng lịch sự.

“Anh Mộ, chào anh.”

Hà Tư Ca không có3ý định hàn huyên với đàn ông lạ, cô hỏi thăm qua loa một tiếng rồi quay đầu lại nhìn về phía Phó Cẩm Hành.

“Chúng ta đã ly hôn rồi sao?”

Hà Tư Ca có chút tức giận, hỏi lại lần nữa.

“Đương nhiên rồi, tôi là nhân chứng. Hai người quả thực đã ly hôn rồi.”

Mộ Kính Nhất ở bên cạnh, có chút hả hê nói.

“Kết hôn cần phải có người làm chứng, ly hôn đương nhiên cũng cần. Đúng rồi, không chỉ có tôi, đến Minh Duệ Viễn cũng có ở đó. Có lẽ cô vẫn còn nhớ cậu ta, tên nhóc đó rất quan tâm đến cô đó.”

Hắn bổ sung thêm, thuận tiện đổ thêm dầu vào lửa.

Cô nhìn thẳng vào hắn, hỏi.

Hắn đột nhiên hiểu ra ý đồ của Mộ Kính Nhất, thì2ra hắn luôn chờ đợi thời cơ này!

Có lẽ Mộ Kính Nhất đã sớm đoán được, một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại chuyện trước kia.

Đến lúc đó, hai thân phận lẫn lộn với nhau, thậm chí cái này mất đi, cái kia phát triển, tóm lại đều là chuyện phiền phức khó có thể giải quyết được.

“Anh trả lời em đi!”

“Đương nhiên rồi, tôi là nhân chứng. Hai người quả thực đã ly hôn rồi.”



Mộ Kính Nhất ở bên cạnh, có chút hả hê nói.



“Kết hôn cần phải có người làm chứng, ly hôn đương nhiên cũng cần. Đúng rồi, không chỉ có tôi, đến Minh Duệ Viễn cũng có ở đó. Có lẽ cô vẫn còn nhớ cậu ta, tên nhóc đó rất quan tâm đến cô đó.”



Hắn bổ sung thêm, thuận tiện đổ2thêm dầu vào lửa.



Hà Tư Ca mím chặt môi, không lên tiếng.



Chuyện này không cần phải nói dối.



“Vì sao? Chẳng lẽ chỉ vì em mất trí nhớ à?”



Vành mắt cô hơi đỏ lên, răng cắn chặt môi, để lại một vết hằn rất sâu.



“Tư Ca, chuyện này rất phức tạp, lát nữa anh sẽ giải thích với em. Tuyệt đối không phải giống như em nghĩ đâu, vừa rồi anh chỉ đùa em thôi, anh chưa từng có quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác!”



Phó Cẩm Hành nói nhanh, sau đó lập tức kéo Mộ Kính Nhất đi, đưa hắn ra khỏi phòng bệnh.



Hắn bước đi không ngừng, kéo Mộ Kính Nhất đến khoảng không gian yên tĩnh ở cầu thang bộ.



Xác định xung quanh không có ai, Phó Cẩm Hành giận dữ, đạp thẳng9vào cửa cầu thang, chỉ nghe thấy cửa “két” một tiếng, từ từ khép lại.



Ở đây chỉ có hai người bọn họ, thuận tiện nói chuyện.



“Anh cố ý!”



Nói xong, Phó Cẩm Hành nhấc cổ áo Mộ Kính Nhất lên, kéo gần khoảng cách giữa hai người.



/Mộ Kính Nhất cũng không yếu thế, giữ cổ tay Phó Cẩm Hành lại, khẽ dùng sức.



Hai người đàn ông phân cao thấp với nhau, xem ra, không ai có ý định buông tay trước.



Cuối cùng, cổ Mộ Kính Nhất bị siết đến đỏ lên, hắn cảm thấy có chút khó thở, tay theo bản năng buông lỏng ra một chút, nên Phó Cẩm Hành đã thừa cơ vùng ra.



Bọn họ đều lùi ra phía sau một bước, thở hổn hển.



“Liên quan gì đến tôi? Người hại cô ta mất trí nhớ4đâu phải là tôi. Trái lại, thuốc giải của tôi còn chữa khỏi mắt cho cô ta, không phải sao? Bây giờ cô ta đã có thể nhìn thấy rồi, cậu nên cảm kích tôi mới đúng.”



Mộ Kính Nhất sửa lại cổ áo và tay áo, thờ ơ nói.



Phó Cẩm Hành bị hỏi lập tức nghẹn họng.



“Lúc ấy cậu nóng lòng muốn thoát thân, hai người cố ý diễn một vở kịch cho tôi xem, nếu tôi không phối hợp, chẳng phải là chê bai kỹ thuật diễn xuất của các người à? Bây giờ nói thế nào thì cũng đã ly hôn rồi, tin tức cũng đã truyền khắp cả nước, cô ta chỉ cần tùy tiện tìm kiếm trên mạng một chút là có thể thấy người ta thảo luận sôi nổi.”



Dường như vẫn chê tình hình chưa đủ loạn, Mộ Kính Nhất tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, chỉ là hắn rất thông minh, trước khi nói đã bước lùi lại vài bước, đề phòng Phó Cẩm Hành bỗng nhiên nhào về phía trước.



Bọn họ đánh nhau, kết quả cuối cùng rất có thể là bất phân thắng bại, không ai chiếm phần hơn.



Vì vậy, Mộ Kính Nhất cũng không thật sự muốn đánh nhau với Phó Cẩm Hành.



Khiến mình bị thương, chẳng phải là khó coi lắm à?



“Mộ Kính Nhất, anh lại nóng vội như vậy, ngay cả địa điểm ra tay cũng chọn lựa kỳ diệu thế này!”



Phó Cẩm Hành lạnh lùng chất vấn.



Trên đường cao tốc, một khi xảy ra vụ nổ, hai đầu không có cách nào liên lạc được với nhau, rất nguy hiểm.



Hôm nay nếu không phải Tiểu Triệu không màng đến tính mạng, cộng thêm việc mấy người bọn họ vẫn còn may mắn, rất có thể đã mất mạng ngay tại chỗ rồi!



May mà cả năm người đều chỉ bị thương mà thôi.



Nhưng Phó Cẩm Hành nhất định phải tính khoản nợ này!



“Cậu tưởng là tôi làm à?”



Mộ Kính Nhất không trả lời mà hỏi ngược lại.



“Chẳng có hung thủ giết người nào lại chính miệng thừa nhận mình có tội cả.”



Thực ra Phó Cẩm Hành cũng không cảm thấy chuyện này nhất định là do Mộ Kính Nhất làm, thế nhưng, cho dù như thế nào, hắn cũng phải thử một lần, phải xem phản ứng của đối phương trước.



“Nếu như cậu khăng khăng là tôi làm, vậy cậu báo cảnh sát đi, để cảnh sát bắt tôi đi, có thể tạm giam tôi hai mươi tư tiếng. Dựa theo pháp luật Trung Hải, tôi có quyền thông báo với luật sư, trước lúc luật sư đến, tôi cũng có quyền không trả lời bất cứ câu hỏi nào.”



Không ngờ, Mộ Kính Nhất lại chụm hai tay lại, giơ đến trước mặt Phó Cẩm Hành.



“Anh tưởng anh chỉ cần nói như vậy là tôi sẽ không dám làm thế à?”



Phó Cẩm Hành giận dữ, đương nhiên hắn đã nhìn ra, Mộ Kính Nhất căn bản không e ngại gì, vì vậy mới đùa giỡn mình.



“Đương nhiên là cậu dám chứ, nhưng cậu cũng đừng chỉ có nói suông, báo cảnh sát đi.”



Mộ Kính Nhất nhướng mày, khiêu khích nhìn hắn.



“Nếu cậu không bảo cảnh sát bắt tôi thì tôi đi cho Tỉnh Tỉnh uống thuốc đây, sắp đến giờ rồi.”



Hắn thờ ơ nhướng mày, quay người định đi.



“Đứng lại!”



Phó Cẩm Hành đứng tại chỗ, quát lớn một tiếng.



Mộ Kính Nhất chậm rãi quay lại, vẻ mặt cười như không cười: “Còn gì nữa?”



“Sau khi mẹ tôi xảy ra chuyện, cảnh sát đã kiểm tra cẩn thận căn phòng bà ấy ở khi còn sống, phát hiện ra vật này. Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, anh đã từng nhìn thấy nó chưa?”



Dứt lời, Phó Cẩm Hành giơ một tay ta, xòe ra.



Mộ Kính Nhất tập trung nhìn, đột nhiên biến sắc.



Mặc dù chỉ là một cái camera cỡ nhỏ rất bình thường, nhưng liếc một cái là hắn nhận ra ngay, đây đúng là cái mà mình đã sai người lắp trong phòng bệnh của Mai Lan!



Nếu như Phó Cẩm Hành đã mở miệng hỏi, vậy thì chứng tỏ hắn đã đoán được chủ nhân của vật này là ai rồi.



Dò hỏi chỉ là thủ tục mà thôi.



Mộ Kính Nhất nhanh chóng thu lại ánh mắt kinh ngạc, lại cười nói: “Cậu nghi ngờ là tôi à?”



“Trừ anh ra sẽ không còn ai cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ đã hết thời cả, hơn nữa lại dùng cách biến thái như vậy.”



Phó Cẩm Hành cười lạnh một tiếng, giơ tay ném đi.



Mộ Kính Nhất theo bản năng chụp lấy cái camera đã hỏng đó, nắm trong tay.



“Nếu không phải cảnh sát dọn dẹp hiện trường theo quy củ, tôi vẫn sẽ chẳng hay biết gì. Nếu như anh đã lắp cái này trong phòng của bà ấy, vậy có lẽ anh rất rõ ràng, bà ấy không giả bệnh.”



Dừng một chút, Phó Cẩm Hành lại bổ sung thêm: “Sở dĩ anh không vội vã quay về Trung Hải, cũng là vì đã xác định bà ấy bị bệnh thật, một người phụ nữ điên không đủ khiến anh sợ hãi đúng không.”



Thấy tất cả những hành động và suy nghĩ của mình đều bị hắn đoán trúng, Mộ Kính Nhất cũng dứt khoát không che giấu thêm nữa.



“Cho dù vật này là do tôi sai người lắp thì cậu có thể làm gì tôi? Phó Cẩm Hành, tôi biết nơi này là Trung Hải, nơi này là địa bàn của cậu, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, nếu như tôi đã dám đến, thì đương nhiên không sợ không đi được.”



Từ đầu đến cuối, Mộ Kính Nhất đều rất tự tin.



Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là đã chuẩn bị hoàn hảo rồi.



“Tôi cũng nói rồi, tôi tin anh có bản lĩnh này. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh một chút, chuyện xảy ra ngày đó anh đều nhìn thấy hết rồi chứ?”



Đây mới là vấn đề mà Phó Cẩm Hành thực sự muốn hỏi.



Mộ Kính Nhất giả vờ như nghe không hiểu, hỏi ngược lại: “Thấy cái gì? Cậu sẽ không thật sự tưởng là tôi sai người lắp camera rồi cả ngày không ăn không ngủ nhìn chằm chằm vào nó chứ?”



Hắn cười nhạo một tiếng: “Tôi vẫn chưa rảnh rỗi như vậy.”



Đương nhiên Phó Cẩm Hành sẽ không bị lừa dễ dàng như vậy, hắn lạnh lùng nhìn Mộ Kính Nhất: “Thiết bị của anh chắc cũng không tệ đến nỗi không có chức năng tự động sao lưu nhỉ? Nếu như tôi không coi anh như kẻ ngốc, hy vọng anh cũng đừng coi tôi là kẻ ngu.”



Có lẽ lúc Mai Lan chết, Mộ Kính Nhất cũng không chú ý, nhưng chỉ cần hắn nghe thấy tin tức, nhất định sẽ đi xem lại camera trước tiên, đây là chuyện quá bình thường.



Vì vậy, hắn có nói dối cũng vô dụng, ngược lại chỉ có thể chứng minh là đang chột dạ.



“Được rồi, tôi nhìn thấy rồi. Cậu hài lòng với câu trả lời này rồi chứ?”



Mộ Kính Nhất ung dung nhìn Phó Cẩm Hành, trên mặt dường như viết mấy chữ “Cậu có thể làm gì tôi”.



“Rốt cuộc Minh Đạt là người thế nào, không cần tôi nói nhiều, có lẽ anh cũng đã có phán đoán của mình. Mẹ tôi đã không còn nữa, nếu như anh muốn nhận giặc làm cha, tốt nhất hãy suy nghĩ cẩn thận.”



Phó Cẩm Hành trầm giọng nói.



“Nhận giặc làm cha? Cách nói này dùng trong trường hợp này không thích hợp lắm nhỉ. Vốn dĩ ông ta chính là cha ruột của tôi.”



Mặc dù Mộ Kính Nhất không lộ vẻ tức giận hay phẫn nộ, ngay cả giọng nói cũng rất thản nhiên, nhưng chỉ cần là người nhạy bén đều có thể nhìn ra được, lúc hắn nói lời này, tâm trạng cũng không tốt lắm.



“Với ông ta mà nói, anh sống hay chết không quan trọng, anh là ai cũng không quan trọng, ông ta chỉ cần một cái cớ, một lá cờ đầu mà thôi.”



Cho dù nói như vậy có vẻ sẽ làm người khác rất tổn thương, đặc biệt là đối với kiểu người tự cho mình là tài giỏi như Mộ Kính Nhất thì càng đau hơn.



Nhưng Phó Cẩm Hành vẫn nói ra.



“Anh chắc chắn anh vẫn muốn cống hiến sức lực cho loại người như vậy chứ?”



Hắn tin, với đầu óc của Mộ Kính Nhất thì sẽ không thể không nghĩ thông được quan hệ được mất trong này.



“Tôi có thể làm ngư ông đắc lợi, chờ các người đều thương tích đầy mình, tôi mới ra tay. Nếu như cậu không coi tôi là kẻ ngốc, vậy chắc cậu cũng không thể không nghĩ đến điểm này chứ?”



Mộ Kính Nhất mỉm cười, phản kích lại hắn.



“Với tôi mà nói,” Hắn nhìn Phó Cẩm Hành, khóe miệng dần nhếch lên, trong giọng nói tràn đầy sự dửng dưng “Tôi cũng giống như Minh Đạt, chuyện có nhận cha con hay không đã không còn quan trọng nữa. Nhưng tôi và ông ta đều muốn nhìn thấy Phó Thị hoàn toàn trở thành lịch sử, thấy cậu không phách lối được nữa, thấy cậu và vợ con ly tán, trải qua cuộc sống đau khổ như chúng tôi.”



Những thứ này mới là toàn bộ ý nghĩa của việc bọn họ báo thù.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom