• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-474

Chương 475: Bất hòa, thành thù




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80692.png

Xem ảnh 2
80692_2.png
Nhắc đến người phụ nữ kia, Mộ Kính Nhất đấu tranh trong lòng một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở.



Hắn không hy vọng hai người kia kích động lên rồi làm ra chuyện ngu ngốc gì, ngộ nhỡ sau khi giày vò, mắt cô lại không nhìn không thấy nữa, cuối cùng vẫn đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn.



Để phòng ngừa bất trắc, Mộ Kính Nhất vẫn quyết định nói ra trước.



“Tôi biết rồi, thứ hai thì sao?”




Phó Cẩm Hành cau mày, khẽ đầu.

“Thứ hai chính là, đừng có lại bày ra bộ dạng thánh nhân trước mặt tôi, khiến tôi buồn nôn!”

Sau khi ném lại câu này, Mộ Kính Nhất bỏ đi.

Bây giờ hắn không muốn gặp Minh Đạt, ít nhất, bây giờ vẫn chưa muốn!

Phó Cẩm Hành đứng tại chỗ,3đưa mắt nhìn Mộ Kính Nhất rời đi.

“Cậu cứ nằm sấp đi, tôi chỉ sang đây thăm một chút, cậu không cần phải dậy.”

Hắn cũng không nhịn được lúng túng ho khan một tiếng.

“Vâng, tôi sẽ không động đậy nữa.” Tiểu Triệu kéo chăn qua, che lên người.

“Anh Phó, cô Phó không sao chứ?” Cậu ta cẩn thận dò hỏi.

Mình là tài xế, có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của cô, đưa cô đến nơi bình an.

Đối mặt với người anh trai có một nửa huyết thống với mình này, tâm trạng của hắn vẫn rất phức tạp.

Dùng một chút thời gian để hồi phục lại tâm trạng, đợi tâm tình ổn định lại, Phó Cẩm Hành đi sang phòng bên cạnh thăm Tiểu Triệu.

Chỗ Tiểu Triệu bị thương khá đặc thù, là2ở trên đùi và gần mông, y tá vừa bôi thuốc cho cậu ta, vì vậy, bây giờ cậu ta chỉ có thể nằm sấp trên giường.

Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành đến, Tiểu Triệu lập tức đỏ mặt, lí nhí nói: “Anh Phó... tôi... cái đó...”

Cậu ta muốn đứng lên, nhưng lại bị Phó Cẩm Hành ngăn lại.

Hắn cũng không nhịn được lúng túng ho khan một tiếng.



“Vâng, tôi sẽ không động đậy nữa.” Tiểu Triệu kéo chăn qua, che lên người.



“Anh Phó, cô Phó không sao chứ?” Cậu ta cẩn thận dò hỏi.



Mình là tài xế, có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của cô, đưa cô đến nơi bình an.



Nhưng tình huống hôm nay thật sự quá nguy hiểm, dù chỉ nhớ lại, Tiểu Triệu cũng có cảm giác ớn lạnh sau lưng.



Nếu2lúc ấy ba người bọn họ không chạy ra khỏi xe, có lẽ đã phải tự trải nghiệm mùi vị bị thiêu sống rồi.



“Cô ấy vẫn khỏe, cậu đừng lo lắng. Tôi chỉ muốn hỏi về tình hình lúc đó, cậu hãy nói với tôi càng chi tiết càng tốt.”



Phó Cẩm Hành ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.



Tiểu Triệu đã ở bên cạnh hắn nhiều năm, cho dù là năng lực làm việc hay là cách đối nhân xử thế, đều là người Phó Cẩm Hành có thể tin được.



Vì vậy, hắn tin lời Tiểu Triệu, cũng tin tưởng phán đoán của mình.



Tiểu Triệu cũng không phụ sự mong đợi của hắn, cậu ta kể lại hết tất cả mọi chuyện một lượt.



Bao gồm cả những chi tiết nhỏ rất bình thường, chỉ cần cậu9ta cho là hữu dụng, thì đều báo cáo hết với Phó Cẩm Hành.



Phó Cẩm Hành lắng nghe vô cùng nghiêm túc, không hề ngắt lời cậu ta, đến khi Tiểu Triệu nói xong, hắn mới hỏi mấy vấn đề, làm cả chuyện càng thêm rõ ràng.



“Nói cả buổi, cậu cũng khát rồi, uống nước rồi nghỉ ngơi đi. Chuyện này tôi sẽ phái người đi xử lý, cậu không cần quan tâm, trước tiên phải dưỡng thương cho tốt.”



Phó Cẩm Hành đứng dậy, rót cho Tiểu Triệu một cốc nước, chờ cậu ta uống xong mới rời đi.



Việc khẩn cấp trước mắt chính là xác định ai mới là hung thủ đằng sau tất cả những chuyện này.



Theo suy nghĩ của Phó Cẩm Hành, Minh Đạt, Minh Duệ Viễn, Mộ Kính Nhất, Phó Cẩm Thiêm, thậm4chí là Phó Trí Hán... tất cả bọn họ đều đáng nghi.



Đây không phải là hắn đang thần hồn nát thần tính, mà là đứng trước lợi ích thì ai cũng có thể bí quá hóa liều.



Nhưng Phó Cẩm Hành tương đối tin tưởng tạm thời Mộ Kính Nhất sẽ không làm như vậy.



Bởi vì, hắn không cần phải bỏ dở giữa đường như thế.



Tỉnh Tỉnh uống thuốc giải đã được mấy ngày rồi, không biết có phải vì thể chất của con bé quá yếu ớt hay không, hay là bởi vì độc tố đã xâm nhập vào cơ thể từ khi còn nằm trong bụng mẹ, cho nên hiệu quả cũng không rõ ràng.



Chính vì như thế, Phó Cẩm Hành mới cảm thấy, vào lúc này Mộ Kính Nhất không cần phải tự gây thêm phiền phức cho mình.



Chỉ một mình Tỉnh Tỉnh thôi cũng đủ giày vò hắn rồi.



Minh Đạt vẫn là mối hiềm nghi lớn nhất trong lòng Phó Cẩm Hành.



Hắn mới vừa đi tới cửa phòng bệnh của Hà Tư Ca, đã nghe thấy giọng chị Bình truyền từ bên trong ra: “... Đây chính là con gái của hai người, xem này, con bé rất xinh đẹp, vừa trắng vừa mềm, cực kỳ đáng yêu!”



Thì ra, chị Bình vừa nghe nói Hà Tư Ca đã tỉnh lại thì đã khăng khăng đòi đi qua thăm cô, không ai có thể ngăn được.



Đối với Hà Tư Ca mà nói, có thể nhìn thấy chị Bình, cũng giống như đã gặp được tâm phúc của mình.



Nói một lúc, hai người phụ nữ gần như sắp ôm nhau khóc rồi.



Phó Cẩm Hành đứng ở cửa nghe một lúc, cảm thấy lúc này không thích hợp để quấy rầy bọn họ.



Vì vậy, hắn quay người rời đi.



Phó Cẩm Hành về nhà thay quần áo, đợi đến giờ, hắn mới đi vào trong bóng đêm mênh mông, ra khỏi nhà.



Đến quán bar đã hẹn từ trước, Phó Cẩm Hành vừa vào cửa đã đi thẳng lên trên tầng.



Trong một căn phòng VIP, người hắn muốn gặp đã đến.



Hai người vừa gặp nhau, đều có chút kích động.



“Anh Phó!”



Tào Cảnh Đồng đứng lên, đi nhanh ra chào đón.



Phó Cẩm Hành cũng đi đến trước mặt cậu ta, vỗ vai Tào Cảnh Đồng.



“Thế nào, không ai chú ý chứ?”



Hắn nhẹ giọng hỏi.



“Không đâu, ông chủ của quán bar là bạn từ nhỏ của tôi, rất đáng tin. Hơn nữa, tôi cũng có cổ phần ở đây, cũng coi như là một nửa ông chủ rồi, anh yên tâm đi.”



Tào Cảnh Đồng và Phó Cẩm Hành cùng ngồi xuống, cười trả lời.



“Vậy là tốt rồi. Minh Đạt là một người có tính đa nghi rất nặng, nhất là trước đây cậu vẫn luôn tiếp xúc với Minh Duệ Tư, khó tránh khỏi việc ông ta nghi ngờ cậu.”



Phó Cẩm Hành cau mày, có chút lo lắng cho tình cảnh của Tào Cảnh Đồng.



“Đúng như vậy, lão già Minh Đạt này âm thầm gây ra không ít khó khăn cho tôi. Nhưng tôi cũng không dễ bắt nạt, chỉ cần trong lời nói của ông ta có ẩn ý gì đó, tôi đều đáp lễ lại.”



Tào Cảnh Đồng rót hai ly rượu, cậu ta nâng một ly lên, vô cùng cung kính nói: “Anh Phó, anh đã giao nhiệm vụ này cho tôi, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh!”



Phó Cẩm Hành khẽ thở dài một hơi, cũng nâng ly rượu lên, cụng ly với cậu ta, sau đó mới mở miệng: “Cảnh Đồng, để cậu phải chịu thiệt rồi. Tôi hiểu rõ trong lòng, trong khoảng thời gian này, cậu đã phải chịu áp lực quá lớn, hơn nữa, cậu vốn dĩ không cần phải gánh chịu những áp lực này.”



Hai người diễn vở kịch trở mặt thành thù cho Minh Duệ Tư và Minh Đạt xem, thành công khiến Tào Cảnh Đồng trở thành người của Minh Duệ Tư, chẳng qua chính là để cậu ta làm tay trong ở phía kẻ thù.



Chiêu này có vẻ cũ, nhưng lại có hiệu quả.



Đương nhiên, Minh Duệ Tư cũng không dễ dàng bị lừa gạt, Tào Cảnh Đồng phải mất mấy tháng, mới khiến “hắn” tiêu tan nghi kỵ với mình.



“Con cáo già Minh Đạt kia không đơn giản, cậu chống đối ông ta, tôi sợ ông ta sẽ tìm cơ hội trả thù cậu.”



Đặt ly rượu xuống, Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ suy tư.



Tào Cảnh Đồng gật đầu, nhưng lại lập tức nói: “Không sai, nhưng tôi càng thể hiện không chịu quản thúc, mới càng chứng tỏ tôi không thẹn với lương tâm, nếu ông ta nói tôi, ngay cả cãi lại tôi cũng không dám, chẳng phải sẽ làm cho người ta cảm thấy tôi chột dạ sao?”



Câu này rất có lý, Phó Cẩm Hành cũng tán thành.



“Cậu tự biết chừng mực, tôi tin tưởng cậu có thể ứng phó được.”



Hắn nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.



“Nói với tôi một chút về tình hình của Minh Duệ Viễn gần đây đi. Còn nữa, về cái chết của Minh Duệ Tư, cậu có điều tra ra cái gì không?”



Trước mắt, Phó Cẩm Hành khá quan tâm đến hai chuyện này.



“Người ở bên Minh Thị đều biết tôi là người làm việc cho Minh Duệ Tư, Minh Duệ Tư đã chết, những người kia khó tránh khỏi đề phòng tôi, tôi muốn điều tra về chuyện của ‘hắn’ cũng không dễ dàng. Nhưng thật ra tôi có một số phát hiện. Tôi nghi ngờ trước khi Minh Duệ Tư chết, thật ra ‘hắn’ đã gặp Minh Duệ Viễn, thậm chí hai người đã đạt được nhận thức chung nào đó.”



Tào Cảnh Đồng nói kết quả điều tra của mình với Phó Cẩm Hành.



Những lời này khiến cho Phó Cẩm Hành sững sờ: “Ý của cậu là... cho dù Minh Đạt luôn luôn đa mưu túc trí, nhưng lại bị Minh Duệ Tư chơi một vố trước lúc chết sao?”



Tất cả mọi người đều cho rằng, Minh Duệ Viễn bị Minh Đạt mua chuộc mới tự tay giết chết Minh Duệ Tư.



Nhưng sự thật có phải là như thế không?



“Sau này anh nói với tôi, Minh Duệ Tư đã biết trước mình không sống được bao lâu nữa, cho nên tôi càng có thể chắc chắn về suy đoán của mình hơn.”



Tào Cảnh Đồng cầm ly rượu, trầm ngâm nói.



“Vì vậy, nếu như ‘hắn’ đã biết cái mạng mình không giữ được nữa, cho nên quyết định để nó có thể mang lại tác dụng lớn nhất, ví dụ như làm cho Minh Duệ Viễn có được tự do, ví dụ như làm cho Minh Duệ Viễn được Minh Đạt trọng dụng?”



Quả nhiên Phó Cẩm Hành lập tức hiểu ý Tào Cảnh Đồng.



“Không sai. Không có cách nào tốt hơn việc dùng chính mình làm bàn đạp!” Tào Cảnh Đồng vỗ đùi.



Trước đó, cậu ta còn cảm thấy Minh Duệ Tư điên rồi.



Nhưng nói chuyện với Phó Cẩm Hành xong, Tào Cảnh Đồng lại cảm thấy, Minh Duệ Tư là một người quá thông minh.



“Minh Duệ Tư biết, một khi mình chết đi thì giá trị của một con chó ở bên cạnh Minh Đạt nhiều năm sẽ hoàn toàn mất hết, còn không bằng cho Minh Duệ Viễn một cái thang, giúp cậu ta bò lên sau khi mình chết đi. Trước đây tôi cũng từng nghĩ đến khả năng này, chỉ là...” Phó Cẩm Hành hít sâu một hơi, lại rùng mình.



Cho dù là Hoắc Tư Giai hay là Minh Duệ Tư, gần hai mươi năm qua, người này vĩnh viễn đều cực đoan như vậy, sẵn sàng ép mình vào chỗ chết!



“Về phần Minh Duệ Viễn, tôi thấy tên nhóc kia cũng không phải kẻ tầm thường. Cho dù cách này là do Minh Duệ Tư nghĩ ra, nhưng không phải ai cũng có thể ra tay độc ác với người thân thiết nhất của mình như vậy!”



Có thể nghe ra, Tào Cảnh Đồng không có ấn tượng tốt với Minh Duệ Viễn.



“Đúng rồi, gần đây Minh Duệ Viễn thế nào?”



Trước đó Phó Cẩm Hành cũng đã bắt đầu nghi ngờ cậu ta, giống như lời Tào Cảnh Đồng nói, có lẽ Minh Duệ Viễn cũng không phải là một thiếu niên tốt đẹp vô hại.



Nếu như cậu ta đã nghe theo sắp xếp của Minh Duệ Tư, thì rõ ràng là chắc chắn muốn đi con đường này rồi.



“Hôm nay tôi tìm anh là muốn nói về chuyện của Minh Duệ Viễn. Cậu ta lại muốn đến Thành Uy, để tôi dẫn dắt cậu ta?!”



Tào Cảnh Đồng không thể tưởng tượng nổi nói.



Trong mắt cậu ta, cho dù Minh Duệ Viễn có trưởng thành sớm thì cũng chỉ là một đứa trẻ.



Không nói đến chuyện hai năm qua, Công ty bất động sản Thành Uy dưới sự lãnh đạo của Tào Cảnh Đồng, đã phát triển vượt bậc trong nghề.



Chỉ là một thằng nhóc con mười mấy tuổi đầu, còn chưa tốt nghiệp cấp ba, cho dù cậu ta đến thì cũng có thể học được cái gì?



“Đây là ý của ai, là Minh Đạt, hay là Minh Duệ Viễn?”



Quả nhiên, vừa nghe thấy cậu ta nói thế, sắc mặt Phó Cẩm Hành cũng hơi thay đổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom