• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-485

Chương 486: Bị tráo đổi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80990.png

Xem ảnh 2
80990_2.png
“Em muốn làm như thế nào?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.



Hình như Hà Tư Ca cũng đã suy nghĩ rồi, cô hít sâu một hơi, nói thẳng: “Em sẽ tìm Mạnh Gia Nhàn, kể hết toàn bộ mọi chuyện mà em biết cho cô ta nghe, đưa cô ta đến gặp chú Đới. Có điều gì không rõ thì để cô ta tự mình hỏi, vả lại, nếu vẫn không được thì còn có thể làm giám định người thân, không phải sao?”



Nói một trăm hay thậm chí một nghìn câu cũng không bằng một cái kết quả giám định chính xác.



“Em không sợ cô ta nghe em nói xong, căn bản không hề tin tưởng, càng không có khả năng sẽ đi cùng em đến gặp chú Đới à?” Phó Cẩm Hành suy nghĩ3sâu hơn một chút.




Hà Tư Ca cắn môi, trong mắt hiện lên một tia u ám.

Đây là sự thỏa hiệp lớn nhất mà cô có thể làm rồi.

Dù sao, mình cũng đã đồng ý với chú Đới, muốn thỏa mãn tâm nguyện nhận lại con gái ruột của ông.

Hơn nữa, mấy hôm trước chị Bình còn nói với cô, ngày xảy ra chuyện chính là ngày bọn họ đi gặp Đới Lập Bân.

Chị Bình vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, biết Đới Lập Bân đã mắc bệnh nan y, không còn nhiều thời gian nữa.

Chị ấy do dự nhưng cuối cùng vẫn kể lại những điều mình nghe được cho Hà Tư Ca.

Sau khi nghe xong, Hà Tư Ca càng thêm chắc chắn, cô không thể để Đới Lập2Bân mang theo tiếc nuối mà rời khỏi thế gian này.

“Em nói là chú Đới không còn sống được bao lâu nữa ư?”

Hà Tư Ca nói xong mọi chuyện, Phó Cẩm Hành cũng kinh ngạc.

Hắn vội vàng muốn liên lạc với bệnh viện, nhưng lại bị Hà Tư Ca ngăn lại: “Bây giờ việc quan trọng nhất không phải bệnh viện, anh cũng biết tính chú Đới mà, chú ấy nói không muốn điều trị thì thật sự là không muốn điều trị, chúng ta phải tôn trọng ý nguyện của chú ấy.”

Chuyện này cũng dễ so sánh thôi, bạn nói với một cô gái là người bạn trai con nhà giàu của cô ta thực ra chỉ là một tên nghèo kiết xác, phần lớn cô ta sẽ không thể chấp nhận được.

Ngược lại thì sao?

Nói2với một người phụ nữ, người bạn trai nghèo của cô ta thực chất là con nhà giàu, có lẽ kết quả sẽ khác nhau rất nhiều.

Vì vậy, Phó Cẩm Hành cảm thấy, chưa chắc Mạnh Gia Nhàn sẽ ngoan ngoãn nghe lời Hà Tư Ca, diễn một màn kịch cảm động cha con nhận nhau với Đới Lập Bân.

“Cái này cũng có khả năng. Nhưng em cảm thấy không ai là không muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai. Em đồng ý với anh, em tuyệt đối sẽ không làm chuyện thừa thãi, em chỉ chịu trách nhiệm nói rõ mọi chuyện, còn những chuyện về sau thì...”

Sau khi nghe xong, Hà Tư Ca càng thêm chắc chắn, cô không thể để Đới Lập Bân mang theo tiếc nuối mà rời khỏi thế gian này.



“Em9nói là chú Đới không còn sống được bao lâu nữa ư?”



Hà Tư Ca nói xong mọi chuyện, Phó Cẩm Hành cũng kinh ngạc.



Hắn vội vàng muốn liên lạc với bệnh viện, nhưng lại bị Hà Tư Ca ngăn lại: “Bây giờ việc quan trọng nhất không phải bệnh viện, anh cũng biết tính chú Đới mà, chú ấy nói không muốn điều trị thì thật sự là không muốn điều trị, chúng ta phải tôn trọng ý nguyện của chú ấy.”



Lời cô nói cũng có lý, Phó Cẩm Hành để điện thoại xuống.



“Vì vậy, em vẫn nên đi tìm Mạnh Gia Nhàn thì hơn.”



Hà Tư Ca vừa nhìn vào mắt hắn, vừa nói từng chữ.



Rất lâu sau, Phó Cẩm Hành mới khẽ gật đầu.



Nhưng hắn lập tức nói thêm: “Anh đi cùng em. Anh không yên tâm4để em đi một mình, người phụ nữ như Mạnh Gia Nhàn không phải dạng vừa đâu.”



Nếu như tin tức bên Phó Cẩm Hành nhận được không sai thì Lương Vũ Thư thật sự mang thai rồi.



Giả đã thành thật, lần này là thật.



Trước kia Lương Vũ Thư luôn không dám để cho Tưởng Thành Hủ biết, chính là sợ anh ta không có tình cảm với đứa bé này, bắt cô ta đi phá.



Thế nhưng, trốn tránh lâu như vậy, bụng càng ngày càng lớn, không thể giấu giếm được nữa.



“Miệng em quả thật quá linh, Lương Vũ Thư bị em nói một cái đã mang thai ngay.”



Nói đến chuyện này, Phó Cẩm Hành bất đắc dĩ chọc chọc vào mũi Hà Tư Ca.



Nếu không phải là cô thì không biết quan hệ giữa ba người bọn họ sẽ trở thành như thế nào nữa.



“Tưởng Thành Hủ có muốn đứa bé này không? Thực ra bản chất anh ta rất lương thiện, năm đó biết rõ Tân Tân không phải là con của mình, nhưng anh ta vẫn coi nó như là con ruột. Con của Lương Vũ Thư cũng là con của anh ta, em không tin Tưởng Thành Hủ lại máu lạnh như vậy.”



Hà Tư Ca cau mày, cô sẽ không thể tin được nếu Tưởng Thành Hủ thật sự bảo Lương Vũ Thư đi phá thai.



“Anh ta không máu lạnh, nhưng thể diện của nhà họ Mạnh thì sao? Mạnh Sưởng chết rồi nhưng cũng không thể coi thường nhà họ Mạnh được đúng không? Hơn nữa hai năm qua, Mạnh Gia Nhàn chèo chống nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh vốn có thế lực tương đương với nhà họ Tưởng, Tưởng Thành Hủ lại không để tâm vào chuyện làm ăn, bây giờ còn không biết ai phải nhìn sắc mặt ai để ăn cơm nữa kìa.”



Phó Cẩm Hành cười lạnh một tiếng, không nhịn được châm chọc.



Dù sao, thái độ thù địch của hắn với Tưởng Thành Hủ từ đầu đến cuối đều chưa từng giảm bớt.



“Ồ...”



Không nghĩ đến mối quan hệ thiệt hơn này, Hà Tư Ca há miệng, cảm giác mình đã nghĩ mọi việc quá đơn giản.



“Vừa hay, chọn ngày không bằng gặp ngày. Nghe nói mỗi tối thứ bảy, Tưởng Thành Hủ và Mạnh Gia Nhàn đều đến nhà hàng Thiên Nga Đen ăn cơm, coi như là duy trì chút thể diện vợ chồng cuối cùng. Đi, chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt.”



Nói xong, Phó Cẩm Hành giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, kéo Hà Tư Ca đang ngồi ở trên xô pha lên, đi ra khỏi phòng.



Trên đường đi, Hà Tư Ca rất ngạc nhiên: “Cái gì gọi là duy trì chút thể diện vợ chồng cuối cùng? Chẳng lẽ bọn họ đã đến nước này rồi sao?”



Cô cảm thấy mình chỉ ngủ một giấc đơn giản, nào ngờ lúc tỉnh lại, cả thế giới lại đã thay đổi quá nhiều.



Xem ra, thật sự cần phải “học phụ đạo” thêm rồi.



Phó Cẩm Hành đích thân lái xe, hắn quay sang nhìn Hà Tư Ca, kiên nhẫn giải thích: “Anh cảm thấy cuộc hôn nhân của hai người bọn họ bây giờ chỉ còn là trên danh nghĩa mà thôi. Mặc dù Tưởng Thành Hủ không công khai tỏ thái độ, nói mình nhất định muốn giữ lại đứa bé kia, nhưng gần đây anh ta đến chỗ Lương Vũ Thư qua đêm rất nhiều lần, Mạnh Gia Nhàn cũng không ngăn cản.”



Cô nghe xong lời này, bĩu môi: “Thật là loạn.”



Nếu như không muốn, vậy thì đừng kết hôn, cho dù là chịu mọi áp lực thì cũng tốt hơn tình trạng hiện tại gấp vạn lần.



“Vì vậy, anh mới khuyên em,cố gắng đừng tiếp xúc với Mạnh Gia Nhàn. Em nghĩ xem, bây giờ cô ta đang phiền não chuyện chồng mình và kẻ thứ ba, nào có tâm tư để ý đến em?” Phó Cẩm Hành thừa cơ nói.



Nhưng hắn cũng biết, Hà Tư Ca là một người rất bướng bỉnh, nếu như cô đã hứa với Đới Lập Bân, chắc chắn không thể không làm.



Sau khi đến nhà hàng Thiên Nga Đen, Phó Cẩm Hành hỏi dò: “Em còn nhớ nơi này không?”



“Đương nhiên!”



Hà Tư Ca suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “A, hình như mỗi lần em đến đây, đều có liên quan đến người khác, sau này có thời gian, em nhất định phải đến đây một mình, ăn một bữa thật ngon.”



Phó Cẩm Hành dịch lại gần: “Không dẫn anh theo à?”



Cô lườm hắn một cái: “Không!”



Quản lý nhà hàng đưa bọn họ vào trong, Phó Cẩm Hành nhìn thấy ngay Tưởng Thành Hủ và Mạnh Gia Nhàn đang ngồi đối diện nhau ở gần cửa sổ.



Bầu không khí giữa bọn họ có chút cứng ngắc, sắc mặt ai cũng không hề dễ coi, chắc là vừa mới thảo luận gì đó, nhưng không đạt được sự thống nhất.



Phó Cẩm Hành giơ tay ra hiệu với quản lý nhà hàng, sau đó hắn bước lại gần.



“Anh Tưởng, cô Tưởng, thật khéo, lại gặp được mọi người ở đây.” Hắn mỉm cười nói.



Mạnh Gia Nhàn đang ngồi thẳng tắp, trước mặt cô ta chỉ có một cốc nước, không có bất cứ đồ ăn nào, son trên môi cũng chưa bị phai đi.



Xem ra, cô ta cũng không có khẩu vị để ăn uống rồi.



“Không khéo, ai mà không biết tuần nào cặp vợ chồng bất hòa chúng tôi cũng cố định đến đây ăn cơm, đặc biệt diễn cho người khác xem, để ổn định giá cổ phiếu, chứng minh chúng tôi vẫn chưa ly hôn?” Mạnh Gia Nhàn nhìn thẳng, mỉa mai trả lời.



Một thời gian không gặp, rõ ràng cô ta đã trở nên sắc sảo hơn nhiều.



Xem ra, quả nhiên hôn nhân có thể thay đổi một người phụ nữ.



Một cuộc nhân hạnh phúc có thể làm cho người phụ nữ trở nên dịu dàng vui vẻ, mà hôn nhân bất hạnh lại chỉ dồn ép một người phụ nữ phát điên.



Ví dụ như Mạnh Gia Nhàn trước mặt đây.



“Nếu như đã gặp rồi thì ngồi cùng bàn được chứ? Nhiều người, bữa ăn cũng vui vẻ hơn.”



Phó Cẩm Hành làm như không nhận ra cô ta không vui, tiếp tục cố chấp nói.



Cuối cùng Tưởng Thành Hủ cũng không ngồi yên nữa, anh ta ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn: “Phó Cẩm Hành, rốt cuộc anh muốn làm gì?”



“Thật là ngại quá, thực ra tôi có việc muốn tìm cô.”



Không muốn nhìn thấy cảnh gươm súng sẵn sàng này, Hà Tư Ca luôn đứng sau lưng Phó Cẩm Hành bước về phía trước hai bước, nói với với Mạnh Gia Nhàn.



“Tư Ca, em...”



Tưởng Thành Hủ vừa nhìn thấy cô, lập tức biến sắc.



Nhưng hình như anh ta lại nhớ đến cái gì, sự nhiệt tình trong đáy mặt lập tức tắt lịm.



Đúng vậy, chuyện giữa hai người bọn họ đã sớm thành quá khứ rồi.



Bây giờ Lương Vũ Thư đã mang thai đứa con của anh ta, anh ta còn tư cách gì mà quấn lấy Hà Tư Ca mãi không buông? Tưởng Thành Hủ âm thầm cười khổ.



Nhìn ra suy nghĩ của anh ta, Mạnh Gia Nhàn lập tức phát ra một tiếng cười lạnh.



Cô ta nhìn Hà Tư Ca, giọng nói lạnh lùng: “Cô Phó, cô tìm tôi có việc gì?”



Ý chính là hai người bọn họ không hề liên quan đến nhau, mình càng không muốn bị quấy rầy.



“Cô Tưởng, có một số chuyện riêng liên quan đến cô, tôi muốn nói chuyện với cô một lúc. Không biết bây giờ cô có tiện không?”



Hà Tư Ca liếc Tưởng Thành Hủ, cho dù nói thế nào thì bọn họ vẫn còn là vợ chồng, mình phải hỏi ý kiến của Mạnh Gia Nhàn trước, xem cô ta có muốn để anh ta biết không.



Mạnh Gia Nhàn rất bất mãn với dáng vẻ cố tỏ ra bí ẩn của cô, cô ta cau mày, không kiên nhẫn trả lời: “Có chuyện gì cô cứ việc nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng.”



Hà Tư Ca vẫn do dự: “Thực ra là việc riêng, cô có chắc...”



Cô đã chọc giận Mạnh Gia Nhàn, chỉ thấy mí mắt cô ta giật giật, nổi giận nói: “Dù sao chúng tôi vẫn chưa ly hôn, cô thích thì nói, không thì thôi, không cần phải bày ra cái dáng vẻ muốn cắt ngang chuyện nhà của người khác như vậy!”



Phó Cẩm Hành kéo vai Hà Tư Ca qua, lặng lẽ vỗ về.



“Phiền cậu cho tôi thêm hai cái ghế.”



Hắn nói với nhân viên phục vụ cách đó không xa.



Đợi đến lúc ngồi xuống rồi, Hà Tư Ca mới điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn Mạnh Gia Nhàn, giọng nói nghiêm túc.



“Mạnh Gia Nhàn, từng câu từng chữ tôi sắp nói với cô đều là nghiêm túc, cô cứ nghe hết đã, đừng vội nổi giận.”



Chuẩn bị tâm lý cho cô ta xong, Hà Tư Ca dứt khoát nói thẳng ra: “Lúc còn nhỏ, hai chúng ta đã bị tráo đổi. Quá trình cụ thể, tôi cũng không thể nào nói rõ được, bởi vì khi đó chúng ta vẫn chưa nhớ được mọi chuyện. Thực ra, cô là con gái của Mạnh Nhị và Đới Lập Bân, tôi là con gái của Mạnh Sưởng và người vợ đầu của ông ấy. Hôm nay tôi tới tìm cô chính là muốn nói với cô chuyện này.”



Cô đã cố gắng dùng lời lẽ đơn giản nhất để nói vấn đề phức tạp này. Mặc dù xét về mặt tình cảm, quả thực rất khó chấp nhận, nhưng từ phương diện lý trí, bất cứ ai nghe cũng đều có thể hiểu được.



Đương nhiên Mạnh Gia Nhàn cũng đã nghe hiểu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom