• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-483

Chương 484: Không hạ thủ lưu tình




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80701.png

Xem ảnh 2
80701_2.png
“Ở trong lòng anh, chỉ có Minh Duệ Viễn mới là em trai anh nhỉ.”



Nghĩ đến lúc ở nước ngoài, hắn để ý Minh Duệ Viễn như vậy, Phó Cẩm Hành cười khổ một tiếng, cảm khái mở miệng.



Nói thật, lúc đó hắn có chút hâm mộ.



Từ nhỏ đã là con một, Phó Cẩm Hành chưa bao giờ cảm thấy như vậy có gì không tốt.




Nhưng bị Mộ Kính Nhất ghét bỏ thậm chí oán hận làm hắn không dễ chịu lắm.

Bọn họ đều là con trai của Mai Lan, đều không có quyền quyết định xuất thân của mình, tại sao Mộ Kính Nhất lại hận hắn?

Phó Cẩm Hành không nghĩ ra.

“Minh Duệ Viễn? Đáng tiếc, có lẽ người ta coi tôi là đối thủ cạnh tranh rồi.”

Mộ Kính Nhất ngồi ở trong xe, châm một điếu3thuốc, chậm rãi nhả ra một vòng khói.

Phó Cẩm Hành lập tức hiểu ý hắn.

Có lẽ là Mộ Kính Nhất cảm thấy Minh Duệ Viễn lo lắng sau khi thân phận của hắn bại lộ sẽ ảnh hưởng đến địa vị của cậu ta trong lòng Minh Đạt, thậm chí là địa vị ở Minh Thị.

“Còn nhỏ mà tâm tư đã sâu kín như vậy. Cậu nói, đây có phải di truyền không?” Hắn lẩm bẩm.

Phó Cẩm Hành không tiếp lời.

“Cậu biết gì về mẹ đẻ của Minh Duệ Viễn?”

Nghe giọng hắn, dường như tràn đầy tự giễu.

“Cậu ta không tìm anh à?” Phó Cẩm Hành hỏi dò.

Mặc dù hắn rất rõ Minh Duệ Viễn không có nghĩa vụ phải giúp mình, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn ôm một chút hy vọng.

Hắn hy vọng Minh Duệ Viễn có2thể tạm thời phối hợp, không nói ra chân tướng.

“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì? Giới thiệu tôi đến Minh Thị à?” Mộ Kính Nhất cười lạnh hỏi ngược lại.

Có lẽ là Mộ Kính Nhất cảm thấy Minh Duệ Viễn lo lắng sau khi thân phận của hắn bại lộ sẽ ảnh hưởng đến địa vị của cậu ta trong lòng Minh Đạt, thậm chí là địa vị ở Minh Thị.



“Còn nhỏ mà tâm tư đã sâu kín như vậy. Cậu nói, đây có phải di truyền không?” Hắn lẩm bẩm.



Phó Cẩm Hành không tiếp lời.



“Cậu biết gì về mẹ đẻ của Minh Duệ Viễn?”



Vào lúc hắn tưởng là Mộ Kính Nhất sẽ không nói gì với mình, đối phương lại chủ động mở miệng hỏi thăm.



“Không biết.”



Vừa nghĩ tới Minh Duệ Tư, trong lòng Phó Cẩm Hành có chút2buồn phiền, hắn dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững trả lời.



“Trình độ nói dối của cậu thật chẳng ra làm sao. Được rồi, tôi tự đi điều tra là được.”



Mộ Kính Nhất cũng hạ cửa kính xe xuống, gạt tàn thuốc, thờ ơ nói.



Trước đó, hắn luôn cự tuyệt tìm hiểu sâu về Minh Đạt.



Đối với đứa con của Minh Đạt và người phụ nữ khác, Mộ Kính Nhất lại càng không có hứng.



“Lúc nào anh lên đường?” Do dự một chút, Phó Cẩm Hành đổi chủ đề.



“Tối hôm nay.” Mộ Kính Nhất trả lời rất dứt khoát.



“Trước khi đi, anh có gì muối nói với tôi không?”



Phó Cẩm Hành thoải mái hỏi.



So sánh ra, Mộ Kính Nhất lại thành người có thái độ ngượng nghịu.



“Muốn tôi luôn cung cấp thuốc cho mẹ con bọn9họ, tôi có một điều kiện.”



Quả nhiên, biết ngay là hắn không tốt bụng, giúp không công như vậy mà.



Đối với câu trả lời của Mộ Kính Nhất, hình như Phó Cẩm Hành đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cho nên, hắn không lộ ra bất cứ vẻ kinh ngạc nào.



“Cậu đoán được rồi?” Mộ Kính Nhất thảnh thơi nhìn hắn.



Nói chuyện với người thông minh luôn tiết kiệm được thời gian và sức lực.



Phó Cẩm Hành cười lạnh một tiếng, cũng tháo lớp ngụy trang thân thiện xuống: “Loại người như anh sao có thể tốt bụng như vậy? Tôi nghĩ anh đi vội như thế, đương nhiên là có lý do phải rời đi, nhưng cũng có một phần cố ý làm bộ làm tịch.



Nếu đã nói đến thế này rồi, cũng không cần giấu giếm nữa.



Dù4sao, một dao ngang là chết, một dao dọc cũng là chết.



Mộ Kính Nhất dụi tàn thuốc, ném ra ngoài cửa sổ, rồi mới trả lời: “Không sai, tôi nói rồi, tôi có điều kiện. Không bằng nghe xem điều kiện của tôi là gì đi?”



Hắn chắc chắn Phó Cẩm Hành không có cách nào từ chối mình, nói đúng ra là không có cách nào từ chối thuốc của mình.



Cho nên, hắn mới có dáng vẻ chẳng có gì phải sợ như vậy.



“Nói đi.” Phó Cẩm Hành cau mày.



Trong thời gian tôi cung cấp thuốc cho cậu, hai người không được tái hôn, cũng không được sống cùng nhau. Đương nhiên, cậu có thể lựa chọn lén tiến hành, phải xem tôi có thể biết không. Nếu như bị tôi phát hiện, kể từ ngày đó, tôi bảo đảm cậu sẽ không có được thuốc nữa.”



Dường như rất hài lòng với yêu cầu của mình, Mộ Kính Nhất nói xong, còn lộ ra một nụ cười.



“Anh đừng có quá đáng quá.” Phó Cẩm Hành nghiến răng.



Không cho phép tái hôn, không cho phép ở cùng nhau?



Rõ ràng hắn muốn để hôn nhân của mình và Hà Tư Ca xảy ra vấn đề!



Không nói trong khoảng thời gian này, liệu Mộ Kính Nhất có giở trò quỷ gì không, nếu như hai người bọn họ luôn duy trì trạng thái ly hôn, chỉ riêng Phó Cẩm Thiêm, lại thêm một Minh Duệ Viễn đã đủ để gây ra đủ chuyện rồi.



“Có câu này nói thế nào nhỉ? Một người phụ nữ trăm người muốn, có đúng không? Nếu cậu em trai kia của tôi thích người phụ nữ đó, người làm anh như tôi thế nào cũng phải bày tỏ chút, mặc dù cậu ta không phóng khoáng, nhưng tôi phải có khí phách.”



Mộ Kính Nhất cố ý khiêu khích, hắn muốn xem xem Phó Cẩm Hành có thể nhẫn nhịn đến mức nào.



“Còn nữa, dù sao cậu ta cũng không chê hàng đã qua sử dụng, tôi đoán, cho dù tôi đã chơi cô ta rồi ném cho cậu ta, chắc cũng không vấn đề gì...”



Không đợi hắn nói xong, nắm đấm của Phó Cẩm Hành đã lao đến.



Phó Cẩm Hành có thể chịu đựng việc Mộ Kính Nhất sỉ nhục mình, nhưng một khi động đến vợ và con hắn, dù một chữ hắn cũng không muốn nghe.



“Rầm!”



Nắm đấm rơi chuẩn xác vào cằm Mộ Kính Nhất, dường như hắn không ngờ Phó Cẩm Hành sẽ đột nhiên ra tay, cho nên vẫn tránh chậm một nhịp.



Dù chỉ chậm một chút, hắn vẫn không tránh được nắm đấm đó, ăn đủ.



Cằm đau đớn làm Mộ Kính Nhất híp mắt lại, cũng nhanh chóng đánh trả.



Không gian xe chỉ có như vậy, hai người đàn ông đều cao lớn, căn bản không thi triển được.



Phó Cẩm Hành xô cửa xe ra, nhảy xuống trước.



Mộ Kính Nhất theo sát phía sau.



Bọn họ đánh nhau trước cổng nghĩa trang Vĩnh Hằng, tài xế vốn định nhúng tay vào, nhưng lại bị Phó Cẩm Hành ngăn lại: “Đừng qua đây!”



Xem ra, hắn định một chọi một rồi.



Nhất thời, hai người đều không ai chiếm được thượng phong.



Ban đầu, bọn họ còn có thể giơ tay giơ chân, nhưng đánh mãi một hồi, tư thế không dễ nhìn như lúc đầu nữa.



Phó Cẩm Hành chiếm được thế thượng phong, đấm lên mặt Mộ Kính Nhất hai cái, nhưng sau khi hoàn hồn lại, Mộ Kính Nhất cũng lập tức phản kích, đá hắn một cái.



Sau mười phút, bảo vệ của nghĩa trang Vĩnh Hằng nghe tin chạy tới, miễn cưỡng mới tách được hai người bọn họ ra.



Mấy người bảo vệ chia ra hai bên, chế ngự Phó Cẩm Hành và Mộ Kính Nhất.



Cho dù đồng thời bị hai ba người cùng đè, bọn họ vẫn vùng vẫy, vẫn chưa đánh đủ.



“Nếu hai người còn không dừng lại, tôi sẽ báo cảnh sát! Nơi này là nghĩa trang Vĩnh Hằng, hai người đánh nhau ở đây, làm trái lại trị an, cảnh sát có thể dựa vào lý do tìm cớ gây sự mà bắt hai người lại!”



Một người phụ trách nghiêm nghị khiển trách.



Phó Cẩm Hành lau vết máu trên khóe miệng, gật đầu.



Đường đường là Tổng Giám đốc Phó Thị, nếu như vì đánh nhau với người ta mà bị bắt vào đồn cảnh sát, truyền ra ngoài sẽ khó nghe đến mức nào.



Mặc dù với thân phận địa vị của hắn, tuyệt đối sẽ không bị giam giữ, nhưng hắn không thể mạo hiểm hình tượng cá nhân và công ty.



“Tôi biết rồi.”



Mộ Kính Nhất cũng có điều kiêng dè, mặc dù hộ chiếu của hắn không có vấn đề, nhưng nếu như có vết đen ở Trung Hải, sau này muốn làm gì thì đều sẽ có phiền phức.



Hai người sau khi tự cân nhắc thì quyết định dừng lại.



“Tôi có thể không báo cảnh sát, nhưng hành động của hai người thật quá đáng, phải cho nghĩa trang Vĩnh Hằng chúng tôi một câu trả lời thích đáng! Dẫn bọn họ vào, mỗi người viết một bản kiểm điểm!”



Người phụ trách vẫy tay, mấy người bảo vệ kéo hai người vào phòng làm việc, để trước mặt mỗi người một cái bút, một chồng giấy.



“Viết! Không thể ít hơn ba nghìn chữ! Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát!”



Bọn họ bị ấn lên ghế, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nghiêm khắc.



Phó Cẩm Hành khẽ nghiến răng, hôm nay cuối cùng cũng cảm nhận được mùi vị hổ xuống đồng bằng bị chó khinh rồi.



Hắn không nói gì nữa, xoay cổ tay đau nhức, cầm bút lên, bắt đầu viết.



Mộ Kính Nhất ở bên cạnh vẫn muốn giải thích mấy câu, nhưng hắn vừa nghĩ đến chuyện buổi tối mình phải rời khỏi Trung Hải, vì để tránh trở ngại, chỉ có thể tạm thời cúi đầu.



Vì vậy, hắn cũng cầm bút lên, cam chịu số phận viết bản kiểm điểm.



Hai người gần như viết xong cùng lúc.



Ném bút đi, bọn họ cùng đứng lên.



“Tôi xem xem, nếu như không đạt tiêu chuẩn...”



Người phụ trách cẩm bản bản kiểm điểm lên nói.



Phó Cẩm Hành vặn cổ, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không thèm để ý, nghênh ngang rời đi.



Mộ Kính Nhất ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, tiện tay bẻ gãy cái bút kia, đuổi theo Phó Cẩm Hành, cùng đi ra khỏi phòng làm việc.



Đợi bọn họ lên xe, không ai mở miệng nữa.



“Đi về.”



Phó Cẩm Hành lên tiếng, tài xế vội vàng lái xe, trở lại thành phố.



Mãi cho đến cửa khách sạn, Mộ Kính Nhất mới khàn giọng mở miệng: “Tôi không đùa với cậu, cậu đồng ý với điều kiện của tôi hay không?”



Đối với Phó Cẩm Hành mà nói, đâu có còn lựa chọn nào khác?



Trên đường đi, hắn cũng đã nghĩ rồi.



Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là sức khỏe của hai mẹ con cô.



Đừng nghĩ mắt Hà Tư Ca đã khỏi, cũng tỉnh lại rồi là có thể yên tâm, nhưng trong cơ thể có còn thuốc hay không, còn lại bao nhiêu, sau này có tác dụng phụ không, tất cả đều là ẩn số.



Tình hình của Tỉnh Tỉnh thì càng khó nói.



Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.



Mộ Kính Nhất là hy vọng duy nhất của cả nhà bọn họ.



Đánh hắn một trận, cũng coi như trút giận rồi.



Suy nghĩ một chút, cuối cùng Phó Cẩm Hành gật đầu: “Tôi đồng ý với anh. Có điều...”



Hắn lại bổ sung một câu nói: “Anh không được nói cho cô ấy biết giao hẹn giữa tôi và anh.”



Hắn không muốn Hà Tư Ca vì giao dịch giữa mình và Mộ Kính Nhất mà có suy nghĩ gì khác, nói cách khác, sẽ khiến cô nghĩ là những thứ thuốc kia đều là Mộ Kính Nhất chủ động đưa tới.



“Đương nhiên tôi sẽ không nói với cô ta rồi, tôi chỉ mong hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng sâu, ha ha.” Mộ Kính Nhất vui vẻ.



Hắn đẩy cửa xuống xe, mặc dù cả người bị thương, nhưng động tác vẫn vô cùng nhanh nhẹn.



Nhìn bóng lưng hắn, Phó Cẩm Hành hít một hơi lạnh, ngực hắn bị đấm hai đấm, ngay cả hít thở cũng có cảm giác đau đớn.



Có điều, hắn tin Mộ Kính Nhất cũng không khá hơn hắn, đều đang chịu đựng.



Đúng như dự đoán, vừa về tới khách sạn, Mộ Kính Nhất đã phát ra âm thanh đau đớn, ấn bụng.



Tóm lại, hai người không hề hạ thủ lưu tình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom