• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-488

Chương 489: Cảm giác chán ghét




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80993.png

Xem ảnh 2
80993_2.png
Sau khi ngồi xuống, Hà Tư Ca đưa cái hộp cho Bạch Hải Đường.



Ngửi được mùi bánh trứng thơm phức, quả nhiên Bạch Hải Đường có sức sống hơn hẳn, cô lấy ra hai cái, đưa cho Hà Tư Ca một cái, mình cũng lập tức cắn một miếng lớn.



“Ngon quá.”



Bạch Hải Đường thỏa mãn, lúng búng nói.




Bạch Hải Đường lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khổ: “Không nói chuyện của tớ nữa, rốt cuộc cậu và Phó Cẩm Hành làm sao thế? Chuyện ly hôn là thật sao?”

Hà Tư Ca hơi ngẩn ra, cô không ngờ mình sẽ bị hỏi vấn đề này.

“Là thật.”

Nghĩ đến chuyện lúc trước chủ động hỏi Phó Cẩm Hành có muốn tái hôn không,3nhưng lại không nhận được câu trả lời của hắn, trong lòng cô cũng vô cùng đau xót.

“Vậy nếu hai người ly hôn rồi, cậu sẽ suy nghĩ đến Cẩm Thiêm chứ? Tớ biết, trong lòng anh ta luôn nhớ đến cậu, muốn bỏ cũng không bỏ được. Anh ta và Vương Lệ Sa căn bản là vui đùa thôi, thuận tiện để người phụ nữ kia làm việc giúp anh ta, người anh ta chính là thích cậu...”

“Gần đây chắc chắn cậu không ăn uống tử tế rồi.”

Hà Tư Ca khẳng định nói.

“Ngày hôm qua không ăn, hôm nay... cũng không ăn, tớ không đói.”

Ăn ngấu nghiến hết một cái bánh trứng, Bạch Hải Đường mới lau miệng, khẽ nói.

“Chuyện của Phó Cẩm2Thiêm, tớ đã nghe nói hết rồi, đây là chuyện của hai người, tớ không nên nói thêm gì, nhưng tớ rất lo cho cậu, vì vậy nhất định phải tới xem sao.” Hà Tư Ca nói rõ mục đích đến.

Cô biết, Bạch Hải Đường vẫn rất bận tâm chuyện trước kia Phó Cẩm Thiêm sống chết bám lấy mình, vì để tránh hiểu lầm không cần thiết, Hà Tư Ca dứt khoát nói trước.

“Tớ biết, chuyện này không liên quan đến người khác, ngay từ đầu anh ta đã không thật lòng yêu tớ mà thôi...” Bạch Hải Đường nghẹn ngào nói.

“Thật ra, anh ta và Vương Lệ Sa đều là vì lợi ích của riêng mình, không có tình cảm thật. Tớ2cảm thấy, chuyện này vẫn cần cậu tự quyết định, nếu như cậu có thể tha thứ cho anh ta, anh ta có thể cam đoan sau này không tái phạm, vậy thì có thể tiếp tục ở bên nhau. Nếu cậu cảm thấy không được, vậy thì nhanh chóng buông tay, đừng làm khó mình.”

Hai con đường bày ra ở trước mắt, cho dù Bạch Hải Đường lựa chọn cái nào, là bạn, Hà Tư Ca đều ủng hộ.

“Ừ, tớ hiểu cả, chỉ là...”

Hà Tư Ca hơi ngẩn ra, cô không ngờ mình sẽ bị hỏi vấn đề này.



“Là thật.”



Nghĩ đến chuyện lúc trước chủ động hỏi Phó Cẩm Hành có muốn tái hôn không, nhưng lại không nhận được câu trả lời của9hắn, trong lòng cô cũng vô cùng đau xót.



“Vậy nếu hai người ly hôn rồi, cậu sẽ suy nghĩ đến Cẩm Thiêm chứ? Tớ biết, trong lòng anh ta luôn nhớ đến cậu, muốn bỏ cũng không bỏ được. Anh ta và Vương Lệ Sa căn bản là vui đùa thôi, thuận tiện để người phụ nữ kia làm việc giúp anh ta, người anh ta chính là thích cậu...”



Lúc ép mình phải đứng ở góc độ bên ngoài để nhìn nhận sự việc, Bạch Hải Đường mới có thể phát hiện ra chân tướng trong đó.



Trước kia Bạch Hải Đường chính là người trong cuộc mơ hồ, bây giờ cô thử nhảy ra ngoài, nhìn một cái lập tức thấy rõ thế giới nội4tâm của Phó Cẩm Thiêm.



“Phó Cẩm Thiêm? Ha. Thứ nhất, có phải anh ta thích tớ thật không, ngay cả tớ cũng không biết, có lẽ chỉ là cảm thấy có cảm giác chinh phục thôi. Thứ hai, cho dù là thật, tớ cũng tuyệt đối sẽ không ở bên anh ta, tớ vốn chỉ xem anh ta là bạn, bây giờ ngay cả bạn cũng không làm được nữa rồi.” Hà Tư Ca không cần suy nghĩ, quả quyết nói.



Cô cảm thấy, có lẽ là Phó Cẩm Thiêm thật sự có hảo cảm với mình, nhưng nhiều hơn là chấp nhất.



Giống như chỉ cần có được cô là có thể chứng minh anh ta mạnh hơn Phó Cẩm Hành, đại biểu cho thành công ở một mức nào đó.



“Một câu thôi, cho dù hai người có chia tay nhau hay không, cho dù tớ và Phó Cẩm Hành thế nào, tớ và anh ta cũng tuyệt đối không thể.” Hà Tư Ca chỉ thiếu nước giơ tay ra thề.



Trên thế giới này, không phải chỉ có một người đàn ông là Phó Cẩm Thiêm, cô cần gì phải dính dáng với anh ta?



“Ý tớ không phải như vậy...” Bạch Hải Đường cắn môi, dùng sức lắc đầu.



“Tớ đã từ chức ở bệnh viện rồi.” Đợi cô ấy mở miệng nói tiếp, Hà Tư Ca càng giật mình hơn: “Từ chức? Không phải cậu rất thích công việc này sao?”



“Đúng vậy,” Bạch Hải Đường cười khổ, mở miệng: “Rất thích, nhưng tớ cảm thấy mình không thích hợp ở lại Trung Hải nữa.”



Ở cái thành phố này có quá nhiều hồi ức liên qua đến anh ta.



Tốt đẹp có, đau lòng có...



Tiếp tục sống ở đây, cô sợ mình không nhịn được rồi lại đi tìm Phó Cẩm Thiêm.



Vì chút tôn nghiêm cuối cùng, Bạch Hải Đường tình nguyện rời khỏi Trung Hải, đi tìm cuộc sống mới, bắt đầu một lần nữa.



“Cậu có dự định cụ thể chưa?”



Hà Tư Ca có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, có lẽ rời đi cũng tốt, đỡ phải trốn ở trong nhà, người không ra người quỷ không ra quỷ, cơm không ăn, ngủ không ngủ.



“Tớ xin làm nghiên cứu khoa học trên tiến sĩ ở nước ngoài, đã thông qua rồi, tháng sau có thể đến đó. Đãi ngộ cũng không tệ, cũng từng trao đổi gặp mặt mấy lần với đồng nghiệp phụ trách đưa đi trước kia rồi.”



Bạch Hải Đường lấy điện thoại ra, đưa email và ảnh cho Hà Tư Ca xem.



“Hình như người đồng nghiệp này có ý với cậu, cậu xem, lúc mọi người chụp ảnh chung, anh ta luôn đứng cạnh cậu, hơn nữa cơ thể cũng nghiêng qua phía cậu.”



Xem kỹ, Hà Tư Ca đưa ra đánh giá khách quan.



“Có thể thế, anh ấy không nói thẳng, chỉ là hy vọng được làm việc cùng tớ.”



Bạch Hải Đường hờ hững trả lời, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.



“Hôm nào xuất phát? Tớ tới thu dọn đồ đạc giúp cậu.” Hà Tư Ca hỏi.



“Sáng sớm ngày kia, cậu đừng đi tiễn tớ, tớ sợ mình lại không kìm lòng được mà ở lại. Còn hành lý, tớ có thể tạm thời để đồ lại đây không?” Bạch Hải Đường dè dặt hỏi.



“Đương nhiên, nơi đây vĩnh viễn chờ cậu về nhà, tớ cũng thế.” Hà Tư Ca đứng dậy, chủ động ôm lấy cô ấy.



Cô không ở lâu, khuyên Bạch Hải Đường lên giường, đợi cô ấy ngủ rồi, Hà Tư Ca mới rời đi.



Không ngờ, cô lại thấy ở trước cổng có thêm một chiếc xe.



Hà Tư Ca nghi ngờ bước nhanh tới.



Cô thấy Phó Cẩm Thiêm đang ngồi hút thuốc ở trên ghế lái, trên mặt đất bên cạnh đã có mấy cái đầu thuốc rồi, có thể thấy anh ta tới đây đã khá lâu.



Không ngờ lại gặp Phó Cẩm Thiêm ở đây.



“Anh đến rồi tại sao không đi vào? Hải Đường bị anh giày vò thành ra thế nào, anh còn không rõ sao?”



Hà Tư Ca lui ra phía sau một bước, giọng rất không vui.



Cho dù yêu đương là chuyện của hai người, nhưng cô cảm thấy Phó Cẩm Thiêm phải gánh chịu phần lớn trách nhiệm, là anh ta phản bội Bạch Hải Đường trước.



“Cô đến rồi à?”



Phó Cẩm Thiêm lập tức vứt điếu thuốc trong tay đi, đẩy cửa xe bước xuống, đi đến trước mặt Hà Tư Ca.



Cô không kìm được lại lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách với anh ta.



Nhận ra cô đang cảnh giác, Phó Cẩm Thiêm cười khổ một tiếng: “Bây giờ là ban ngày, cô có cần phải sợ tôi như vậy không? Vả lại, tôi có thể làm gì cô?”



Tim Hà Tư Ca đập hơi nhanh, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Có gì mà phải sợ, thế nhưng nói chuyện thì nói chuyện, tôi cũng không điếc, không cần phải đến quá gần.”



“Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”



Phó Cẩm Thiêm quay sang nhìn ngôi nhà bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.



Mấy ngày trước, hai người bọn họ gặp nhau, không thể tránh được một trận cãi vã lớn.



Bạch Hải Đường ném lại một câu “Chia tay”, sau đó liền chặn anh ta.



Xã hội hiện đại, ngay cả chia tay cũng trở nên đơn giản, chỉ cần xóa cách thức liên lạc với đối phương là dường như khiến mọi chuyện lập tức trở về như lúc ban đầu.



“Anh muốn biết thì qua đó mà gõ cửa, tự nhìn xem, không phải là được rồi à?” Hà Tư Ca tức giận trả lời.



Người phạm sai lầm là anh ta, dựa vào cái gì mà anh ta không phải là người cúi đầu trước?



“Tôi đoán bây giờ cô ấy không muốn gặp tôi.”



Phó Cẩm Thiêm suy nghĩ một chút, vẫn đè nén tâm trạng ảm đảm trong lòng xuống.



“Đúng vậy, bây giờ không muốn gặp, sau này cũng không gặp được! Phó Cẩm Thiêm, tôi mặc kệ anh đùa bõn cô ấy xuất phát từ mục đích gì, nhưng lần này anh thật sự quá đáng lắm rồi! Tôi nói thật cho anh biết, tất cả hành động của anh làm tôi cảm thấy ghê tởm!”



Cứ nghĩ tới Bạch Hải Đường vì người đàn ông này mà từ bỏ cả sự nghiệp, còn sắp rời khỏi Trung Hải, Hà Tư Ca lại tức giận muốn đánh người.



“Cái gì gọi là... sau này cũng không gặp được?” Phó Cẩm Thiêm ngẩn ra.



“Ha, chẳng lẽ còn phải ở lại, tiếp tục nhìn anh và người phụ nữ kia ở bên nhau, không sợ cay mắt à?” Hà Tư Ca hỏi ngược lại.



Mặt anh ta đỏ lên: “Cô... cô biết hết rồi à?”



Xem ra, có lẽ Bạch Hải Đường đã kể chuyện mình với Vương Lệ Sa cho cô nghe.



“Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm! Anh phản bội Hải Đường, tính kế Phó Cẩm Hành, hai chuyện này thực sự làm cho người ta chán ghét!”



Vì tiền tài địa vị, ngay cả tình cảm và thân thể cũng có thể đem bán, thật sự khiến người ta khinh thường.



“Sở dĩ tôi làm như vậy, là bởi vì tôi không phục! Anh ta chỉ là một đứa con riêng không thể lộ diện trước mắt người đời, vì sao vẫn có thể ngồi trên cao, đè trên đầu tôi?”



Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Hà Tư Ca, cuối cùng Phó Cẩm Thiêm luôn miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh và phẫn nộ.



“Trước kia tôi không bằng anh ta, là bởi vì anh ta là con trai trưởng, sinh ra đã ngậm thìa vàng. Đúng, tôi thừa nhận, ai bảo ba tôi nhỏ hơn ba anh ta, ai bảo tôi cũng nhỏ hơn anh ta! Bây giờ thì sao? Nếu bàn về cấp bậc, anh ta là con trai của chú Ba, hơn nữa còn là đứa con sinh ra do làm loạn với chị dâu!”



Có thể thấy được Phó Cẩm Thiêm kìm nén đã lâu, hôm nay nói hết tất cả ra, đối với anh ta mà nói, cũng là một cách phát tiết.



“Có biết vì sao tôi vẫn không phanh phui chuyện này ra không?”



Anh ta nhìn chằm chằm Hà Tư Ca, ánh mắt này làm cô cảm thấy bức bách dữ dội.



“Tôi sợ cô và con cô sẽ bị người ta khinh thường! Đã đến lúc này rồi mà tôi lại vẫn cứ suy nghĩ cho cô! Hà Tư Ca, chẳng lẽ ngay cả một chút cảm giác cô cũng không có với tôi ư?”



Phó Cẩm Thiêm tiến lên một bước, đè mạnh hai vai cô, dùng sức lắc mấy cái.



Hà Tư Ca bị lắc, trước mắt biến thành màu đen, toàn thân sắp nhũn ra.



Cô giơ tay đẩy Phó Cẩm Thiêm ra, ngược lại bị anh ta thừa cơ nắm lấy cổ tay.



“Không cần anh phải giả vờ giả vịt! Đừng tưởng là tôi không biết, anh liên hiệp với mấy lãnh đạo cấp cao, một lòng muốn kéo anh ấy xuống khỏi vị trí đó! Đương nhiên là tôi có cảm giác với anh, chỉ có điều, là cảm giác chán ghét!” Hà Tư Ca ra sức giãy giụa, la lớn.



“Nếu như có thể ly hôn với cô, chứng minh anh ta căn bản không quan tâm đến cô, cho dù cô sinh con dưỡng cái cho anh ta, không phải vẫn bị vứt bỏ sao? Anh ta không cần cô nữa, cô còn nói thay cho anh ta, không phải cô không có tự trọng thì là gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom