• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-490

Chương 491: Được cứu




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80995.png

Xem ảnh 2
80995_2.png
Cậu ta vốn ở đây cùng với người trong đoàn phim, đang chuẩn bị đến phim trường cách đó không xa để quay, không ngờ lại gặp cô.



“Gọi điện thoại nói tôi sẽ đến muộn một chút, bảo bọn họ quay phân cảnh của người khác trước đi.”



Tiêu Tụng quay lại nói với một người trợ lý.



Sau đó, cậu ta lại vẫy tay, mấy người vệ sĩ lập tức đi tới vây xung quanh hai người Hà Tư Ca và Phó Cẩm Thiêm.




Cô không nhớ người đàn ông này là ai, nhưng căn cứ vào vẻ mặt và giọng điệu của đối phương lúc nói chuyện với mình, Hà Tư Ca có thể xác định, cậu ta không có ác ý.

Cho dù cậu ta là ai thì bây giờ cũng tốt hơn Phó Cẩm Thiêm gấp vạn lần.

“Đi ra ngoài3trước rồi hãy nói.” Tiêu Tụng nhanh chóng nói.

Không ngờ, Phó Cẩm Thiêm lại giơ tay chặn đường bọn họ.

“Tôi khuyên cậu đừng xen vào việc của người khác, tôi biết cậu, cậu chỉ là một minh tinh nhỏ mới nổi, đừng có làm ra chuyện có thể hủy hoại cả tương lai của mình!”

Lúc này, cho dù Phó Cẩm Thiêm muốn rời đi, chỉ sợ cũng không làm được nữa rồi.

“Chuyện là thế nào?”

Xác định bọn họ không đi được nữa, Tiêu Tụng mới hỏi.

Mắt Hà Tư Ca sáng lên, dùng sức giãy khỏi tay Phó Cẩm Thiêm, lao tới bên cạnh cậu ta.

“Xin cậu dẫn tôi rời khỏi đây! Hoặc là cho tôi mượn điện thoại dùng một chút!”

Phó Cẩm Thiêm hung dữ nói.

Nghe vậy, Tiêu Tụng bật cười.

Trên khuôn mặt xinh đẹp kia hiện lên một chút2khinh thường: “Rất trùng hợp, tôi cũng nhớ ra anh là ai rồi. Anh là em trai của Phó Cẩm Hành, còn tên là gì thì tôi không nhớ. Nhưng tôi cũng khuyên anh một câu, tùy tiện cưỡng ép người khác là trái pháp luật, có muốn tôi gọi mấy người bạn làm truyền thông tới đây, để cho cộng đồng mạng bình luận phân xử không?”

Thái độ kiêu ngạo của Tiêu Tụng đương nhiên đã chọc giận Phó Cẩm Thiêm.

Nhất là cái câu “tên là gì thì không nhớ” kia, rõ ràng là không coi anh ta ra gì.

Nghe vậy, Tiêu Tụng bật cười.



Trên khuôn mặt xinh đẹp kia hiện lên một chút khinh thường: “Rất trùng hợp, tôi cũng nhớ ra anh là ai rồi. Anh là em trai của Phó Cẩm Hành, còn tên là gì thì tôi2không nhớ. Nhưng tôi cũng khuyên anh một câu, tùy tiện cưỡng ép người khác là trái pháp luật, có muốn tôi gọi mấy người bạn làm truyền thông tới đây, để cho cộng đồng mạng bình luận phân xử không?”



Thái độ kiêu ngạo của Tiêu Tụng đương nhiên đã chọc giận Phó Cẩm Thiêm.



Nhất là cái câu “tên là gì thì không nhớ” kia, rõ ràng là không coi anh ta ra gì.



Càng đáng ghét hơn là cậu ta đã gọi anh ta là em trai của Phó Cẩm Hành, giống như là vật phụ thuộc vào người khác vậy.



Phó Cẩm Thiêm hung hăng nghiến răng, mắt lập tức đỏ lên.



Anh ta không ngờ lại xuất hiện một kẻ ngáng đường ở đây.



Để tránh tất cả mọi chuyện ngoài ý muốn, anh ta đã đặc biệt chọn một chỗ cách xa9trung tâm thành phố như vậy rồi, nào ngờ vẫn bị xen ngang!



Lúc nói chuyện, Tiêu Tụng đã kéo Hà Tư Ca ra sau mình.



Mặc dù vô duyên vô cớ kéo cậu ta xuống nước, cô cảm thấy rất có lỗi, nhưng vì suy nghĩ cho sự an toàn của mình, Hà Tư Ca vẫn không thể từ bỏ cơ hội này.



Nếu như bị Phó Cẩm Thiêm đưa vào trong phòng rồi thì mọi chuyện không thể vãn hồi được nữa!



Nếu như bị anh ta làm nhục, cô thật sự sợ mình sẽ giết chết anh ta, sau đó cũng không sống nữa!



“Muốn đánh nhau à? Tốt nhất anh nên đếm xem phía tôi có bao nhiêu người. Anh sẽ không cho rằng, tôi sẽ đấu một chọi một với anh như chính nhân quân tử chứ?” Tiêu Tụng nhếch mép, vẻ4mặt như cười như không, hỏi.



Cậu ta không ngu như vậy, hơn nữa, nghệ sĩ vốn dĩ phải dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, sao có thể dễ dàng để người ta ra tay như thế?



Bị thương rồi sẽ để lại sẹo, xấu đi thì phải làm thế nào?



Lời nói thẳng của Tiêu Tụng làm khóe mắt Phó Cẩm Thiêm giật giật, tạm thời đè nén ý định muốn đánh nhau lại.



Một mình đánh với mấy người, hơn nữa còn là vệ sĩ chuyên nghiệp, anh ta không thể chiếm được phần thắng.



Trái lại, còn dễ bị đánh thừa sống thiếu chết.



Phó Cẩm Thiêm tuyệt đối sẽ không chấp nhận kiểu mua bán lỗ vốn trăm phần trăm này.



Hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt.



Phó Cẩm Thiêm nghiến răng, oán hận nhìn Tiêu Tụng, định rời đi.



“Đợi đã!” Tiêu Tụng đột nhiên mở miệng quát một tiếng.



Cậu ta quay đầu nhìn về phía Hà Tư Ca, thấp giọng hỏi: “Cứ để anh ta đi như vậy à? Chị có muốn báo cảnh sát không, tôi giúp chị, để cảnh sát dẫn anh ta đi.”



Nhìn dáng vẻ của Tiêu Tụng, tuyệt đối không phải là đang nói đùa.



Hà Tư Ca ngẩn ra, trước đó cô luôn nghĩ phải thoát thân như thế nào, nhưng lại chưa từng nghĩ, sau khi thoát thân, phải làm gì Phó Cẩm Thiêm.



Lúc này bị Tiêu Tụng hỏi như vậy, Hà Tư Ca cũng không có chủ ý gì.



Nhưng mà cô lập tức nghĩ đến việc nếu Phó Cẩm Thiêm bị cảnh sát đưa đi, chuyện này nhất định không thể giấu giếm được.



Đến lúc đó, không riêng gì Phó Cẩm Hành, đến toàn bộ Phó Thị, cùng với gia đình của mình cũng đều bị liên lụy.



Cô do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng nói: “Để anh ta đi đi... không cần báo cảnh sát.”



Phó Cẩm Thiêm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hà Tư Ca, không nói gì nữa, nghênh ngang rời đi.



Nhìn bóng lưng anh ta, Tiêu Tụng thở dài: “Chị để anh ta đi như vậy, anh ta cũng sẽ không cảm kích chị đâu, ngược lại là thả hổ về rừng.”



Hà Tư Ca giải thích: “Cho dù có báo cảnh sát, tôi tin là cảnh sát cũng sẽ không thể giam giữ anh ta bao lâu, anh ta có thể nghĩ đủ cớ bao biện cho hành vi của mình, còn có thể tìm luật sư bảo lãnh giúp mình, có lẽ đến cả việc lập hồ sơ cũng không được thực hiện!”



“Cũng đúng.”



Nghiêm túc suy nghĩ một chút, Tiêu Tụng cũng gật đầu, đồng ý với cô.



“Tìm một chỗ ngồi xuống trước đã, nhìn sắc mặt chị không tốt lắm.”



Cậu ta giơ tay chỉ, Hà Tư Ca giơ tay lên, theo bản năng sờ chỗ bị sưng, lập tức đau hít một hơi lạnh.



“Shhh...” Cô híp mắt lại, vội vàng để tay xuống.



Tiêu Tụng bảo trợ lý bao hết cả quán cà phê tầng một, chắc chắn bên trong không còn khách nào khác rồi, cậu ta mới dẫn Hà Tư Ca vào.



Thầm thì với trợ lý vài câu, Tiêu Tụng mới ngồi xuống đối diện Hà Tư Ca.



Cậu ta quan sát một lát, phát hiện sự khác thường từ vẻ mặt cô.



Tiêu Tụng hít sâu một hơi, hỏi dò: “Chị... chị vẫn ổn chứ?”



Không biết vì sao, cậu ta lại cảm giác hôm nay nhìn người phụ nữ này vô cùng kỳ lạ, không giống với trước kia.



Nhưng cụ thể là khác ở đâu thì nhất thời Tiêu Tụng lại không nói ra được.



Dường như nhìn ra nghi ngờ của cậu ta, Hà Tư Ca mới ổn định lại tâm trạng, chủ động mở miệng, thẳng thắn nói: “Xin lỗi, cho hỏi cậu là ai?”



Tiêu Tụng ngẩn ra: “Chị...”



Chuyện gì thế này?



Hà Tư Ca cũng không giấu giếm, cô uống cạn cốc nước bên tay mình, xong mới giải thích: “Tôi không biết cậu có nghe được tin tức không, không lâu trước đây, bên đường cao tốc xảy ra một vụ tai nạn xe rất nghiêm trọng, lúc đó tôi đã ở trên một trong những chiếc xe ấy.”



Vì không muốn lộ ra quá nhiều tin tức, cô đã biến chuyện phức tạp thành đơn giản, nói thẳng: “Đại khái là va chạm vào đầu, bác sĩ nói tôi có hiện tượng mất trí nhớ tạm thời, vì vậy, bây giờ tôi không nhận ra một số người, không chỉ có mình cậu đâu.”



Hà Tư Ca nửa thật nửa giả nói.



Còn những chuyện khác, cô dứt khoát không nói ra.



Biết quá nhiều, đối với mọi người đều không có lợi.



“Vụ tai nạn xe kia... thì ra là có liên quan đến chị!”



Nhìn phản ứng của Tiêu Tụng, hiển nhiên là cậu ta cũng đã nghe nói đến rồi.



Dù sao cũng đã có người chết, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù cậu ta biết cũng không lạ.



Phó Cẩm Hành muốn che giấu tin tức, nhưng nhiều người như vậy, rất khó để chặn hết được, chắc chắn đã có người tiết lộ một số tin tức ra ngoài.



“Ừ, đúng vậy. Cho dù nói thế nào, tôi vẫn muốn cám ơn cậu, nếu không phải cậu trùng hợp đi qua, hôm nay sợ là tôi...”



Hà Tư Ca cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.



Bầu không khí trở nên lúng túng.



May mà trợ lý của Tiêu Tụng đã cầm một cái khăn bọc đá lạnh đi tới.



“Chườm một chút đi.” Cậu ta nói với Hà Tư Ca.



Cô nhẹ giọng cám ơn, sau đó dùng bọc khăn đặt lên trán mình.



Cái lạnh kèm theo cảm giác đau đớn khiến Hà Tư Ca hít mạnh một hơi, nhưng cô vẫn nhịn được, vài giây sau, hình như chỗ bị thương đã không còn đau như trước nữa.



“Cậu không nhận lầm người.”



Nghỉ ngơi thêm mấy phút, Hà Tư Ca cảm thấy mình cần phải nói với Tiêu Tụng một chút về chuyện vừa rồi.



Dù sao người ta cũng đã cứu mình.



“Anh ta tên là Phó Cẩm Thiêm, là em trai của chồng tôi, trước kia bởi vì chuyện công việc, anh ta bị điều đi nơi khác, vậy nên không cam lòng. Hôm nay tôi không may gặp phải anh ta, lại cãi nhau mấy câu, vì thế anh ta...”



Hà Tư Ca cúi đầu, lầm bầm nói: “Đúng là một kẻ điên, ngay cả chuyện này cũng làm được, không bằng cầm thú!”



Nghe xong những gì cô kể lại, hình như sự chú ý của Tiêu Tụng không đặt lên Phó Cẩm Thiêm.



“Không phải chị đã ly hôn với Phó Cẩm Hành rồi sao? Vì sao anh ta còn bám lấy chị không buông? Làm chuyện như thế với chị dâu cũ của mình thì có tác dụng gì? Hai người đã ly hôn rồi, nói rõ là không còn tình cảm, bắt chị để khống chế hay là trừng phạt, cho dù là cái gì thì hình như cũng không sáng suốt.” Tiêu Tụng hùng hồn phân tích.



“Tôi... thật ra chúng tôi... tóm lại cũng không phải như vậy.”



Không biết phải phản bác cậu ta như thế nào, Hà Tư Ca cũng không muốn bị người khác hiểu lầm, nhưng lại không biết phải nói sao.



Xem ra, chuyện cô ly hôn với Phó Cẩm Hành, quả nhiên giống như lời Phó Cẩm Thiêm, đã truyền đi xôn xao khắp nơi trong thời gian ngắn rồi.



May là hình như Tiêu Tụng cũng không cố chấp muốn nói về chủ đề này.



Cậu ta chỉ ngồi ở đó, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hà Tư Ca.



Bị cậu ta nhìn chằm chằm, cô cảm thấy không thoải mái lắm.



“Có thể cho tôi mượn điện thoại của cậu dùng một chút không?”



Hà Tư Ca nhỏ giọng nói: “Tôi muốn gọi điện thoại, bảo người tới đón tôi. Gọi xong, cậu cứ đi làm việc của mình đi, tôi đã làm lỡ việc của rồi, thật sự rất xin lỗi.”



Tiêu Tụng không nói gì, lấy điện thoại ra, mở khóa, lúc này mới đưa tới.



Hà Tư Ca liên tục nói cảm ơn, nhận lấy điện thoại, bấm một dãy số.



Bên kia vừa mới bắt máy, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hà Tư Ca luôn tỏ ra kiên cường lại có cảm giác kích động muốn khóc lên.



Cô nghẹn ngào nói: “Cẩm Hành, em... anh có thể tới đón em không? Bây giờ em đang ở...”



Nghe được địa chỉ, Phó Cẩm Hành kinh ngạc, không hiểu tại sao Hà Tư Ca vốn đi tìm Bạch Hải Đường nói chuyện mà lại phải chạy ra ngoại ô thành phố, một nơi tương đối vắng vẻ như vậy.



Nhưng dường như hắn hiểu ra cái gì, không hỏi nhiều, chỉ bảo cô đợi ở đó, đừng đi đâu, mình sẽ lập tức đến ngay.



“Điện thoại này là em mượn, anh đừng gọi vào đây, em ở chỗ này chờ anh.”



Trước khi cúp máy, Hà Tư Ca nhỏ giọng nói.



Cô sợ lát nữa Phó Cẩm Hành lại gọi tới, ảnh hưởng đến Tiêu Tụng.



Bấm nút tắt xong, Hà Tư Ca theo thói quen khóa màn hình lại.



Kết quả, cô ngẩn ra.



Ảnh trên màn hình khóa kia...



Không đợi cô nhìn rõ, điện thoại đã bị Tiêu Tụng lấy lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom