• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (5 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-501

Chương 502: Ngả bài




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81391.png

Xem ảnh 2
81391_2.png
“Anh cười là trước đây em thích thằng nhóc nhỏ tuổi này bao nhiêu thì bây giờ lại chán ghét cậu ta bấy nhiêu. Phụ nữ thật đáng sợ...”



Phó Cẩm Hành vừa cười vừa nói, thấy Hà Tư Ca sắp trở mặt thật rồi, lúc này hắn mới vội vàng kiếm cớ đi kiểm tra bài cho con để tránh.



“Phụ nữ đáng sợ? Hừ? Còn chưa để anh thấy cái gì gọi là đáng sợ đâu?” Hai tay Hà Tư Ca chống nạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm.



Nói xong, cô quay đi cầm điện thoại đặt trên bệ bếp lên, theo thói quen lên mạng xem tin tức.




Do dự một chút, Hà Tư Ca vẫn nhận điện thoại: “A lô, chú Đới?”

Người bên kia vẫn chưa nói gì, chỉ là mấy tiếng ho kèm theo tiếng thở dốc nặng nề, dọa Hà Tư Ca3sợ hết hồn: “Chú Đới, chú sao thế? A lô!”

Chẳng lẽ Đới Lập Bân lại phát bệnh giống như lần trước rồi à?

Cô vô cùng lo lắng.

“Chú Đới, bây giờ chú đừng đi lại lung tung, cháu gọi người qua đó...”

Chưa đợi Hà Tư Ca nói xong, đầu kia điện thoại đã truyền tới giọng Mạnh Gia Nhàn: “Ông ta chưa chết, cô cuống cái gì? Là tôi bảo ông ta gọi cho cô, cô đến đây một chuyến đi, tôi có chuyện tìm cô.”

Vừa nghe thấy là cô ta, Hà Tư Ca kinh hãi.

“Cô tìm chú Đới làm gì? Mạnh Gia Nhàn, cô đừng có làm càn! Tôi đã nói rồi, sức khỏe của chú ấy không tốt, cô có chuyện gì thì tìm tôi nói, đừng dọa đến chú Đới!”

Cô nói nhanh, đồng thời đi lấy chìa khóa, chuẩn bị ra ngoài.

“Không2phải tôi đang tìm cô sao? Chắc chắn cô biết chỗ rồi, vậy thì tôi ở đây chờ cô, nếu như trong vòng nửa tiếng nữa mà cô không tới...”

Kỳ lạ, đã qua một ngày rồi mà sao phía nhà họ Mạnh vẫn không có động tĩnh gì?

Bây giờ trong lòng cô rất khó hiểu, vừa sợ Mạnh Gia Nhàn nói ra toàn bộ sự việc, lại vừa cảm thấy thay vì cứ kéo dài không biết đến lúc nào sẽ nổ ra như vậy, còn không bằng giải quyết dứt khoát một lần cho xong.

Vừa định để điện thoại xuống thì lại có điện thoại gọi tới, dọa Hà Tư Ca giật mình.

Cô hoàn hồn nhìn lại, nhìn thấy là Đới Lập Bân gọi tới, tâm trạng Hà Tư Ca càng phức tạp hơn.

Chuyện còn chưa ổn thỏa, có lẽ chú Đới cũng2gấp rồi, muốn giục cô.

Vừa nghe thấy là cô ta, Hà Tư Ca kinh hãi.



“Cô tìm chú Đới làm gì? Mạnh Gia Nhàn, cô đừng có làm càn! Tôi đã nói rồi, sức khỏe của chú ấy không tốt, cô có chuyện gì thì tìm tôi nói, đừng dọa đến chú Đới!”



Cô nói nhanh, đồng thời đi lấy chìa khóa, chuẩn bị ra ngoài.



“Không phải tôi đang tìm cô sao? Chắc chắn cô biết chỗ rồi, vậy thì tôi ở đây chờ cô, nếu như trong vòng nửa tiếng nữa mà cô không tới...”



Mạnh Gia nhàn cố ý không nói tiếp.



“Nếu như cô dám động đến chú Đới, đừng trách tôi không khách sáo! Mạnh Gia Nhàn, tôi khoan nhượng cô lâu rồi, cô đừng được đà lấn tới.”



Hà Tư Ca giận dữ nói, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.



Cô cầm chìa khóa xe,9gọi với lên tầng: “Cẩm Hành, em phải ra ngoài đây! Mạnh Gia Nhàn đi tìm chú Đới rồi! Em phải qua đó xem thế nào.”



Nghe thấy tiếng, Phó Cẩm Hành đang cùng Tân Tân làm bài tập ở phòng sách lập tức đi ra.



“Anh đi với em.”



Ấn tượng của hắn đối với Mạnh Gia Nhàn cực kém, nhất là trải qua sự việc lần trước.



“Anh cứ lo cho Tân Tân đi, sau đó liên lạc với em, dù sao lái xe từ đây qua đó cũng không xa.”



Hà Tư Ca biết Phó Cẩm Hành không muốn cô nhúng tay vào chuyện của Đới Lập Bân và Mạnh Gia Nhàn, cô cũng không muốn hở một chút ra là giày vò hắn.



Vì vậy cô từ chối, một mình vội vã chạy ra ngoài.



Cô vừa lái xe đi, lập tức có người đi theo, hơn nữa4không chỉ một nhóm, mà là hai nhóm.



Phó Cẩm Hành cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho người mình sắp xếp ở Đại viện nhà họ Hà hỏi: “Có người đến tìm Đới Lập Bân à?”



“Đúng vậy, là một cô gái, cô ta đội mũ, không nhìn rõ mặt. Chỉ có điều Đới Lập Bân đích thân đón cô ta vào, nhìn hai người cũng rất bình thường, vì vậy chúng tôi không can dự vào.”



Đối phương cung kính trả lời.



“Bắt đầu từ khi nào mà các anh cũng biết tự quyết rồi thế?” Phó Cẩm Hành không mặn không nhạt hỏi một câu.



Nhưng người cấp dưới kia lập tức cảm nhận được hắn không vui, vội giải thích: “Không... không dám! Anh Phó, quả thật chuyện này là do chúng tôi sơ suất, chỉ là không nghĩ ra một ông già bình thường có thể ảnh hưởng gì, vì vậy chúng tôi mới không để ý...”



“Người phụ nữ kia không phải người hiền lành gì đâu, lập tức phái người qua đó, trước tiên đừng kinh động bọn họ, một lát nữa tôi sẽ qua. Nếu như xảy ra chuyện tôi không muốn thấy, vậy thì các anh chuẩn bị về nhà đi.”



Phó Cẩm Hành ném lại một câu, trực tiếp cúp máy.



“Ba ơi, sao thế ạ?”



Tân Tân đang chiến đấu với bài tập, nhìn thấy hắn đứng ở cửa phòng sách, cậu bé tò mò hỏi.



“Không có chuyện gì, không phải con còn một bài chưa làm xong sao? Mau làm đi, sau đó đánh răng rồi đi ngủ.”



Phó Cẩm Hành cầm điện thoại đi về phía con trai.



“Vâng ạ, làm xong bài tập rồi con phải nghe tiếng Anh.”



Tân Tân gật đầu, vùi đầu làm bài tập.



Phó Cẩm Hành nhìn đồng hồ, không nói gì.



Hà Tư Ca vội vàng chạy tới Đại viện nhà họ Hà, cô chạy thẳng đến phòng của Đới Lập Bân. Đã lâu ông không về nhà, vẫn luôn ở chỗ này.



Đúng như cô dự đoán, Mạnh Gia Nhàn cũng ở đây.



Vừa vào cửa, Hà Tư Ca đã thấy Đới Lập Bân đang nhìn chằm chằm Mạnh Gia Nhàn, ánh mắt vừa vui mừng vừa hài lòng.



Không chỉ như vậy, ông còn để một đống hoa quả và đồ ăn vặt trước mặt cô ta, ý muốn lấy lòng.



Đáng tiếc Mạnh Gia Nhàn không hề ngước mắt lên.



Thậm chí cô ta cũng không chịu ngồi xuống, đứng ở cửa, quay lưng về phía ông.



Đây là lần thứ hai hai người gặp nhau, nhớ hồi đó, Hà Tư Ca nhân cơ hội dẫn Mạnh Gia Nhàn đến Đại viện nhà họ Hà ăn cơm, cô ta còn gặp Đới Lập Bân một lần, lúc đó hai người nói chuyện rất vui.



Mà bây giờ bầu không khí lại lạnh lùng đến nỗi khiến người ta sợ hãi.



“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao lần đó cô mời tôi ăn cơm, hơn nữa còn chọn cái nơi quỷ quái này rồi.” Vừa nhìn thấy Hà Tư Ca tới, Mạnh Gia Nhàn đã nổi giận đùng đùng chất vấn cô.



Bây giờ nhớ lại tình hình lúc đó, cô ta dám khẳng định, chắc chắn Hà Tư Ca đã có âm mưu từ lâu rồi.



Cô ta lừa mình tới đây, chính là để cho ông già này nhìn, rõ ràng là không có lòng tốt.



“Phải thì sao? Chẳng lẽ cho người khác làm gì cũng nhất định phải thuận theo ý muốn của cô à?”



Hà Tư Ca đứng trước mặt Mạnh Giai Nhàn, cô khẽ hếch cằm lên, lạnh lùng hỏi ngược lại.



“Nếu cô đã đến rồi thì tốt. Hôm nay nói cho rõ ràng đi. Đúng rồi, cô cũng đừng lo lắng tôi sẽ ghi âm lại, xem đi, điện thoại đã khóa màn hình rồi.”



Nói xong, cô rút điện thoại từ trong túi áo ra, đặt lên bàn.



Lần trước Mạnh Gia Nhàn chịu thiệt, nghe thấy lời này, cô ta tức đến tái mặt, chỉ có điều cô ta vẫn theo bản năng nhìn điện thoại của Hà Tư Ca.



Cô ta không muốn phạm cùng một sai lầm đến hai lần.



“Tư Ca, muộn vậy rồi sao cháu còn đến?”



Rất rõ ràng, lúc nãy Mạnh Gia Nhàn gọi điện cho cô là nhân lúc Đới Lập Bân đi lấy đồ ăn thức uống, ông vẫn không biết.



“Chú Đới, cô ta biết tất cả rồi, không tin chú hỏi cô ta đi.” Hà Tư Ca chỉ Mạnh Gia Nhàn một cái.



Vốn dĩ Đới Lập Bân vẫn chưa dám nhận con gái, nghe thấy Hà Tư Ca nói vậy, ông lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Hình như ông ấy hiểu lầm cái gì, tưởng là Mạnh Gia Nhàn đặc biệt đến tìm mình.



“Thật sao? Con... con biết hết rồi à? Con là con gái của ba... nếu như con không tin, chúng ta lập tức đi làm giám định người thân. Nhưng mà, ba vừa nhìn đã biết là không sai được, không sai được. Con nhất định là con của ba và Tiểu Nhị...”



Đới Lập Bân lập tức kích động nói năng lộn xộn, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn từ đôi mắt đục ngầu xuống, ông chẳng buồn lau, giơ tay ra muốn nắm tay Mạnh Gia Nhàn.



Không ngờ, Đới Lập Bân chưa kịp chạm tới tay Mạnh Gia Nhàn, vẻ mặt cô ta đã đầy chán ghét, lui về phía sau một bước, quát lớn: “Cút ra! Lão già dơ bẩn không biết xấu hổ! Đừng dùng móng vuốt của ông chạm vào tôi!”



Đới Lập Bân ngẩn ra, dường như hoàn toàn không ngờ cô ta lại nói như vậy.



“Mạnh Gia Nhàn!”



Hà Tư Ca quát một tiếng: “Cô điên rồi à?”



“Cô cũng biết tôi tên là Mạnh Gia Nhàn à? Vậy tại sao cô còn muốn tôi nhận ông ta làm cha? Cha tôi là Mạnh Sưởng, tôi là con gái của Mạnh Sưởng, không phải là con của lão đầu bếp này.” Mạnh Gia Nhàn giống như phát điên, hét lên.



Cô ta vừa hét lên như thế, những đầu bếp và tất cả nhân viên phục vụ ở nơi này đều nghe thấy.



Đặc biệt là mấy người học trò do chính tay Đới Lập Bân dẫn dắt, vốn dĩ bọn họ chưa ngủ, đang chơi game trong phòng, vừa nghe thấy giọng nói truyền đến từ phòng thầy giáo, tất cả đều đặt điện thoại xuống vây qua đây.



Không ngờ mấy người bọn họ còn chưa tới gần đã bị một người đàn ông trung niên đứng ở chỗ tối chặn lại.



“Không có chuyện gì đâu, mọi người về đi.”



Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.



“Này, ông là ai thế? Người này là người ở chỗ chúng ta à?”



Người học trò lớn của Đới Lập Bân dựa vào ánh đèn, quan sát ông ta, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.



Những người khác cũng mơ hồ.



“Mau về đi! Nơi này không có chuyện của mọi người!”



Người đàn ông trung niên vừa nãy đã bị Phó Cẩm Hành dạy dỗ một trận trong điện thoại, bây giờ đâu dám sơ suất nữa, ông ta vén áo khoác lên, để lộ ra thứ đồ chơi bên hông.



“Tôi là người của anh Phó, ông Đới không sao, mọi người mau về đi, đừng làm ầm lên!”



Ông ta thấp giọng quát.



Mấy người nhìn thấy, lập tức bị dọa sợ, vội vàng chạy về phòng, ngay cả cửa phòng cũng đóng chặt.



Mà trong phòng của Đới Lập Bân, Mạnh Gia Nhàn và Hà Tư Ca vẫn đang ở trạng thái gay gắt, đối lập.



Hai người phụ nữ, hiển nhiên ai cũng không chịu lùi bước.



“Cô có chuyện cứ gì nói thẳng, tới đây làm gì? Nếu như cô không muốn nhận chú Đới, muộn như vậy rồi còn đến làm phiền chú ấy nghỉ ngơi, cô đúng là thất đức.” Hà Tư Ca chế giễu.



“Được, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Muốn nhận tôi cũng được. Ông phải lập di chúc, để tất cả cổ phần ở nơi này và căn tứ hợp viện không xa trước mặt lại cho một mình tôi. Ngoài ra, ông nhất định phải hứa với tôi, không được tiết lộ thân thế của tôi cho người khác biết.”



Mạnh Gia Nhàn đã nghĩ rồi, bảo Phó Cẩm Hành đồng ý cưới cô ta, chuyện này thật sự khó hơn lên trời, không hề thực tế, vậy thì thay đổi sách lược, chuyển sang Đới Lập Bân
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom