• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-499

Chương 500: Thăm dò tin tức




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81389.png

Xem ảnh 2
81389_2.png
Nhất thời, Phó Cẩm Hành không nhớ ra được.



Hắn không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này quá lâu, bởi vì Minh Duệ Viễn đã chủ động tìm tới nhà.



“Không có việc gì thì không đến nhà, sao cậu Minh lại đích thân tới đây thế?”



Phó Cẩm Hành đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn Minh Duệ Viễn.




Khác với lúc mới quen cậu ta, bây giờ Minh Duệ Viễn mặc âu phục cao cấp được may thủ công, đi giày da.

Hai năm trước, Minh Duệ Viễn vẫn là một thiếu niên nghịch ngợm, lúc nào cũng ăn mặc theo phong cách đường phố, chân đạp ván trượt, mang lại cho người ta cảm giác nghịch ngợm, xốc nổi.

“Không phải tôi đây hết cách, ngoài khả năng, không biết gì cả, chỉ có thể học hỏi người đi trước như anh sao?”

Minh Duệ Viễn nhún vai, vẻ mặt nhăn3nhó phiền muộn.

Thấy thế, Phó Cẩm Hành cũng phối hợp với diễn xuất của cậu ta, vô cùng quan tâm hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Đúng thế, cậu ta làm trợ lý cho tôi mấy năm, có điều sau này cậu ta phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được, đã vậy còn không biết hối cải, vì vậy tôi đã đuổi cậu ta đi. “

Phó Cẩm Hành bước đến xô pha, mời Minh Duệ Viễn ngồi xuống, sau đó lại rót cho cậu ta một ly trà.

“Nào, uống nước trước đã.”

“Anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh ta đã phạm sai lầm gì không? Đương nhiên, nếu như liên quan đến cơ mật của Phó Thị, tôi sẽ không hỏi, anh cũng không cần phải khó xử.”

Minh Duệ Viễn cố ý bày ra dáng vẻ phủi sạch quan hệ, còn ra vẻ khoát2tay một cái, làm như chỉ muốn móc trái tim chân thành của mình ra cho hắn xem.

“Còn không phải Minh Đạt bảo tôi học quản lý xí nghiệp sao, tôi nào biết mấy thứ đó. Bây giờ còn bị phái xuống công ty bất động sản bên dưới. À, đúng rồi, nói ra thì ông chủ của công ty đó còn là người quen của anh đấy!”

Minh Duệ Viễn vỗ trán một cái, giống như cậu ta mới vừa nhớ ra điều gì.

“Công ty bất động sản? Người quen cũ? Người cậu nói không phải là Tào Cảnh Đồng chứ?”

Phó Cẩm Hành cũng không giả ngu, mà đưa ra một đáp án.

“Đúng thế, chính là anh ta! Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây anh ta là trợ lý của anh đúng không?” Minh Duệ Viễn liên tục gật đầu.

Phó Cẩm Hành bước đến xô pha, mời2Minh Duệ Viễn ngồi xuống, sau đó lại rót cho cậu ta một ly trà.



“Nào, uống nước trước đã.”



“Anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh ta đã phạm sai lầm gì không? Đương nhiên, nếu như liên quan đến cơ mật của Phó Thị, tôi sẽ không hỏi, anh cũng không cần phải khó xử.”



Minh Duệ Viễn cố ý bày ra dáng vẻ phủi sạch quan hệ, còn ra vẻ khoát tay một cái, làm như chỉ muốn móc trái tim chân thành của mình ra cho hắn xem.



“Đâu có khoa trương như vậy, cơ mật nội bộ cái gì, cậu đang đùa với tôi à?”



Phó Cẩm Hành bê ly trà lên, thong thả uống hai ngụm, chờ đến khi Minh Duệ Viễn cảm thấy tò mò đủ rồi, hắn mới lên tiếng: “Thật ra cũng không phải là chuyện không thể nói ra, Tào Cảnh9Đồng và Đoàn Phù Quang lén lút yêu đương, đồng thời việc công việc tư không rõ ràng, gặp phụ nữ là đầu óc cậu ta mơ hồ, lời gì cũng nói ra được. Sau khi tôi biết đã khiển trách cậu ta mấy câu, không ngờ cậu ta không những không thừa nhận sai lầm của mình, còn uy hiếp tôi sẽ rời khỏi công ty.”



“Đoàn Phù Quang? Ồ, nhà họ Đoàn - một trong sáu gia tộc lớn ở Trung Hải, đúng không?”



Không ngờ Minh Duệ Viễn đến Trung Hải không lâu, nhưng cậu ta vẫn tương đối hiểu rõ một số tình hình cơ bản ở nơi này.



Phó Cẩm Hành gật đầu: “Đúng vậy, nếu đã là gia tộc lớn, vậy thì sẽ tồn tại vấn đề cạnh tranh thương mại, điều này vô cùng bình thường. Tôi không cho rằng sự phòng bị của tôi4có vấn đề, nhưng cậu ta lại không cho là như vậy, cảm thấy tôi quá lý trí, không cho phép cấp dưới của mình tùy tiện yêu đương.”



Nghe vậy, Minh Duệ Viễn phì cười: “Chuyện này thì anh ta quá đáng rồi. Ngộ nhỡ người phụ nữ kia dùng mỹ nhân kế, Tào Cảnh Đồng lại là trợ lý riêng của anh, anh ta biết rất nhiều thông tin quan trọng của công ty và anh, nếu như anh ta không cẩn thận để lộ ra ngoài, gây ra tổn thất tiền bạc là chuyện nhỏ, nhưng nếu ảnh hưởng đến vấn đề an toàn của người khác thì trở thành chuyện lớn rồi!”



Hóa ra là thế, cậu ta hiểu ra rồi.



Hai năm qua, bên ngoài đồn đại rất nhiều về quan hệ của hắn và Tào Cảnh Đồng.



Lý do tại sao bọn họ lại bất hòa cũng là đề tài nói chuyện hăng say của rất nhiều người.



Minh Duệ Viễn đã nghe rất nhiều phiên bản, trong đó khoa trương nhất chính là Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng vốn là một đôi, nhưng Phó Cẩm Hành lại cưới vợ sinh con, xa lánh cậu ta.



Tào Cảnh Đồng cảm thấy mình bị phản bội, cho nên trong cơn nóng giận cậu ta đã rời khỏi Phó Thị, tự mình ra làm ông chủ không nói, đã vậy còn đối nghịch với người yêu cũ của mình, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng.



“Phụt...”



Nghe Minh Duệ Viễn thuật lại xong, Phó Cẩm Hành phun ngay ngụm trà vừa uống ra ngoài.



“Cậu nói cái gì? Bên ngoài lại có người nói như vậy à?”



Hắn không quan tâm gì đến hình tượng, khiếp sợ hỏi.



Minh Duệ Viễn ranh mãnh nháy mắt với Phó Cẩm Hành, còn cười bỉ ổi: “Đây chắc không phải là sự thật đúng không? Ngay cả con anh cũng có hai đứa rồi, không thể thích đàn ông được nhỉ...”



Không đợi cậu ta nói xong, Phó Cẩm Hành đã tức giận đặt ly trà trong tay xuống, giận dữ nói: “Nhất định tôi phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai đang đồn đại những lời nói vô căn cứ này! Quả thực là hoang đường! Đúng là ăn no rửng mỡ!”



Thấy hắn nổi giận thật, Minh Duệ Viễn vội vàng khuyên nhủ: “Ôi chao, người ta cũng không ngốc, cho dù nghe nói thì cũng đều cười cho qua, không có ai coi là thật cả!”



Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn khiến Phó Cẩm Hành tức đến cành hông.



Không phải là hắn kỳ thị gì, chỉ là rõ ràng mình không phải là người như vậy lại bị người khác hiểu lầm, còn nói luyên thuyên sau lưng, cảm giác đó thực sự khiến người ta khó chịu.



“Bỏ đi, cậu nói chuyện chính trước đi.”



Phó Cẩm Hành dọn dẹp bàn trà, có chút không kiên nhẫn giục.



Hắn thật sự không cảm thấy kiểu người như Minh Duệ Viễn sẽ rảnh rỗi không có việc gì làm, đơn thuần đến tìm hắn uống trà tán gẫu.



Tên nhóc này tâm cơ nặng, lòng dạ sâu, ngay cả một số người trung niên lớn tuổi hơn cậu ta cũng phải thẹn không bằng cậu ta.



“Haiz, không phải tôi mới nói được một nửa đã bị anh ngắt lời rồi sao? Bây giờ ngày nào tôi cũng ở Công ty Bất động sản Thành Uy, chính là công ty của Tào Cảnh Đồng. Ban đầu thật sự là tôi muốn theo anh ta học vài thứ, nhưng hình như anh ta đặc biệt không ưa tôi, cả ngày sầm mặt với tôi, anh nói xem có phải anh ta đang cố ý bắt chước anh không?”



Minh Duệ Viễn vừa buồn phiền lại vừa tỏ ra không hiểu hỏi.



Đôi lông mày của cậu ta nhăn hết lại với nhau.



Có thể thấy, dường như Minh Duệ Viễn không biết nên làm thế nào.



Phó Cẩm Hành: “...”



Cậu ta đang nói linh tinh gì thế?



Hơn nữa, Tào Cảnh Đồng có gì phải bắt chước hắn?



Không ngờ, Minh Duệ Viễn chủ động giải thích: “Không phải suốt ngày đều sầm mặt sao? Haiz, có phải thương nhân các anh đều cảm thấy chỉ cần mình không thể hiện thái độ thì có thể khiến cột chèo của tất cả các đối thủ cạnh tranh tan thành mây khói trong lúc nói cười không? Câu này sử dụng như vậy đúng không?”



Phó Cẩm Hành: “...”



Hắn không nên phí lời với Minh Duệ Viễn.



“Sau đó thì sao?” Phó Cẩm Hành bất đắc dĩ, chỉ đành kéo Minh Duệ Viễn về quỹ đạo.



“Cũng không có sau đó gì cả, tôi nghĩ trước đây anh ta là người của anh, chắc hẳn anh tương đối hiểu anh ta, rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới có thể khiến thái độ của anh ta đối với tôi tốt hơn một chút đây? Anh xem, những người khác trong công ty đều rất khách sáo với tôi, chỉ có một mình Tào Cảnh Đồng...”



Minh Duệ Viễn lộ vẻ lúng túng, nói xong cậu ta còn nhún vai, giống như cậu ta đã đi vào ngõ cụt, không biết nên làm thế nào.



“Nghĩ thôi cũng biết, một người đàn ông liên tục thấp kém trước mặt một thằng nhóc còn chưa dứt sữa, đương nhiên không dễ chịu rồi.”



Phó Cẩm Hành không cho là đúng, nhếch môi.



Hắn gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt nịnh hót của những nhân viên khác trong Bất động sản Thành Uy với người kế thừa tương lai này, mà Tào Cảnh Đồng là ông chủ công ty, thật ra quan hệ của cậu ta và Minh Duệ Viễn hơi diệu kỳ.



“Anh nói ai chưa dứt sữa?” Minh Duệ Viễn trừng mắt, rõ ràng cậu ta không vui.



Cậu ta tìm đến Phó Cẩm Hành nhờ giúp đỡ, chứ không phải chủ động chạy đến để đối phương cười nhạo mình.



“Khụ khụ.” Phó Cẩm Hành ho khẽ một tiếng, nắm tay lại che miệng.



Dừng lại một chút, hắn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Hơn nữa, theo tôi được biết, hồi đó Tào Cảnh Đồng rời khỏi Phó Thị không lâu, Minh Duệ Tư đã lôi kéo cậu ta qua bên đó, còn giao toàn bộ Thành Uy cho cậu ta. Có lẽ, trong lòng Tào Cảnh Đồng, cậu ta coi Minh Duệ Tư là Bá Lạc(*), bây giờ Minh Duệ Tư đã không còn, cậu thay thế vị trí của cô ấy, Tào Cảnh Đồng oán hận trong lòng cũng là chuyện đương nhiên.”



(*) Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài



Nhìn bề ngoài Phó Cẩm Hành đang phân tích vấn đề mà cậu ta gặp phải.



Nhưng trên thực tế, hắn muốn thăm dò xem rốt cuộc suy đoán của mình Tào Cảnh Đồng trước đây có đúng không?



Hai người bọn họ đều nghi ngờ cái chết của Minh Duệ Tư thật ra là một âm mưu.



Cho dù là Minh Đạt đa mưu túc trí thì cũng bị Minh Duệ Tư và Minh Duệ Viễn hợp lại lừa.



“Tào Cảnh Đồng, anh ta... sẽ không biết chuyện xảy ra hôm đó chứ?”



Quả nhiên, trên mặt Minh Duệ Viễn hiện lên vẻ nghi hoặc.



Minh Đạt bảo vệ cậu ta, cho dù giết người, Minh Duệ Viễn vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.



Minh Duệ Tư và A Hải đã chết, chết một cách lặng lẽ, ngoại trừ mấy người ở hiện trường biết được chân tướng ra, những người khác đều bị giấu kín.



Vì thế, Phó Cẩm Hành cũng lập tức phản ứng lại.



Hắn nghi ngờ Minh Duệ Viễn, sao Minh Duệ Viễn lại không thăm dò hắn được?



Thằng nhóc mưu ma chước quỷ này!



“Cậu không nói, Minh Đạt không nói, vậy còn ai có thể nói ra được? Hôm đó vợ tôi bị dọa, cô ấy gần như ngất đi trong lòng tôi, cô ấy không quá rõ chuyện này.” Phó Cẩm Hành hững hờ nói.



Nghe hắn nói vậy, lúc này vẻ mặt Minh Duệ Viễn mới hòa hoãn lại.



“Nhưng cậu cũng đừng xem thường Tào Cảnh Đồng. Không có ai nói với cậu ta, không có nghĩa là cậu ta không nghi ngờ. Giống như cậu đã nói, cho dù cậu ta không biết chuyện hôm đó, nhưng nói không chừng cậu ta cũng đoán được bảy tám phần, thế nên mới có thái độ thù địch với cậu.”



Phó Cẩm Hành sao có thể để cho cậu ta dễ chịu, lập tức nhắc nhở cậu ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom