• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-505

Chương 506: Bí mật mãi mãi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81395.png

Xem ảnh 2
81395_2.png
“Xin lỗi… là con có lỗi với ba…”



Mạnh Gia Nhàn cắn chặt môi, không cho mình khóc thành tiếng.



Thế những nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, rơi lên mặt đất dưới chân cô ta, ướt thành một mảng lớn.



Lúc Mạnh Sưởng qua đời, Mạnh Gia Nhàn đã từng rất đau lòng.




Bây giờ Đới Lập Bân cũng không còn nữa, cô ta lại cảm nhận được nỗi đau tương tự.

Bởi vì hổ thẹn trong lòng, nỗi đau này càng nặng nề hơn.

Phó Cẩm Hành cho rằng không mong đợi được gì ở Mạnh Gia Nhàn, cho nên, hắn cũng không định để cô ta lo chuyện hậu sự của Đới Lập Bân, mà sai người của mình tự tay xử lý.

Chính là người đàn ông trung niên trước kia vẫn luôn canh gác ở3Đại viện nhà họ Hà, ông ta vừa nghe nói Đới Lập Bân qua đời nhanh như vậy, cũng có chút bất ngờ.

“Ông già đó làm người không tệ, nấu ăn còn rất ngon, haiz, thế sự vô thường.”

“Chúng tôi biết rồi.” Mọi người đồng thanh trả lời.

Đã có người lo liệu hậu sự, Hà Tư Ca ở bệnh viện cả đêm, lúc này đã mệt mỏi không chịu nổi.

Cô không để ý đến Mạnh Gia Nhàn nữa, về nhà trước, tắm rửa, nằm xuống giường, mê man ngủ thiếp đi, ngay cả cơm cũng không ăn.

Đến khi Hà Tư Ca tỉnh lại đã là rạng sáng ngày hôm sau, cô ngủ một mạch mười tám tiếng.

Phó Cẩm Hành mới vừa tắm xong thì thấy cô ngồi dậy, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, có phải2vừa rồi lúc anh lấy quần áo ngủ, đã làm ồn đến em không?”

Người đàn ông trung niên cảm thán một câu rồi đi lo liệu hậu sự cho Đới Lập Bân.

Mấy người học trò của Đới Lập Bân nhận được tin tức, bọn họ trừ kinh ngạc ra, phần lớn là đau buồn.

Người học trò lớn dẫn những người khác đến bệnh viện, mấy người đàn ông khóc lóc thảm thiết, mặt đỏ tía tai.

“Sau này, Đại viện nhà họ Hà phải dựa vào mọi người rồi. Cho dù chú Đới không còn nữa, chúng ta vẫn phải tiếp tục phát triển Đại viện nhà họ Hà, đây mới là sự tưởng nhớ lớn nhất với chú ấy. Nếu như chúng ta đánh mất tay nghề này, tôi nghĩ, chú Đới ở trên trời2có linh thiêng cũng sẽ không yên giấc.”

Hà Tư Ca cố nén bi thương trong lòng, nói với mấy người đầu bếp.

Đã có người lo liệu hậu sự, Hà Tư Ca ở bệnh viện cả đêm, lúc này đã mệt mỏi không chịu nổi.



Cô không để ý đến Mạnh Gia Nhàn nữa, về nhà trước, tắm rửa, nằm xuống giường, mê man ngủ thiếp đi, ngay cả cơm cũng không ăn.



Đến khi Hà Tư Ca tỉnh lại đã là rạng sáng ngày hôm sau, cô ngủ một mạch mười tám tiếng.



Phó Cẩm Hành mới vừa tắm xong thì thấy cô ngồi dậy, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, có phải vừa rồi lúc anh lấy quần áo ngủ, đã làm ồn đến em không?”



Hà Tư Ca lắc đầu: “Không phải, em ngủ lâu như vậy, cũng nên9dậy rồi.”



Dừng một chút, cô lại hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”



Phó Cẩm Hành bước tới, xoa đầu cô, dịu giọng trả lời: “Mọi thứ đều ổn cả, em yên tâm đi, không cần lo lắng, cứ giao cho anh.”



Không còn gì để nói nữa, Hà Tư Ca gật gật đầu, tựa vào ngực hắn.



Tang lễ của Đới Lập Bân làm khiêm tốn mà trang trọng, ông không có bạn bè thân thích, chủ yếu đều là người của Đại viện nhà họ Hà.



Mấy học trò đứng thành một hàng, đều tự nguyện mặc đồ tang vì ông, giống như người cha già của mình, tiễn đưa Đới Lập Bân.



Trái lại, con gái ruột Mạnh Gia Nhàn lại không xuất hiện.



Hà Tư Ca tìm kiếm bóng dáng cô ta ngay từ đầu, tìm nửa ngày vẫn4không thấy đâu, cô không nhịn được đi hỏi Phó Cẩm Hành: “Anh không báo cho Mạnh Gia Nhàn biết à?”



Hắn nhướng mày: “Sao có thể chứ? Chuyện lớn như vậy, dù anh có ghét cô ta thế nào, cũng không đến mức không nói cho cô ta biết.”



“Không ngờ cô ta lại có thể không đến…” Hà Tư Ca thất vọng tột cùng, lẩm bẩm.



Cô không quan tâm Mạnh Gia Nhàn có đến hay là không đến.



Nhưng Hà Tư Ca cảm thấy, nhất định Đới Lập Bân hy vọng cô ta có thể tiễn đưa mình đoạn đường cuối cùng.



Đến khi tang lễ kết thúc, người tới lần lượt rời đi, một bóng dáng mảnh khảnh cao gầy bước ra từ một góc cách đó không xa.



Một người phụ nữ mặc quần áo màu đen, đeo kính đen, chính là Mạnh Gia Nhàn.



Thật ra, cô ta đã đến từ sớm rồi. Lúc cô ta đến, đám người Phó Cẩm Hành vẫn chưa đến.



Chỉ là, Mạnh Gia Nhàn không muốn xuất hiện.



Cô ta nghĩ, nếu như cô ta xuất hiện trong tang lễ của Đới Lập Bân, bị người khác nhận ra, liệu có nảy sinh nghi ngờ không?



Hiện tại người biết chân tướng không nhiều lắm, Đới Lập Bân cũng đã chết rồi, chỉ cần Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca không nói, thì đó vĩnh viễn là một bí mật.



Cô ta đi từng bước đến trước mộ của Đới Lập Bân, Mạnh Gia Nhàn tháo kính ra, đứng thẳng, cúi lạy ba cái.



“Con xin lỗi, sau này con sẽ lại đến thăm ba.” Cô ta nhìn chằm chằm bức ảnh trên bia mộ, nhẹ giọng nói.



Hai ngày sau, một người đàn ông tự xưng là luật sư đại diện của Mạnh Gia Nhàn chủ động tìm đến nhà.



“Anh Phó, tôi theo yêu cầu của cô Mạnh, giao cho anh một số tài liệu.”



Nói xong, luật sư giao cho hắn một túi tài liệu.



Cô ta dùng thân phận con gái của Đới Lập Bân, yêu cầu thừa kế di sản của ông ấy.



Trong đó bao gồm một phần nhỏ cổ phần ở Đại viện nhà họ Hà, đó là phần Hà Tư Ca tặng Đới Lập Bân trước đây, cùng với căn nhà cũ mà Đới Lập Bân ở khi còn sống.



“Ngoài ra, cô Mạnh bày tỏ, bằng lòng chuyển nhượng căn nhà cũ này, cô ấy ủy thác tôi nói với anh, nếu như có thể, hy vọng người tiếp nhận là anh, giá bán là một tệ, nhưng cô ấy muốn quyền lợi đó là thỉnh thoảng có thể quay về thăm nơi đó.” Luật sư mỉm cười nói.



Phó Cẩm Hành hơi ngẩn ra, Hà Tư Ca ngồi bên cạnh hắn cũng mờ mịt.



Đây là yêu cầu gì thế?



Một tệ để bán đi căn nhà cũ đắt tiền kia, còn nói, sau này muốn quay về thăm?



“Thật không dám giấu, hiện tại cô Mạnh đang chuẩn bị di cư. Nhưng cô ấy nói, chỉ cần có cơ hội, vẫn muốn trở lại Trung Hải, hy vọng đến đó, có thể đến thăm căn nhà cũ kia. Còn cổ phần của Đại viện nhà họ Hà, cô Mạnh hy vọng có thể bán lỗ, hơn nữa dùng danh nghĩa ông Đới Lập Bân quyên góp cho quỹ từ thiện, cô ấy không ra mặt, giao toàn quyền cho tôi giải quyết, hy vọng hai người có thể hiểu.”



Nghe luật sư giải thích xong, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đưa mắt nhìn nhau.



Di dân?



Quyên góp?



Chuyện này là ngoài dự liệu của bọn họ.



“Đây là cô Mạnh tự tay viết, bảo tôi giao cho hai người.”



Luật sư lấy một bức thư ra khỏi cặp xách, đưa hai tay đến trước mặt Phó Cẩm Hành.



“Cảm ơn.”



Phó Cẩm Hành nhận lấy, mở ra, cùng Hà Tư Ca đọc nội dung bên trong.



Chỉ có mấy chữ trên tờ giấy trắng



[Tôi tự nguyện làm như vậy.]



Chữ viết hơi nguệch ngoạc, nhưng nét bút mạnh mẽ rất có lực, không giống như chữ con gái viết, ngược lại vô cùng phóng khoáng kiêu ngạo.



“Đây quả nhiên là tác phong làm việc của cô ta. Thật trùng hợp, tôi cũng có một thứ, cần anh giao cho cô Mạnh, xin đợi một lát, tôi lên tầng lấy.”



Sau khi xem xong, Hà Tư Ca cười, đứng dậy đi lên tầng.



Lúc cô đi lấy đồ, Phó Cẩm Hành cũng vô cùng phối hợp hoàn thành hai việc luật sư nói trước đó.



Hà Tư Ca nhanh chóng trở lại.



Cô cũng cầm một cái phong bì mỏng trên tay.



“Phiền anh giao cái này cho cô Mạnh”



Hà Tư Ca đưa phong bì cho luật sư.



Luật sư hoàn thành nhiệm vụ xong, lập tức cáo từ rời đi, không chậm trễ một phút, vội vàng quay về Nam Bình tìm Mạnh Gia Nhàn báo cáo lại.



“Em vừa đi lấy cái gì thế?”



Phó Cẩm Hành tò mò mở miệng hỏi.



Chẳng lẽ, để đáp lại, là Hà Tư Ca cũng viết cho Mạnh Gia Nhàn một bức thư à?



“Hai bức ảnh, một bức là cô ta lúc mới sinh, nhờ có bức ảnh đó em mới phát hiện ra điểm kỳ lạ. Một bức khác là chú Đới và mẹ em… chính là ảnh chụp chung của Mạnh Nhị, anh cũng từng xem rồi.”



Hà Tư Ca không vòng vo, nói luôn đáp án.



“Cho dù cô ta có muốn ở lại hay không thì cũng đưa cho cô ta đi, coi như là kỷ niệm. Có điều, em đoán, cô ta sẽ không vứt nó đâu.” Cô nói với giọng chắc chắn.



“Thật ra, vào ngày tang lễ, cô ta đã ở đó, chẳng qua là trốn vào một góc. Anh thấy một bóng người rất giống cô ta, nhưng không chắc chắn.”



Suy nghĩ một chút, Phó Cẩm Hành vẫn quyết định nói với Hà Tư Ca.



“Vậy sao? Có lẽ thế, thật ra bản tính của cô ta cũng không xấu, chỉ là cuộc sống mấy năm này đã khiến cô ta suýt phát điên rồi. Trước kia cô ta kết hôn với Tưởng Thành Hủ, là một sai lầm rất lớn.”



Hà Tư Ca thở dài một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.



“Nếu như trước kia, người gả cho Tưởng Thành Hủ là em, em nói xem, bây giờ sẽ thế nào?”



Biết rõ chỉ là giả thiết, không có ý gì, nhưng Phó Cẩm Hành bỗng nhiên lại nổi tính trẻ con, nhất định muốn biết câu trả lời.



Hà Tư Ca bật cười: “Ở đâu ra nhiều cái nếu như đến thế?”



Hắn không chịu từ bỏ, khăng khăng muốn cô nói.



Cô lườm Phó Cẩm Hành, cạn lời: “Nếu như em thật sự gả cho anh ta, đến lúc anh biết rồi, chỉ sợ sẽ đuổi giết đến tận nhà, đáng sợ như Lý Mạc Sầu!”



Phó Cẩm Hành vuốt cằm, trầm ngâm một lát, lại gật đầu thật.



“Có lý, không hổ là vợ ngoan của anh, vô cùng hiểu anh. Nào, để thưởng cho em, anh cho em hôn một cái siêu lớn, thế nào?”



Hắn lập tức xích lại gần, Hà Tư Ca khinh thường bĩu môi, quay người chạy như bay.



Chạy thẳng lên đến cầu thang, xác định Phó Cẩm Hành không đuổi theo, cô hướng về phía hắn làm mặt quỷ.



“Ai là vợ của anh, ngay cả giấy đăng ký kết hôn còn chẳng có!” Cô oán trách.



Phó Cẩm Hành vốn dĩ đang mỉm cười, nghe thấy câu đó, hơi biến sắc, có chút mất tự nhiên nhìn Hà Tư Ca.



Cô đợi mấy giây, không nhận được câu trả lời mà mình muốn, cuối cùng lặng lẽ xoay người, đi vào phòng sách.



Phó Cẩm Hành bất lực đứng yên tại chỗ, mãi mà không di chuyển nửa bước.



Nhận được điện thoại của Phó Cẩm Hành, Minh Duệ Viễn không hề kinh ngạc.



Ngược lại, cậu ta còn cười hì hì trong điện thoại, nói: “Tôi đã đợi anh mấy ngày rồi! Nếu không hiểu tính anh, tôi còn tưởng anh đang cố tình chơi tôi đấy!”



Phó Cẩm Hành ho khẽ: “Chuyện này, đương nhiên là nghiêm túc rồi. Mấy ngày trước vì chuyện riêng nên mới chậm trễ, cậu không cần nghĩ nhiều.”



Minh Duệ Viễn vẫn ngả ngớn nói: “Đương nhiên rồi, tôi có gì mà phải nghĩ nhiều, chúng ta cũng đâu phải yêu thương gì nhau, không liên lạc mấy ngày thôi mà, chẳng lẽ còn muốn sống muốn chết à?”



Phó Cẩm Hành: “...”



Quả nhiên không thể nói quá ba câu là tên nhóc này sẽ hiện nguyên hình.



Hắn cũng không phí lời với Minh Duệ Viễn nữa, trực tiếp đọc địa chỉ, hẹn gặp cậu ta ở đó.



Cúp điện thoại, vẻ mặt hai người đều vô cùng nặng nề.



Đặc biệt là Minh Duệ Viễn, một giây trước vẫn cười giống như không tim không phổi, giây tiếp theo, sắc mặt cậu ta đã trở nên vô cùng u ám, mang theo vẻ thành thục không phù hợp với lứa tuổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom