• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (6 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-507

Chương 508: Cháy




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81397.png

Xem ảnh 2
81397_2.png
“Như vậy cũng tốt, tùy tiện tin tưởng và tùy ý chất vấn, hai thái độ này đều không nên có. Vậy chúng ta cố gắng tìm được điểm cân bằng cho cả hai bên đi.”



Phó Cẩm Hành không tiếp tục đào sâu vấn đề này nữa.



Sau đó, rốt cuộc ba người bọn họ cũng vứt bỏ thành kiến, bình tĩnh nói chuyện với nhau một lúc.



Minh Duệ Viễn nghe xong kế hoạch của Phó Cẩm Hành, cảm giác duy nhất của cậu ta chính là bội phục.




Phó Cẩm Hành gật đầu: “Đúng vậy, cho dù đã rời đi rất nhiều năm, nhưng khí thế, tính chất đó vẫn còn tồn tại, càng đừng nói là năng lực, những thứ đó đều là trải qua nhiều năm huấn luyện, bất tri bất giác mà tôi luyện thành, ngấm vào máu xương3rồi.”

“Vậy thì áp lực của chúng ta càng lớn hơn rồi.”

Vẻ mặt Tào Cảnh Đồng lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.

Nghe hai người bọn họ nói chuyện, Minh Duệ Viễn lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ hoàn toàn không hiểu, ngơ ngơ ngác ngác.

“Này, hai người đang to nhỏ cái gì thế? Cái gì mà chỗ này chỗ đó, rốt cuộc chỗ đó là ở đâu, sao tôi lại không biết?”

Trước đó, cậu ta đã nghe nói về cách làm của Minh Đạt, tuy cảm thấy không quang minh chính đại, nhưng cũng không thể không thừa nhận là nó vô cùng hiệu quả.

Trái lại, Phó Cẩm Hành lại luôn không hề có động thái đánh trả.

Theo Minh Duệ Viễn thấy, hắn thực sự quá yếu.

Giống như một cô vợ nhỏ chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, cho dù2bị người ta bắt nạt thì cũng không dám ra tay đánh lại.

Bây giờ xem ra, chỉ là cậu ta quá dễ bị kích động mà thôi.

“Cậu phải yểm trợ cho Cảnh Đồng, tôi tin là Minh Đạt đã bắt đầu nghi ngờ cậu ấy rồi. Gần đây mọi người phải đặc biệt cẩn thận, Minh Đạt không phải người tầm thường, tôi điều tra được, năm đó ông ta là tình báo ưu tú nhất, đừng nghĩ ông ta đã giải ngũ rồi mà coi thường, ông ta vẫn còn tư chất lắm.”

Nói xong, Phó Cẩm Hành thấp giọng, nói ra tên một tổ chức.

Sau khi nghe xong, Tào Cảnh Đồng lập tức biến sắc.

“Thì ra là người ở chỗ đó...”

Cậu ta lẩm bẩm: “Chẳng trách mỗi lần nói chuyện với ông ta, cho dù tôi biểu hiện bình tĩnh thế2nào, trong lòng vẫn có cảm giác sợ hãi. Tôi vốn nghĩ là có phải mình quá mất bình tĩnh không, bây giờ anh nói như vậy, xem ra là tôi quá bình thường mới đúng.”

“Vậy thì áp lực của chúng ta càng lớn hơn rồi.”



Vẻ mặt Tào Cảnh Đồng lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.



Nghe hai người bọn họ nói chuyện, Minh Duệ Viễn lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ hoàn toàn không hiểu, ngơ ngơ ngác ngác.



“Này, hai người đang to nhỏ cái gì thế? Cái gì mà chỗ này chỗ đó, rốt cuộc chỗ đó là ở đâu, sao tôi lại không biết?”



Cậu ta sốt ruột đến nỗi muốn nhảy dựng lên rồi.



Phó Cẩm Hành bất đắc dĩ giải thích cho Minh Duệ Viễn: “Được rồi, ví dụ nhé, cậu đã xem loạt phim hành động ‘Nhiệm9vụ bất khả thi’ chưa?”



Xem thì xem rồi, nhưng Minh Duệ Viễn vẫn không hiểu lắm: “Sao thế? Tôi không thích Tom Cruise, ông ta lùn chết đi được.”



Tào Cảnh Đồng không nhịn được nói chen vào: “Không liên quan đến ngoại hình, chúng tôi đang nói đến thân phận. Thân phận, cậu có hiểu không?”



Lần này cuối cùng Minh Duệ Viễn cũng hiểu rồi.



Cậu ta há to miệng, đương nhiên cũng rất ngạc nhiên.



“Chẳng trách năm đó Minh Đạt rời đi, không một lời từ biệt, anh nói xem, có phải ông ta đi thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt nên mới không thể nói thật với mẹ anh không?”



Đầu óc của Minh Duệ Viễn quả nhiên xoay chuyển rất nhanh, cậu ta nhanh chóng phát huy khả năng liên tưởng bẩm sinh của mình, liên hệ chuyện này với tình4cảm riêng tư của Minh Đạt.



Hiếm khi Phó Cẩm Hành mới không cảm thấy cậu ta nói hươu nói vượn.



Hơn nữa, hắn còn khẽ gật đầu: “Nói như vậy cũng rất có khả năng, tôi cũng từng đoán như thế.”



Bởi vì yêu cầu công việc, không thể không rời đi, vì vậy, lúc Minh Đạt quay lại tìm Mai Lan, muốn giải thích rõ ràng với bà ta, phát hiện bà ta không chỉ đã lập gia đình, mà còn giết con của bọn họ, nên mới vô cùng căm hận.



“Có lẽ, ông ta cũng từng oán hận thân phận của mình, nhưng lại bất lực, không thể thay đổi được điều gì. Vì vậy, Minh Đạt mới gửi hết mọi hận thù lên người khác, thông qua việc trả thù để làm cho lòng mình dễ chịu một chút.” Tào Cảnh Đồng ở bên cạnh phụ họa.



Minh Duệ Viễn nghe một lúc lâu, không kiên nhẫn được nữa: “Dừng! Chúng ta không phải là bác sĩ tâm lý, không cần phải đi phân tích rốt cuộc người khác đang nghĩ gì trong lòng. Ông ta như thế nào thì cứ mặc ông ta, bây giờ việc quan trọng nhất chính là đề phòng Minh Đạt và Mộ Kính Nhất hợp tác với nhau!”



Lời này thật sự đã nhắc nhở Phó Cẩm Hành.



Tuy Mộ Kính Nhất đã rời khỏi Trung Hải, nhưng không có nghĩa là hắn không tiếp xúc với Minh Đạt.



“Gần đây Minh Đạt đang làm gì thế?” Phó Cẩm Hành hỏi.



“Cái này rất khó nói, bình thường ông ta không thường xuyên đến công ty, cho dù có chuyện gì, phần lớn đều giao cho thư ký xử lý, ngay cả tôi cũng rất ít khi gặp ông ta.”



Minh Duệ Viễn nhất thời không biết trả lời sao cho người khác vừa lòng.



“Ông ta có từng dẫn cậu đến một quán mì nào chưa?”



Phó Cẩm Hành suy nghĩ một chút, lại hỏi.



“Quán mì?”



Minh Duệ Viễn lắc đầu.



Cậu ta ngại nói thẳng, từ lúc bắt đầu có ký ức, cậu ta gần như không ăn cơm với Minh Đạt ở nhà rồi.



Càng đừng nói là ra ngoài đến nhà hàng ăn cơm với nhau.



Khi còn bé, cậu ta không hiểu được nên từng âm thầm đau lòng, thậm chí từng nổi giận với người giúp việc.



Sau này, lúc cậu ta rốt cuộc cũng biết được thân thế của mình, Minh Duệ Viễn lập tức hiểu ra.



Nếu như cậu ta không phải là con ruột của Minh Đạt, đương nhiên Minh Đạt cũng không cần đối xử với cậu ta như đối với con ruột của mình.



Càng đừng nói là, nói một cách công bằng, Minh Đạt đối xử với cậu ta đã rất tốt rồi.



“Không còn sớm nữa, hôm nay tạm thời cứ như vậy đã.”



Nhìn đồng hồ, Phó Cẩm Hành đứng dậy, chuẩn bị rời đi.



Thấy hắn định đi, Tào Cảnh Đồng cũng lập tức đuổi theo.



Ngược lại Minh Duệ Viễn vẫn lộ ra vẻ mặt chưa thỏa mãn, giống như chưa muốn đi.



“Cậu không đi à? Vậy cũng được, cà phê ở quán này cũng không tệ lắm, tôi mời, cậu cứ từ từ thưởng thức đi. Đúng rồi, cậu đợi một lúc hãy đi, đừng ra cùng lúc với chúng tôi.”



Phó Cẩm Hành quay đầu lại nhìn một cái, nói.



Không đợi Minh Duệ Viễn mở miệng, hắn và Tào Cảnh Đồng đã chia ra, một người theo cửa trước, một người theo cửa sau rời đi.



“Này!”



Minh Duệ Viễn bị bỏ lại vì lý do an toàn, chi đành ngồi xuống, cậu ta im lặng uống cà phê, nghịch điện thoại một lúc rồi mới rời đi.



Sau khi ba người gặp nhau, không quá hai ngày, Bất động sản Thành Uy đã xảy ra một vụ hỏa hoạn không lớn không nhỏ.



Lửa bùng lên từ phòng chứa đồ cách văn phòng của Tào Cảnh Đồng không xa, lan đi rất nhanh, cháy tới phòng của cậu ta.



Thật ra, chủ yếu không phải là cháy, mà là sặc khói.



Những chồng giấy bốc cháy tỏa ra khói mù, tất cả đều bay vào trong phòng làm việc của Tào Cảnh Đồng, lúc ấy cậu ta đang ngủ trưa, suýt thì bị sặc chết.



Nói ra cũng lạ, bình thường cho dù có mệt mỏi thế nào, Tào Cảnh Đồng cũng rất ít khi ngủ trưa.



Nhưng hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, cậu ta cảm thấy nặng đầu, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc.



Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.



Nhân viên cứu hỏa chạy đến, nhanh chóng khống chế cơn cháy, còn cứu được Tào Cảnh Đồng suýt nữa ngất đi.



May mà các nhân viên khác trong công ty đều không bị thương.



Gần như tất cả mọi người đều âm thầm nghị luận, nói có người muốn ra tay với Tào Cảnh Đồng, hoàn toàn chính là cố ý phóng hỏa.



Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, ngay giữa trưa, không có một bóng người ở phòng chứa đồ, vậy mà lại cháy?



Tất cả các chi tiết đều chứng minh ngọn lửa lúc đó thực sự không phải là ngoài ý muốn, mà là hành vi có mục đích, có kế hoạch.



Đến Minh Đạt cũng bị kinh động.



Mặc dù ông ta không đích thân đến Công ty Thành Uy, nhưng vẫn cử thư ký tới hỏi thăm thương thế của Tào Cảnh Đồng.



Tào Cảnh Đồng không hề sơ suất, khách sáo tiếp đãi thư ký của Minh Đạt.



“Anh nhất định phải kể lại đầu đuôi ngọn nguồn với ông ấy! Chuyện này căn bản là mưu sát! Rốt cuộc người phóng hỏa nhắm vào Tào tổng hay là nhắm vào tôi, bây giờ vẫn khó mà nói được! Từ khi tôi đến Bất động sản Thành Uy, tôi không hề yêu cầu bố trí phòng làm việc riêng, bình thường không có việc gì sẽ ở phòng làm việc của Tào tổng!”



Sau khi Tào Cảnh Đồng được đưa đến bệnh viện, Minh Duệ Viễn chưa hết hoảng hồn cũng cùng đến.



Cứ nghĩ đến trường hợp nếu người ngủ trong phòng làm việc lúc đó là mình, cậu ta lại cảm thấy sợ hãi.



“Cậu A Viễn, xin cậu đừng căng thẳng, tôi nhất định sẽ báo cáo chi tiết chuyện này cho Minh tổng, cũng cho Tào tổng một câu trả lời.” Thư ký trịnh trọng nói.



“Không căng thẳng không được, nếu thật sự thiêu chết tôi thì vẫn còn may. Ngộ nhỡ không thiêu chết được, mà hủy hoại khuôn mặt, toàn thân đen sì, vậy thì còn không bằng chết!”



Minh Duệ Viễn tức giận, nói năng loạn xạ.



Thư ký lúng túng, khóe mắt giật giật, lại nói với Tào Cảnh Đồng mấy câu khách sáo rồi mới rời đi.



Đợi anh ta đi rồi, Tào Cảnh Đồng nằm ở trên giường bệnh liếc Minh Duệ Viễn một cái, hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.



“Anh hừ cái gì mà hừ? Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi có thể cam đoan với anh.”



Minh Duệ Viễn biết, lúc này trong mắt Tào Cảnh Đồng mình là kẻ bị tình nghi số một.



Chủ yếu là chuyện xảy ra quá trùng hợp, bọn họ vừa mới gặp nhau, mới được hai ngày mà Tào Cảnh Đồng đã xảy ra chuyện.



Nếu đổi lại là Minh Duệ Viễn, cậu ta cũng không thể không nghĩ nhiều.



“Chưa chắc là cậu làm, nhưng có phải là cậu đã để lộ rồi không?”



Tào Cảnh Đồng suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi.



“Sao anh không nói là anh để lộ? Vừa xảy ra chuyện đã đổ lên đầu tôi, tôi là người chịu tội thay à?”



Minh Duệ Viễn hậm hực đạp cái ghế bên cạnh một cái.



Phó Cẩm Hành như thế, không ngờ Tào Cảnh Đồng cũng không khác gì.



Quả nhiên hai người không hổ là hợp tác nhiều năm, đến chuyện vu oan cũng giống nhau như đúc!



“Được rồi, đừng nổi giận, trước hết hãy nghĩ đối sách đi. Người này chắc chắn là ở trong Thành Uy, hơn nữa, cho dù có ra vào phòng làm việc của tôi, cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”



Tào Cảnh Đồng phân tích.



“Vậy cũng khó đoán, trừ tôi ra, trợ lý của anh, các trưởng phòng, đến cả lao công cũng có thể đi vào quét dọn đúng không?”



Minh Duệ Viễn cảm thấy ở đây đoán mò với cậu ta không bằng tự mình quay về hiện trường xem xét một chút.



Cậu ta trực tiếp quay về công ty.



Văn phòng của Tào Cảnh Đồng và phòng chứa đồ - hiện trường nơi xảy ra hỏa hoạn đều đã bị cảnh sát khống chế, không thể vào được.



Vụ án phóng hỏa này, bình thường cũng ít khi thấy, vì vậy cảnh sát rất coi trọng.



Minh Duệ Viễn muốn vào xem một chút nhưng lại bị một người cảnh sát ở lại công ty ngăn lại: “Cậu không được vào, trước khi kết thúc điều tra, phải giữ nguyên hiện trường.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom