• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-545

Chương 546: Một tay thúc đẩy




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83369.png

Xem ảnh 2
83369_2.png
“Nếu nói thật thì tôi được lợi gì?” Quả nhiên phù hợp với tính cách của Minh Duệ Viễn, mở miệng là đòi lợi ích.



“Tôi không muốn cãi nhau với cậu, còn lợi ích thì cũng phải xem thử tin tức của cậu có đáng giá không.



Tin tức có lợi đương nhiên sẽ có lợi ích, thậm chí là tin tức giả, nếu cậu muốn kiếm được lợi từ tay tôi thì cũng phải xem cậu có bản lĩnh đó không mới được!” Phó Cẩm Hành mất kiên nhẫn, giọng điệu cũng trở nên vô cùng ác liệt.



“Vậy được rồi.” Minh Duệ Viễn ngồi xuống sô pha, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.




Những chuyện duy nhất ông ta không thể ngờ là ngày hôm đó tôi lại lựa chọn dẫn Hà Tư Ca đi cùng.

Đây chính là một biến số duy nhất.”3Nói tới chuyện xảy ra ở bến tàu phía nam, vẻ mặt hai người vô cùng u ám.

Dù sao đối với bọn họ mà nói, chuyện đó cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì.

“Nếu Minh Đạt đã biết cậu muốn đi, nhưng ông ta lại không nghĩ cách ngăn cản cậu, điều này chứng minh ngay từ đầu ông ta đã không muốn bồi dưỡng cậu thành người thừa kế, phải không?” Phó Cẩm Hành hỏi.

“Không sai.” Minh Duệ Viễn cười lạnh nói: “Uống cho tôi vẫn đối xử với ông ta như cha đẻ của mình, cho dù biết được thân thể của mình, tôi vẫn kính trọng ông ta.

Nhưng hóa ra, ông ta đã sớm muốn đá bay tôi, nói không chừng lúc ông ta biết tôi muốn đi, trong lòng còn mừng thấm ấy chứ!”.

“Bề ngoài thì Tiểu Hào2trung thành tuyệt đối với cậu, thậm chí giúp cậu sắp xếp mọi thứ, thật ra hắn lại nghe lệnh của Minh Đạt, bất cứ lúc nào cũng báo cáo tình hình của cậu cho ông ta.

Có điều chuyện Tỉnh Tỉnh trúng độc, cậu chắc chắn Minh Đạt đã biết từ đầu à?”

So với chuyện giữa Minh Đạt và Minh Duệ Viễn, rõ ràng Phó Cẩm Hành quan tâm đến chuyện của con gái mình hơn.

Nếu nói như vậy, những điểm thoạt nhìn rất không hợp lý trước đây, bây giờ đã hoàn toàn thông suốt rồi.

“Lúc tôi gặp Minh Đạt, vô tình có được một phát hiện mới.

Vốn dĩ tôi còn không dám tin, nhưng tôi tiếp tục điều tra sâu thêm thì phát hiện suy đoán của tôi là chính xác.

Thật ra Minh Đạt đã sớm biết chuyện Tỉnh Tỉnh trúng độc,3thậm chí chuyện này còn là do một tay ông ta thúc đấy mà thành.” Tin tức này thật sự vượt ra khỏi suy đoán của Phó Cẩm Hành.

Ngay cả một người từ trước giờ luôn bình tĩnh như hắn cũng phải quát lên: “Cậu nói cái gì? Minh Đạt đã sớm biết chuyện này rồi?” “Ông ta không chỉ biết, bây giờ tôi nghi ngờ Tiểu Hào chẳng những bị Mộ Kính Nhất mua chuộc, đồng thời hắn còn là người của Minh Đạt.

Theo tôi đoán, Minh Đạt không chỉ biết, mà ông ta còn nhân cơ hội này để Tiểu Hào đi theo tối.

“Bề ngoài thì Tiểu Hào trung thành tuyệt đối với cậu, thậm chí giúp cậu sắp xếp mọi thứ, thật ra hắn lại nghe lệnh của Minh Đạt, bất cứ lúc nào cũng báo cáo tình hình của cậu cho9ông ta.



Có điều chuyện Tỉnh Tỉnh trúng độc, cậu chắc chắn Minh Đạt đã biết từ đầu à?”



So với chuyện giữa Minh Đạt và Minh Duệ Viễn, rõ ràng Phó Cẩm Hành quan tâm đến chuyện của con gái mình hơn.



Nếu nói như vậy, những điểm thoạt nhìn rất không hợp lý trước đây, bây giờ đã hoàn toàn thông suốt rồi.



Ví dụ như tại sao Tiểu Hào lại có bản lĩnh cao như vậy, có thể tránh được sự tìm kiếm của Minh Đạt và Minh Duệ Tư, thuận lợi giúp đỡ Minh Duệ Viễn chạy trốn ra nước ngoài.



Lại ví dụ như tại sao Tiểu Hào sẽ bán đứng Minh Duệ Viễn hết lần này tới lần khác, đó là bởi vì ngay từ đầu hắn đã không thật lòng coi Minh Duệ Viễn là ông chủ của mình, Minh Đạt mới là3ông chủ thật sự của hắn.



“Tiểu Hào là người của Minh Đạt, không thể không âm thầm truyền tin tức Hà Tư Ca sinh con gái cho ông ta biết.



Minh Đạt một lòng muốn trả thù nhà họ Phó, chỉ cần là người của nhà họ Phó thì đều là đối tượng trả thù của ông ta, cho dù đó chỉ là một đứa bé mới sinh.



Tôi còn điều tra được, lúc ông ta sai người để mắt tới tôi thì ông ta đã biết thân phận của Mộ Kính Nhất rồi, nhưng lại không công khai với bên ngoài, mà luôn giả vờ không biết con trai ruột của mình vẫn còn sống.” Đối với Phó Cẩm Hành mà nói, những tin tức này rất quan trọng.



Hắn vốn luôn nghĩ chỉ có một mình Mộ Kính Nhất là hung thủ, bây giờ xem ra còn có cả Minh Đạt nữa.



“Mặc dù tôi không nắm giữ chứng cứ xác thực, chỉ có điều đến bây giờ thì về cơ bản cũng đã rõ ràng rồi.



Minh Đạt để Mộ Kính Nhất thông qua Tiểu Hào hạ độc con gái anh, cho dù chuyện bại lộ, ông ta cũng có thể khăng khăng là do tôi làm, tôi sẽ phải gánh hết cải tiếng oan này.



Lúc phát hiện Tỉnh Tỉnh bị người khác hạ độc, không phải anh cũng nghĩ tôi là hung thủ sao?” Minh Duệ Viễn bất đắc dĩ thở dài.



Từ nhỏ cậu ta đã tự phụ, cảm thấy mình là một cậu bé thiên tài, ai biết cũng có lúc bị người ta mưu hại, còn suýt nữa gánh hàm oan.



“Chỉ có điều, Phó Cẩm Hành, anh cũng đừng vui mừng quá sớm, mọi chuyện đều chưa có chứng cứ.



Tôi chỉ căn cứ vào một số lời nói của Minh Đạt và một số manh mối điều tra được rồi suy đoán mà thôi.” Nói đến cuối cùng, sắc mặt cậu ta cũng không tốt lắm.



“Biết rõ chính là như vậy, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ! Chứng cứ, chứng cứ, tôi thực sự hận thấu xương hai cái chữ này!” Đối với Minh Duệ Viễn mà nói, thành công hay thất bại đều phải phụ thuộc vào chứng cứ.



“Như vậy là đủ rồi.



Những chi tiết trước đây tôi không hiểu, rốt cuộc bây giờ đều đã được giải đáp hợp lý.



Minh Đạt và Mộ Kính Nhất không hổ là cha con ruột, hai người bọn họ bắt tay nhau diễn kịch, không ngờ lại có thể lựa chúng ta lâu như vậy.” Phó Cẩm Hành siết chặt tay, đấm mạnh lên bàn làm việc, trầm giọng nói.



“Trước khi đi gặp Minh Đạt, trong lòng tôi vẫn rất không yên.



Tôi sợ mơ thấy bà ấy, khiến bà ấy cảm thấy tôi ép Minh Đạt đến đường cùng, vi phạm lời hứa của mình...” Im lặng một lát, Minh Duệ Viễn cúi đầu nhỏ giọng nói.



Phó Cẩm Hành ngẩn ra một lúc mới hiểu cậu ta đang nói tới Minh Duệ Tư.



“Chỉ có điều...” Minh Duệ Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lóe lên vẻ kiên định: “Khi tôi nghe thấy Minh Đạt nhắc tới Tỉnh Tỉnh, khi tôi nhìn thấy ông ta lộ ra nụ cười xấu xa, tôi đã không còn dao động nữa! Con người này đúng là đáng chết, ngay cả một đứa bé vô tội ông ta cũng không bỏ qua!” Nói tới đây, cậu ta siết chặt bàn tay, gân xanh nổi hết lên.



“Lúc Tỉnh Tỉnh còn chưa chào đời, tôi đã trông mong con bé đến với thế giới này, lúc kiểm tra thai kỳ tôi đã hỏi thăm bác sĩ, ở nước ngoài có thể biết giới tính thai nhi, vì vậy ngay từ đầu tôi đã biết nó là con gái.



Tôi luôn mơ mộng chắc chắn con bé sẽ rất dễ thương, xinh đẹp giống như mẹ nó...”



Nói mãi một hồi, giọng nói của Minh Duệ Viễn nhỏ lại, trên mặt hiện lên ý cười dịu dàng.



“Sau đó, con bé ra đời, thật sự rất dễ thương, rất xinh đẹp.



Y tá trong bệnh viện đều khen con bé, đều giành bế con bé...



Một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời như thế, tại sao hai kẻ súc sinh kia lại có thể ra tay được?” Khóe mắt cậu ta hơi ươn ướt, giống như con gái của mình bị làm hại vậy.



“Mặc kệ anh có tin hay không, tôi thật sự rất thích bọn họ...



tôi muốn bảo vệ bọn họ, nhưng tôi không làm được...” Minh Duệ Viễn vừa thấp giọng nói, vừa lắc đầu tự trách.



“Đúng là lỗi của tôi, nếu như không phải tôi đưa chị ấy đi, Tỉnh Tỉnh sẽ không được sinh ra trong hoàn cảnh như thế, để cho bọn họ có cơ hội lợi dụng.



Tôi nghĩ, nếu như con bé lớn lên dưới sự che chở của anh, chắc chắn con bé sẽ không phải chịu những tổn thương thế này...” Đối mặt với sự áy náy của Minh Duệ Viễn, Phó Cẩm Hành cũng không biết rốt cuộc mình có thể nói gì.



Nếu tha thứ, hắn thực sự không nói ra được.



Hơn nữa cho dù tha thứ cho Minh Duệ Viễn, cũng không phải là hắn tha thứ.



Chỉ có Hà Tư Ca và Tỉnh Tỉnh mới có tư cách và có quyền tha thứ cho cậu ta.



Ngoài bọn họ ra, ai cũng không thể.



Thế nhưng, nhìn thấy Minh Duệ Viễn đau khổ như vậy, thật sự Phó Cẩm Hành cũng động lòng trắc ẩn.



Một lát sau, chờ tâm trạng Minh Duệ Viễn bình tĩnh hơn, hắn mới hỏi: “Chỉ vì vậy, nên cậu mới ép Minh Đạt giao toàn bộ công ty cho cậu?”



“Phải.”



Minh Duệ Viễn không phủ nhận: “Trước khi gặp ông ta, tôi vẫn luôn do dự.



Nhưng tên cặn bã kia vừa ngồi xuống đã nói ra những lời kích thích đủ khiến tôi nổi điên, vì vậy tôi không cần cho ông ta bất cứ cơ hội nào nữa.” “Chẳng qua Minh Đạt chỉ muốn khiến cậu mất đi khả năng phán đoán, nhưng ông ta không ngờ lúc cậu giận dữ nhất sẽ đưa ra quyết định như vậy.” Phó Cẩm Hành cũng cười.



Xem ra khoảng cách giữa bọn họ đã sớm không có cách nào hàn gắn được nữa rồi.



Chỉ là Minh Đạt vẫn chưa ý thức được mà thôi.



“Không phải ông ta không ý thức được, chỉ vì ông ta luôn quá khinh thường tôi, cảm thấy tôi chính là Minh Duệ Tư thứ hai, trọng tình trọng nghĩa, đến chết cũng sẽ không làm gì ông ta.



Nhưng ông ta sai rồi.” Trong lúc nói chuyện, Minh Duệ Viễn đã ổn định lại tâm trạng của mình.



Cậu ta khôi phục lại dáng vẻ bình thường, có phần công tử bột, có phần ngả ngớn, hơn nữa còn là vẻ hung ác hiếm thấy.



“Bất cứ ai xem thường cậu đều phải trả giá lớn, Minh Đạt quả thật đã trả giá cho hành động của ông ta.



Vậy tiếp theo thì sao? Cậu muốn đối phó với ai, tôi hay là Mộ Kính Nhất?” Phó Cẩm Hành lạnh lùng hỏi.



Hắn sẽ không đơn thuần đến mức cho rằng Minh Duệ Viễn coi mình là bạn tốt của cậu ta.



“Tôi không thích anh, nhưng Mộ Kính Nhất lại là người tối hận.



Vì vậy, so tới so lui tôi cảm thấy vẫn nên xếp hắn trước anh.”



Minh Duệ Viễn nghịch ngón tay, nửa thật nửa đùa nói.



“Ít nhất, anh cũng không để tôi gánh tiếng oan.



Chỉ điều này thôi không biết đã mạnh hơn hẳn gấp mấy lần rồi.” Cậu ta cười hì hì nói, không có bất cứ khác biệt gì so với bình thường.



“Vậy tôi cảm ơn sự thành thật, thẳng thắn của cậu.



Nói chuyện chính đi, cậu dùng năm phần trăm đổi lấy Thành Uy, dù sao tôi cũng tuyệt đối không đồng ý.



Nếu như cậu muốn bàn bạc, tôi có thể bỏ ra ba phần trăm.” Nói xong Phó Cẩm Hành vô cùng dứt khoát giơ ba ngón tay lên.



“Anh hẹp hòi như vậy à? Vì hai, ba phần trăm cổ phần mà ở đây phí lời với tôi?” Minh Duệ Viễn không vui.



Phó Cẩm Hành bật cười: “Bây giờ cái chúng ta nói không phải là hai ba mà là hai phần trăm và ba phần trăm.



Chẳng lẽ cậu thật sự sẽ phá nát Minh Thị trong thời gian ngắn ư? Nếu như cậu làm cho công ty lớn mạnh hơn, hôm nay cho dù tôi chỉ bỏ ra một phần trăm, nó cũng sẽ trở thành một con số khổng lồ.”



Lời này cũng có lý, Minh Duệ Viễn gật đầu: “Được rồi, ba phần trăm thì ba phần trăm, dù sao Bất động sản Thành Uy đúng là hơi nhỏ, tôi nghi ngờ cho dù Tào Cảnh Đồng không ăn không uống không ngủ liều mạng hai mươi năm cũng chỉ có thể theo kịp một công ty nhỏ dưới trướng của Phó Thị các anh mà thôi.” Nghe giọng điệu của cậu ta, dường như rất xem thường năng lực của Tào Cảnh Đồng.



“Tào Cảnh Đồng có năng lực hơn cậu tưởng tượng nhiều, con người cậu quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi, hơn nữa còn rất có khả năng sẽ bị người cậu xem thường, vượt lên” Phó Cẩm Hành không nhịn được lắc đầu.



“Nếu anh còn nói nữa, tôi sẽ không đồng ý ba phần trăm đâu đấy.” Minh Duệ Viễn thẹn quá hóa giận trừng hắn.



“Được rồi, chuyện đã bàn bạc xong, sao cậu còn chưa đi?” Phó Cẩm Hành liếc nhìn đồng hồ, sau đó ra lệnh đuổi khách.



“Ai nói đã bàn xong? Chuyện của anh đã bàn bạc xong, lẽ nào tôi không còn chuyện khác à?” Sắc mặt Minh Duệ Viễn càng trở nên khó coi hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom