• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (5 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-547

Chương 548: Đương nhiên sợ chết rồi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83371.png

Xem ảnh 2
83371_2.png
“Làm gì cũng không liên quan tới cậu.



Minh Duệ Viễn, không phải cậu nói muốn tìm luật sư sao? Vậy cậu mau đi đi.



Nếu như cậu cố tình lề mề, tôi sẽ coi như cậu không có thành ý, phải suy nghĩ lại lời đề nghị của cậu.” Hà Tư Ca giục.



Minh Duệ Viễn không biết làm sao, đành phải rời đi trước.




“Đương nhiên rồi.

Tôi chỉ là muốn báo cáo tình hình thật này với mọi người, coi như là tín nhiệm lẫn nhau.” Phó Cẩm Hành cũng gật gật đầu.

Ra khỏi phòng làm việc, hắn thấy Hà Tư Ca vẫn không nói gì, phát hiện hình như tâm trạng cô không tốt lắm.

“Sao vậy em?” Phó Cẩm Hành thấp giọng hỏi: “Có phải em lo hiệu quả của thuốc mới sẽ không tốt đúng không?” Hà3Tư Ca thở dài một hơi: “Em luôn cảm thấy Mộ Kính Nhất vẫn luôn quyết đoán như thế, dáng vẻ tràn đầy tự tin, chính là vì hắn rất chắc chắn chúng ta không thể không có hắn.

Nhưng anh lại chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc có thể thay thế, có phải quá mạo hiểm không?”

Hai người bọn họ cũng không chậm trễ, đi thẳng đến bệnh viện.

Kiểm tra sức khỏe toàn diện mỗi tháng một lần đối với Tỉnh Tỉnh mà nói là rất quan trọng.

Các loại chỉ số đều có thể phản ánh chân thật tình trạng sức khỏe hiện tại của con bé, cũng có ảnh hưởng quan trọng đối với bước điều trị tiếp theo.

“Nếu như mọi người thật sự đã suy nghĩ kỹ, dự2định đổi thuốc, bệnh viện cũng sẽ không ngăn cản, nhưng cho dù xảy ra hậu quả gì, cũng xin tự chịu trách nhiệm.” Sau khi nghe Phó Cẩm Hành trình bày, bác sĩ điều trị chính của Tỉnh Tỉnh nói như thế.

Bọn họ chỉ phụ trách phối hợp điều trị, nhưng thuốc Tỉnh Tỉnh dùng hằng ngày đều là Phó Cẩm Hành lấy từ tay của Mộ Kính Nhất, bệnh viện không liên quan.

Ngộ nhỡ, là một cái bẫy thì sao? Đây mới là điều cô sợ nhất.

“Mạo hiểm thì nhất định phải mạo hiểm, nhưng em cũng đừng nghĩ dùng mình làm chuột bạch nữa, anh sẽ không đồng ý để em đi thử nghiệm thuốc mới.

Hơn nữa, nói không chừng cơ thể em đã bắt đầu kháng thuốc rồi, không có ý nghĩa thực nghiệm.”3Phó Cẩm Hành dừng bước lại, chân thành nói.

Cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không cho phép cô dùng cơ thể mình để mạo hiểm, cho dù vì con gái của bọn họ cũng không được! “Em biết rồi, em sẽ không làm như thế nữa.

Khi đó là cùng đường, không còn cách nào, hơn nữa anh cũng không ở bên cạnh em nên em mới phải dùng cách như thế.” Hà Tư Ca hít sâu một hơi, ngoan ngoãn gật đầu.

“Mạo hiểm thì nhất định phải mạo hiểm, nhưng em cũng đừng nghĩ dùng mình làm chuột bạch nữa, anh sẽ không đồng ý để em đi thử nghiệm thuốc mới.



Hơn nữa, nói không chừng cơ thể em đã bắt đầu kháng thuốc rồi, không có ý nghĩa thực nghiệm.” Phó Cẩm Hành dừng bước lại, chân9thành nói.



Cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không cho phép cô dùng cơ thể mình để mạo hiểm, cho dù vì con gái của bọn họ cũng không được! “Em biết rồi, em sẽ không làm như thế nữa.



Khi đó là cùng đường, không còn cách nào, hơn nữa anh cũng không ở bên cạnh em nên em mới phải dùng cách như thế.” Hà Tư Ca hít sâu một hơi, ngoan ngoãn gật đầu.



“Đi chơi với Tỉnh Tỉnh một lát đi, y tá nói con bé lại cao thêm một chút rồi, gần như mỗi ngày mỗi khác.



Trước kia lớn quá chậm, nhẹ hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, bây giờ gắng sức đuổi theo thôi.” Phó Cẩm Hành mỉm cười, kéo tay cô, đi đến phòng bệnh.



Vừa ra khỏi thang máy, ý cười3trên khuôn mặt Phó Cẩm Hành đã biến mất.



Hắn sắp xếp hai nhóm người ở đây, phụ trách an toàn của Tỉnh Tỉnh 24/24 giờ, không quấy rầy công việc hằng ngày của bệnh viện.



Tuy người bình thường có thể không nhận ra sự tồn tại của bọn họ, nhưng Phó Cẩm Hành lại rất rõ ràng, ở vị trí nào nên có người.



Mà hiện tại bọn họ lại không ở đây! Hắn lập tức bước nhanh hơn, đi thẳng vào phòng bệnh.



Hà Tư Ca dường như cũng ý thức được cái gì, chạy theo sau Phó Cẩm Hành, vẻ mặt lo lắng.



“Rầm!” Phó Cẩm Hành đá văng cửa phòng bệnh ra, thấy ngay Mộ Kính Nhất đang bế Tỉnh Tỉnh.



“Vòng qua nách, đừng bóp cánh tay con bé, dùng tay kia nâng cơ thể lên.” Đứng bên cạnh hắn còn có một người đàn ông trông giống trợ lý, anh ta đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại dạy Mộ Kính Nhất cách bể trẻ con.



“Mộ Kính Nhất, anh làm cái gì thế hả?” Phó Cẩm Hành hét lớn một tiếng.



Trợ lý bị dọa run cầm cập, vội vàng nhìn qua bên này, giải thích: “Anh Phó, cái đó...



anh nhất định đừng đừng hiểu lầm, chúng tôi tới thăm cô Phó!” Nói xong, anh ta vội vàng cầm sữa bột cao cấp, bỉm và đồ chơi đặt dưới đất lên, ôm ở trước ngực.



“Tôi có thể nuôi được con, không cần mấy người làm cáo đến chúc tết gà!” Hà Tư Ca lao nhanh tới trước mặt Mộ Kính Nhất, giành lại Tỉnh Tỉnh từ trong lòng hắn, lo lắng bể vào lòng, còn không quên quay người lại, kiểm tra con gái từ trên xuống dưới.



Có trời mới biết tên biến thái này sẽ làm ra chuyện không tốt gì với một bé gái! Xác định không sao rồi, Hà Tư Ca mới thầm thở phào nhẹ nhõm.



“Tôi chỉ bể con bé một chút thôi, hơn nữa, tôi còn chưa học được, mấy người đã xông vào rồi.”



Mộ Kính Nhất giơ hai tay lên, tỏ vẻ mình vô tội.



“Những người tôi sắp xếp ở bên ngoài đâu?” Phó Cẩm Hành lạnh lùng hỏi.



“Ồ, tôi thấy bọn họ quá vất vả, nên bảo bọn họ đi nghỉ ngơi một chút, còn mua đồ uống cho bọn họ.” Nói xong, Mộ Kính Nhất rút điện thoại ra, mở một bức ảnh, đưa cho Phó Cẩm Hành.



Phó Cẩm Hành vừa thấy, vẻ mặt càng trở nên khó coi.



Mấy người kia đã nằm nghiêng ngả dưới đất rồi, xem ra, có lẽ là hôn mê, bên cạnh bọn họ vẫn còn mấy chai nước suối chưa mở ra.



“Cậu không cần xem nữa, tôi không dẫn theo người qua đây, đều là bị một mình tôi quật ngã.



Phó Cẩm Hành, có phải cậu thì dùng tiền ở chỗ khác, cũng không muốn dùng tiền cho con gái mình không? Những người cậu tìm quá kém, nếu như tôi nhớ không lầm, cậu còn có thể đánh nhau với tôi nửa tiếng đẩy, bọn họ còn không bằng một nửa cậu, thay hết đi.” Mộ Kính Nhất phất tay, vẻ mặt thất vọng.



“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Bởi vì không lấy được Minh Thị, cho nên bắt đầu bắt chước Minh Đạt, còn ra tay với người vô tội à?” Phó Cẩm Hành lạnh lùng nhìn hắn, hơn nữa, hắn lại nhìn Hà Tư Ca đang bế Tỉnh Tỉnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô rời khỏi nơi này trước.



Cô hiểu ý Phó Cẩm Hành, chỉ thấy Hà Tư Ca bế đứa bé, hung dữ trừng Mộ Kính Nhất, sau đó đi ra ngoài.



Lúc rời đi, cô còn không quên thuận chân đạp mạnh hai cái vào những thứ Mộ Kính Nhất mang tới.



Đùa cái gì thế! Xác định họ đã rời đi rồi, Phó Cẩm Hành giơ tay chỉ trợ lý đứng bên cạnh.



“Anh cũng đi ra ngoài đi.” Mộ Kính Nhất gật đầu, trợ lý của hắn lập tức chuồn mất.



“Được rồi, bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi, có gì muốn nói, anh có thể nói thẳng” Phó Cẩm Hành đi đến trước cửa sổ, nheo mắt lại, nhìn ra ngoài.



Đối với những lời Mộ Kính Nhất nói, một chữ hắn cũng không tin.



Phó Cẩm Hành nhanh chóng quan sát sân thượng nhà đối diện, xác định không có tay súng bắn tỉa.



Còn bãi cỏ dưới tầng, liếc mắt là có thể nhìn thấy tấn công từ bên dưới dường như cũng không chiếm ưu thế Đang nghĩ ngợi, Mộ Kính Nhất cũng đi tới, giọng nói mang theo ý cười: “Tôi nói không dẫn theo người thì sẽ không dẫn theo người, bắt đầu từ lúc nào cậu lại trở nên nhát gan như vậy hả?” Đối mặt với sự cười nhạo của hắn, Phó Cẩm Hành cũng không tức giận, ngược lại thành thật trả lời: “Đương nhiên tôi sợ chết rồi, tôi sợ phải mất mạng.



Tôi có vợ, có con, tôi còn có bạn bè, tôi rất quyến luyến bọn họ.



Tôi không giống anh, người như anh, chẳng có cái gì cả.” “Những điều cậu nói, nếu tôi muốn, tôi cũng có thể có được.



Chẳng qua tôi không thèm mà thôi.” Khóe mắt Mộ Kính Nhất rõ ràng giật hai cái, cho dù hắn đã cố gắng kìm nén cơn giận, nhưng biểu cảm trên mặt lại bán đứng cảm xúc thật của hắn lúc này.



“Anh chắc chứ? Người phụ nữ anh có thể có được, chỉ là kiểu phụ nữ nham hiểm giỏi bày mưu tính kế như Phùng Thiên Nhu mà thôi.



Còn người nhà của anh, cũng chỉ là kiểu người đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Rand, còn cả người em trai không an phận với anh.



Bạn bè thì...” Phó Cẩm Hành híp mắt lại, khẽ cười: “Anh làm gì có bạn bè, anh chỉ có một đám thuộc hạ cầm tiền làm việc, ví dụ như Tiểu Hào.



Tiếc là, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể cắn anh một cái, giống như một con chó lạ.”



Theo lời Minh Duệ Viễn nói, cậu ta đã đích thân đến nhà giam thăm Tiểu Hào.



Chuyện Minh Đạt và Mộ Kính Nhất lén lút qua lại, là chính miệng Tiểu Hào nói ra.



Tiếc là khi ấy, cậu ta thật sự không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện đến thể, cho nên không có cơ hội giữ lại đầy đủ bằng chứng.



“Cậu biết hết rồi à?” Nghe thấy Phó Cẩm Hành nhắc tới Tiểu Hào, Mộ Kính Nhất lập tức cảnh giác.



Hắn đã sớm nói, phải nhanh chóng giải quyết cái tên đó.



Nhưng Minh Đạt lại tự phụ, cho là một con chó ngáp ngoài gần chết sẽ chẳng gây ra được sóng gió gì, nể tình hắn là một đứa con trai hiếu thảo, đặc biệt giữ lại cho hắn một mạng.



Bây giờ xem ra, vẫn xảy ra chuyện rồi! “Hình như tôi chưa nói gì cả? Là anh quá nhạy cảm thôi.” Phó Cẩm Hành cười nhạo, nói.



Chỉ cần nhìn phản ứng vừa rồi của hắn là biết Minh Duệ Viễn không gạt người.



“Cho dù cậu biết rồi vậy thì thế nào? Cậu không có bằng chứng.” Dễ thấy Mộ Kính Nhất đã dám chắc Phó Cẩm Hành biết hắn và Minh Đạt đã sớm liên lạc với nhau.



Nếu đã như vậy, hắn cũng không cần thiết phải che giấu nữa.



“Không sai, tôi đã sớm nhận Minh Đạt rồi.



Nếu không phải Minh Duệ Viễn nhiều chuyện, cứ muốn dẫn theo một người phụ nữ xa chạy cao bay thì Minh Thị đã sớm là của tôi! Còn một chuyện, có lẽ cậu không biết...” Mộ Kính Nhất đột nhiên cười gằn lên, bước từng bước về phía Phó Cẩm Hành.



“Bạn tốt của cậu, cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ đó, thật ra căn bản không mắc bệnh nan y gì.



Mọi thứ đều do chúng tôi sắp xếp kỹ lưỡng, để cô ta nghĩ là mình sắp chết, cho nên chủ động chết trên tay Minh Duệ Viễn! Chỉ là, tôi lại quá xem thường cô ta, không ngờ cô ta đã chết rồi còn có thể để lại nhiều bằng chứng đến vậy...” Mộ Kinh Nhất u ám nói, vẻ mặt độc ác.



“Các người...” Cho dù là Phó Cẩm Hành cũng không khỏi kinh ngạc, hóa ra Minh Duệ Tư căn bản không mắc bệnh nan y.



“Có cô ta ở đây, tôi không thể thuận lợi đoạt được Minh Thị.” Mộ Kính Nhất thu lại nụ cười, vẻ mặt thản nhiên nhìn Phó Cẩm Hành.



“Nếu như Minh Duệ Viễn rời đi, nếu như cô ta chết, vậy thì mọi thứ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.



Tiếc là, luôn có một số chuyện không thể đoán trước được, điểm này vẫn luôn khiến tôi không vui lắm.” Hắn ta lắc đầu, lộ vẻ mặt tiếc nuối.



“Anh làm nhiều như vậy, nhưng vẫn không đoạt được Minh Thị.” Phó Cẩm Hành im lặng một lát, đột nhiên cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom