• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-555

Chương 556: Để hoàn toàn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83379.png

Xem ảnh 2
83379_2.png
Cậu ta có chút lúng túng kéo khóe miệng lên, định giải thích: “Tôi không có ý đó...” Phó Cẩm Hành khoát tay, bày tỏ không sao, bảo cậu ta không cần giải thích nữa.



“Thuyền sẽ chạy vào tối nay, mặc dù tôi đã đồng ý giữ lại cho ông ta một mạng, nhưng không đồng ý để ông ta ra nước ngoài sống cuộc sống sung sướng.



Minh Duệ Viễn thấp giọng, gian xảo nói.



“Không phải là cậu muốn để ông ta làm Robinson Crusoe thời hiện đại chứ? Đi thuyền? Cậu định đưa ông ta đến đâu?” Nghe Minh Duệ Viễn nói thế, ngay cả Phó Cẩm Hành cũng lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.




Tên nhóc này đúng là điên rồi.

Bây giờ Minh Đạt rơi vào tay cậu ta,3nếu không xử lý tốt thì so với chết còn khó chịu hơn.

“Không phải mọi người nói với tôi lúc còn trẻ Minh Đạt làm công việc thu thập tình báo sao? Nếu đã như vậy, vậy thì năng lực sinh tồn của ông ta chắc chắn rất giỏi.

Đã như vậy thì nhất định không nên lãng phí năng lực ưu tú như thế.

Tôi tìm được một hòn đảo nhỏ, trên đảo có khoảng hai ba chục ngư dân sinh sống, để ông ta thử nghiệm một lần, nói không chừng dựa vào bản lĩnh của ông ta, còn có thể thành lập một nước nhỏ ấy chứ? Ha ha ha ha ha!” Minh Duệ Viên cười cuồng vọng.

“Đồ điên.” Tào Cảnh Đồng không hề keo kiệt lườm cậu ta một cái.

Cái ý tưởng2này chỉ sợ cũng chỉ có mình Minh Duệ Viễn mới có thể nghĩ ra được.

“Cám ơn đã khen.

Tôi nghe người ta nói, thiên tài và người điên chỉ cách nhau một chút thôi.

Nếu tôi đã thành người điên, vậy thì khoảng cách đến thiên tài cũng không xa nhỉ?” Minh Duệ Viễn lắc đầu, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, hoàn toàn không coi lời Tào Cảnh Đồng là nghĩa xấu.

“Đừng trách tôi lắm mồm, tốt nhất cậu vẫn nên cẩn thận một chút.

Con người Mộ Kính Nhất thấm sâu khó lường, cậu muốn giữ lại một mạng cho Minh Đạt, không có nghĩa là hắn cũng nghĩ như vậy.” Trước khi đi, Phó Cẩm Hành vẫn không nhịn được lại dặn dò Minh Duệ Viễn một lần.

“Bây giờ anh trở nên dài3dòng như vậy, Hà Tư Ca có biết không? Anh nói với chị ấy giúp tối, nếu như một ngày nào đó chị ấy không chịu được, có thể rời xa anh thì đến tìm tôi, tôi trẻ tuổi anh tuấn, con người cũng thú vị hài hước, thế nào cũng mạnh hơn người trung tuổi như anh!” Minh Duệ Viễn nhanh chóng nói một hơi, sau đó lách người chuồn đi, sợ không nhanh thì sẽ bị Phó Cẩm Hành đè xuống đất đánh cho một trận.

“Có lúc tôi thật sự rất khó tưởng tượng, một tên nhóc con như cậu ta lại có thể khiến Minh Đạt ngã hoàn toàn như vậy ư? Nhìn bóng lưng Minh Duệ Viễn, Tào Cảnh Đồng rất cảm thán lẩm bẩm.

“Là nghé con không sợ cọp thôi.

Con9người Mộ Kính Nhất thấm sâu khó lường, cậu muốn giữ lại một mạng cho Minh Đạt, không có nghĩa là hắn cũng nghĩ như vậy.” Trước khi đi, Phó Cẩm Hành vẫn không nhịn được lại dặn dò Minh Duệ Viễn một lần.



“Bây giờ anh trở nên dài dòng như vậy, Hà Tư Ca có biết không? Anh nói với chị ấy giúp tối, nếu như một ngày nào đó chị ấy không chịu được, có thể rời xa anh thì đến tìm tôi, tôi trẻ tuổi anh tuấn, con người cũng thú vị hài hước, thế nào cũng mạnh hơn người trung tuổi như anh!” Minh Duệ Viễn nhanh chóng nói một hơi, sau đó lách người chuồn đi, sợ không nhanh thì sẽ bị Phó Cẩm Hành đè xuống đất đánh cho3một trận.



“Có lúc tôi thật sự rất khó tưởng tượng, một tên nhóc con như cậu ta lại có thể khiến Minh Đạt ngã hoàn toàn như vậy ư? Nhìn bóng lưng Minh Duệ Viễn, Tào Cảnh Đồng rất cảm thán lẩm bẩm.



“Là nghé con không sợ cọp thôi.



Có điều...”.



Phó Cẩm Hành nặng nề hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ tôi thật sự già lắm sao? Cậu ta lại còn nói tôi là người trung tuổi!” Nghĩ tới mấy chữ này, hắn chỉ muốn đấm ngực dậm chân.



“Dĩ nhiên không phải, anh Phỏ là người đàn ông trưởng thành, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy phong độ không có cách nào bắt chước được, cậu ta là một thằng nhóc miệng còn hơi sữa, dĩ nhiên ghen tỵ với khí chất vững vàng của anh rồi!” Tào Cảnh Đồng không chút nghĩ ngợi trả lời.



Phó Cẩm Hành im lặng một lát mới chậm rãi mở miệng: “Cảnh Đồng, mặc dù cậu không làm trợ lý của tôi nữa, nhưng công lực a dua xu nịnh còn lợi hại hơn năm đó đấy.” Tào Cảnh Đồng: “..” Người ta nói lời thật lòng đó, có được không? Cậu ta không biết phải làm sao, chỉ đành chủ động chuyển đề tài: “Lưu Vũ Phàm vẫn không chịu nói gì sao? Không nhìn ra đấy, cái tên nhóc này lại cứng đầu như vậy, tôi vốn còn tưởng là chỉ cần bỏ đói cậu ta hai bữa thì thể nào cậu ta cũng sẽ khai hết!” “Cậu ta không nói đã chứng minh chuyện cậu ta một lòng muốn giấu giếm là chuyện rất lớn, cho nên, trong lòng cậu ta rất rõ ràng, một khi nói ra thì sẽ không đơn giản chỉ là bị bỏ đói.” Phó Cẩm Hành lạnh lùng nói.



“Trước đó tôi luôn không yên tâm về Minh Duệ Viễn, nếu chuyện này đã xong rồi, vậy chúng ta để mắt đến cậu thanh niên nhà có hầm mỏ này đi.” Hắn thật muốn xem xem cái miệng của Lưu Vũ Phàm có thể cứng đến bao nhiêu.



Dù sao cũng phải làm từng chuyện một, chia thành nặng nhẹ mà làm.



Sau khi phải người tìm được Lưu Vũ Phàm, Cẩm Hành trực tiếp bố trí cho cậu ta vào ở trong một phòng khách sạn, trông coi 24/24 giờ.



Đã hai ngày Lưu Vũ Phàm chưa ăn cơm, một ngày chỉ có một chai nước uống.



Trong phòng luôn bật điều hòa, cậu ta vừa đói vừa khát, cả người mơ màng đầu óc hỗn loạn, nhưng lại không chịu nói gì.



“Lưu Vũ Phàm, cậu nên rõ tôi tìm cậu đến là vì chuyện gì” Phó Cẩm Hành vừa gặp cậu ta đã nói thẳng.



“Tôi không biết!”.



Lưu Vũ Phàm ngồi tê liệt trên sô pha, cậu ta sắp chết đói rồi, cũng vô cùng khát nước, cả người hoàn toàn không có sức lực, trước mắt như nổ đom đóm.



Từ nhỏ cậu ta chính là tiểu bá vương, đâu chịu nổi cảnh giày vò này? “Tôi căn bản không biết anh!” Cho tới bây giờ, Lưu Vũ Phàm vẫn không biết rốt cuộc mình đã đắc tội với người nào.



Đến nỗi cậu ta thậm chí cho rằng có phải cậu ta đã vô tình ngủ với người phụ nữ của lão đại nào nên mới chịu cảnh thê thảm như vậy không.



“Cậu có biết tôi hay không không quan trọng, tiếp theo tôi sẽ hỏi cậu mấy vấn đề, tốt nhất cậu nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời.



Nếu như cậu không trả lời, hoặc là câu trả lời của cậu khiến tôi không hài lòng, vậy cậu sẽ không có cơ hội lần thứ hai nữa.



Nếu người của tôi có thể thuận lợi không gặp trở ngại gì mà đưa được cậu từ nước ngoài về, thì cậu nên biết, không phải tôi đang phô trương thanh thế.” Phó Cẩm Hành đứng ở trước mặt Lưu Vũ Phàm, chậm rãi mở miệng.



“Anh...



anh rốt cuộc là ai? Tôi không quen anh...” Lưu Vũ Phàm nuốt nước miếng, cậu ta cảm thấy người đàn ông trước mắt này nhìn có chút quen mắt, nhưng mình rất chắc chắn, tuyệt đối không có đụng chạm gì với người này.



“Nhạc Tuyết mang thai rồi, đứa trẻ là con của cậu đúng không? Nhớ lấy, nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời.” Phó Cẩm Hành có thể nhìn ra được bây giờ sức chịu đựng Lưu Vũ Phàm đã đến cực hạn rồi, hắn cũng không muốn gây ra án mạng.



Hơn nữa, vì chuyện của Nhạc Tuyết thì không đáng.



“Dĩ nhiên không phải rồi! Tôi...



tôi làm sao biết được cô ta mang thai!” Lưu Vũ Phàm nghe thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm.



Cậu ta còn tưởng là người đàn ông này tới tìm mình tính sổ.



Kết quả, lại có liên quan đến Nhạc Tuyết.



Lưu Vũ Phàm không nhịn được thầm mắng cô ta trong lòng.



Con ả thối tha này, để mình nhìn mấy năm không nói, thường ngày còn tiêu không ít tiền của mình, kết quả thì sao? Ngay cả tay cũng không chịu cho cầm! Vậy thì cũng thôi đi, ấy thế mà cô ta lại cứ muốn bám lấy cái tên họ Tào kia, đúng là không biết điều! Nghĩ như vậy, vẻ mặt Lưu Vũ Phàm theo bản năng lộ ra vẻ thù hận không gì che giấu được.



Phó Cẩm Hành không bỏ sót về mặt nào của cậu ta, vì vậy hắn càng chắc chắn tên nhóc này đang nói dối.



“Tôi nói rồi, nếu như câu trả lời của cậu khiến tôi không hài lòng, vậy thì cậu sẽ không có cơ hội nữa.



Đừng quên, cho dù cậu không nói thật thì cũng sẽ có người nói thật.



Hơn nữa, bọn họ sẽ còn tranh nói thật trước cậu, để cậu trở thành kẻ gánh tội.” Hắn tốt bụng nhắc nhở.



Quả nhiên, nghe thấy lời này, sắc mặt Lưu Vũ Phàm lập tức thay đổi.



Chẳng lẽ đã có người khai rồi ư? Không thể nào, không phải ban đầu đã nói rồi ư, mọi người có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao? Đám oắt con này! Cậu ta chỉ muốn mắng chửi người.



“Tôi hỏi lại cậu một câu, coi như cho cậu một cơ hội cuối cùng.



Nếu như cậu vẫn không biết điều giống như vừa rồi, qua loa lấy lệ với tôi, nói dối tôi, sau này cậu sẽ không thể đích thân tổ chức sinh nhật cho mẹ cậu nữa đâu, năm nào cũng sẽ biến thành giống như năm nay.” Phó Cẩm Hành đến gần Lưu Vũ Phàm, hắn cúi người, giơ một tay ra, không nhẹ không nặng vỗ vào má cậu ta, cười lạnh.



Lưu Vũ Phàm không cầm nổi lòng mà toàn thân run rẩy.



“Chuyện...



chuyện gì?” Cậu ta sắp khóc đến nơi rồi.



“Cố ý chuốc say Nhạc Tuyết, bỏ thứ bẩn thỉu vào trong rượu của cô ta, sau đó theo dõi cô ta suốt dọc đường, đây có phải là ý của cậu không?” Phó Cẩm Hành hỏi.



Thấy hắn đã biết hết rồi, Lưu Vũ Phàm cũng không dám nói linh tinh nữa, cậu ta liều mạng giải thích: “Không phải tôi, không phải tối! Là Vương Hạo Bác nghĩ giúp tôi, cậu ta nói thật sự không nhịn nổi nữa, tôi đối xử với Nhạc Tuyết tốt như vậy, thế nhưng người phụ nữ đó luôn đùa giỡn với tôi, không bằng nghĩ cách ngủ với cô ta rồi đá cô ta...



Ngày đó chúng tôi tụ tập với nhau, tất cả mọi người đều uống rất nhiều rượu, Vương Hạo Bác còn mua một loại thuốc ở trên mạng, nói chỉ cần bỏ vào trong rượu của Nhạc Tuyết, cô ta uống rồi sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi, bảo cô ta làm gì cũng được...” Phó Cẩm Hành không nói một lời, tiếp tục nghe.



“Sau đó, cô ta uống rượu, chẳng bao lâu đã bắt đầu ầm ĩ, còn cởi quần áo trên người.



Tôi chỉ đành đưa cô ta đi, kết quả không cẩn thận, cô ta lái xe chạy mất, tôi đi theo cô ta suốt dọc đường.



Cô ta đi tìm Tào Cảnh Đồng, còn quấn lấy anh ta không buông, tôi thật sự không nhịn nổi nữa, vốn dĩ tôi định đi rồi, nhưng thấy Tào Cảnh Đồng nhanh chóng bỏ đi, Nhạc Tuyết ở trong xe một mình cởi hết quần áo ra, lúc ấy tôi quá tức giận nên đã gọi điện thoại cho mấy người Vương Hạo Bác...” “Không phải là cậu thích cô ta sao? Lại có thể trơ mắt nhìn các anh em của cậu động vào người phụ nữ cậu thích?” Phó Cẩm Hành chất vấn.



.



“Đó là trước kia! Từ khi tôi biết cô ta một lòng muốn bám lấy tên họ Tào kia, tôi đã nhìn thấu người phụ nữ này rồi! Loại khốn nạn như cô ta nên bị đàn ông chơi đùa tới chết! Dù sao cô ta cũng không biết, còn vừa kêu vừa cười, nhìn rất vui vẻ.



Nếu cô ta muốn đàn ông như thế, tôi cũng không nên để người ngoài được lợi, còn không bằng để cho mấy anh em cùng đã ghiền một chút! Anh không biết bình thường người phụ nữ này giỏi giả vờ thế nào đâu, nhìn thì trong sáng thuần khiết, thật ra còn chẳng bằng gái ngành!” Nói đến chỗ kích động, cả người Lưu Vũ Phàm trở nên điên cuồng, sắc mặt cậu ta đỏ ửng không tự nhiên, ánh mắt cũng rã rời.



Phó Cẩm Hành nhìn thấy sự khác thường của cậu ta, vội vàng gọi bác sĩ qua kiểm tra.



“Bình thường cậu ta dùng hàng cấm đến nghiện rồi, bây giờ hai ngày không động đến, có lẽ là không chịu nổi, cho nên mới như vậy.” Bác sĩ kiểm tra một hồi, nói kết quả với Phó Cẩm Hành.



“Có điều không có chuyện gì lớn.” Chắc chắn Lưu Vũ Phàm không sao, lại nghĩ tới những lời cậu ta vừa nói, Phó Cẩm Hành gần như có thể khẳng định, Nhạc Tuyết căn bản không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì.



Cho nên, sau khi tỉnh lại, cô ta chỉ nghĩ là mình phát sinh chuyện đó với Tào Cảnh Đồng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom