• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-557

Chương 558: Chị em




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83381.png

Xem ảnh 2
83381_2.png
Hơn nữa đời này cô ta cũng không thể sinh con nữa, đây không phải được một mất mười hay sao? “Cô ta là người kiêu ngạo, chắc chắn là không chịu được sự thật mình bị nhiều người làm nhục như vậy.



Tuy tôi không thể hiểu được cách làm này, nhưng nếu tôi là Nhạc Tuyết, sợ là cũng không thể nghĩ thoáng được.” Đoàn Phù Quang im lặng đã lâu, lúc này cũng lên tiếng.



Cho dù thế nào, cuối cùng chuyện này cũng đã được giải quyết rồi.



Cũng trả lại sự trong sạch cho Tào Cảnh Đồng.




Bọn họ đã sớm biết được, trong tình yêu của người trưởng thành, không nên có nhiều mâu thuẫn và chống đối với thế giới như vậy.

Nếu như cả thế giới đều phản đối hai người ở bên nhau, vậy thì khả năng lớn nhất chính là hai người thật sự3không thích hợp ở bên nhau.

“Cho dù có bốn người phản đối, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm được bốn người ủng hộ, thậm chí còn nhiều hơn, không phải sao?” Tào Cảnh Đồng tiếp tục cổ vũ cô, cậu ta nắm chặt tay Đoàn Phù Quang, quyết định dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ.

“Vâng.” Cô gật đầu, lấy lại can đảm.

Lại qua hai ngày, Đoàn Phù Quang đến bệnh viện thăm Nhạc Tuyết.

Bởi vì mới làm phẫu thuật mất máu nhiều, cô ta cần ở trong bệnh viện từ từ điều dưỡng cơ thể một thời gian dài.

Vẻ mặt Nhạc Tuyết rất tệ, vốn dĩ da cô ta đã rất trắng, bây giờ cả khuôn mặt giống như trong suốt, có thể thấy rõ những mạch máu xanh nhạt dưới da.

“Chị đến thăm em, không có ý gì khác.

Dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng2nhau từ nhỏ, tuy không thân thiết nhưng cũng là chị em.” Đoàn Phù Quang đưa hoa tươi cho người chăm sóc ở bên cạnh, sau đó nói tiếp: “Em không cần vội đuổi người, chị chỉ ở đây mấy phút thôi, nói xong vài câu sẽ đi ngay.

Chị sẽ không làm mất nhiều thời gian của em đâu.

Có điều khi cha mẹ Đoàn Phù Quang biết hóa ra người đàn ông này là bạn trai của con gái mình, bọn họ vẫn phản đối gay gắt việc hai người ở bên nhau.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc sự thật bày ra trước mắt, Đoàn Phù Quang và Tào Cảnh Đồng vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ.

“Bây giờ không chỉ có ba mẹ em không đồng ý, mà ngay cả ba mẹ anh cũng không đồng ý.

Hai chúng ta ở bên nhau, ít nhất có tới3bốn người phản đối.” Đoàn Phù Quang cười khổ nói với Tào Cảnh Đồng.

Bọn họ đã không phải là những đứa trẻ không hiểu chuyện nữa rồi.

Vẻ mặt Nhạc Tuyết rất tệ, vốn dĩ da cô ta đã rất trắng, bây giờ cả khuôn mặt giống như trong suốt, có thể thấy rõ những mạch máu xanh nhạt dưới da.



“Chị đến thăm em, không có ý gì khác.



Dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tuy không thân thiết nhưng cũng là chị em.” Đoàn Phù Quang đưa hoa tươi cho người chăm sóc ở bên cạnh, sau đó nói tiếp: “Em không cần vội đuổi người, chị chỉ ở đây mấy phút thôi, nói xong vài câu sẽ đi ngay.



Chị sẽ không làm mất nhiều thời gian của em đâu.



Chị biết bây giờ em cần nghỉ ngơi.” Nghe thấy cô nói thế, Nhạc Tuyết mấp máy môi,9nhưng lại không phát ra tiếng động gì.



“Từ nhỏ em đã hiểu thẳng, tuy tuổi còn nhỏ nhưng mọi mặt đều tốt hơn chị, điểm này chị đã sớm thừa nhận.



Thật ra, em căn bản không cần đặc biệt so đo với chị, em chỉ cần cố gắng làm chính mình thì đã ưu tú hơn chị rất nhiều rồi.



Có thể chỉ là em cảm thấy không phục mà thôi, tại sao chị thua em mọi thứ mà lại có thể có được tất cả tình yêu của một người đàn ông, có phải như vậy không?” Đoàn Phù Quang nói một hơi.



Nhạc Tuyết tựa đầu lên thành giường, nhưng vẫn không nói chuyện, chỉ là hốc mắt hơi đỏ lên.



Cô ta không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai cái gì? Cô ta chỉ muốn có được sự yêu thương chiều chuộng của tất cả mọi người, thu hút sự3chú ý của người khác, khiến cho những người ở bên cạnh đều yêu thương mình, lẽ nào cô ta làm vậy cũng sai sao? Một người phụ nữ, tại sao không thể khao khát tình yêu của tất cả đàn ông? “Muốn có được tình yêu, trước hết em phải xác định mình có đáng được yêu thương không? Chị không có tư cách dạy em, em không muốn nghe thì chị cũng sẽ không nói.



Mọi thứ đến đây là kết thúc, chị hy vọng đây là lần gặp mặt riêng cuối cùng của chúng ta.



Còn nữa, chị muốn nói với em, chị sẽ mãi mãi không từ bỏ Tào Cảnh Đồng, chị yêu anh ấy.” Lúc nói ra câu này, Đoàn Phù Quang cảm thấy vô cùng thoải mái.



Từ trước đến nay, vì nhiều nguyên nhân, cô chưa từng công khai bày tỏ tình cảm của mình với Tào Cảnh Đồng trước mặt người khác, phần nhiều là cô sợ bị người nhà phản đối.



Thậm chí lúc cô đối mặt với sự khiêu khích của Nhạc Tuyết, Đoàn Phù Quang cũng không dám nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình.



Cho đến sau khi xảy ra chuyện, cô cũng đã tự suy nghĩ lại, nếu như mình có thể sớm dũng cảm đối mặt một chút, liệu có khiến Nhạc Tuyết dừng cương trước bờ vực hay không? Chỉ là tất cả mọi thứ đã không có cơ hội làm lại nữa rồi.



“Chị yêu anh ta? Ha, chị lại thích loại đàn ông như vậy à.



Không phải chị vẫn luôn khóc lóc nói sẽ gả cho người đàn ông giỏi nhất ở Trung Hải sao? Đừng nói Tào Cảnh Đồng là người đàn ông giỏi nhất, ngay cả lợi hại còn chưa được tính nữa là!” Cuối cùng Nhạc Tuyết cũng mở miệng nói chuyện.



Giọng cô ta khàn khàn, khác xa với ngày thường, nghe cảm thấy giống như một người phụ nữ đã có tuổi vậy? Đoàn Phù Quang không nhịn được ngẩn ra, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại.



Mấy ngày nay chắc chắn cô ta đã khóc nháo dữ dội mới khiến cổ họng ra nông nỗi này.



“Vậy thì đã sao? Những lời nói lúc nhỏ phân nửa đều là lời nói trong lúc tức giận.



Người đàn ông giỏi nhất cũng đã kết hôn, có vợ có con rồi.



Mà chị sẽ không đi cướp người đàn ông của người khác.



Đối với chị mà nói, chỉ cần anh ấy là người đàn ông giỏi nhất trong lòng chị, vậy là đủ rồi.



Nhạc Tuyết, em cũng sẽ tìm được người đàn ông thật sự yêu em, nhưng điều kiện tiên quyết là em đừng tự chà đạp mình nữa.



Chị đã nói xong rồi, em nghe hay không thì tùy.” Nói xong, Đoàn Phù Quang cũng không cảm thấy có gì phải sợ hãi nữa.



Cô thừa nhận, lúc còn trẻ mình thật sự đã làm những chuyện hồ đồ như Nhạc Tuyết.



May mắn chính là cô không gây ra sai lầm lớn, vẫn quay đầu lại được.



“Em nghỉ ngơi đi.”



Đoàn Phù Quang không nói gì nữa, xoay người rời đi.



“Tại sao?” Sau lưng lại truyền đến tiếng hét chói tai, Nhạc Tuyết chụp cốc nước bên cạnh lên ném vào lưng Đoàn Phù Quang.



“Choang!” Cũng may nhờ có người chăm sóc nhìn thấy, cô ấy kịp thời kéo Đoàn Phù Quang một cái, cho nên mới không bị đập trúng lưng.



“Tại sao? Chị chỉ là một con phượng hoàng hết thời còn ở đây giả vờ giả vịt cái gì? Việc làm ăn của nhà tôi càng ngày càng tốt, còn nhà chị thì sao? Nợ một món nợ kếch xù, lại còn phải dựa vào con gái để trả nợ, cả nhà họ Đoàn có ai mà không cười cả nhà chị sau lưng” Nhạc Tuyết nổi giận đùng đùng hét lên, gân xanh nổi đầy trên trán và cổ, nhìn vô cùng đáng sợ.



“Cô mau đi đi, cô ấy nổi điên sẽ đập phá đồ đạc.



Hôm qua đã đập vỡ hai bình hoa rồi, còn suýt nữa đập trúng đầu tôi.



Nếu như không phải nhà cô ta trả tôi nhiều tiền, tôi đã sớm không làm rồi! Cô đi mau đi, tôi đi gọi bác sĩ!” Người chăm sóc giục Đoàn Phù Quang, sau đó chạy đi tìm bác sĩ trực ban.



Hai ngày nay Nhạc Tuyết thường xuyên nổi giận vô cớ, cô ta vớ được thứ gì là đập phá thứ đó.



Thực sự không làm gì được nữa, bác sĩ chỉ có thể tiêm thuốc an thần cho cô ta, như vậy cô ta mới yên tĩnh lại.



Xảy ra chuyện này, mặt mũi cha mẹ Nhạc Tuyết cũng mất hết.



Bọn họ ngoại trừ sai giúp việc trong nhà đến bệnh viện nộp tiền ra thì chưa bao giờ lộ mặt, mà trốn ra nước ngoài, sợ bị phóng viên tìm đến nhà.



*



Đoàn Phù Quang nói với Hà Tư Ca những gì mình nhìn nghe được rồi cắn ống hút, mãi mà không nói gì.



“Cô ta đã ra nông nỗi này rồi mà không được cha mẹ chăm sóc, thật sự rất đáng thương.



Nhưng còn cách nào khác đây? Lúc cô ta hại người khác, cô ta căn bản không ngờ mình sẽ có ngày này đúng không? Tiểu Phù, cô đừng nghĩ đến chuyện này nữa, tôi gọi cô ra đây là muốn để cô vui vẻ.



Này, nhìn xem đây là cái gì?”



Hà Tư Ca lấy một phong thư ra khỏi túi xách, đặt trước mặt Đoàn Phù Quang.



Đoàn Phù Quang nhận lấy, mở ra với vẻ mặt nghi hoặc, nhìn thấy một bộ ảnh có chữ ký mới nhất của Tiêu Tụng, hoàn toàn không thấy có trên thị trường.



“Là lấy được từ công ty của cậu ta đấy, nói là những hình ảnh chuyên dùng cho quan hệ công chúng, fan hâm mộ không lấy được đâu.” Hà Tư Ca dương dương tự đắc nói.



Quả nhiên vừa nhìn thấy thần tượng, sắc mặt của Đoàn Phù Quang lập tức trở nên khá hơn nhiều.



“Thật sự cảm ơn cô!” Đoàn Phù Quang chân thành đặt bộ ảnh trước ngực, liên tục nói cảm ơn.



“Mới như vậy mà cô đã cảm ơn rồi? Vậy nếu như tôi dẫn cô đi gặp Tiểu Tụng, bắt tay chụp ảnh với cậu ta, không phải cô sẽ ngất đi chứ?” Hà Tư Ca liếc cô ấy hỏi.



“Hả! Cô nói thật chứ?” Đoàn Phù Quang hoàn toàn sửng sốt.



“Trước hết cô phải ăn hết phần này cho tôi, sau đó nghỉ ngơi một lúc tôi sẽ dẫn cô qua đó.



Hôm nay Tiêu Tụng sẽ quay video tuyên truyền cho “Thực toàn thập mỹ' mùa mùa hai.



Tôi định đi xem sao, vừa hay dẫn cô đi luôn!” Hà Tư Ca vừa nói, vừa đẩy hai cái đĩa đến trước mặt Đoàn Phù Quang.



Từ lúc xảy ra chuyện, Đoàn Phù Quang đã không ăn uống đàng hoàng, ngủ cũng chẳng ngon, nhìn gầy sọp không nói, ngay cả trạng thái tinh thần cũng không tốt.



Vì thế Hà Tư Ca nhất định phải ép cô ấy ăn hết bữa trưa hôm nay.



Dù có phải lợi dụng sắc đẹp hoàng kim của Tiêu Tụng đi nữa.



Vừa nghe thấy Hà Tư Ca nói như vậy, Đoàn Phù Quang hoàn toàn không nghĩ gì nữa, chỉ nhìn thấy cô ấy không do dự cầm dao nĩa lên, ra sức chiến đấu với miếng bò bít tết trước mặt.



“Phụ nữ đúng là hay thay đổi! Lúc nãy còn nói mình không đói, không ăn nổi!” Hà Tư Ca chặc lưỡi, lắc đầu.



Hai người ăn trưa xong, sau đó lái xe đến địa điểm quay phim.



Hôm nay chủ yếu là quay ngoại cảnh, so với sự đơn sơ của mùa đầu tiên, tổ chuyên mục mùa hai rõ ràng chịu chi hơn nhiều.



Vì quay đoạn video tuyên truyền mà bọn họ còn đặc biệt bố trí quay ngoại cảnh.



Tiêu Tụng đích thân phụ trách một phân đoạn trong đó, đủ để hút người xem.



Hà Tư Ca dẫn Đoàn Phù Quang đến thẳng phòng trang điểm của nghệ sĩ.



Mọi người đều biết cô là người bên đầu tư của chương trình, ngay cả Triệu Tuyết Lệ cũng làm thuê cho cô, cho nên dọc đường đi vô cùng thuận lợi, không bị ngăn cản.



“Cô Thẩm!” Vừa nhìn thấy Thẩm Lương Nguyệt, Hà Tư Ca đã vội vàng chủ động chào hỏi: “Lần trước thật ngại quá, cánh tay của cô không sao chứ?” Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đã sai người tặng hoa cho Thẩm Lương Nguyệt, đối phương cũng bày tỏ cảm ơn, chuyện này cũng đã qua rồi.



“À, tay tôi khỏi rồi, phiền cổ đã lo lắng.” Thẩm Lương Nguyệt vừa nhìn thấy Hà Tư Ca, trong lòng cô ta không tránh được lo lắng.



Dù sao cô ta cũng không chắc chắn được đối với chuyện xảy ra tối hôm đó, rốt cuộc Hà Tư Ca nhớ được bao nhiêu? Có điều nhìn dáng vẻ của cô thì chắc không nhớ được nhiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom