• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (5 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-559

Chương 560: Chết không toàn thây




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83383.png

Xem ảnh 2
83383_2.png
Nếu như cả ngày người phụ nữ của anh đều nghĩ đến người đàn ông khác, anh sẽ nôn chết.” Phó Cẩm Hành chậm rãi nói, lại cầm lấy quyển sách kia, lật sang trang trước.



“Ai cả ngày nghĩ đến cậu ta? Em đây không phải vì cảm thấy Trương Tử Hân rất kỳ lạ sao? Phó Cẩm Hành, nếu như anh cứ muốn nói như thế, có phải em cũng có thể cho rằng anh vẫn coi cô ta là bạn gái cũ, cho nên không muốn đối mặt không?” Hà Tư Ca rất giỏi trong việc suy một ra ba, khoanh tay, nghiêng đầu hỏi.



“Đúng là phục em.” Phó Cẩm Hành day ấn đường, đặt quyển sách kia xuống, ôm cô vào lòng, đè3cô xuống.



“Đừng lộn xộn” Hà Tư Ca đang giãy giụa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hơi thở gấp gáp của Phó Cẩm Hành truyền từ đỉnh đầu đến, cô quá hiểu tín hiệu này, mặt nhanh chóng đỏ lên, vội vàng nằm im.




Thật là, đã là vợ chồng già rồi còn không nhịn được như thế? Cô lẩm bẩm trong lòng.

“Nếu như em còn nhắc lại chuyện của Trương Tử Hân, anh sẽ tức giận đấy.” Nghe giọng Phó Cẩm Hành, không giống đang nói đùa.

“Vậy được, em không nhắc tới cô ta nữa, anh cũng không được lôi Tiêu Tụng ra nói nữa! Bây giờ em chỉ muốn biết, rốt cuộc Trương Tử Hân có cái thóp gì bị Tiểu Tụng nắm trong2tay, nếu không, một người điên cuồng như cô ta, sao lại sợ một hậu bối như thế? Cho dù chỉ nhìn tuổi tác, Trương Tử Hân cũng lớn hơn Tiểu Tụng mấy tuổi đúng không?”

Hà Tư Ca nhíu mày, càng nói càng cảm thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề.

“Cho nên, ý của em là, bảo anh đi điều tra thử?” Phó Cẩm Hành chống cằm lên đầu cô, cảm thấy có chút buồn cười.

Nói tóm lại, ai trong hai người bọn họ cũng không mong Minh Đạt có thể sống tiếp.” Phó Cẩm Hành kiên nhẫn nói mối quan hệ phức tạp ở trong chuyện này cho Hà Tư Ca nghe.

“Nếu nói như vậy, không phải hai người bọn họ sẽ3hợp tác với nhau sao? Một người mặc kệ, một người ra tay, có thể dễ dàng lấy được cái mạng chó của Minh Đạt!” Cô lập tức hiểu ra.

“Đúng vậy, cho nên anh mới nói, chưa chắc Minh Đạt có thể rút lui an toàn.

Ông ta tính toán cả đời, cuối cùng lại chết trong tay con trai ruột và con nuôi của mình, thật sự là châm biếm” Phó Cẩm Hành thở dài một hơi.

“Ông ta vẫn luôn coi anh là kẻ thù, chỉ muốn khiến anh chết không toàn thây.

“Nếu bên Minh Đạt đã ổn thỏa cả rồi, có phải chúng ta cũng có thể tạm thời thở phào một hơi không? Không phải là Minh Duệ Viễn đã phải người đưa9ông ta đi vào mấy đêm trước rồi à?” Hà Tư Ca trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, nhìn bề ngoài, Minh Đạt đúng là bị đưa đi rồi, nhưng anh nghi ngờ, Minh Duệ Viễn sẽ không để ông ta làm vua một cõi ở trên đảo nhỏ thật đâu.” Phó Cẩm Hành u ám nói.

“Anh có ý gì?” Hà Tư Ca lập tức cảnh giác.

Chẳng lẽ, Minh Duệ Viễn lại muốn giấu bọn họ làm gì à? “Minh Đạt trước kia vì bảo vệ Mộ Kính Nhất, cho nên ôm tất cả mọi chuyện vào người, nhưng anh cảm thấy, Mộ Kính Nhất là một người rất đa nghi, chưa chắc hắn đã muốn giữ lại nhân chứng sống là Minh Đạt.

Nếu3như Minh Duệ Viễn không để ý chút, Mộ Kính Nhất sẽ có cơ hội lợi dụng.

“Nếu nói như vậy, không phải hai người bọn họ sẽ hợp tác với nhau sao? Một người mặc kệ, một người ra tay, có thể dễ dàng lấy được cái mạng chó của Minh Đạt!” Cô lập tức hiểu ra.



“Đúng vậy, cho nên anh mới nói, chưa chắc Minh Đạt có thể rút lui an toàn.



Ông ta tính toán cả đời, cuối cùng lại chết trong tay con trai ruột và con nuôi của mình, thật sự là châm biếm” Phó Cẩm Hành thở dài một hơi.



“Ông ta vẫn luôn coi anh là kẻ thù, chỉ muốn khiến anh chết không toàn thây.



Ai ngờ cho dù đến phút cuối cùng, anh lại không phải là người muốn lấy mạng ông ta!” Hà Tư Ca cảm thấy bất bình trong lòng, cô cảm thấy, Minh Đạt chính là ví dụ điển hình của kiểu thông minh quá lại bị thông minh hại, có lẽ đến chết ông ta cũng không biết mình đã làm sai ở chỗ nào.



Sai ở chỗ chính là, nuôi hổ còn bảo hổ lột da.



Đã dung túng cho sự tồn tại của Minh Duệ Viễn, lại không biết phân biệt, thậm chí còn phơi bày tất cả nhược điểm trước mặt Mộ Kính Nhất.



“Hồ ly tinh già không còn, vẫn còn tiểu hồ ly!” Hà Tư Ca nhắc nhở: “Bản lĩnh của Mộ Kính Nhất thật sự không tệ, may mà lần trước hắn không làm gì Tỉnh Tỉnh, nếu không có lẽ đã để hắn đạt được mục đích rồi!”



Dừng một chút, cô nói ra suy nghĩ trong lòng: “Em vẫn luôn muốn bàn bạc với anh, có thể để Tỉnh Tỉnh về nhà trước không? Dù sao bệnh viện cũng là chỗ công cộng, cho dù chúng ta phải thêm người tới bảo vệ, nhưng bên cạnh luôn có y tá điều dưỡng và các bệnh nhân khác qua lại, chiếm dụng quá nhiều tài nguyên công cộng không hợp lý lắm.



Nhưng nếu như là ở nhà mình, chúng ta sắp xếp như thế nào cũng không vấn đề gì, không ai có thể nói gì, anh thấy thế nào?”.



Mấy lần gần đây cô đến bệnh viện, đã nghe thấy không ít người nhà bệnh nhân tụ tập với nhau phàn nàn, nói cái gì mà có tiền quả nhiên ghê gớm, có thể chiếm hết cả một tầng, làm hại rất nhiều trẻ em không được sắp xếp giường.



Cho nên, Hà Tư Ca mới muốn tìm Phó Cẩm Hành bàn bạc một chút.



“Vậy được rồi, anh sẽ sai người đi sắp xếp.”.



Hắn nghe cô nói xong, cũng cảm thấy bây giờ mình làm vậy cũng không ổn thỏa.



Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, nếu như đổi lại là mình, chắc chắn cũng sẽ oán trách.



“Trước đó tình hình của Tỉnh Tỉnh nguy cấp, không làm cách nào được, nếu bây giờ con đã tốt hơn nhiều rồi, vậy về nhà ở một khoảng thời gian trước, từ từ quan sát.” Phó Cẩm Hành gật đầu.



Tỉnh Tỉnh nhanh chóng được đón về nhà.



Người vui nhất trong nhà phải kể đến Tân Tân.



Trước đó, chỉ có cuối tuần cậu bé mới có thể đến bệnh viện thăm em gái, bây giờ ngày nào tan học về nhà cũng có thể chơi với em gái nửa tiếng, sau đó mới đi làm bài tập về nhà, với cậu bé mà nói, đương nhiên đây là chuyện vô cùng vui vẻ.



“Mẹ, mẹ yên tâm đi, sau này con nhất định sẽ bảo vệ em gái, không cho những bạn nam xấu kia bắt nạt em.



Tương lai, nếu ai muốn lấy em gái con làm vợ, con sẽ đánh cho tên đó một trận trước rồi mới nói!” Tân Tân nắm lấy đôi tay nhỏ của Tỉnh Tỉnh, nghiêm túc nói.



Hà Tư Ca: “...”



Nếu như thật sự như thế, chỉ sợ em gái cậu nhóc rất khó mà gả đi được đấy.



Có một người anh vợ bạo lực như thế, ai dám đến nhà cầu hôn? Chỉ là, khóe môi cô giật giật, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự dịu dàng: “Được.” Hà Tư Ca đang ở trên tầng chơi đùa với hai đứa trẻ, chỉ một lát sau, chị Bình đi lên, có chút lo lắng hỏi: “Có một cô họ Phùng đến thăm, bên quản lý nhà ở đến xin ý kiến, liệu có nên để cho cô ta vào không?”



Cổ Phùng:



Hà Tư Ca lập tức phản ứng lại: “Là Phùng Thiên Nhu à? Cô ta tới làm gì?” Chị Bình lắc đầu.



“Tôi nghe ý bên quản lý nhà ở nói là, thái độ của cô Phùng này rất kiên quyết, nhất định phải gặp được cô.



Chỉ là, bọn họ cũng không dám tự ý quyết định, tùy tiện để người tiến vào, cho nên chỉ đành gọi điện thoại đến hỏi.” Chị ấy nói.



Kể từ khi Mạnh Gia Nhàn xông vào đây, Phó Cẩm Hành đã trực tiếp sa thải toàn bộ quản lý nhà ở nơi này, hiện tại công ty quản lý nhà ở thuộc sở hữu của Phó Thị, làm việc rất quy củ, nhanh chóng nhận được sự nhất trí khen ngợi của các chủ sở hữu của biệt thự khu này.



Dù sao, người có thể ở những nơi như vậy đều không phải người tầm thường, càng không hy vọng mình bị người khác tự tiện quấy rầy.



“Cho cô ta vào đi.



Có điều, phải đảm bảo không có vật gì nguy hiểm trên người cô ta mới được.” Hà Tư Ca nghĩ một chút rồi nói.



Cô không muốn Phùng Thiên Nhu đem theo vũ khí gậy gộc gì xông vào, hai đứa bé đều ở nhà, quá nguy hiểm.



Ngoài ra, Hà Tư Ca còn gọi một nhóm vệ sĩ đi vào, bốn người đứng ở tầng một chờ đợi.



Nhận được thẻ thông hành điện tử ở cổng, Phùng Thiên Nhu lái xe thẳng đến cửa biệt thự.



Vừa mới xuống xe, cô ta đã thấy cảnh tượng phô trương này.



Phùng Thiên Nhu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười.



“Hóa ra, tôi khiến chị sợ hãi như thế?” Cô ta nhìn thấy Hà Tư Ca, nở nụ cười châm biếm, còn quay đầu lại chỉ mấy người kia.



“Rất lợi hại, còn là vệ sĩ chuyên nghiệp nữa.” Phùng Thiên Nhu vừa nói, vừa búng ngón tay, sau đó đi dạo trong phòng khách, không ngừng quan sát xung quanh.



Dáng vẻ không mời mà tôi lại còn không coi mình là khách, đúng là khiến người khác vô cùng chán ghét.



Thế nên chị Bình căn bản không mời Phùng Thiên Nhu uống trà, ngược lại đứng ở bên cạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm cô ta, giống như sợ cô ta sẽ làm ra hành động gì quá đáng.



“Đương nhiên, ai mà chẳng sợ một con chó điên có thể cắn người bất cứ lúc nào chứ? Bị chó cắn thì chỉ có thể đi tiêm phòng, chẳng lẽ còn cắn lại nó?” Hà Tư Ca đứng ở trên cầu thang, quan sát cô ta từ trên cao.



Cảnh này, đối với Phùng Thiên Nhu mà nói, vô cùng quen thuộc! Nhớ năm đó, lúc cô ta theo Đỗ Uyển Thu lần đầu tiên bước vào nhà họ Hà, cả người đều ngây ngẩn.



Lúc cô ta trợn to hai mắt nhìn khắp nơi, có một cô bé khác đứng ở trên cầu thang, nhìn xuống phía dưới.



“Cô là ai?” Lúc ấy Hà Tư Ca hỏi, làm cho Phùng Thiên Nhu giật mình.



Hà Tư Ca mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, trông giống như một nàng công chúa thật sự, mái tóc dài búi trên đỉnh đầu, còn cài một chiếc kẹp tóc hình vương miện.



Phùng Thiên Nhu cúi đầu, nhìn cái áo len trên người mình, có bao nhiêu lông xù trên đó, cô ta theo bản năng giật chúng xuống, nhưng vẫn còn rất nhiều.



Vào lúc đó, có lẽ sự ghen ghét, cùng với thù hận trong lòng cô ta đã nhen nhóm rồi.



“Hà Tư Ca, chị dựa vào gì lúc nào cũng tỏ ra kẻ cả, ngồi trên cao như vậy? Chị vẫn cho rằng mình là đại tiểu thư của nhà họ Hà? Là bà chủ của Phó Thị à?” Phùng Thiên Nhu ngẩng đầu lên, nắm chặt hai tay, hung tợn hỏi.



“Liên quan gì đến cô? Cô đã đợi nửa ngày ở cổng cả ngày, phơi nắng đến nỗi lớp trang điểm trên mặt cũng sắp trôi mất rồi, hóa ra là vì muốn nói với tôi những điều vô nghĩa này à?” Hà Tư Ca khẽ cười một tiếng, không hề để ý.



“Tôi còn tưởng giúp việc nhà họ Phó đều biết phép tắc, ai ngờ khách đến lâu như vậy, ngay cả một ly trà cũng không mang lên?” Chỉ thấy Phùng Thiên Nhu quay đầu lại, nhìn chị Bình chất vấn.



Chị Bình làm như không nghe thấy, cầm một cái khăn lau trong tay, lau bàn, căn bản không để ý tới.



“Cô là khách gì chứ, vẫy đuối bên cạnh Mộ Kính Nhất mấy ngày mà đã quên mất mình là hạng gì rồi à?” Hà Tư Ca bước từng bước xuống, đi thẳng tới trước mặt Phùng Thiên Nhu rồi mới dừng lại.



“Chị nói ai vẫy đuôi? Chị mới là chó!” Phùng Thiên Nhu trợn mắt, tức giận gầm nhẹ.



“Có phải cô cho rằng Phùng Thư Dương đã chết rồi không?” Hà Tư Ca cong khóe miệng lên, nở ra nụ cười quỷ dị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom