Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148 - Chương 148: Cách gây thiện cảm chính xác (6)
Một khi thiên hạ loạn, Mạnh thị cũng chỉ là một dòng họ có tiền mà thôi. Tuy trong tay có chút binh lính nhưng số lượng cũng có hạn, nhà bọn họ lại không có con cháu có thể cáng đáng được sự nghiệp, chút binh lực này có thể bảo vệ được bọn họ đã là không dễ dàng, còn muốn xử lý cô?
Đúng là mơ mộng!
Kỳ Quan Nhượng đã lấy lại được sự bình tĩnh: “Còn gì thì Lan Đình cứ nói ra đi, với cái tính cách to gan này của cậu chắc chắn không chỉ có vậy.”
Khương Bồng Cơ xấu hổ cười làm Kỳ Quan Nhượng sởn cả da gà, cô nói tiếp: “Đây là ý tưởng mà quản sự thu chi của ta nghĩ ra đấy.”
“Ý tưởng gì cơ?”
Khương Bồng Cơ kể lại một cách giản lược ý định của Từ Kha cho Kỳ Quan Nhượng.
“Đây quả thực là một ý tưởng táo bạo, tính khả thi cũng cao, nhưng điều làm người ta đau đầu là đợt lương thực đầu tiên lấy ở đâu ra?” Khương Bồng Cơ cười cười, “Đang lúc rầu thúi ruột thì Mạnh Lượng xuất hiện, không lợi dụng hắn ta chẳng phải là phí phạm?”
Đến đoạn này thì Từ Kha bị Khương Bồng Cơ làm khó không biết tiếp theo cô định làm gì, nhưng Kỳ Quan Nhượng lại có thể nhìn ra một cách rõ ràng.
Nhưng chính vì thế mà anh ta cũng đơ toàn tập trước cái sự vô sỉ của Khương Bồng Cơ.
“Lan Đình định nói với ta rằng, cậu muốn dùng Mạnh Lượng để đổi lấy lương thực từ trong tay nhà họ Mạnh, sau đó lại để Mạnh Đô úy giết Mạnh Lượng để giải hận, cuối cùng công bố với bên ngoài là Mạnh Đô úy đã đền tội trong tay cậu. Nhưng thực chất, cậu đem tính mạng của Mạnh Lượng để chiêu mộ Mạnh Đô úy, tiện đó để ông ta gánh luôn lửa giận của nhà họ Mạnh?”
“À, Văn Chứng còn nói sót một điểm. Nếu như Mạnh Đô úy “chết” trong tay ta, ta còn phải đòi nhà họ Mạnh một khoản bồi dưỡng nữa mới phải.”
Kỳ Quan Nhượng: “…”
Kỳ Quan Nhượng lấy làm nghi ngờ, liền hỏi một vấn đề quan trọng: “Nhưng tại sao cậu lại nói chuyện quan trọng như thế này với ta?”
Khương Bồng Cơ nói: “Thầy kén Văn Chứng làm rể, mà Văn Chứng lại chẳng có đồng nào, đào đâu ra tiền mua sính lễn?”
Kỳ Quan Nhượng nghe thế liền im lặng.
Một lúc sau, anh ta mới hỏi lại: “Lan Đình định dùng cách này để thu mua lòng người?”
Khương Bồng Cơ giơ tay vỗ vai Kỳ Quan Nhượng, nhưng mà lùn quá nên chỉ vỗ được vào cánh tay người ta.
“Đắt rẻ không quan trọng, cái chính là ở tấm lòng.”
Cái tấm lòng muốn lấy mạng người khác ấy hả?
Kỳ Quan Nhượng khóc không được mà cười cũng không xong và cũng rất ngạc nhiên vì bản thân không có cảm giác bài xích gì với chuyện này.
Không thể không nói, tính cách của Liễu Hi này quả thật rất hợp khẩu vị của anh ta!
***
Từ Kha biết tin Khương Bồng Cơ đến liền vội vàng chạy đến.
“Kha xin chào lang quân.” Từ Kha chắp tay hành lễ, nhưng ánh mắt thì lại ngầm liếc sang đánh giá Kỳ Quan Nhượng, trong mắt hiện lên nét kỳ lạ.
Kỳ Quan Nhượng nhìn thấy gương mặt được băng kín che đi dấu vết xăm trên mặt của Từ Kha thì cau mày không nói một chữ nào.
“Văn Chứng, đây chính là Từ Kha – Từ Hiếu Dư quản sự thu chi của ta, chuyện của bộ khúc ta tạm thời giao cho cậu ấy xử lý.”
Nghe thấy tên của Từ Kha, thái độ có vẻ hơi lơ đễnh của Kỳ Quan Nhượng liền biến mất. Nếu như anh ta không nghe nhầm thì kế hoạch mà Khương Bồng Cơ vừa nói là do người này nghĩ ra.
“Là một người gan dạ.” Kỳ Quan Nhượng máy móc nở một nụ cười, anh ta cảm thấy có hứng thú với Từ Kha.
Đó là một loại trực giác như khi ngửi thấy mùi của đồng loại, cho dù hai người bọn họ khác nhau nhưng rồi sẽ rất hợp nhau.
So với kiểu quang minh chính đại, thì cả anh ta lẫn Từ Kha đều thích chơi những trò âm mưu biến hóa khôn lường hơn, tính cách cũng có phần hơi tương đồng.
“Vị này là… em rể tương lai của ta…” Dưới cái nhìn âm u của Kỳ Quan Nhượng, Khương Bồng Cơ không sợ chết kéo thấp vai vế của anh ta xuống, “Cũng là một người rất thú vị.”
Từ Kha nhân lúc chắp tay thi lễ, thầm trợn mắt một cái.
Mỗi khi lang quân nhà cậu nói ai đó rất thú vị thì cậu liền biết đối phương cũng là kiểu người đen tối, tàn nhẫn.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn bè của lang quân chắc chắn không có ai là người tốt.
Khương Bồng Cơ cũng không né tránh Kỳ Quan Nhượng mà hỏi thẳng Từ Kha: “Đêm qua, những người đó có đến không?”
Từ Kha liếc Kỳ Quan Nhượng một cái, sau đó thành thật trả lời: “Canh ba hôm qua có đến đây một chuyến ạ.”
Nụ cười trên gương mặt Khương Bồng Cơ càng thêm rạng rỡ: “Có mang đồ đi không?”
Từ Kha gật đầu: “Có ạ, bọn họ mang đi hết cả.”
Kỳ Quan Nhượng im lặng lắng nghe, trong lòng có chút đồng tình với vị Đô úy thành thật, trung hậu kia.
“Ta đi thay đồ, Hiếu Dư tạm thời tiếp đãi Văn Chứng hộ ta.” Khương Bồng Cơ đứng dậy đi về phía gian nhà chính của nông trang thay một bộ đồ gọn gàng hơn. Bộ cô đang mặc trên người tuy có tầng tầng lớp lớp, nhưng mà cũng không thể thay đổi được sự thật là phía dưới vẫn bị gió lùa.
Không có Khương Bồng Cơ, Kỳ Quan Nhượng đường đường chính chính đánh giá Từ Kha. Từ Kha cũng không chịu yếu thế, ánh mắt hai người nhìn nhau tóe lửa.
Khương Bồng Cơ đi ra liền nhìn thấy cảnh này: “…”
Tuy là thời đại này nam - nam rất thịnh hành, nhưng nhìn hai người “đá lông nheo” với nhau thế này, cô vẫn rất giật mình đó nha.
“Khụ khụ khụ...”
Tiếng ho giả đến mức không thể giả hơn được nữa vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Kỳ Quan Nhượng lần đầu tiên nhìn thấy Khương Bồng Cơ mặc áo ngắn làm từ vải thô nâu sồng như thế này, anh ta không kìm được nhướng mày nói, “Sao cậu lại ăn mặc như vậ?” Nguồn : Vietwriter.vn
Quần áo làm từ vải thô tuy rằng rất tiện, nhưng không phù hợp với phong cách của thời đại này, với lại đây là thứ mà chỉ dân đen mới mặc.
“Quần áo làm ra không phải để cho người mặc à? Chỉ cần thấy thoải mái là được rồi.” Khương Bồng Cơ thản nhiên nói, “Dù sao Văn Chứng cũng không phải là người cổ hủ, chẳng lẽ cậu lại giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi chỉ vì ta mặc áo thô vải sồng?”
Kỳ Quan Nhượng lại bị cô làm cho nghẹn họng lần nữa.
Đúng là mơ mộng!
Kỳ Quan Nhượng đã lấy lại được sự bình tĩnh: “Còn gì thì Lan Đình cứ nói ra đi, với cái tính cách to gan này của cậu chắc chắn không chỉ có vậy.”
Khương Bồng Cơ xấu hổ cười làm Kỳ Quan Nhượng sởn cả da gà, cô nói tiếp: “Đây là ý tưởng mà quản sự thu chi của ta nghĩ ra đấy.”
“Ý tưởng gì cơ?”
Khương Bồng Cơ kể lại một cách giản lược ý định của Từ Kha cho Kỳ Quan Nhượng.
“Đây quả thực là một ý tưởng táo bạo, tính khả thi cũng cao, nhưng điều làm người ta đau đầu là đợt lương thực đầu tiên lấy ở đâu ra?” Khương Bồng Cơ cười cười, “Đang lúc rầu thúi ruột thì Mạnh Lượng xuất hiện, không lợi dụng hắn ta chẳng phải là phí phạm?”
Đến đoạn này thì Từ Kha bị Khương Bồng Cơ làm khó không biết tiếp theo cô định làm gì, nhưng Kỳ Quan Nhượng lại có thể nhìn ra một cách rõ ràng.
Nhưng chính vì thế mà anh ta cũng đơ toàn tập trước cái sự vô sỉ của Khương Bồng Cơ.
“Lan Đình định nói với ta rằng, cậu muốn dùng Mạnh Lượng để đổi lấy lương thực từ trong tay nhà họ Mạnh, sau đó lại để Mạnh Đô úy giết Mạnh Lượng để giải hận, cuối cùng công bố với bên ngoài là Mạnh Đô úy đã đền tội trong tay cậu. Nhưng thực chất, cậu đem tính mạng của Mạnh Lượng để chiêu mộ Mạnh Đô úy, tiện đó để ông ta gánh luôn lửa giận của nhà họ Mạnh?”
“À, Văn Chứng còn nói sót một điểm. Nếu như Mạnh Đô úy “chết” trong tay ta, ta còn phải đòi nhà họ Mạnh một khoản bồi dưỡng nữa mới phải.”
Kỳ Quan Nhượng: “…”
Kỳ Quan Nhượng lấy làm nghi ngờ, liền hỏi một vấn đề quan trọng: “Nhưng tại sao cậu lại nói chuyện quan trọng như thế này với ta?”
Khương Bồng Cơ nói: “Thầy kén Văn Chứng làm rể, mà Văn Chứng lại chẳng có đồng nào, đào đâu ra tiền mua sính lễn?”
Kỳ Quan Nhượng nghe thế liền im lặng.
Một lúc sau, anh ta mới hỏi lại: “Lan Đình định dùng cách này để thu mua lòng người?”
Khương Bồng Cơ giơ tay vỗ vai Kỳ Quan Nhượng, nhưng mà lùn quá nên chỉ vỗ được vào cánh tay người ta.
“Đắt rẻ không quan trọng, cái chính là ở tấm lòng.”
Cái tấm lòng muốn lấy mạng người khác ấy hả?
Kỳ Quan Nhượng khóc không được mà cười cũng không xong và cũng rất ngạc nhiên vì bản thân không có cảm giác bài xích gì với chuyện này.
Không thể không nói, tính cách của Liễu Hi này quả thật rất hợp khẩu vị của anh ta!
***
Từ Kha biết tin Khương Bồng Cơ đến liền vội vàng chạy đến.
“Kha xin chào lang quân.” Từ Kha chắp tay hành lễ, nhưng ánh mắt thì lại ngầm liếc sang đánh giá Kỳ Quan Nhượng, trong mắt hiện lên nét kỳ lạ.
Kỳ Quan Nhượng nhìn thấy gương mặt được băng kín che đi dấu vết xăm trên mặt của Từ Kha thì cau mày không nói một chữ nào.
“Văn Chứng, đây chính là Từ Kha – Từ Hiếu Dư quản sự thu chi của ta, chuyện của bộ khúc ta tạm thời giao cho cậu ấy xử lý.”
Nghe thấy tên của Từ Kha, thái độ có vẻ hơi lơ đễnh của Kỳ Quan Nhượng liền biến mất. Nếu như anh ta không nghe nhầm thì kế hoạch mà Khương Bồng Cơ vừa nói là do người này nghĩ ra.
“Là một người gan dạ.” Kỳ Quan Nhượng máy móc nở một nụ cười, anh ta cảm thấy có hứng thú với Từ Kha.
Đó là một loại trực giác như khi ngửi thấy mùi của đồng loại, cho dù hai người bọn họ khác nhau nhưng rồi sẽ rất hợp nhau.
So với kiểu quang minh chính đại, thì cả anh ta lẫn Từ Kha đều thích chơi những trò âm mưu biến hóa khôn lường hơn, tính cách cũng có phần hơi tương đồng.
“Vị này là… em rể tương lai của ta…” Dưới cái nhìn âm u của Kỳ Quan Nhượng, Khương Bồng Cơ không sợ chết kéo thấp vai vế của anh ta xuống, “Cũng là một người rất thú vị.”
Từ Kha nhân lúc chắp tay thi lễ, thầm trợn mắt một cái.
Mỗi khi lang quân nhà cậu nói ai đó rất thú vị thì cậu liền biết đối phương cũng là kiểu người đen tối, tàn nhẫn.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn bè của lang quân chắc chắn không có ai là người tốt.
Khương Bồng Cơ cũng không né tránh Kỳ Quan Nhượng mà hỏi thẳng Từ Kha: “Đêm qua, những người đó có đến không?”
Từ Kha liếc Kỳ Quan Nhượng một cái, sau đó thành thật trả lời: “Canh ba hôm qua có đến đây một chuyến ạ.”
Nụ cười trên gương mặt Khương Bồng Cơ càng thêm rạng rỡ: “Có mang đồ đi không?”
Từ Kha gật đầu: “Có ạ, bọn họ mang đi hết cả.”
Kỳ Quan Nhượng im lặng lắng nghe, trong lòng có chút đồng tình với vị Đô úy thành thật, trung hậu kia.
“Ta đi thay đồ, Hiếu Dư tạm thời tiếp đãi Văn Chứng hộ ta.” Khương Bồng Cơ đứng dậy đi về phía gian nhà chính của nông trang thay một bộ đồ gọn gàng hơn. Bộ cô đang mặc trên người tuy có tầng tầng lớp lớp, nhưng mà cũng không thể thay đổi được sự thật là phía dưới vẫn bị gió lùa.
Không có Khương Bồng Cơ, Kỳ Quan Nhượng đường đường chính chính đánh giá Từ Kha. Từ Kha cũng không chịu yếu thế, ánh mắt hai người nhìn nhau tóe lửa.
Khương Bồng Cơ đi ra liền nhìn thấy cảnh này: “…”
Tuy là thời đại này nam - nam rất thịnh hành, nhưng nhìn hai người “đá lông nheo” với nhau thế này, cô vẫn rất giật mình đó nha.
“Khụ khụ khụ...”
Tiếng ho giả đến mức không thể giả hơn được nữa vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Kỳ Quan Nhượng lần đầu tiên nhìn thấy Khương Bồng Cơ mặc áo ngắn làm từ vải thô nâu sồng như thế này, anh ta không kìm được nhướng mày nói, “Sao cậu lại ăn mặc như vậ?” Nguồn : Vietwriter.vn
Quần áo làm từ vải thô tuy rằng rất tiện, nhưng không phù hợp với phong cách của thời đại này, với lại đây là thứ mà chỉ dân đen mới mặc.
“Quần áo làm ra không phải để cho người mặc à? Chỉ cần thấy thoải mái là được rồi.” Khương Bồng Cơ thản nhiên nói, “Dù sao Văn Chứng cũng không phải là người cổ hủ, chẳng lẽ cậu lại giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi chỉ vì ta mặc áo thô vải sồng?”
Kỳ Quan Nhượng lại bị cô làm cho nghẹn họng lần nữa.
Bình luận facebook