Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1741 - Chương 1741
Chương 1741TRỪNG TRỊ NGƯỜI HẦU GIAN XẢO
Quản gia bị bắt quỳ một lúc lâu, mới đầu lão còn cầu xin tha thứ mấy câu nhưng Tôn Lan không hề để ý tới lão, lão cũng không thể tiếp tục diễn vở kịch này được nữa, trái lại dưới sức ép của Tôn Lan mà từ từ im lặng. Trong chốc lát, bên tai chỉ còn âm thanh va chạm của thẻ tre...
Tôn Lan đang kiểm tra sổ sách.
Hai, ba năm qua hai ông cháu họ đều không ở trong phủ, những nghi chép về các khoản chi tiêu trong phủ đều do quản gia làm.
Hai năm nay, lương bổng của ông nội phần lớn đều cho vào khố phòng, một số ít dùng làm chi phí sinh hoạt hàng ngày và trả lương cho hạ nhân, nhưng khi Tôn Lan phái người đi điều tra thì phát hiện khố phòng thiếu hụt không ít, đến cả lương bổng của hai ba năm nay cũng thiếu mất hai, ba phần. Bởi vì trong phủ chỉ có hai ông cháu nên người làm cũng không nhiều, mấy năm nay Tôn Lan làm hậu cần trong quân đội, chỉ cần nhìn qua là biết tổng thể các khoản chi tiêu rồi, làm sao có thể không biết?
Ha ha…
Có người tham ô, không chỉ tham ô mà còn dám động đến lương bổng của lão gia tử nhà mình.
Dám làm sổ sách giả qua mắt cậu?
Thật sự cho rằng hai ông cháu họ chưa bao giờ mở khố phòng ra kiểm tra nên có thể tùy ý tham ô à?
Nếu không trừng trị thứ người hầu gian xảo này cho thích đáng, một khi có người nào đó không giữ miệng truyền ra ngoài thì ông cháu họ sẽ trở thành trò cười cho người ngoài mất.
Biết bày mưu tính kế trên chiến trường thì có tác dụng quái gì đâu, quay về phủ đến cả mấy người hầu cũng có thể tùy tiện lừa gạt mình, còn đâu là thanh danh nữa?
Nghĩ đến đây, đáy mắt Tôn Lan hiện lên vài phần sát ý.
“Mấy năm nay đúng là ngươi đã hầu hạ hai ông cháu bọn ta rất khổ cực, nhưng gia gia ta cũng không hề bạc đãi ngươi, đúng chứ?”
Không những không bạc đãi mà còn đối xử rất tử tế.
Bởi vì đã từng trải qua đại nạn nên ông nội đối với người ngoài lòng dạ cứng rắn, nhưng đối đãi với những người phục vụ mình lại rất hiền hòa.
Chỉ tiếc rằng những người này lại được đằng chân lân đằng đầu, không biết thân biết phận, trái lại còn coi những gì của chủ nhà là của mình.
Trong lòng quản gia căng thẳng, biết là hỏng việc rồi, lão run rẩy nói: “Lão nô ngu dại mà đánh mất lương tâm.”
Chủ nhà đã tỏ thái độ như vậy rồi, nếu tiếp tục chống chế ngược lại không tốt, chẳng thà dựa vào chút tình cảm để cầu xin được xử khoan hồng.
Kỳ thực chuyện quản gia tham ô cũng thấy không ít, nhưng người tham lam như lão thì không nhiều.
Ban đầu lão cũng chỉ tham ô chút ít mà thôi, chút tiền đó ít đi thì cũng chẳng đáng bao nhiêu, tùy tiện làm sổ sách giả là có thể lừa gạt cho qua, chủ nhà lại không hề keo kiệt, Tôn Văn cũng chẳng có thời gian để đối chiếu cẩn thận mấy xâu tiền. Chỉ cần các khoản ghi trong sổ sách vẫn đúng chuẩn thì cơ bản sẽ không ai quan tâm chuyện này.
Sau đó, khi hai ông cháu Tôn Văn, Tôn Lan đều không ở trong phủ, đi một chuyến đến tận hai, ba năm.
Quyền lực trong tay quản gia lại lớn, việc tiếp cận tài sản trong phủ dễ như trở bàn tay, chuyện tham ô trở nên quá thuận lợi.
Hôm nay chém gió với người ta cần chút vốn liếng, lấy một ít vậy; ngày mai vợ muốn mua son phấn, vải vóc mới, lấy một ít vậy; ngày mốt mình muốn đi lầu xanh tìm tiểu tình nhân, lấy thêm chút; ngày kia có thân thích nghèo túng đến cửa xin tiền, lại lấy thêm một chút.
Nói tóm lại chính là mặc sức mua mua mua, chặt tay* rồi lại chặt tay!
* Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ vung tiền mua sắm quá nhiều nên hối hận muốn chặt bỏ cái tay đi.
Tiền bạc của Tôn phủ cứ thế rơi vào túi lão, muốn dùng muốn lấy bao nhiêu cũng không thành vấn đề, dần dà lão bắt đầu “thỏa sức tung hoành”.
Không chỉ thỏa sức tung hoành mà càng ngày lão càng tiêu nhiều tiền, mua nhà sang trọng, mua nha hoàn, bà tử về hầu hạ, sống cuộc sống giống như một lão gia nhà giàu.
Đến lúc lão tỉnh táo lại, nhìn các khoản mục trong sổ sách ngày càng xuất hiện nhiều lỗ hổng lớn thì lão biết lão xong đời rồi.
Một hai xâu tiền thì chủ nhà không so đo nhưng trong phủ thiếu mất mấy nghìn xâu thì sao?
Phải biết rằng mấy trọng thần như Kỳ Quan Nhượng, Phong Cẩn, căn cứ vào chức vị khác nhau mà tiền lương hằng năm cũng chỉ mới bảy nghìn đến chín nghìn xâu tiền mà thôi, mấy đại lão nghiên cứu khoa học như Trương Bình có tiền lương hàng năm cao nhất, lương bổng cộng thêm trợ cấp của Khương Bồng Cơ mới có khoảng mười nghìn xâu tiền, đương nhiên lương bổng của Tôn lão gia tử sẽ không vượt qua mức đó. Con số mà quản gia tham ô trong mấy năm nay đã trực tiếp “nuốt” mất một năm lương bổng của lão gia tử, miệng của lão còn không lớn hay sao?
Thời này lương bổng vẫn chưa phải hoàn toàn là tiền, một phần dùng vàng, bạc để thay thế, một phần khác dùng lương thực, thịt thà, vải vóc, thậm chí cả đồ cổ nữa.
Quản gia lấy đi tiền không có đánh dấu là bởi vì dễ lưu thông nhưng cũng dễ dàng bại lộ.
Lỗ hổng quá lớn nên quản gia không thể xử lý ổn thỏa được các khoản mục trong sổ sách, lúc này tin tức Tôn Lan trở về truyền tới tai làm lão sợ tới nhũn cả chân.
Tôn Lan không kiểm tra sổ sách thì không sao, nhưng một khi đã kiểm tra thì...
Cả nhà đều phải chết!
Vì vậy quản gia bèn nghĩ ra một biện pháp, lão định “đi đường vòng”.
Nếu như Tôn Lan “thu nạp” con gái út nhà mình, như vậy lão chính là một nửa cha vợ của Tôn Lan rồi, nếu như con gái không chịu thua kém mà chiếm được độc sủng của Tôn Lan, thậm chí con gái mang bầu con trai trưởng của Tôn Lan… Dựa vào máu mủ tình thâm, dù quản gia có tham ô nhiều tiền hơn nữa thì hai ông cháu Tôn Lan cũng sẽ nhẹ tay nhẹ chân với lão chứ?
Quản gia tính toán rất hay, nhưng Tôn Lan căn bản không phải loại háo sắc như trong tưởng tượng của lão.
Tôn Lan liếc mắt cũng biết số tiền mà quản gia tham ô đã đủ để lấy mạng của bọn họ rồi, tùy tiện ném thẻ tre xuống.
“Dùng trượng đánh chết hết đi!”
Sắc mặt quản gia thay đổi, mấy tòng phạm khác cũng giật mình, khóc lóc cầu xin tha thứ đủ kiểu.
Tôn Lan không kìm được cười nhạt, cậu hỏi ngược lại: “Các ngươi có biết bản thân là thân phận gì không?”
Mấy người quản gia không kìm được co rúm lại.
“Các ngươi không nhớ, vậy để ta nhắc cho các ngươi nhớ thân phận của các ngươi là gì, các ngươi là nô bộc được Tôn phủ mua về, là tiện tịch*, là tài sản của Tôn phủ.” Tôn Lan không giữ cho bọn họ chút mặt mũi nào mà vạch trần xuất thân của bọn họ, quản gia hổ thẹn và vô cùng nhục nhã.
* Chỉ giai cấp thấp kém nhất trong xã hội cổ đại.
Những ngày tháng hai ông cháu Tôn Văn và Tôn Lan không có ở đây, quản gia đã từ từ trải qua cuộc sống sung túc hơn người, chỗ ở còn lớn hơn Tôn phủ, tì nữ, nô bộc trong phủ của lão còn nhiều hơn gấp mấy lần của Tôn phủ. Dần dần quản gia đã quên mất gốc gác của mình không phải là lương tịch. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tôn Lan nói tiếp: “Dựa theo luật pháp hiện nay, người tham ô một xâu tiền bị xăm lên mặt thị chúng; người tham ô năm xâu tiền lưu đày nghìn dặm; tham ô mười xâu tiền bêu đầu thị chúng; tham ô hai mươi xâu tiền lột da bọc cỏ! Và những người tham ô đến ba mươi xâu, năm mươi xâu, một trăm xâu sẽ phải chịu hình phạt gì trong lòng các người đều hiểu rõ rồi. Chính các ngươi tự suy nghĩ xem, các ngươi làm nô bộc cho Tôn phủ, mỗi một người đã tham ô bao nhiêu tiền của chủ nhà? Các ngươi có đền mạng cả nhà cũng không đủ, con cháu, thê thất, phụ mẫu các ngươi, một người cũng đừng hòng trốn thoát, người nào tội nặng sẽ tru di tam tộc! Ai cho các ngươi cái gan làm ra loại chuyện này? Rốt cuộc các ngươi khinh thường ông cháu ta người ít lực mỏng, không quản được các ngươi hay là các ngươi cảm thấy bọn ta ngu xuẩn dễ bắt nạt?”
Khi Tôn Lan nói ra những lời tràn đầy sát ý này, quản gia giống như bị rút hết sức lực tê liệt ngồi bệt dưới đất, những người khác thì sợ đến nỗi quên cả khóc lóc cầu xin.
Bọn họ kiếm chác không ít từ chỗ quản gia, tiền tham ô cũng đến khoảng năm mươi, một trăm xâu rồi.
Làm sao mà biết chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
Bỗng nhiên quản gia lấy lại tinh thần, khóc cầu xin: “Thật sự là tiểu nhân ngu dại mới đánh mất lương tâm, khẩn cầu đại lang quân nể tình xưa nghĩa cũ bỏ qua cho tiểu nhân lần này đi. Sau này tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực dốc sức vì đại lang quân, sẽ không dám làm loại chuyện như vậy nữa...”
Ai cũng muốn sống, bị trượng đánh đến chết là cái kiểu chết gì, nghĩ một chút đã thấy sợ.
Tôn Lan lạnh lùng nhìn phản ứng của bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.
“Đợi đã... Cứ giữ lại trước đã.”
Trong lòng quản gia không kìm được mừng như điên, nhưng lão chẳng mừng được bao lâu, lời nói của Tôn Lan lại đá lão trở lại địa ngục.
“Giữ lại mấy cái mạng chó của các ngươi thêm một ngày, ngày mai ta đến quan phủ báo án rồi quay lại trừng trị các ngươi sau.”
Quản gia bị bắt quỳ một lúc lâu, mới đầu lão còn cầu xin tha thứ mấy câu nhưng Tôn Lan không hề để ý tới lão, lão cũng không thể tiếp tục diễn vở kịch này được nữa, trái lại dưới sức ép của Tôn Lan mà từ từ im lặng. Trong chốc lát, bên tai chỉ còn âm thanh va chạm của thẻ tre...
Tôn Lan đang kiểm tra sổ sách.
Hai, ba năm qua hai ông cháu họ đều không ở trong phủ, những nghi chép về các khoản chi tiêu trong phủ đều do quản gia làm.
Hai năm nay, lương bổng của ông nội phần lớn đều cho vào khố phòng, một số ít dùng làm chi phí sinh hoạt hàng ngày và trả lương cho hạ nhân, nhưng khi Tôn Lan phái người đi điều tra thì phát hiện khố phòng thiếu hụt không ít, đến cả lương bổng của hai ba năm nay cũng thiếu mất hai, ba phần. Bởi vì trong phủ chỉ có hai ông cháu nên người làm cũng không nhiều, mấy năm nay Tôn Lan làm hậu cần trong quân đội, chỉ cần nhìn qua là biết tổng thể các khoản chi tiêu rồi, làm sao có thể không biết?
Ha ha…
Có người tham ô, không chỉ tham ô mà còn dám động đến lương bổng của lão gia tử nhà mình.
Dám làm sổ sách giả qua mắt cậu?
Thật sự cho rằng hai ông cháu họ chưa bao giờ mở khố phòng ra kiểm tra nên có thể tùy ý tham ô à?
Nếu không trừng trị thứ người hầu gian xảo này cho thích đáng, một khi có người nào đó không giữ miệng truyền ra ngoài thì ông cháu họ sẽ trở thành trò cười cho người ngoài mất.
Biết bày mưu tính kế trên chiến trường thì có tác dụng quái gì đâu, quay về phủ đến cả mấy người hầu cũng có thể tùy tiện lừa gạt mình, còn đâu là thanh danh nữa?
Nghĩ đến đây, đáy mắt Tôn Lan hiện lên vài phần sát ý.
“Mấy năm nay đúng là ngươi đã hầu hạ hai ông cháu bọn ta rất khổ cực, nhưng gia gia ta cũng không hề bạc đãi ngươi, đúng chứ?”
Không những không bạc đãi mà còn đối xử rất tử tế.
Bởi vì đã từng trải qua đại nạn nên ông nội đối với người ngoài lòng dạ cứng rắn, nhưng đối đãi với những người phục vụ mình lại rất hiền hòa.
Chỉ tiếc rằng những người này lại được đằng chân lân đằng đầu, không biết thân biết phận, trái lại còn coi những gì của chủ nhà là của mình.
Trong lòng quản gia căng thẳng, biết là hỏng việc rồi, lão run rẩy nói: “Lão nô ngu dại mà đánh mất lương tâm.”
Chủ nhà đã tỏ thái độ như vậy rồi, nếu tiếp tục chống chế ngược lại không tốt, chẳng thà dựa vào chút tình cảm để cầu xin được xử khoan hồng.
Kỳ thực chuyện quản gia tham ô cũng thấy không ít, nhưng người tham lam như lão thì không nhiều.
Ban đầu lão cũng chỉ tham ô chút ít mà thôi, chút tiền đó ít đi thì cũng chẳng đáng bao nhiêu, tùy tiện làm sổ sách giả là có thể lừa gạt cho qua, chủ nhà lại không hề keo kiệt, Tôn Văn cũng chẳng có thời gian để đối chiếu cẩn thận mấy xâu tiền. Chỉ cần các khoản ghi trong sổ sách vẫn đúng chuẩn thì cơ bản sẽ không ai quan tâm chuyện này.
Sau đó, khi hai ông cháu Tôn Văn, Tôn Lan đều không ở trong phủ, đi một chuyến đến tận hai, ba năm.
Quyền lực trong tay quản gia lại lớn, việc tiếp cận tài sản trong phủ dễ như trở bàn tay, chuyện tham ô trở nên quá thuận lợi.
Hôm nay chém gió với người ta cần chút vốn liếng, lấy một ít vậy; ngày mai vợ muốn mua son phấn, vải vóc mới, lấy một ít vậy; ngày mốt mình muốn đi lầu xanh tìm tiểu tình nhân, lấy thêm chút; ngày kia có thân thích nghèo túng đến cửa xin tiền, lại lấy thêm một chút.
Nói tóm lại chính là mặc sức mua mua mua, chặt tay* rồi lại chặt tay!
* Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ vung tiền mua sắm quá nhiều nên hối hận muốn chặt bỏ cái tay đi.
Tiền bạc của Tôn phủ cứ thế rơi vào túi lão, muốn dùng muốn lấy bao nhiêu cũng không thành vấn đề, dần dà lão bắt đầu “thỏa sức tung hoành”.
Không chỉ thỏa sức tung hoành mà càng ngày lão càng tiêu nhiều tiền, mua nhà sang trọng, mua nha hoàn, bà tử về hầu hạ, sống cuộc sống giống như một lão gia nhà giàu.
Đến lúc lão tỉnh táo lại, nhìn các khoản mục trong sổ sách ngày càng xuất hiện nhiều lỗ hổng lớn thì lão biết lão xong đời rồi.
Một hai xâu tiền thì chủ nhà không so đo nhưng trong phủ thiếu mất mấy nghìn xâu thì sao?
Phải biết rằng mấy trọng thần như Kỳ Quan Nhượng, Phong Cẩn, căn cứ vào chức vị khác nhau mà tiền lương hằng năm cũng chỉ mới bảy nghìn đến chín nghìn xâu tiền mà thôi, mấy đại lão nghiên cứu khoa học như Trương Bình có tiền lương hàng năm cao nhất, lương bổng cộng thêm trợ cấp của Khương Bồng Cơ mới có khoảng mười nghìn xâu tiền, đương nhiên lương bổng của Tôn lão gia tử sẽ không vượt qua mức đó. Con số mà quản gia tham ô trong mấy năm nay đã trực tiếp “nuốt” mất một năm lương bổng của lão gia tử, miệng của lão còn không lớn hay sao?
Thời này lương bổng vẫn chưa phải hoàn toàn là tiền, một phần dùng vàng, bạc để thay thế, một phần khác dùng lương thực, thịt thà, vải vóc, thậm chí cả đồ cổ nữa.
Quản gia lấy đi tiền không có đánh dấu là bởi vì dễ lưu thông nhưng cũng dễ dàng bại lộ.
Lỗ hổng quá lớn nên quản gia không thể xử lý ổn thỏa được các khoản mục trong sổ sách, lúc này tin tức Tôn Lan trở về truyền tới tai làm lão sợ tới nhũn cả chân.
Tôn Lan không kiểm tra sổ sách thì không sao, nhưng một khi đã kiểm tra thì...
Cả nhà đều phải chết!
Vì vậy quản gia bèn nghĩ ra một biện pháp, lão định “đi đường vòng”.
Nếu như Tôn Lan “thu nạp” con gái út nhà mình, như vậy lão chính là một nửa cha vợ của Tôn Lan rồi, nếu như con gái không chịu thua kém mà chiếm được độc sủng của Tôn Lan, thậm chí con gái mang bầu con trai trưởng của Tôn Lan… Dựa vào máu mủ tình thâm, dù quản gia có tham ô nhiều tiền hơn nữa thì hai ông cháu Tôn Lan cũng sẽ nhẹ tay nhẹ chân với lão chứ?
Quản gia tính toán rất hay, nhưng Tôn Lan căn bản không phải loại háo sắc như trong tưởng tượng của lão.
Tôn Lan liếc mắt cũng biết số tiền mà quản gia tham ô đã đủ để lấy mạng của bọn họ rồi, tùy tiện ném thẻ tre xuống.
“Dùng trượng đánh chết hết đi!”
Sắc mặt quản gia thay đổi, mấy tòng phạm khác cũng giật mình, khóc lóc cầu xin tha thứ đủ kiểu.
Tôn Lan không kìm được cười nhạt, cậu hỏi ngược lại: “Các ngươi có biết bản thân là thân phận gì không?”
Mấy người quản gia không kìm được co rúm lại.
“Các ngươi không nhớ, vậy để ta nhắc cho các ngươi nhớ thân phận của các ngươi là gì, các ngươi là nô bộc được Tôn phủ mua về, là tiện tịch*, là tài sản của Tôn phủ.” Tôn Lan không giữ cho bọn họ chút mặt mũi nào mà vạch trần xuất thân của bọn họ, quản gia hổ thẹn và vô cùng nhục nhã.
* Chỉ giai cấp thấp kém nhất trong xã hội cổ đại.
Những ngày tháng hai ông cháu Tôn Văn và Tôn Lan không có ở đây, quản gia đã từ từ trải qua cuộc sống sung túc hơn người, chỗ ở còn lớn hơn Tôn phủ, tì nữ, nô bộc trong phủ của lão còn nhiều hơn gấp mấy lần của Tôn phủ. Dần dần quản gia đã quên mất gốc gác của mình không phải là lương tịch. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tôn Lan nói tiếp: “Dựa theo luật pháp hiện nay, người tham ô một xâu tiền bị xăm lên mặt thị chúng; người tham ô năm xâu tiền lưu đày nghìn dặm; tham ô mười xâu tiền bêu đầu thị chúng; tham ô hai mươi xâu tiền lột da bọc cỏ! Và những người tham ô đến ba mươi xâu, năm mươi xâu, một trăm xâu sẽ phải chịu hình phạt gì trong lòng các người đều hiểu rõ rồi. Chính các ngươi tự suy nghĩ xem, các ngươi làm nô bộc cho Tôn phủ, mỗi một người đã tham ô bao nhiêu tiền của chủ nhà? Các ngươi có đền mạng cả nhà cũng không đủ, con cháu, thê thất, phụ mẫu các ngươi, một người cũng đừng hòng trốn thoát, người nào tội nặng sẽ tru di tam tộc! Ai cho các ngươi cái gan làm ra loại chuyện này? Rốt cuộc các ngươi khinh thường ông cháu ta người ít lực mỏng, không quản được các ngươi hay là các ngươi cảm thấy bọn ta ngu xuẩn dễ bắt nạt?”
Khi Tôn Lan nói ra những lời tràn đầy sát ý này, quản gia giống như bị rút hết sức lực tê liệt ngồi bệt dưới đất, những người khác thì sợ đến nỗi quên cả khóc lóc cầu xin.
Bọn họ kiếm chác không ít từ chỗ quản gia, tiền tham ô cũng đến khoảng năm mươi, một trăm xâu rồi.
Làm sao mà biết chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
Bỗng nhiên quản gia lấy lại tinh thần, khóc cầu xin: “Thật sự là tiểu nhân ngu dại mới đánh mất lương tâm, khẩn cầu đại lang quân nể tình xưa nghĩa cũ bỏ qua cho tiểu nhân lần này đi. Sau này tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực dốc sức vì đại lang quân, sẽ không dám làm loại chuyện như vậy nữa...”
Ai cũng muốn sống, bị trượng đánh đến chết là cái kiểu chết gì, nghĩ một chút đã thấy sợ.
Tôn Lan lạnh lùng nhìn phản ứng của bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.
“Đợi đã... Cứ giữ lại trước đã.”
Trong lòng quản gia không kìm được mừng như điên, nhưng lão chẳng mừng được bao lâu, lời nói của Tôn Lan lại đá lão trở lại địa ngục.
“Giữ lại mấy cái mạng chó của các ngươi thêm một ngày, ngày mai ta đến quan phủ báo án rồi quay lại trừng trị các ngươi sau.”
Bình luận facebook