Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1748 - Chương 1748
Chương 1748CHỨNG RỐI LOẠN ÁM ẢNH CƯỠNG CHẾ GIAI ĐOẠN CUỐI
Có thế nào Phong Chân cũng không ngờ rằng đứa con trai cưng ngoan ngoãn nghe lời nhà mình, vào thời điểm quan trọng lại bất ngờ đào cho anh ta một cái hố to như vậy.
Bây giờ anh ta vẫn còn đang trên đường.
Từ Ninh Châu Nam Thịnh đến Hoàn Châu Đông Khánh, hai nơi này cách nhau khá xa, đoàn người Phong Chân đi đường suốt hơn một tháng, xương cốt khắp người cũng bị xóc nảy vỡ luôn rồi. Ngoại trừ đi đường mệt nhọc, nhiệt độ khí hậu ở hai miền Bắc Nam cũng khiến Phong Chân không làm quen kịp. Cái lạnh của Nam Thịnh là cái lạnh có độ ẩm cao, rét lạnh khiến cho xương cốt cũng phải run lên, cái lạnh khi Đông Khánh vào đông lại là gió tuyết ùn ùn kéo tới, ra khỏi cửa cũng phải trang bị dày dặn đầy đủ.
Khi bọn họ đến Hoàn Châu, chỉ cách trừ tịch không tới một tháng, phần lớn dân chúng đều đang vùi mình trong nhà cho qua mùa đông, trên đường rất hiếm thấy được bóng người.
Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, bên trong thùng xe lại vô cùng ấm áp.
Trong thùng xe, hai văn sĩ Phong Chân và Tiền Tố đều ăn mặc ấm áp, đầu đội mũ gấm, khoác áo lông chồn, trong lòng còn ôm một lò sưởi tay ấm áp dễ chịu.
Tiền Tố là người phương Nam lớn lên ở vùng sông nước ấm áp, có bao giờ đụng phải tuyết lớn như vậy giống phương Bắc đâu?
Ban đầu hắn còn hơi hưng phấn, qua hồi lâu, sự mới mẻ kia lui lại, đáy lòng chỉ còn sự lo lắng cho dân chúng.
“Tuyết đọng rất dày, không biết mùa đông này dân chúng phải trải qua như thế nào...”
Mặc dù nói tuyết rơi đúng mùa báo hiệu một năm bội thu, nhưng tuyết rơi quá lớn thì chính là nạn tuyết, chất lượng phòng ốc của dân chúng không tốt, mỗi khi vào đông không biết có bao nhiêu nhà cửa của dân chúng bị tuyết đọng lại đè sụp xuống. Không có nhà ở ngăn gió đỡ tuyết tránh lạnh, mùa đông lạnh như thế này thì phải sống thế nào đây...
Giữa mi Tiền Tố nhiễm vẻ buồn rầu, ngược lại tên Phong Chân này suốt đường đi vẫn luôn ôm tâm trạng vui vẻ, thậm chí còn có nhã hứng uống rượu, uống đến mức hai gò má ửng hồng.
Cuối cùng, anh ta thật sự không nhìn nổi nữa, lúc này mới giải thích vài câu, trấn an Tiền Tố.
“Huynh không phát hiện ra trên đường chúng ta tới đây, ven đường không thấy một thi thể dân chúng nào hay sao?”
Đừng nói là thi thể chết vì rét ở ngoài đường, ngay cả người sống bọn họ còn chưa thấy được bao nhiêu, tuyết đọng lại trên quan đạo ngược lại còn được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Phong Chân thổi phồng chủ công nhà mình một chút, anh ta cười nói: “Chủ công trị vì rộng rãi, đối xử với dân chúng vô cùng tốt, sao lại có thể khiến họ không sống tốt khi đông tới được chứ? Trận tuyết lớn năm nay không tính là quá lớn, dân chúng đã sớm có phương án đối phó rồi. Cho dù phòng ở của họ bị tuyết đọng đè sập thì quan phủ cũng sẽ sắp xếp chỗ tị nạn cho họ, chờ khi sửa sang xong phòng ốc mới quay về, không để họ không có nhà để về đâu.”
Người ngoài có nói ba hoa chích chòe thì cũng không bằng tận mắt nhìn thấy, Phong Chân cười nói: “Vào thành rồi huynh biết ngay thôi.”
Thật ra không cần vào thành, Tiền Tố cũng biết là mình lo lắng hơi dư thừa.
Sau khi tiến vào Hoàn Châu, Tiền Tố phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, xung quanh quan đạo luôn luôn có thôn xóm, nhà cửa trong những thôn xóm đó còn giống y hệt nhau, như là anh em sinh ra từ cùng một bào thai trong bụng mẹ vậy. Phải biết rằng thôn xóm cho dân ở, nhà cửa lúc nào cũng đủ loại, không chỉ có bề ngoài không đẹp mà chất lượng còn không vững chắc, vị trí cũng đặt loạn xạ hết. Những thôn xóm này lại không như vậy, chúng đều tăm tắp, nhìn vào liền thoải mái.
Không chỉ có vậy, hắn còn thường xuyên nhìn thấy có dân chúng trèo lên nóc nhà để dọn dẹp tuyết đọng.
Khoảng cách giữa bọn họ có hơi xa, hắn nhìn không rõ dáng vẻ của người dân, nhưng có thể thấy được đối phương mặc rất dày dặn, đủ để chống lạnh.
Phong Chân giải thích sự nghi hoặc của hắn: “Những thôn xóm ở xung quanh quan đạo đều là quan phủ thống nhất chiêu mộ lưu dân mới xây đó, những người dân ở đây phần lớn là lưu dân, còn có một phần là người dân ở những thôn xóm trong núi, được quan phủ giải quyết, di chuyển từ trên núi xuống đây. Xây dựng ở gần quan đạo thật ra cũng là để bọn họ vận chuyển lương thực thuận tiện, bốn phương quan đạo thông thoáng, dân chúng có thể vận chuyển nông sản mà bọn họ tích lũy được trong nhà đi chỗ khác buôn bán.”
Nơi này cách núi không xa, còn có đồng ruộng mới khai khẩn, dân chúng có thể ở đây sinh sống, tự cung tự cấp.
Đương nhiên, việc bảo dưỡng quan đạo cũng do những thôn xóm này thay phiên nhau phụ trách, ví dụ như mùa đông, tuyết đọng trên quan đạo, mỗi thôn xóm sẽ tự phụ trách dọn dẹp đoạn đường nào đó.
Một khi mùa đông tới, quan phủ sẽ giảm bớt một ít thuế ruộng nhất định hoặc đưa cho người dân ở những thôn xóm này hạt giống của các loại cây gieo trồng vào mùa xuân.
Tiền Tố nói: “Quê hương khó bỏ, bọn họ đồng ý rời khỏi nơi mà tổ tiên bao đời đã sinh sống hay sao?”
“Ban đầu quả thật là có một bộ phận người dân không đồng ý, thậm chí còn nghi ngờ chuyện này có âm mưu gì đó.” Phong Chân cười nói: “Đông Khánh đã trải qua mấy năm chiến loạn, dân chúng chịu khổ vô cùng. Quan phủ chuyển chỗ cho bọn họ, thay đổi nhà cửa, được cho ruộng tốt, hạt giống vụ xuân, nông cụ, trâu cày, làm gì có ai lại thật sự sống chết ở mãi chỗ cũ không chịu đi chứ? Cây chuyển thì chết, người đi thì sống, chỉ cần một người nào đó trong một thôn trở nên giàu có, những người khác có cố chấp hơn nữa cũng sẽ động lòng. Chủ công có lòng tốt, những người dân đó cũng không phải không biết điều...”
Ngoại trừ một vài tâm phúc ít ỏi, không có ai biết Khương Bồng Cơ âm thầm lên kế hoạch lớn thế nào.
Tiền Tố nghe xong, hắn chấp nhận lý do của Phong Chân, Khương Bồng Cơ quả thật là một minh chủ tốt bụng. Hao phí nhân lực vật lực tài lực lớn như vậy chỉ để giúp cho dân chúng có cuộc sống tốt hơn, được ở nhà tốt, thật sự là rất hiếm thấy. Không ít chư hầu chỉ biết tự phát triển lấy thân mình, ép càng nhiều tư bản từ phía dân chúng để đi tranh giành thiên hạ, hiếm thấy có một chư hầu tình nguyện hy sinh lợi ích của mình để đi tạo phúc cho dân chúng trăm họ như vậy.
Càng hiểu biết nhiều, Tiền Tố lại càng thấy xấu hổ thay cho bản thân mình trước đây.
Thật sự là vô cùng thành kiến!
Phong Chân nghe xong lời nói của Tiền Tố, anh ta chỉ cười không nói.
Khương Bồng Cơ tạo phúc cho dân chúng là sự thật, nhưng kế hoạch kiến thiết này cũng không phải chỉ vì dân chúng.
Bởi vì loạn thế mà không ít người dân sinh ra lại không thể đăng ký hộ tịch, thuộc dạng không có hộ khẩu, không có hộ khẩu thì tất nhiên không thể tiến hành điều tra dân cư được.
Không có công tác thống kê dân cư chính xác, thuế pháp sau này phải chấp hành như thế nào?
Di chuyển dân chúng tới những thôn xóm cố định, làm công tác thống kê dân cư, sắp xếp hộ tịch, không chỉ là để tạo phúc cho dân chúng, đồng thời cũng là để tiến hành quản lý thống nhất với dân chúng, bảo đảm trị an xã hội. Nhưng căn nhà này cũng không phải là cho không, bọn họ vẫn để cho dân chúng thuê với giá thấp, ủng hộ dân chúng tích cực tạo ra giá trị, sau đó mua lại quyền ở vĩnh viễn từ quan phủ... Những thứ đó đều là tiền lãi dân cư đang tồn tại tàng hình.
Ở Hoàn Châu, những thôn xóm như vậy ở khắp mọi nơi.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Tất cả những thôn xóm này đều được xây dựng quay xung quanh ruộng cày cùng con đường do quan phủ xây dựng, một thôn ít thì bốn, năm mươi hộ gia đình, nhiều thì lên đến cả trăm hộ.
Đương nhiên, việc xây dựng này cũng không phải một lần là xong luôn, cơ bản là cứ xây xong một thôn thì di chuyển một nhóm người.
Ban đầu dân chúng còn không tình nguyện lắm, sau đó lại đều vươn dài cổ, mong sao mong trăng, hy vọng rằng có thể đến lượt nhà mình.
Bánh xe tiếp tục lăn về phía trước, không bao lâu sau liền nhìn thấy tường huyện Tượng Dương cao lớn nguy nga.
Nói là huyện thì đã không còn phù hợp nữa, dân số thường trú ở đây thậm chí còn nhiều hơn so với châu phủ lớn nhất, trành trì không ngừng xây dựng thêm ra phía bên ngoài.
Đương nhiên, những thứ được xây dựng thêm đó cũng có kế hoạch hết rồi.
Vào trong thành, nhìn thấy nhà cửa giống nhau tăm tắp, Tiền Tố lại im lặng một lần nữa.
Nếu như hắn biết trên đời này có một bệnh là “rối loạn ám ảnh cưỡng chế”, chắc hẳn có thể hiểu được cảm nhận ở đáy lòng lúc này.
Cho dù là xây dựng thôn xóm hay xây dựng thành trì, người chỉ huy này có phải đã mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối rồi không?
Nhà cửa thì phải đều nhau như một, đồ trang trí trên mái hiên cũng giống nhau như đúc, khuôn mẫu kiến trúc không tìm được chỗ nào khác nhau, thậm chí ngay cả gạch lát dưới đất cũng phải dựa theo một quy luật nhất định... Bởi vì năm đó Khương Bồng Cơ đã quảng bá phương pháp chế tạo gạch xanh ở liên minh Hoàng Thủy, không ít chư hầu quay về cũng bắt đầu lăn lộn, nhưng bọn họ lại không làm ra ngô ra khoai, lát gạch cũng không hề đẹp đẽ chỉnh tề, còn Tượng Dương này lại khác!
Ở trong nơi chỉnh tề thế này lâu ngày, có khi ngay cả tính cách cũng bị cải tạo lúc nào không biết luôn.
Có thế nào Phong Chân cũng không ngờ rằng đứa con trai cưng ngoan ngoãn nghe lời nhà mình, vào thời điểm quan trọng lại bất ngờ đào cho anh ta một cái hố to như vậy.
Bây giờ anh ta vẫn còn đang trên đường.
Từ Ninh Châu Nam Thịnh đến Hoàn Châu Đông Khánh, hai nơi này cách nhau khá xa, đoàn người Phong Chân đi đường suốt hơn một tháng, xương cốt khắp người cũng bị xóc nảy vỡ luôn rồi. Ngoại trừ đi đường mệt nhọc, nhiệt độ khí hậu ở hai miền Bắc Nam cũng khiến Phong Chân không làm quen kịp. Cái lạnh của Nam Thịnh là cái lạnh có độ ẩm cao, rét lạnh khiến cho xương cốt cũng phải run lên, cái lạnh khi Đông Khánh vào đông lại là gió tuyết ùn ùn kéo tới, ra khỏi cửa cũng phải trang bị dày dặn đầy đủ.
Khi bọn họ đến Hoàn Châu, chỉ cách trừ tịch không tới một tháng, phần lớn dân chúng đều đang vùi mình trong nhà cho qua mùa đông, trên đường rất hiếm thấy được bóng người.
Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, bên trong thùng xe lại vô cùng ấm áp.
Trong thùng xe, hai văn sĩ Phong Chân và Tiền Tố đều ăn mặc ấm áp, đầu đội mũ gấm, khoác áo lông chồn, trong lòng còn ôm một lò sưởi tay ấm áp dễ chịu.
Tiền Tố là người phương Nam lớn lên ở vùng sông nước ấm áp, có bao giờ đụng phải tuyết lớn như vậy giống phương Bắc đâu?
Ban đầu hắn còn hơi hưng phấn, qua hồi lâu, sự mới mẻ kia lui lại, đáy lòng chỉ còn sự lo lắng cho dân chúng.
“Tuyết đọng rất dày, không biết mùa đông này dân chúng phải trải qua như thế nào...”
Mặc dù nói tuyết rơi đúng mùa báo hiệu một năm bội thu, nhưng tuyết rơi quá lớn thì chính là nạn tuyết, chất lượng phòng ốc của dân chúng không tốt, mỗi khi vào đông không biết có bao nhiêu nhà cửa của dân chúng bị tuyết đọng lại đè sụp xuống. Không có nhà ở ngăn gió đỡ tuyết tránh lạnh, mùa đông lạnh như thế này thì phải sống thế nào đây...
Giữa mi Tiền Tố nhiễm vẻ buồn rầu, ngược lại tên Phong Chân này suốt đường đi vẫn luôn ôm tâm trạng vui vẻ, thậm chí còn có nhã hứng uống rượu, uống đến mức hai gò má ửng hồng.
Cuối cùng, anh ta thật sự không nhìn nổi nữa, lúc này mới giải thích vài câu, trấn an Tiền Tố.
“Huynh không phát hiện ra trên đường chúng ta tới đây, ven đường không thấy một thi thể dân chúng nào hay sao?”
Đừng nói là thi thể chết vì rét ở ngoài đường, ngay cả người sống bọn họ còn chưa thấy được bao nhiêu, tuyết đọng lại trên quan đạo ngược lại còn được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Phong Chân thổi phồng chủ công nhà mình một chút, anh ta cười nói: “Chủ công trị vì rộng rãi, đối xử với dân chúng vô cùng tốt, sao lại có thể khiến họ không sống tốt khi đông tới được chứ? Trận tuyết lớn năm nay không tính là quá lớn, dân chúng đã sớm có phương án đối phó rồi. Cho dù phòng ở của họ bị tuyết đọng đè sập thì quan phủ cũng sẽ sắp xếp chỗ tị nạn cho họ, chờ khi sửa sang xong phòng ốc mới quay về, không để họ không có nhà để về đâu.”
Người ngoài có nói ba hoa chích chòe thì cũng không bằng tận mắt nhìn thấy, Phong Chân cười nói: “Vào thành rồi huynh biết ngay thôi.”
Thật ra không cần vào thành, Tiền Tố cũng biết là mình lo lắng hơi dư thừa.
Sau khi tiến vào Hoàn Châu, Tiền Tố phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, xung quanh quan đạo luôn luôn có thôn xóm, nhà cửa trong những thôn xóm đó còn giống y hệt nhau, như là anh em sinh ra từ cùng một bào thai trong bụng mẹ vậy. Phải biết rằng thôn xóm cho dân ở, nhà cửa lúc nào cũng đủ loại, không chỉ có bề ngoài không đẹp mà chất lượng còn không vững chắc, vị trí cũng đặt loạn xạ hết. Những thôn xóm này lại không như vậy, chúng đều tăm tắp, nhìn vào liền thoải mái.
Không chỉ có vậy, hắn còn thường xuyên nhìn thấy có dân chúng trèo lên nóc nhà để dọn dẹp tuyết đọng.
Khoảng cách giữa bọn họ có hơi xa, hắn nhìn không rõ dáng vẻ của người dân, nhưng có thể thấy được đối phương mặc rất dày dặn, đủ để chống lạnh.
Phong Chân giải thích sự nghi hoặc của hắn: “Những thôn xóm ở xung quanh quan đạo đều là quan phủ thống nhất chiêu mộ lưu dân mới xây đó, những người dân ở đây phần lớn là lưu dân, còn có một phần là người dân ở những thôn xóm trong núi, được quan phủ giải quyết, di chuyển từ trên núi xuống đây. Xây dựng ở gần quan đạo thật ra cũng là để bọn họ vận chuyển lương thực thuận tiện, bốn phương quan đạo thông thoáng, dân chúng có thể vận chuyển nông sản mà bọn họ tích lũy được trong nhà đi chỗ khác buôn bán.”
Nơi này cách núi không xa, còn có đồng ruộng mới khai khẩn, dân chúng có thể ở đây sinh sống, tự cung tự cấp.
Đương nhiên, việc bảo dưỡng quan đạo cũng do những thôn xóm này thay phiên nhau phụ trách, ví dụ như mùa đông, tuyết đọng trên quan đạo, mỗi thôn xóm sẽ tự phụ trách dọn dẹp đoạn đường nào đó.
Một khi mùa đông tới, quan phủ sẽ giảm bớt một ít thuế ruộng nhất định hoặc đưa cho người dân ở những thôn xóm này hạt giống của các loại cây gieo trồng vào mùa xuân.
Tiền Tố nói: “Quê hương khó bỏ, bọn họ đồng ý rời khỏi nơi mà tổ tiên bao đời đã sinh sống hay sao?”
“Ban đầu quả thật là có một bộ phận người dân không đồng ý, thậm chí còn nghi ngờ chuyện này có âm mưu gì đó.” Phong Chân cười nói: “Đông Khánh đã trải qua mấy năm chiến loạn, dân chúng chịu khổ vô cùng. Quan phủ chuyển chỗ cho bọn họ, thay đổi nhà cửa, được cho ruộng tốt, hạt giống vụ xuân, nông cụ, trâu cày, làm gì có ai lại thật sự sống chết ở mãi chỗ cũ không chịu đi chứ? Cây chuyển thì chết, người đi thì sống, chỉ cần một người nào đó trong một thôn trở nên giàu có, những người khác có cố chấp hơn nữa cũng sẽ động lòng. Chủ công có lòng tốt, những người dân đó cũng không phải không biết điều...”
Ngoại trừ một vài tâm phúc ít ỏi, không có ai biết Khương Bồng Cơ âm thầm lên kế hoạch lớn thế nào.
Tiền Tố nghe xong, hắn chấp nhận lý do của Phong Chân, Khương Bồng Cơ quả thật là một minh chủ tốt bụng. Hao phí nhân lực vật lực tài lực lớn như vậy chỉ để giúp cho dân chúng có cuộc sống tốt hơn, được ở nhà tốt, thật sự là rất hiếm thấy. Không ít chư hầu chỉ biết tự phát triển lấy thân mình, ép càng nhiều tư bản từ phía dân chúng để đi tranh giành thiên hạ, hiếm thấy có một chư hầu tình nguyện hy sinh lợi ích của mình để đi tạo phúc cho dân chúng trăm họ như vậy.
Càng hiểu biết nhiều, Tiền Tố lại càng thấy xấu hổ thay cho bản thân mình trước đây.
Thật sự là vô cùng thành kiến!
Phong Chân nghe xong lời nói của Tiền Tố, anh ta chỉ cười không nói.
Khương Bồng Cơ tạo phúc cho dân chúng là sự thật, nhưng kế hoạch kiến thiết này cũng không phải chỉ vì dân chúng.
Bởi vì loạn thế mà không ít người dân sinh ra lại không thể đăng ký hộ tịch, thuộc dạng không có hộ khẩu, không có hộ khẩu thì tất nhiên không thể tiến hành điều tra dân cư được.
Không có công tác thống kê dân cư chính xác, thuế pháp sau này phải chấp hành như thế nào?
Di chuyển dân chúng tới những thôn xóm cố định, làm công tác thống kê dân cư, sắp xếp hộ tịch, không chỉ là để tạo phúc cho dân chúng, đồng thời cũng là để tiến hành quản lý thống nhất với dân chúng, bảo đảm trị an xã hội. Nhưng căn nhà này cũng không phải là cho không, bọn họ vẫn để cho dân chúng thuê với giá thấp, ủng hộ dân chúng tích cực tạo ra giá trị, sau đó mua lại quyền ở vĩnh viễn từ quan phủ... Những thứ đó đều là tiền lãi dân cư đang tồn tại tàng hình.
Ở Hoàn Châu, những thôn xóm như vậy ở khắp mọi nơi.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Tất cả những thôn xóm này đều được xây dựng quay xung quanh ruộng cày cùng con đường do quan phủ xây dựng, một thôn ít thì bốn, năm mươi hộ gia đình, nhiều thì lên đến cả trăm hộ.
Đương nhiên, việc xây dựng này cũng không phải một lần là xong luôn, cơ bản là cứ xây xong một thôn thì di chuyển một nhóm người.
Ban đầu dân chúng còn không tình nguyện lắm, sau đó lại đều vươn dài cổ, mong sao mong trăng, hy vọng rằng có thể đến lượt nhà mình.
Bánh xe tiếp tục lăn về phía trước, không bao lâu sau liền nhìn thấy tường huyện Tượng Dương cao lớn nguy nga.
Nói là huyện thì đã không còn phù hợp nữa, dân số thường trú ở đây thậm chí còn nhiều hơn so với châu phủ lớn nhất, trành trì không ngừng xây dựng thêm ra phía bên ngoài.
Đương nhiên, những thứ được xây dựng thêm đó cũng có kế hoạch hết rồi.
Vào trong thành, nhìn thấy nhà cửa giống nhau tăm tắp, Tiền Tố lại im lặng một lần nữa.
Nếu như hắn biết trên đời này có một bệnh là “rối loạn ám ảnh cưỡng chế”, chắc hẳn có thể hiểu được cảm nhận ở đáy lòng lúc này.
Cho dù là xây dựng thôn xóm hay xây dựng thành trì, người chỉ huy này có phải đã mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối rồi không?
Nhà cửa thì phải đều nhau như một, đồ trang trí trên mái hiên cũng giống nhau như đúc, khuôn mẫu kiến trúc không tìm được chỗ nào khác nhau, thậm chí ngay cả gạch lát dưới đất cũng phải dựa theo một quy luật nhất định... Bởi vì năm đó Khương Bồng Cơ đã quảng bá phương pháp chế tạo gạch xanh ở liên minh Hoàng Thủy, không ít chư hầu quay về cũng bắt đầu lăn lộn, nhưng bọn họ lại không làm ra ngô ra khoai, lát gạch cũng không hề đẹp đẽ chỉnh tề, còn Tượng Dương này lại khác!
Ở trong nơi chỉnh tề thế này lâu ngày, có khi ngay cả tính cách cũng bị cải tạo lúc nào không biết luôn.
Bình luận facebook