Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1763 - Chương 1763
Chương 1763CHỦ CÔNG QUAY LẠI RỒI
Cô theo bản năng đưa tay lên xoa cái bụng bằng phẳng, hơi nước dâng lên trong hốc mắt, chẳng bao lâu sau, một giọt nước mắt liền lăn xuống má.
Cô không hề ôm hy vọng, không ngờ rằng ông trời lại cho cô niềm vui to lớn như vậy.
“Phu nhân! Phu nhân tuyệt vời của ta!”
Vốn dĩ Phong Chân định ôm Vạn Tú Nhi, nhưng vươn tay ra được một nửa lại khựng lại, anh ta nhẫn nhịn thu tay, sợ sẽ làm vỡ em bé mỏng manh này.
Phong Nghi nhận được tin tức bèn lập tức chạy về nhà, không thấy mẹ đâu, ngược lại cậu nhìn thấy cha đang ngồi trên hành lang.
“Đã kiêng hàn thực tán nhiều năm, bây giờ lại hơi thèm rồi, có điều thứ kia không thể đụng vào được, vi phụ liền lấy mấy vò rượu.” Phong Chân thấy con trai đi tới bèn chỉ vào đệm lót bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống uống với anh ta mấy ngụm: “Nhi tử à, Phong gia lại có hạt giống mới rồi.”
Phong Nghi cười nói: “Chúc mừng phụ thân.”
Phong Chân uống rượu xong, người đầy mùi rượu nên không dám vào nhà khiến Vạn Tú Nhi khó thở, anh ta chỉ có thể trông coi bên ngoài, đè nén nỗi lòng mừng như điên.
Khi anh ta nói chuyện, tay chân đều đang hơi hơi run lên, có thể thấy được trong lòng anh ta kích động đến mức nào.
Anh ta dùng hai tay xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo, khiến cho bản thân mình tỉnh táo lại, từ từ rơi từ đám mây vui mừng xuống nhân gian.
Nửa bình rượu trôi xuống bụng, khuôn mặt của Phong Chân cũng nhuốm men rượu.
“Vừa xác nhận được mẫu thân của con mang thai, lúc đó vi phụ mừng như điên, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.” Cách thức giáo dục của Phong Chân với đứa con trai của mình khá là hiện đại hóa, hoàn toàn khác với cách dạy dỗ thời phong kiến, bởi vậy quan hệ của anh ta với con trai rất thân thiết, không có lời nào là không thể nói: “Thân thể xương cốt này của vi phụ nhìn thì còn cường tráng, nhưng lúc còn trẻ cũng suy yếu lắm rồi, có một đệ đệ hay muội muội, sau này cho dù có mệnh hệ gì...”
Phong Nghi nói: “Phụ thân đang độ tuổi xuân, nói câu này còn sớm lắm.”
Phong Chân cười nói: “Không còn sớm đâu, con cũng sắp lập gia đình rồi, ta còn có thể cứng đầu không chịu nhận mình già hay sao?”
Hai cha con im lặng một lát, Phong Chân đột nhiên hỏi một chuyện đã từ rất lâu rồi.
“Con cũng biết hàn thực tán à?”
Phong Nghi gật đầu: “Biết ạ, phu tử ở thư viện có nói thứ đó rất có hại, mặc dù có thể trị được chứng hàn, nhưng nó có tai hại rất lớn, không nên dùng nhiều.”
Phong Chân nói: “Thứ đó từng phổ biến trong giới sĩ tộc một thời, vi phụ cũng trầm mê nó một khoảng thời gian, sau đó thì bị chủ công bắt phải cai. Cảm giác bỏ hẳn hàn thực tán rất khổ sở, quá trình ấy giống như vạn con sâu gặm cắn xương tủy, nếu không có nghị lực căn bản không thể kiên trì nổi, vi phụ cũng thế...”
Phong Nghi nói: “Phụ thân chống đỡ nó như thế nào vậy?”
Phong Chân nói: “Ở đó có công lao chủ công dùng đủ mọi cách, nhưng cũng có công lao của con.”
“Của nhi tử sao?”
Phong Chân nói: “Khi ta cai hàn thực tán rất đau khổ, mấy lần giãy giụa quằn quại giữa hư ảo và hiện thực, trong mơ hồ còn tưởng rằng mình vẫn đang dùng thứ đồ kia, bay bổng sung sướng, cho đến khi... Hình như là âm thanh của quản gia hô bên tai vi phụ một câu, đại lang quân qua đời rồi.”
Đại lang quân qua đời rồi?
Phong Nghi kinh ngạc.
Đại lang quân của Phong phủ không phải là mình sao?
Phong Chân nói: “... Không biết qua bao lâu sau, khi cảm giác tuyệt vời của hàn thực tán chậm rãi trôi qua, vi phụ mở mắt ra liền nhìn thấy cả phủ đang treo đầy đồ trắng, trong linh đường bày một cỗ quan tài, con nằm trong đó. Quản gia nói rằng đại lang quân nhìn thấy vi phụ dùng hàn thực tán xong bị hôn mê bất tỉnh, tưởng đã xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng chạy đi tìm người, không cẩn thận giẫm phải rêu, ngã xuống hồ nước, mắc phong hàn rồi qua đời...”
Khi đó là lúc quan trọng nhất, cũng là lúc đau khổ nhất để anh ta bỏ hàn thực tán, cho dù có Khương Bồng Cơ trợ giúp, Phong Chân vẫn không thể kiên trì được nữa.
Anh ta đau khổ không phân biệt được sự thật cùng hư ảo, coi ảo giác Phong Nghi đã qua đời trở thành sự thật.
Chờ tới khi anh ta thành công cai hàn thực tán, đầu óc cũng tỉnh táo thì mới biết con trai mình vẫn còn sống khỏe mạnh.
Phong Nghi nói: “Không phải nhi tử vẫn đang khỏe mạnh ở trước mặt phụ thân đây sao?”
Phong Chân cười, anh ta uống một hớp rượu, nói: “Đúng vậy, trong nháy mắt, đứa nhóc năm đó gầy yếu tóc còn để chỏm cũng sắp thành gia lập nghiệp rồi.”
Phong Nghi nói: “Phụ thân không chỉ có thể thấy nhi tử thành gia lập nghiệp, còn phải trù tính hôn sự cho đệ đệ hoặc là muội muội sau này nữa đó.”
“Trù tính vất vả biết bao? Nhìn xung quanh xem con trai con gái nhà nào phù hợp, học theo con đi cua người ta về.”
Xem đi, hôn sự của Phong Nghi cũng không khiến Phong Chân phải quan tâm tới, nhưng con dâu cưới về vẫn là đỉnh nhất.
Cái này gọi là bản lĩnh, cậu có năng lực hơn anh ta nhiều.
Phong Nghi cười nói: “Nếu như là người bị cua thì phải làm sao đây?”
Phong Chân nói: “Nhớ phải cho muội muội của con một chỗ dựa vững chắc, ai dám bắt nạt thì liền đánh tới tận cửa!”
Nhiều năm sau khi nhớ lại cuộc trò chuyện này, đúng là vả mặt bôm bốp, hai gương mặt đều bị đánh sưng lên.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Cho dù là con dâu tương lai hay là mẹ của con dâu, đừng nói là Phong Nghi, cho dù là Phong Chân cũng không dám đứng trước mặt bọn họ nói chữ không.
# Đây quả thật là một thế giới bội bạc #
Bởi vì cái gọi là người gặp chuyện vui tâm trạng sung sướng, gần đây tên Phong Chân này lúc nào cũng mặt mày hớn hở, tâm trạng vui vẻ.
“Phong lãng tử sửa tính rồi hay sao?”
Từ Kha trêu đùa một câu, điệu bộ của Phong Chân gần đây càng lúc càng giống với thông gia tương lai Phong Cẩn, muốn bao nhiêu quân tử có bấy nhiêu quân tử.
Phong Chân cười nói: “Sắp làm phụ thân, cũng nên làm gương cho con nhỏ chứ.”
Từ Kha nói: “Không phải tôn phu nhân vừa mới mang thai à?”
Bây giờ đã làm tấm gương, không khỏi quá sớm rồi.
Phong Chân nói: “Bây giờ không sớm đâu, đứa nhỏ từ lúc trong bụng mẹ đã có thể cảm giác được thế giới bên ngoài rồi, năm đó ta đã dạy Dung Lễ như vậy đó, hiệu quả rất tốt.”
Từ Kha: “...”
Ngược lại, Từ Kha cảm thấy là, Phong Nghi trưởng thành được như bây giờ hoàn toàn không liên quan một đồng một cắc nào đến cái tên cha ruột này hết, hoàn toàn dựa vào khao khát sống đó biết không?
Phong Chân đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bèn hỏi con trai con gái của Từ Kha bao nhiêu tuổi rồi.
Từ Kha là người khôn khéo biết bao, anh ta lập tức nghĩ ra Phong Chân có suy nghĩ không đứng đắn, bèn mỉm cười đóng cánh cửa của tất cả các khả năng lại, đến cả chuồng chó cũng không để cho Phong Chân.
Phong Chân có thêm sở thích mới, đó chính là túm được ai thân quen liền hỏi bóng gió con trai con gái của người ta.
Cuối cùng, tên mê sắc đẹp Phong Chân đã nhìn trúng đôi long phượng thai của nhà Phù Vọng.
Nếu như con mình là con gái, vậy thì bắt luôn con trai của Phù Vọng.
Nếu như con mình là con trai, vậy thì cua luôn con gái nhà Phù Vọng.
Nếu như nhà mình cũng là long phượng thai, vậy thì hốt cả đôi, còn có thể tạo ra một câu chuyện được mọi người ca tụng.
Cũng chỉ chênh nhau vài tuổi không đáng là bao.
Nếu như Phù Vọng biết suy nghĩ của tên này, chắc hẳn sẽ phải chửi má nó.
Vì sao Phong lãng tử cứ nhìn chòng chọc vào con nhà mình thế?
Vừa mới qua tháng Giêng, đoàn xe nào đó yên lặng vào thành.
Tính cách Khương Bồng Cơ hay khoe khoang nhưng lại không phải người thích khua chiêng gõ trống, cô quay về là để làm một việc, không cần thiết phải để cho dân chúng ra đường chào đón, ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao thông và cuộc sống hằng ngày của người dân. Bởi vậy, khi cô cùng mấy người Vệ Từ xuất hiện, tất cả mọi người đều ngây ra.
Ví dụ như Phong Chân tan làm sớm, anh ta đang tươi cười bàn bạc cùng Vạn Tú Nhi xem chọn màu sắc hoa văn nào để may quần áo cho em bé.
“Khụ khụ... Ngươi nói ai cơ?”
Mặt Phong Chân trắng bệch.
Người tới nhắc lại một lần: “Chủ công triệu gấp.”
Chủ công?
Không phải chủ công đang ở Nam Thịnh hay sao?
Phong Chân vội vàng đứng dậy, trong lúc cuống quýt, suýt nữa đã đạp phải vạt áo của mình.
“Mau lên, lập tức qua đó!”
Cái mạng già này chết mất thôi, sao lại về vào lúc này chứ?
Anh ta vừa mới chuồn về sớm mà!!!
Vạn Tú Nhi nhìn thấy Phong Chân nhanh chóng chạy đi như lửa sém tới mông, cô âm thầm cảm thán một tiếng.
Thị nữ đang bó cuộn len cho Vạn Tú Nhi nói: “Sao lão gia lại đi vội như thế chứ?”
Vạn Tú Nhi trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái.
Mấy lời này cũng có thể tùy tiện nói à?
Cô theo bản năng đưa tay lên xoa cái bụng bằng phẳng, hơi nước dâng lên trong hốc mắt, chẳng bao lâu sau, một giọt nước mắt liền lăn xuống má.
Cô không hề ôm hy vọng, không ngờ rằng ông trời lại cho cô niềm vui to lớn như vậy.
“Phu nhân! Phu nhân tuyệt vời của ta!”
Vốn dĩ Phong Chân định ôm Vạn Tú Nhi, nhưng vươn tay ra được một nửa lại khựng lại, anh ta nhẫn nhịn thu tay, sợ sẽ làm vỡ em bé mỏng manh này.
Phong Nghi nhận được tin tức bèn lập tức chạy về nhà, không thấy mẹ đâu, ngược lại cậu nhìn thấy cha đang ngồi trên hành lang.
“Đã kiêng hàn thực tán nhiều năm, bây giờ lại hơi thèm rồi, có điều thứ kia không thể đụng vào được, vi phụ liền lấy mấy vò rượu.” Phong Chân thấy con trai đi tới bèn chỉ vào đệm lót bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống uống với anh ta mấy ngụm: “Nhi tử à, Phong gia lại có hạt giống mới rồi.”
Phong Nghi cười nói: “Chúc mừng phụ thân.”
Phong Chân uống rượu xong, người đầy mùi rượu nên không dám vào nhà khiến Vạn Tú Nhi khó thở, anh ta chỉ có thể trông coi bên ngoài, đè nén nỗi lòng mừng như điên.
Khi anh ta nói chuyện, tay chân đều đang hơi hơi run lên, có thể thấy được trong lòng anh ta kích động đến mức nào.
Anh ta dùng hai tay xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo, khiến cho bản thân mình tỉnh táo lại, từ từ rơi từ đám mây vui mừng xuống nhân gian.
Nửa bình rượu trôi xuống bụng, khuôn mặt của Phong Chân cũng nhuốm men rượu.
“Vừa xác nhận được mẫu thân của con mang thai, lúc đó vi phụ mừng như điên, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.” Cách thức giáo dục của Phong Chân với đứa con trai của mình khá là hiện đại hóa, hoàn toàn khác với cách dạy dỗ thời phong kiến, bởi vậy quan hệ của anh ta với con trai rất thân thiết, không có lời nào là không thể nói: “Thân thể xương cốt này của vi phụ nhìn thì còn cường tráng, nhưng lúc còn trẻ cũng suy yếu lắm rồi, có một đệ đệ hay muội muội, sau này cho dù có mệnh hệ gì...”
Phong Nghi nói: “Phụ thân đang độ tuổi xuân, nói câu này còn sớm lắm.”
Phong Chân cười nói: “Không còn sớm đâu, con cũng sắp lập gia đình rồi, ta còn có thể cứng đầu không chịu nhận mình già hay sao?”
Hai cha con im lặng một lát, Phong Chân đột nhiên hỏi một chuyện đã từ rất lâu rồi.
“Con cũng biết hàn thực tán à?”
Phong Nghi gật đầu: “Biết ạ, phu tử ở thư viện có nói thứ đó rất có hại, mặc dù có thể trị được chứng hàn, nhưng nó có tai hại rất lớn, không nên dùng nhiều.”
Phong Chân nói: “Thứ đó từng phổ biến trong giới sĩ tộc một thời, vi phụ cũng trầm mê nó một khoảng thời gian, sau đó thì bị chủ công bắt phải cai. Cảm giác bỏ hẳn hàn thực tán rất khổ sở, quá trình ấy giống như vạn con sâu gặm cắn xương tủy, nếu không có nghị lực căn bản không thể kiên trì nổi, vi phụ cũng thế...”
Phong Nghi nói: “Phụ thân chống đỡ nó như thế nào vậy?”
Phong Chân nói: “Ở đó có công lao chủ công dùng đủ mọi cách, nhưng cũng có công lao của con.”
“Của nhi tử sao?”
Phong Chân nói: “Khi ta cai hàn thực tán rất đau khổ, mấy lần giãy giụa quằn quại giữa hư ảo và hiện thực, trong mơ hồ còn tưởng rằng mình vẫn đang dùng thứ đồ kia, bay bổng sung sướng, cho đến khi... Hình như là âm thanh của quản gia hô bên tai vi phụ một câu, đại lang quân qua đời rồi.”
Đại lang quân qua đời rồi?
Phong Nghi kinh ngạc.
Đại lang quân của Phong phủ không phải là mình sao?
Phong Chân nói: “... Không biết qua bao lâu sau, khi cảm giác tuyệt vời của hàn thực tán chậm rãi trôi qua, vi phụ mở mắt ra liền nhìn thấy cả phủ đang treo đầy đồ trắng, trong linh đường bày một cỗ quan tài, con nằm trong đó. Quản gia nói rằng đại lang quân nhìn thấy vi phụ dùng hàn thực tán xong bị hôn mê bất tỉnh, tưởng đã xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng chạy đi tìm người, không cẩn thận giẫm phải rêu, ngã xuống hồ nước, mắc phong hàn rồi qua đời...”
Khi đó là lúc quan trọng nhất, cũng là lúc đau khổ nhất để anh ta bỏ hàn thực tán, cho dù có Khương Bồng Cơ trợ giúp, Phong Chân vẫn không thể kiên trì được nữa.
Anh ta đau khổ không phân biệt được sự thật cùng hư ảo, coi ảo giác Phong Nghi đã qua đời trở thành sự thật.
Chờ tới khi anh ta thành công cai hàn thực tán, đầu óc cũng tỉnh táo thì mới biết con trai mình vẫn còn sống khỏe mạnh.
Phong Nghi nói: “Không phải nhi tử vẫn đang khỏe mạnh ở trước mặt phụ thân đây sao?”
Phong Chân cười, anh ta uống một hớp rượu, nói: “Đúng vậy, trong nháy mắt, đứa nhóc năm đó gầy yếu tóc còn để chỏm cũng sắp thành gia lập nghiệp rồi.”
Phong Nghi nói: “Phụ thân không chỉ có thể thấy nhi tử thành gia lập nghiệp, còn phải trù tính hôn sự cho đệ đệ hoặc là muội muội sau này nữa đó.”
“Trù tính vất vả biết bao? Nhìn xung quanh xem con trai con gái nhà nào phù hợp, học theo con đi cua người ta về.”
Xem đi, hôn sự của Phong Nghi cũng không khiến Phong Chân phải quan tâm tới, nhưng con dâu cưới về vẫn là đỉnh nhất.
Cái này gọi là bản lĩnh, cậu có năng lực hơn anh ta nhiều.
Phong Nghi cười nói: “Nếu như là người bị cua thì phải làm sao đây?”
Phong Chân nói: “Nhớ phải cho muội muội của con một chỗ dựa vững chắc, ai dám bắt nạt thì liền đánh tới tận cửa!”
Nhiều năm sau khi nhớ lại cuộc trò chuyện này, đúng là vả mặt bôm bốp, hai gương mặt đều bị đánh sưng lên.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Cho dù là con dâu tương lai hay là mẹ của con dâu, đừng nói là Phong Nghi, cho dù là Phong Chân cũng không dám đứng trước mặt bọn họ nói chữ không.
# Đây quả thật là một thế giới bội bạc #
Bởi vì cái gọi là người gặp chuyện vui tâm trạng sung sướng, gần đây tên Phong Chân này lúc nào cũng mặt mày hớn hở, tâm trạng vui vẻ.
“Phong lãng tử sửa tính rồi hay sao?”
Từ Kha trêu đùa một câu, điệu bộ của Phong Chân gần đây càng lúc càng giống với thông gia tương lai Phong Cẩn, muốn bao nhiêu quân tử có bấy nhiêu quân tử.
Phong Chân cười nói: “Sắp làm phụ thân, cũng nên làm gương cho con nhỏ chứ.”
Từ Kha nói: “Không phải tôn phu nhân vừa mới mang thai à?”
Bây giờ đã làm tấm gương, không khỏi quá sớm rồi.
Phong Chân nói: “Bây giờ không sớm đâu, đứa nhỏ từ lúc trong bụng mẹ đã có thể cảm giác được thế giới bên ngoài rồi, năm đó ta đã dạy Dung Lễ như vậy đó, hiệu quả rất tốt.”
Từ Kha: “...”
Ngược lại, Từ Kha cảm thấy là, Phong Nghi trưởng thành được như bây giờ hoàn toàn không liên quan một đồng một cắc nào đến cái tên cha ruột này hết, hoàn toàn dựa vào khao khát sống đó biết không?
Phong Chân đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bèn hỏi con trai con gái của Từ Kha bao nhiêu tuổi rồi.
Từ Kha là người khôn khéo biết bao, anh ta lập tức nghĩ ra Phong Chân có suy nghĩ không đứng đắn, bèn mỉm cười đóng cánh cửa của tất cả các khả năng lại, đến cả chuồng chó cũng không để cho Phong Chân.
Phong Chân có thêm sở thích mới, đó chính là túm được ai thân quen liền hỏi bóng gió con trai con gái của người ta.
Cuối cùng, tên mê sắc đẹp Phong Chân đã nhìn trúng đôi long phượng thai của nhà Phù Vọng.
Nếu như con mình là con gái, vậy thì bắt luôn con trai của Phù Vọng.
Nếu như con mình là con trai, vậy thì cua luôn con gái nhà Phù Vọng.
Nếu như nhà mình cũng là long phượng thai, vậy thì hốt cả đôi, còn có thể tạo ra một câu chuyện được mọi người ca tụng.
Cũng chỉ chênh nhau vài tuổi không đáng là bao.
Nếu như Phù Vọng biết suy nghĩ của tên này, chắc hẳn sẽ phải chửi má nó.
Vì sao Phong lãng tử cứ nhìn chòng chọc vào con nhà mình thế?
Vừa mới qua tháng Giêng, đoàn xe nào đó yên lặng vào thành.
Tính cách Khương Bồng Cơ hay khoe khoang nhưng lại không phải người thích khua chiêng gõ trống, cô quay về là để làm một việc, không cần thiết phải để cho dân chúng ra đường chào đón, ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao thông và cuộc sống hằng ngày của người dân. Bởi vậy, khi cô cùng mấy người Vệ Từ xuất hiện, tất cả mọi người đều ngây ra.
Ví dụ như Phong Chân tan làm sớm, anh ta đang tươi cười bàn bạc cùng Vạn Tú Nhi xem chọn màu sắc hoa văn nào để may quần áo cho em bé.
“Khụ khụ... Ngươi nói ai cơ?”
Mặt Phong Chân trắng bệch.
Người tới nhắc lại một lần: “Chủ công triệu gấp.”
Chủ công?
Không phải chủ công đang ở Nam Thịnh hay sao?
Phong Chân vội vàng đứng dậy, trong lúc cuống quýt, suýt nữa đã đạp phải vạt áo của mình.
“Mau lên, lập tức qua đó!”
Cái mạng già này chết mất thôi, sao lại về vào lúc này chứ?
Anh ta vừa mới chuồn về sớm mà!!!
Vạn Tú Nhi nhìn thấy Phong Chân nhanh chóng chạy đi như lửa sém tới mông, cô âm thầm cảm thán một tiếng.
Thị nữ đang bó cuộn len cho Vạn Tú Nhi nói: “Sao lão gia lại đi vội như thế chứ?”
Vạn Tú Nhi trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái.
Mấy lời này cũng có thể tùy tiện nói à?