Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1777 - Chương 1777
Chương 1777THƯƠNG CHO THÍ SINH
Đào thị thấy đã nói ra rồi, bèn nói thẳng luôn: “Cũng chỉ là một cuộc thi trong thư viện mà thôi, không dính líu gì nhiều, làm gì có chuyện phụ thân con không có đường biết?”
Chỉ xem đối phương có muốn biết hay không thôi.
Hàn Úc nhíu mày, Hàn Nhuận lại nói: “Tiền đồ của phụ thân quan trọng hơn, sao có thể tham gia việc gian lận được? Các học sinh này phần lớn đều sẽ nhập sĩ, thành tựu tương lai như thế nào vẫn chưa biết được. Nếu như phụ thân dính phải ô danh gian lận, vô duyên vô cớ lôi tới hàng trăm đối thủ còn đang tiềm ẩn...”
Đào thị thấy con trai hướng về phía cha như vậy, cô ta cảm thấy hơi ghen tị.
Đứa con trai này bò ra từ trong bụng cô ta, cuối cùng nó lại đứng về phía cha nó, thật sự là uổng công cô ta thương nó nhiều năm như vậy.
Hàn Nhuận thất vọng hỏi cô ta: “Mẫu thân cố ý đến đây một chuyến chỉ là để hỏi chuyện này thôi sao?”
Vẻ mặt của Đào thị hiện lên chút lúng túng.
Hàn Nhuận lại hỏi tiếp: “Mẫu thân không có liên quan gì đến kỳ thi tốt nghiệp của thư viện Kim Lân, tại sao lại quan tâm tới chuyện này?”
Đào thị nói: “Ta nghe nói con ta cũng sẽ đi thi, sao có thể không liên quan gì được?”
Ngụ ý chính là, cô ta đến đây hỏi là vì con trai Hàn Nhuận.
Hàn Nhuận âm thầm thở dài, cậu nói: “Mẫu thân cũng nên biết rằng nhi tử vẫn chưa đủ tuổi, kiến thức vẫn chưa theo kịp các tiền bối học năm cuối, lần này con tham gia kỳ thi cũng chỉ là để xem mình đã tới đâu rồi thôi. Cho dù có thi thế nào, thành tích cũng không được tính, lộ đề cho nhi tử cũng không có ý nghĩa gì hết.”
Hàn Nhuận biết, mẫu thân cậu nói dối.
Đào thị thấy không có kết quả, chỉ có thể cắn răng bỏ qua chuyện này, cô ta nói tin tức mấy tháng sau cô ta sẽ tái giá.
Cô ta cho rằng Hàn Úc sẽ xấu hổ giận dữ hoặc là buồn bã lắm, kết quả người này thậm chí còn chẳng thèm nhướng mày lên chút nào.
Anh ta chỉ nói một câu: “Chúc mừng.”
Hàn Nhuận cũng nói: “Chúc mừng mẫu thân lại kết được lương duyên.”
Hàn Trì nhỏ tuổi vừa trắng vừa tròn ngồi bên cạnh chớp chớp mắt, cậu nhóc bụ bẫm môi đỏ răng trắng cũng cười khanh khách học theo lời nói của huynh trưởng.
“Chúc mừng mẫu thân lại kết được lương duyên.”
Cậu nhóc tì này căn bản không biết chuyện gì đang diễn ra, khi Hàn Úc và Đào thị hòa ly, cậu nhóc này còn chưa biết chuyện gì.
Bây giờ cậu bé cũng không hề biết lời nói của mình đã xuyên một dao vào con tim đang chảy máu đầm đìa của mẹ ruột cậu.
Đào thị gần như xấu hổ và giận dữ phải che mặt chạy đi.
Hàn Nhuận thấy vậy cũng không đành lòng, cậu quay đầu lại nhìn về phía phụ thân.
Hàn Úc trầm ngâm nói: “Điều tra thử người mà cô ta tái giá đi, vào lúc mấu chốt này lại đến hỏi câu hỏi như thế, chắc hẳn có liên quan tới phu gia tương lai của cô ta.”
Vừa điều tra, quả nhiên đã tra ra được chút chuyện.
Người mà Đào thị tái giá cũng là sĩ tộc, dòng dõi không bì được với Hàn Úc, nhưng cũng coi như là chốn về không tồi.
Trượng phu mà cô ta tái giá có một đích tử do người vợ đã mất để lại, đích tử này cũng là học sinh khóa sắp tốt nghiệp kia.
Có điều, đối phương là học sinh vào học sau, bởi vì cậu ta vô cùng khinh thường... cho rằng gánh hát rong thư viện Kim Lân này không bằng tộc học nhà mình... Hai năm đầu tiên cậu ta học chẳng nghiêm túc lắm. Chờ đến khi cậu ta thức tỉnh muốn học tập chăm chỉ thì việc học của cậu ta đã không theo kịp nữa rồi.
Động tĩnh của cuộc thi tốt nghiệp lần này quá lớn, cậu ta sợ rằng mình thi không tốt, đúng lúc mẹ kế tương lai lại là vợ cũ của Hàn Úc, nên hai cha con bày kế, muốn đi cửa sau.
Hàn Nhuận nhìn kết quả điều tra, mãi lâu sau vẫn không nói gì.
“Mẫu thân gặp phải người không tốt rồi...”
Người mù cũng biết Lan Đình Công coi trọng cuộc thi lần này, nếu như xảy ra chuyện gian lận ở trường thi, với tai tiếng bị lộ đề thi, không phải là đang đánh thẳng vào mặt cô hay sao?
Đối thủ từng khiến cô thấy không vui có kết cục như thế nào?
Cỏ dại trên mộ đã cao đến ba thước rồi đó!
Nếu như điều tra được người tiết lộ đề thi là Hàn Úc, vậy cũng tức là Lan Đình Công nhìn người không thấu, hiệu quả chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cô cả.
Đến lúc đó, Lan Đình Công sẽ tức giận tới mức nào, sẽ trả thù như thế nào, không ai dám nói trước điều gì.
Những người dính líu đến chuyện này, cô sẽ không tha cho ai hết, bao gồm cả Đào thị!
Đây là tìm đường chết đó!
Hàn Úc nhấp một ngụm trà: “Ai cũng có duyên phận của riêng mình.”
Hàn Nhuận cảm thấy sự buồn phiền không biết từ đâu dâng lên, cậu hỏi phụ thân: “Phụ thân, ngài đã từng nghĩ đến chuyện tái giá chưa?”
Mẫu thân đã tái giá rồi, cũng không thể trói buộc không để phụ thân tái giá chứ?
Khi Hàn Nhuận nói câu này cũng hơi giận dỗi, dù sao thì thêm một mẹ kế, sinh thêm em trai em gái nữa cũng không có gì hay với cậu.
Hàn Úc nói: “Chờ Trì Nhi lớn hơn một chút đã.”
Anh ta không hề tái giá, tất nhiên cũng là suy nghĩ đến tình hình của hai đích tử, đặc biệt là đứa con nhỏ Hàn Trì, cậu bé vẫn còn quá nhỏ.
Vietwriter.vn
Nếu như năm đó vừa hòa ly không lâu đã tái hôn, nhân phẩm của tân phu nhân thế nào cũng không dám bảo đảm, thân là nam tử cũng không thể nhúng tay nhiều vào chuyện nội trạch, anh ta cho rằng con nhỏ sẽ chịu thiệt.
Dựa theo kế hoạch của Hàn Úc, ít nhất cũng phải chờ Hàn Trì lớn tuổi một chút, có thể đi học ở thư viện Kim Lân rồi mới nghĩ tới chuyện tái giá.
Không cưới không được, nhà nào cũng có quan hệ lui tới, quản gia không phải vạn năng, có rất nhiều chuyện xã giao cần chủ nhân tự ra mặt.
Hơn nữa, con cái trong phủ vẫn chưa kết hôn, hôn sự của bọn chúng còn cần mẹ cả lo liệu.
Cho dù là vì chuyện này, Hàn Úc cũng sẽ tái hôn vào thời điểm thích hợp.
Bây giờ thì sao?
Tái hôn sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của anh ta.
Vùi mình vào công việc, cần gì phụ nữ?
Tình hình như vậy cũng đang xảy ra ở khắp các nhà, mọi người âm thầm chà tay muốn biết được đề thi.
Không ngờ rằng, chút thủ đoạn này của bọn họ hoàn toàn không phải là chuyện gì quan trọng đối với Khương Bồng Cơ.
Là người của thời đại tương lai, sao cô có thể không chú ý tới chuyện gian lận trong kỳ thi được?
Cho dù là thời đại này thì ở chỗ cô cũng có một biện pháp giữ bí mật khá là bảo đảm.
Mấy tên gian lận còn đang trong trạng thái manh nha muốn biết trước đề?
Nhân lúc trời còn chưa tối, nên nằm mơ giữa ban ngày sớm chút đi.
Người quan tâm đến bài thi không chỉ có bọn họ, còn có cả cá muối trong kênh livestream.
[Đậu Phú Quý]: Nói chứ, bốc thăm đề thi tùy ý như vậy... Tui đột nhiên thấy hơi thương cho các học sinh...
[Nước Suối Wahaha]: Bác Streamer, bác đúng là rất tùy tiện, mấy thí sinh biết chân tướng sẽ khóc cho coi.
Khương Bồng Cơ nhận lấy kho đề thi mà các vị đại nho của thư viện Kim Lân đệ trình lên, cô nhìn lướt qua từng câu, rồi trực tiếp bốc thăm đề.
Đối mặt với sự lên án của các cá muối, Khương Bồng Cơ chính nghĩa nghiêm trang nói: “Cũng chỉ là một cuộc thi nhỏ với quy mô hơn hai trăm người thôi mà, nào phải đề thi chung của Liên Bang, ta làm thế này mà là tùy tiện à? Quân đoàn trưởng của Liên Bang tự mình bốc đề, nhìn từ góc độ nào đó, quy cách còn cao hơn đề thi chung nhiều đấy.”
Đề thi chung của Liên Bang mà Khương Bồng Cơ nói tới cũng giống như kỳ thi đại học mà cá muối biết tới vậy.
Có điều, hai thứ vẫn có chỗ khác nhau.
Liên Bang thực thi hai mươi năm giáo dục bắt buộc, tương đương với việc người xem phải học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học liền nhau.
Hai mươi năm giáo dục bắt buộc là miễn phí, học sinh có được bằng tốt nghiệp là có thể bước ra xã hội.
Thứ gọi là đề thi chung chính là kỳ thi toàn bộ Liên Bang sau khi kết thúc hai mươi năm giáo dục bắt buộc, nếu như thành tích của học sinh đủ tốt, lại vẫn chưa muốn tiến vào xã hội ở độ tuổi đó thì có thể tự trả tiền để tham gia kỳ thi chung. Sau khi vượt qua đề thi chung thì có thể bước vào trường cao học có quy cách cao nhất Liên Bang.
Loại trường cao học này rất khó vào, đi ra lại càng khó, tỉ lệ đào thải cao tới sáu mươi phần trăm, những học sinh có thể vượt qua được nó đều là những tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Đề thi chung quan trọng tới như vậy, chưa chắc đã có thể mời được đại lão cấp bậc quân đoàn trưởng tới tham dự.
Một cuộc thi tốt nghiệp nho nhỏ của thư viện Kim Lân lại có thể để cô phải ra tay, như thế mà tính là tùy tiện sao?
Dứt lời, Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn thấy một cục đen trắng đang chậm rãi đi về phía cô, cô thuận tay bỏ đề thi vừa mới ra lò sang một bên.”
“Ui, bé yêu bảo bối của mẹ... Hôn cái nào, cha con đi đâu rồi?”
Đứa nhóc kia “ưm ưm ưm”, nó mở to đôi mắt vô tội vùi mình vào trong ngực cô, hưởng thụ cảm giác được vuốt lông.
Đào thị thấy đã nói ra rồi, bèn nói thẳng luôn: “Cũng chỉ là một cuộc thi trong thư viện mà thôi, không dính líu gì nhiều, làm gì có chuyện phụ thân con không có đường biết?”
Chỉ xem đối phương có muốn biết hay không thôi.
Hàn Úc nhíu mày, Hàn Nhuận lại nói: “Tiền đồ của phụ thân quan trọng hơn, sao có thể tham gia việc gian lận được? Các học sinh này phần lớn đều sẽ nhập sĩ, thành tựu tương lai như thế nào vẫn chưa biết được. Nếu như phụ thân dính phải ô danh gian lận, vô duyên vô cớ lôi tới hàng trăm đối thủ còn đang tiềm ẩn...”
Đào thị thấy con trai hướng về phía cha như vậy, cô ta cảm thấy hơi ghen tị.
Đứa con trai này bò ra từ trong bụng cô ta, cuối cùng nó lại đứng về phía cha nó, thật sự là uổng công cô ta thương nó nhiều năm như vậy.
Hàn Nhuận thất vọng hỏi cô ta: “Mẫu thân cố ý đến đây một chuyến chỉ là để hỏi chuyện này thôi sao?”
Vẻ mặt của Đào thị hiện lên chút lúng túng.
Hàn Nhuận lại hỏi tiếp: “Mẫu thân không có liên quan gì đến kỳ thi tốt nghiệp của thư viện Kim Lân, tại sao lại quan tâm tới chuyện này?”
Đào thị nói: “Ta nghe nói con ta cũng sẽ đi thi, sao có thể không liên quan gì được?”
Ngụ ý chính là, cô ta đến đây hỏi là vì con trai Hàn Nhuận.
Hàn Nhuận âm thầm thở dài, cậu nói: “Mẫu thân cũng nên biết rằng nhi tử vẫn chưa đủ tuổi, kiến thức vẫn chưa theo kịp các tiền bối học năm cuối, lần này con tham gia kỳ thi cũng chỉ là để xem mình đã tới đâu rồi thôi. Cho dù có thi thế nào, thành tích cũng không được tính, lộ đề cho nhi tử cũng không có ý nghĩa gì hết.”
Hàn Nhuận biết, mẫu thân cậu nói dối.
Đào thị thấy không có kết quả, chỉ có thể cắn răng bỏ qua chuyện này, cô ta nói tin tức mấy tháng sau cô ta sẽ tái giá.
Cô ta cho rằng Hàn Úc sẽ xấu hổ giận dữ hoặc là buồn bã lắm, kết quả người này thậm chí còn chẳng thèm nhướng mày lên chút nào.
Anh ta chỉ nói một câu: “Chúc mừng.”
Hàn Nhuận cũng nói: “Chúc mừng mẫu thân lại kết được lương duyên.”
Hàn Trì nhỏ tuổi vừa trắng vừa tròn ngồi bên cạnh chớp chớp mắt, cậu nhóc bụ bẫm môi đỏ răng trắng cũng cười khanh khách học theo lời nói của huynh trưởng.
“Chúc mừng mẫu thân lại kết được lương duyên.”
Cậu nhóc tì này căn bản không biết chuyện gì đang diễn ra, khi Hàn Úc và Đào thị hòa ly, cậu nhóc này còn chưa biết chuyện gì.
Bây giờ cậu bé cũng không hề biết lời nói của mình đã xuyên một dao vào con tim đang chảy máu đầm đìa của mẹ ruột cậu.
Đào thị gần như xấu hổ và giận dữ phải che mặt chạy đi.
Hàn Nhuận thấy vậy cũng không đành lòng, cậu quay đầu lại nhìn về phía phụ thân.
Hàn Úc trầm ngâm nói: “Điều tra thử người mà cô ta tái giá đi, vào lúc mấu chốt này lại đến hỏi câu hỏi như thế, chắc hẳn có liên quan tới phu gia tương lai của cô ta.”
Vừa điều tra, quả nhiên đã tra ra được chút chuyện.
Người mà Đào thị tái giá cũng là sĩ tộc, dòng dõi không bì được với Hàn Úc, nhưng cũng coi như là chốn về không tồi.
Trượng phu mà cô ta tái giá có một đích tử do người vợ đã mất để lại, đích tử này cũng là học sinh khóa sắp tốt nghiệp kia.
Có điều, đối phương là học sinh vào học sau, bởi vì cậu ta vô cùng khinh thường... cho rằng gánh hát rong thư viện Kim Lân này không bằng tộc học nhà mình... Hai năm đầu tiên cậu ta học chẳng nghiêm túc lắm. Chờ đến khi cậu ta thức tỉnh muốn học tập chăm chỉ thì việc học của cậu ta đã không theo kịp nữa rồi.
Động tĩnh của cuộc thi tốt nghiệp lần này quá lớn, cậu ta sợ rằng mình thi không tốt, đúng lúc mẹ kế tương lai lại là vợ cũ của Hàn Úc, nên hai cha con bày kế, muốn đi cửa sau.
Hàn Nhuận nhìn kết quả điều tra, mãi lâu sau vẫn không nói gì.
“Mẫu thân gặp phải người không tốt rồi...”
Người mù cũng biết Lan Đình Công coi trọng cuộc thi lần này, nếu như xảy ra chuyện gian lận ở trường thi, với tai tiếng bị lộ đề thi, không phải là đang đánh thẳng vào mặt cô hay sao?
Đối thủ từng khiến cô thấy không vui có kết cục như thế nào?
Cỏ dại trên mộ đã cao đến ba thước rồi đó!
Nếu như điều tra được người tiết lộ đề thi là Hàn Úc, vậy cũng tức là Lan Đình Công nhìn người không thấu, hiệu quả chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cô cả.
Đến lúc đó, Lan Đình Công sẽ tức giận tới mức nào, sẽ trả thù như thế nào, không ai dám nói trước điều gì.
Những người dính líu đến chuyện này, cô sẽ không tha cho ai hết, bao gồm cả Đào thị!
Đây là tìm đường chết đó!
Hàn Úc nhấp một ngụm trà: “Ai cũng có duyên phận của riêng mình.”
Hàn Nhuận cảm thấy sự buồn phiền không biết từ đâu dâng lên, cậu hỏi phụ thân: “Phụ thân, ngài đã từng nghĩ đến chuyện tái giá chưa?”
Mẫu thân đã tái giá rồi, cũng không thể trói buộc không để phụ thân tái giá chứ?
Khi Hàn Nhuận nói câu này cũng hơi giận dỗi, dù sao thì thêm một mẹ kế, sinh thêm em trai em gái nữa cũng không có gì hay với cậu.
Hàn Úc nói: “Chờ Trì Nhi lớn hơn một chút đã.”
Anh ta không hề tái giá, tất nhiên cũng là suy nghĩ đến tình hình của hai đích tử, đặc biệt là đứa con nhỏ Hàn Trì, cậu bé vẫn còn quá nhỏ.
Vietwriter.vn
Nếu như năm đó vừa hòa ly không lâu đã tái hôn, nhân phẩm của tân phu nhân thế nào cũng không dám bảo đảm, thân là nam tử cũng không thể nhúng tay nhiều vào chuyện nội trạch, anh ta cho rằng con nhỏ sẽ chịu thiệt.
Dựa theo kế hoạch của Hàn Úc, ít nhất cũng phải chờ Hàn Trì lớn tuổi một chút, có thể đi học ở thư viện Kim Lân rồi mới nghĩ tới chuyện tái giá.
Không cưới không được, nhà nào cũng có quan hệ lui tới, quản gia không phải vạn năng, có rất nhiều chuyện xã giao cần chủ nhân tự ra mặt.
Hơn nữa, con cái trong phủ vẫn chưa kết hôn, hôn sự của bọn chúng còn cần mẹ cả lo liệu.
Cho dù là vì chuyện này, Hàn Úc cũng sẽ tái hôn vào thời điểm thích hợp.
Bây giờ thì sao?
Tái hôn sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của anh ta.
Vùi mình vào công việc, cần gì phụ nữ?
Tình hình như vậy cũng đang xảy ra ở khắp các nhà, mọi người âm thầm chà tay muốn biết được đề thi.
Không ngờ rằng, chút thủ đoạn này của bọn họ hoàn toàn không phải là chuyện gì quan trọng đối với Khương Bồng Cơ.
Là người của thời đại tương lai, sao cô có thể không chú ý tới chuyện gian lận trong kỳ thi được?
Cho dù là thời đại này thì ở chỗ cô cũng có một biện pháp giữ bí mật khá là bảo đảm.
Mấy tên gian lận còn đang trong trạng thái manh nha muốn biết trước đề?
Nhân lúc trời còn chưa tối, nên nằm mơ giữa ban ngày sớm chút đi.
Người quan tâm đến bài thi không chỉ có bọn họ, còn có cả cá muối trong kênh livestream.
[Đậu Phú Quý]: Nói chứ, bốc thăm đề thi tùy ý như vậy... Tui đột nhiên thấy hơi thương cho các học sinh...
[Nước Suối Wahaha]: Bác Streamer, bác đúng là rất tùy tiện, mấy thí sinh biết chân tướng sẽ khóc cho coi.
Khương Bồng Cơ nhận lấy kho đề thi mà các vị đại nho của thư viện Kim Lân đệ trình lên, cô nhìn lướt qua từng câu, rồi trực tiếp bốc thăm đề.
Đối mặt với sự lên án của các cá muối, Khương Bồng Cơ chính nghĩa nghiêm trang nói: “Cũng chỉ là một cuộc thi nhỏ với quy mô hơn hai trăm người thôi mà, nào phải đề thi chung của Liên Bang, ta làm thế này mà là tùy tiện à? Quân đoàn trưởng của Liên Bang tự mình bốc đề, nhìn từ góc độ nào đó, quy cách còn cao hơn đề thi chung nhiều đấy.”
Đề thi chung của Liên Bang mà Khương Bồng Cơ nói tới cũng giống như kỳ thi đại học mà cá muối biết tới vậy.
Có điều, hai thứ vẫn có chỗ khác nhau.
Liên Bang thực thi hai mươi năm giáo dục bắt buộc, tương đương với việc người xem phải học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học liền nhau.
Hai mươi năm giáo dục bắt buộc là miễn phí, học sinh có được bằng tốt nghiệp là có thể bước ra xã hội.
Thứ gọi là đề thi chung chính là kỳ thi toàn bộ Liên Bang sau khi kết thúc hai mươi năm giáo dục bắt buộc, nếu như thành tích của học sinh đủ tốt, lại vẫn chưa muốn tiến vào xã hội ở độ tuổi đó thì có thể tự trả tiền để tham gia kỳ thi chung. Sau khi vượt qua đề thi chung thì có thể bước vào trường cao học có quy cách cao nhất Liên Bang.
Loại trường cao học này rất khó vào, đi ra lại càng khó, tỉ lệ đào thải cao tới sáu mươi phần trăm, những học sinh có thể vượt qua được nó đều là những tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Đề thi chung quan trọng tới như vậy, chưa chắc đã có thể mời được đại lão cấp bậc quân đoàn trưởng tới tham dự.
Một cuộc thi tốt nghiệp nho nhỏ của thư viện Kim Lân lại có thể để cô phải ra tay, như thế mà tính là tùy tiện sao?
Dứt lời, Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn thấy một cục đen trắng đang chậm rãi đi về phía cô, cô thuận tay bỏ đề thi vừa mới ra lò sang một bên.”
“Ui, bé yêu bảo bối của mẹ... Hôn cái nào, cha con đi đâu rồi?”
Đứa nhóc kia “ưm ưm ưm”, nó mở to đôi mắt vô tội vùi mình vào trong ngực cô, hưởng thụ cảm giác được vuốt lông.
Bình luận facebook