Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1788 - Chương 1788
Chương 1788NGÀI ĐOÁN ĐƯỢC KẺ CHỦ MƯU RỒI SAO
“Chủ công!”
“Bắt thích khách lại!!!”
Tất cả xảy ra quá mức đột ngột, lúc bọn họ hồi thần lại thì Khương Bồng Cơ vốn ngồi trên chủ đài đã ngã xuống vũng máu.
Học sinh hành thích chưa kịp có động tác khác, ngựa chiến dưới hông đã bị đấm mạnh một cái, đau đến mức không ngừng hí lên, chưa đợi học sinh đó có bất kỳ động tác gì thì đã có một người túm lấy cổ ngựa vọt lên, một cú quét ngang đá cậu ta rơi xuống khỏi lưng ngựa, làm mắt cậu ta nổ đom đóm.
“Vặn cằm hắn, đánh gãy tay chân, đừng để hắn chết!” Khương Lộng Cầm không thèm nhìn thích khách, xốc cổ cậu ta mà ném cho phó tướng tâm phúc và binh sĩ, sắc mặt lạnh lùng như la sát, cô hạ lệnh với tốc độ cực nhanh: “Triệu tập chúng tướng phong tỏa võ đài cùng doanh địa, từ giờ trở đi, một con ruồi cũng không được phép bay ra ngoài, ai dám kháng lệnh giết ngay tại chỗ! Đã nghe thấy chưa!!!”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Khương Lộng Cầm lúc này vừa sợ vừa giận, làm việc cực kỳ mạnh mẽ, phái binh tướng dàn trận bao vây học sinh và người xem lại.
Các học sinh đều bị biến cố này dọa cho run chân, sắc mặt tái nhợt giống như quét một lớp sơn trắng dày, không hề có chút màu máu nào, trong đầu trống rỗng, gần như quên mất phải suy nghĩ như thế nào. So ra, phản ứng của các danh sĩ, phu nhân, danh nho, quan viên vẫn bình tĩnh hơn.
Có điều, suy nghĩ của mỗi người khác nhau nên vẻ mặt và phản ứng cũng hơi khác nhau.
Có người lo lắng không biết Khương Bồng Cơ có vì chuyện này mất mạng hay không, có người lo không biết mình có dính vào chuyện này không, cũng có người lo lắng cho an nguy của gia tộc... Hôm nay, bất kỳ ai có mặt ở đây cũng đều dính phải phiền toái, Khương Bồng Cơ không sao còn đỡ, nếu xảy ra chuyện gì...
Sắc mặt của mọi người trắng bệch.
Lan Đình Công gặp chuyện trước mặt mọi người, ngày hôm nay e là có biến.
Những người này, có người đứng dậy, có người ngồi nguyên chỗ cũ, vẻ mặt căng thẳng nhưng lại không dám vọng động, sợ làm ra động tác nào khiến người ta hiểu nhầm, bị nhóm binh sĩ đang nhìn chằm chằm này đâm nhầm bỏ mạng. Duy chỉ có trọng thần của Khương Bồng Cơ là không băn khoăn, Vệ Từ đi chân trần chạy hết tốc lực tới, đất cát đá vụn trên giáo trường đâm vào gan bàn chân cũng không thể sánh được những cơn đau nhói trong tim. Đầu óc anh giờ đây chỉ mà một mảng trống rỗng, cơ thể chạy đến bên cạnh Khương Bồng Cơ theo bản năng.
“Y sư!!!”
“Y sư đâu!!!”
Vệ Từ cẩn thận đỡ cô dậy, động tác không dám mạnh quá, sợ mũi tên đâm vào thịt sẽ tạo ra tổn thương lần hai cho cô.
Cùng với động tác của Vệ Từ, mọi người mới nhìn thấy y phục ở ngực trái và vai của Khương Bồng Cơ bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ, tay phải của cô cầm thân mũi tên, máu tươi ướt đẫm cả lòng bàn tay, thuận theo cánh tay nhuộm đỏ cả tay áo. Những người kia nhìn thấy hình ảnh này đều không kìm được hít một hơi lạnh. Không cần nói vết thương ở đâu, chỉ cần nhìn lượng máu chảy đã chứng minh rõ thương thế của cô không nhẹ.
Vệ Từ như rơi vào hầm băng, tâm trạng giờ khắc này giống như tâm trạng ở kiếp trước khi nghe tin bệ hạ băng hà vậy.
Trái tim đập mạnh trong lồng ngực trái lúc này giống như bị hơi lạnh khóa chặt, hàn khí lan ra toàn thân...
“Sao y sư còn chưa tới...”
Kiếp trước đến tuổi chết già, có thể kiếp này không giống vậy.
Sao anh có thể chấp nhận những chuyện ngoài ý muốn thế này xảy ra trên người cô chứ?
Hôm nay thi kỵ xạ, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, những đại phu y thuật giỏi nhất trong thành và quân doanh đều ở đây chờ lệnh.
Không thể ngờ được, người xảy ra chuyện không phải học sinh mà lại là Lan Đình Công!!!
Khương Lộng Cầm bắt được thích khách, nhưng cô vẫn chưa thể tin được học sinh kia có thể làm bị thương vị chủ công giống như thần minh trong lòng cô.
Sao có thể như vậy?
Vẻ mặt Khương Lộng Cầm trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại sục sôi kích động muốn giết người.
Nhưng cô vẫn còn lý trí, cô biết không thể giết thích khách, bọn họ cần thẩm vấn thích khách, từ đó lần ra thủ phạm thật sự đứng phía sau.
Hừ!
Chờ hung thủ thật sự xuất hiện, chắc chắn cô phải chém hắn thành muôn nghìn mảnh.
Khương Lộng Cầm đích thân dẫn binh vây chặt chủ đài không lọt lấy một kẽ hở, sợ thích khách còn đồng bọn, học sinh thư viện Kim Lân, đặc biệt là học sinh khóa đầu, ngoài một vài con cháu xuất thân sĩ tộc thì phần lớn đều là trẻ mồ côi của các tướng sĩ đã hy sinh trong các trận chiến, chủ công bồi dưỡng bọn họ mười mấy năm, giờ lại xuất hiện một thích khách, từ đó có thể thấy, không biết trong những binh lính này của quân doanh có đồng bọn của thích khách hay không?
Giờ ngoại trừ chủ công ra, mỗi người ở đây đều là đối tượng tình nghi của Khương Lộng Cầm.
Không lâu sau, vài vị y sư đã xách theo hòm thuốc vội vã chạy đến.
Từ hơi thở gấp gáp của bọn họ có thể thấy rõ, bọn họ đã chạy tới với tốc độ nhanh nhất.
Y sư đi qua bức tường người vây quanh, đặt hòm thuốc xuống, ra hiệu cho Vệ Từ đặt Khương Bồng Cơ nằm thẳng lại.
Lúc này, Lữ Trưng đứng sau làm nền đã lâu nói: “Tìm bức bình phong che nơi này lại.”
Khang Hâm Đồng với thân phận con gái nuôi của Lữ Trưng đứng ngoài bức tường người, thân phận của cô bé không đủ, tình hình lúc này lại nghiêm trọng, cô bé không thể nào tới gần, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, lo lắng siết chặt ngón tay, âm thầm cầu nguyện cho Lan Đình Công có thể gặp dữ hóa lành, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Không chỉ có mấy người trên võ đài lo lắng, đám cá muối trong kênh livestream cũng cực kỳ hoảng sợ.
Bọn họ theo dõi Khương Bồng Cơ bao nhiêu năm nay, nhìn cô lúc nào cũng người cản giết người, Phật cản giết Phật, chứng minh Long Ngạo Thiên cực kỳ sâu sắc.
Người dám một mình xông pha thiên quân vạn mã mà sao lại không thể tránh được ba mũi tên của thích khách?
Màn hình bình luận đồng loạt trở thành tiếng kêu kinh ngạc hoặc lời cầu nguyện.
Chỉ có một bình luận không giống mọi người, đó là của lập trình viên Weibo, anh ta cầu nguyện cho cả Khương Bồng Cơ và server.
Bình luận này vừa xuất hiện, WeChat và QQ đồng loạt bùng nổ, quản lý bộ phận gọi điện bảo anh ta đi tăng ca.
Cá muối lập trình viên: “...”
Một giây trước, Streamer gặp chuyện trúng tên, một giây sau, server Weibo bị tê liệt theo.
Ài...
Lập trình viên sờ cái gáy lạnh lẽo, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng tang thương.
Trước khi tăng ca, lập trình viên đã đăng icon ai oán lên trang cá nhân của mình.
[Gặp chuyện? Ha ha, đúng là gặp chuyện rồi, đội tuyển bóng đá quốc gia không chỉ giành được cúp vô địch thế giới mà còn giữ cúp liên tục một trăm năm!]
Sự tồn tại của kênh livestream quá đặc biệt, những người làm công việc có liên quan đều có lòng nhiệt tình cao độ đối với kênh livestream, không ít nhà khoa học còn đưa ra dự án nghiên cứu, hy vọng có thể nhận được linh cảm dẫn dắt từ nó, phát triển trí tuệ nhân tạo cùng với kỹ thuật khoa học vượt vị diện.
Lập trình viên cũng không ngoại lệ, theo những nghiên cứu của đại thần trong giới bọn họ đối với kênh livestream thì kênh livestream này chắc chắn có liên quan nhất định với Khương Bồng Cơ... Giống như quan hệ ký sinh giữa ký chủ và hệ thống trong tiểu thuyết hệ thống, nếu ký chủ nguy hiểm tính mạng, kênh livestream ký sinh không thể không có động tĩnh gì.
Có điều, điểm này không phải cá muối nào cũng biết.
Khi bọn họ nhìn thấy Khương Bồng Cơ toàn thân đẫm máu, không nhúc nhích, bọn họ chỉ cảm thấy đầu óc như vỡ tung.
Ở một bên khác, dưới sự nhắc nhở của Lữ Trưng, binh sĩ đã mang bình phong và vải bố tới vây lại, tiện cho y sư xem xét thương thế.
Đám Phong Chân tự giác lui ra nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía Khương Bồng Cơ.
Nhìn bọn họ có vẻ rất bình tĩnh nhưng lòng bàn tay thì đã ướt đẫm mồ hôi.
Chủ công gặp chuyện ngay trước mắt bọn họ...
Vừa nghĩ tới chuyện này, tâm trạng của Phong Chân cũng giống như Khương Lộng Cầm, sát khí tràn ngập lồng ngực.
Lúc này, anh ta nghe có người bàn tán.
Bọn họ tưởng đã đè giọng rất thấp nhưng võ đài hoàn toàn yên tĩnh, dù có cố gắng thấp giọng đến mấy cũng nghe thấy rất rõ.
Người đó nói với người bạn ngồi cạnh: “Lan Đình Công gặp chuyện, nếu vượt qua được kiếp này thì không sao, còn nếu không vượt qua được... Nàng ta không chồng không con, người đăng vị sau này nếu chẳng phải là thứ đệ Liễu Chiêu của nàng ta thì cũng là một tộc nhân trong tông tộc Liễu thị được nhận làm con thừa tự dưới gối Lan Đình Công...”
Người còn lại nói: “Lan Đình Công bây giờ đã hai mươi mấy tuổi, những nữ tử cùng tuổi bình thường đều đã đính hôn, nàng ta thì... Chắc là có bệnh kín gì bẩm sinh không thể nào sinh nở chăng? Thế thì cũng đáng tiếc thật, một đời anh danh lại bị ám sát, cơ nghiệp vất vả giành được lại vô cớ làm lợi cho đệ đệ thứ xuất.”
Giờ đích thứ phân chia rạch ròi, kẻ sĩ càng coi trọng đích xuất hơn, thứ xuất chỉ cao hơn tôi tớ trong phủ một chút thôi.
“Đúng vậy, Lan Đình Công có tiền đồ lại là đích xuất nhưng không có tử nữ hương hỏa, cuối cùng lại làm lợi cho thứ xuất tử...”
Nếu Lan Đình Công chết, dưới suối vàng không biết có tức đến mức sống dậy không?
“Ban nãy Vệ Tử Hiếu kia hét lên ‘cứu giá’ à? Ê, khi còn sống chưa từng đăng cơ, sau khi chết nếu có thể truy phong cao tổ thì mới miễn cưỡng dùng được hai chữ ‘cứu giá’.” Người kia thấp giọng nói: “Trước nay Liễu Hi chưa từng che giấu dã tâm, ngay cả ‘quá quân biểu’ nàng ta còn dám nhận cơ mà...”
Phong Chân nghe thấy những lời này liền tức giận rút bội kiếm bên hông định đi tìm người tính sổ.
Vào thời điểm này mà còn dám nói những câu châm chọc châm ngòi ly gián, hai người này không muốn sống nữa đúng không?
Có điều, có người động tác còn nhanh hơn anh ta nhiều, Phong Chân còn chưa qua, hai người kia đã bị người ta đá một cái vào đầu.
“Bắt hai tên này lại, giam giữ đợi thẩm vấn!”
Người nói chính là Liễu Chiêu mặt mày đầy giận dữ, không ai biết thằng nhóc này từ bên kia chạy sang đây lúc nào.
Phong Chân nén lửa giận đang trào lên trong lòng xuống, hít sâu, khống chế cảm xúc, tránh bản thân không kiềm chế được lại giận chó đánh mèo lên Liễu Chiêu.
Cùng lúc đó, Khương Bồng Cơ trọng thương trong mắt mọi người lại mở mắt ra, đưa tay hất động tác của y sư.
Cô mượn sức của Vệ Từ, dựa vào ngực anh, tay phải dùng sức rút mạnh mũi tên đâm sâu trên vai ra.
“Ta không sao.”
Mấy vị y sư, Vệ Từ và Khương Lộng Cầm nhìn thấy vai cô chảy máu ào ạt thì đều im lặng.
Hai bàn tay đang đỡ cô của Vệ Từ hơi gồng lên, hàm răng nghiến chặt giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Thấy Khương Bồng Cơ bình tĩnh rút tên ra, cả người y sư sững sờ.
Khương Bồng Cơ không thấy được biểu cảm của Vệ Từ sau lưng, cô ngẩng đầu nhìn một người khác.
“Lộng Cầm.”
Khương Lộng Cầm chẳng kịp suy nghĩ chân tướng nữa, cô chỉ biết chủ công bình an, như vậy là đủ rồi.
“Có mạt tướng.”
“Lát nữa, ngươi và Tử Hiếu ở đây tiếp tục chủ trì cuộc thi, trấn an đám học sinh, để bọn họ đừng bị chuyện này làm ảnh hưởng thành tích.”
Khương Bồng Cơ có tính toán của riêng mình nhưng không muốn ảnh hưởng đến thành tích của các học sinh, kỳ thi này có ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của bọn họ.
Khương Lộng Cầm hiếm khi không đáp lời ngay, cô khó xử nhìn Khương Bồng Cơ, cánh môi mấp máy nhưng không hề nói gì.
Một lát sau, cô cúi đầu ôm quyền, nói giọng khàn khàn: “Mạt tướng tuân mệnh.”
Trong lúc nói chuyện, y sư lấy thuốc bột cầm máu ra rắc lên vết thương của Khương Bồng Cơ, mũi tên kia chếch về phía tim Khương Bồng Cơ, nhưng Khương Bồng Cơ đâu phải ăn chay, cô đã dễ dàng né được chỗ hiểm, nhưng vì muốn giả vờ bị trọng thương nên cố ý làm vết thương nặng hơn, để máu chảy ồ ạt trông rất đáng sợ... Trên thực tế chỉ cần cầm máu và băng bó kĩ là được.
Vệ Từ thoáng nhìn mũi tên rồi lại nhìn gáy của Khương Bồng Cơ, lần đầu tiên kháng chỉ.
“Mệnh lệnh của chủ công, tha thứ Từ không cách nào tuân theo.”
Giọng của anh nghe khàn khàn, vô cùng cứng nhắc giống như đè nén gì đó trong cổ.
Khương Lộng Cầm nhìn thấy hai con ngươi Vệ Từ đầy tơ máu.
Khương Bồng Cơ cũng không làm khó anh: “Vậy để Tử Thực và Lộng Cầm ở lại chủ trì. Thương thế của ta tạm thời cần được giấu giếm.”
“Chủ công làm vậy là có ý gì?”
Khương Lộng Cầm đè nén nghi vấn trong lòng đồng thời lại phẫn nộ khó tả.
Tiểu nhân nào đáng để chủ công tự thương hại quý thể để mưu tính?
Ai xứng!!!
Khương Bồng Cơ nói: “Một nước cờ mà thôi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng cánh tay đau đớn vẫn khiến cô hơi nhíu mày.
Nghe xong, Vệ Từ càng trầm mặc hơn, có điều hai tay đang đỡ Khương Bồng Cơ đã thả lỏng một chút.
Khương Lộng Cầm không hỏi thêm nữa, cô hoàn toàn tin tưởng vào Khương Bồng Cơ.
Thương thế của Khương Bồng Cơ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chảy nhiều máu như vậy, đầu cô cũng hơi váng, cô thuận thế dựa ra sau, rúc vào lòng Vệ Từ.
“Tử Hiếu, bế ta về.”
Không ai biết rốt cuộc trong lòng vị này đang nghĩ cái gì.
Anh cảm nhận được cảm giác quen thuộc đã lâu trên người chủ công.
Sự quen thuộc này không khác gì với bệ hạ kiếp trước.
Trong thoáng chốc, Vệ Từ nhìn thấy bóng dáng bệ hạ kiếp trước trên người cô, thậm chí ngay cả khóe môi cũng chứa đầy toan tính, sự lạnh lùng phun trào trong đáy mắt cũng giống nhau như đúc. Mỗi lần như vậy, Vệ Từ luôn cảm thấy người trước mắt không thuộc về thế tục, cô thân ở hồng trần, tâm lại ở thế ngoại, dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn những đấu đá tranh giành của đám sâu kiến, đáy mắt viết đầy sự khinh miệt, trào phúng tính toán của thế nhân ngây thơ buồn cười biết bao.
Vệ Từ nói: “Vâng.”
Bình phong được gỡ đi, Khương Bồng Cơ rời đi dưới sự bảo vệ của hộ vệ, Khương Lộng Cầm ở lại giải quyết hậu quả.
Khi mọi người nghe thấy tiếp tục kỳ thi, sắc mặt của họ lập tức thay đổi.
Chính chủ sinh tử thế nào chưa biết, ai còn có tâm trạng để thi cử gì nữa cơ chứ?
Khương Lộng Cầm lại nói: “Chủ công võ nghệ cao cường, tặc nhân chỉ đả thương ngoài da, sau khi được y sư băng bó, đã không còn đáng ngại nữa.”
Mọi người: “...”
Cái con khỉ, nếu thật sự không đáng ngại thì sao lại hôn mê rời đi?
Vị trí vết thương ở ngực trái, nhìn thế nào cũng không giống không có gì đáng ngại chứ đừng nói là chỉ bị thương ngoài da.
Khương Lộng Cầm biết không thể dùng lý lẽ nên chỉ có thể động vũ lực uy hiếp.
Chiêu này quả nhiên dễ dùng, võ đài lập tức yên tĩnh trở lại.
Khương Lộng Cầm lạnh lùng trấn an những thí sinh còn lại, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục tiến hành kỳ thi.
Lan Đình Công bị ám sát, những học sinh này được thư viện che chở nhiều năm, chưa trải qua dãi gió dầm mưa, tinh thần vẫn chưa đủ vững vàng.
Bởi vậy, hai mươi thí sinh còn lại chẳng mấy ai phát huy được như bình thường nhưng năng lực vẫn còn đó, điểm số cũng không tệ quá.
Khi giám khảo đọc điểm vòng mới, không mấy học sinh quan tâm đến điều này, trong lòng họ đều đang lo lắng cho Khương Bồng Cơ, còn có vài học sinh nhanh trí thì đưa mắt sang nhìn nhóm Phong Chân, Phong Cẩn, hy vọng có thể suy đoán được tình hình cụ thể của Khương Bồng Cơ qua nét mặt của họ.
“Lan Đình Công không sao chứ?”
Giọng Tôn Lan hơi yếu ớt.
Phong Nghi khẳng định: “Chắc chắn Lan Đình Công không sao đâu.”
Hai người không còn thực tập ở quân doanh nữa, giờ chỉ là học sinh chưa tốt nghiệp của thư viện Kim Lân, không thể gọi Khương Bồng Cơ là “chủ công”.
“Cứ làm tốt bổn phận của mình.” Phong Nghi bổ sung thêm một câu: “Phụ thân bọn họ chưa lo lắng thì đâu đến lượt chúng ta làm rối chứ.”
Nói thì nói thế, nhưng trên thực tế, trong lòng Phong Nghi lại không chắc chắn lắm.
Thị lực của cậu rất tốt, nhìn thấy rõ vị trí đâm của mũi tên kia, dù không trúng ngực nhưng cũng không cách bao xa.
Tim, đầu, yết hầu là ba vị trí trí mạng trên cơ thể.
Tim rất yếu ớt, chỉ cần đâm sát bên cũng sẽ mất mạng. Họ thật sự không biết, mũi tên kia đúng là đâm về phía tim nhưng vào thời khắc cuối cùng đã bị tay phải của Khương Bồng Cơ bắt lấy sau đó đâm vào vai trái của mình, từ đó giả vờ tạo hiện trường giả là ngực bị thương.
“Tử Hiếu... đau chết đi được...”
Khương Bồng Cơ thấp giọng hừ hừ, giọng nói mang theo sự nũng nịu hiếm thấy.
Vệ Từ không đáp lời, để y sư tâm phúc chẩn trị cho Khương Bồng Cơ, giúp cô xử lý vết thương.
Mũi tên là hàng chuyên dụng của binh sĩ trong quân doanh, đầu mũi tên được thiết kế đặc biệt, khi đâm vào trong thịt mà giật ra thì có thể lật cả da thịt, máu thịt be bét.
Vệ Từ càng lo lắng trên mũi tên có uế vật, nếu như gây ra di chứng nhiễm trùng sưng mủ thì phiền phức to.
Lịch sử nói cho anh biết, có rất nhiều danh nhân danh tướng đã chết như vậy, không chết trên chiến trường mà chết vì nhiễm trùng vết thương.
Di chứng mà anh nói ở vị diện của đám cá muối gọi là uốn ván.
Y sư khom mình hành lễ, thấp giọng nói: “Tiểu nhân mạo phạm.”
Nói xong, ông mới dùng cây kéo sạch sẽ cắt ống tay áo và vải vai áo của Khương Bồng Cơ.
Sau khi nhìn thấy rõ vết thương, y sư hít một hơi lạnh.
Khương Bồng Cơ dựa người ngồi dậy, co chân, lười biếng nói: “Ta còn chưa la đau mà, ngươi đang nhìn với ánh mắt gì vậy?”
Y sư: “...”
Chưa la đau?
Vậy vừa rồi ai đã kêu lên “Tử Hiếu, đau chết đi được”?
Vết thương nở hoa thế kia rồi mà còn mạnh miệng, không ngờ Lan Đình Công lại là người như vậy.
Y sư dùng y thuật cao siêu thành thạo của mình xử lý và khâu vết thương cho Khương Bồng Cơ xong liền dặn dò những điều cần chú ý rồi lui xuống.
Vệ Từ không phải người dễ mềm lòng nhưng Khương Bồng Cơ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay trước mặt anh.
Khi anh nhìn thấy vết thương máu thịt be bét, tất cả cảm xúc đều chạy sạch, chỉ còn lại lo lắng và đau lòng.
“Thích khách lần này, chủ công đã biết do ai phái tới?”
Học sinh trong thư viện Kim Lân, ngoài một số ít ra, còn lại đều là trẻ mồ côi của binh sĩ đã hy sinh, có nghĩa là chủ công có ơn dưỡng dục với bọn họ... Ai ngờ trong số những người này lại mọc ra một tên phản đồ, còn nhân cơ hội ám sát Khương Bồng Cơ trong kỳ thi quan trọng như vậy?
“Tử Hiếu, điều này không quan trọng.”
Vệ Từ nghe xong mà tim giật nẩy, lờ mờ có một loại dự cảm không lành.
Đây là ám sát Khương Bồng Cơ đấy, vậy mà hung thủ đứng đằng sau lại không quan trọng?
Chẳng lẽ...
“Tử Hiếu, trong lúc chúng ta không chú ý, thư viện Kim Lân đã trở thành quân cờ của các thế lực tranh đấu.” Khương Bồng Cơ nói: “Học sinh xuất thân bình dân có căn cơ quá thấp, ta không trách bọn họ, phân lượng của bọn họ quá nhẹ, thân bất do kỷ, không có tư cách tự quyết định cho mình.”
Vệ Từ vừa suy nghĩ một chút đã hiểu ra.
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Học sinh hành thích ta, Tử Hiếu có biết thế lực đứng sau lưng cậu ta là ai không?”
Vệ Từ không biết: “Mong chủ công giải đáp nghi hoặc.”
Khương Bồng Cơ nói: “Là Liễu thị.”
Vệ Từ im lặng: “Liễu thị?”
“Đúng vậy, Liễu thị.” Khương Bồng Cơ lười biếng cười nói: “Chuyện hành thích được truyền đi, chắc Liễu thị cũng sẽ rối loạn.”
Rối loạn? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tại sao lại là “cũng sẽ rối loạn”?
Trừ phi...
Ngẫm lại tính cách của chủ công nhà mình, Vệ Từ đột nhiên hiểu ra.
“Liễu thị không hạ lệnh cho học sinh kia hành thích?”
Khương Bồng Cơ nói: “Tử Hiếu thông minh, học sinh này là quân cờ bọn họ mua chuộc, không biết khi nào mới phát huy được tác dụng.”
Vệ Từ nhíu mày.
Chủ công nói như vậy, có thể thấy đây chính là một con cờ ngầm cho nước đi lâu dài, không thể tùy tiện động vào.
“Vậy thì ai? Ai lại dùng tai mắt của Liễu thị để âm thầm khống chế hành thích chủ công, mượn đao giết...”
Vệ Từ chưa nói hết câu thì bỗng nghẹn lại, hai mắt đụng phải ánh mắt của Khương Bồng Cơ.
Trong chớp mắt, nụ cười với lúm đồng tiền của cô như đóa hoa nở rộ.
“Tử Hiếu, huynh nói xem là ai?”
“Chủ công!”
“Bắt thích khách lại!!!”
Tất cả xảy ra quá mức đột ngột, lúc bọn họ hồi thần lại thì Khương Bồng Cơ vốn ngồi trên chủ đài đã ngã xuống vũng máu.
Học sinh hành thích chưa kịp có động tác khác, ngựa chiến dưới hông đã bị đấm mạnh một cái, đau đến mức không ngừng hí lên, chưa đợi học sinh đó có bất kỳ động tác gì thì đã có một người túm lấy cổ ngựa vọt lên, một cú quét ngang đá cậu ta rơi xuống khỏi lưng ngựa, làm mắt cậu ta nổ đom đóm.
“Vặn cằm hắn, đánh gãy tay chân, đừng để hắn chết!” Khương Lộng Cầm không thèm nhìn thích khách, xốc cổ cậu ta mà ném cho phó tướng tâm phúc và binh sĩ, sắc mặt lạnh lùng như la sát, cô hạ lệnh với tốc độ cực nhanh: “Triệu tập chúng tướng phong tỏa võ đài cùng doanh địa, từ giờ trở đi, một con ruồi cũng không được phép bay ra ngoài, ai dám kháng lệnh giết ngay tại chỗ! Đã nghe thấy chưa!!!”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Khương Lộng Cầm lúc này vừa sợ vừa giận, làm việc cực kỳ mạnh mẽ, phái binh tướng dàn trận bao vây học sinh và người xem lại.
Các học sinh đều bị biến cố này dọa cho run chân, sắc mặt tái nhợt giống như quét một lớp sơn trắng dày, không hề có chút màu máu nào, trong đầu trống rỗng, gần như quên mất phải suy nghĩ như thế nào. So ra, phản ứng của các danh sĩ, phu nhân, danh nho, quan viên vẫn bình tĩnh hơn.
Có điều, suy nghĩ của mỗi người khác nhau nên vẻ mặt và phản ứng cũng hơi khác nhau.
Có người lo lắng không biết Khương Bồng Cơ có vì chuyện này mất mạng hay không, có người lo không biết mình có dính vào chuyện này không, cũng có người lo lắng cho an nguy của gia tộc... Hôm nay, bất kỳ ai có mặt ở đây cũng đều dính phải phiền toái, Khương Bồng Cơ không sao còn đỡ, nếu xảy ra chuyện gì...
Sắc mặt của mọi người trắng bệch.
Lan Đình Công gặp chuyện trước mặt mọi người, ngày hôm nay e là có biến.
Những người này, có người đứng dậy, có người ngồi nguyên chỗ cũ, vẻ mặt căng thẳng nhưng lại không dám vọng động, sợ làm ra động tác nào khiến người ta hiểu nhầm, bị nhóm binh sĩ đang nhìn chằm chằm này đâm nhầm bỏ mạng. Duy chỉ có trọng thần của Khương Bồng Cơ là không băn khoăn, Vệ Từ đi chân trần chạy hết tốc lực tới, đất cát đá vụn trên giáo trường đâm vào gan bàn chân cũng không thể sánh được những cơn đau nhói trong tim. Đầu óc anh giờ đây chỉ mà một mảng trống rỗng, cơ thể chạy đến bên cạnh Khương Bồng Cơ theo bản năng.
“Y sư!!!”
“Y sư đâu!!!”
Vệ Từ cẩn thận đỡ cô dậy, động tác không dám mạnh quá, sợ mũi tên đâm vào thịt sẽ tạo ra tổn thương lần hai cho cô.
Cùng với động tác của Vệ Từ, mọi người mới nhìn thấy y phục ở ngực trái và vai của Khương Bồng Cơ bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ, tay phải của cô cầm thân mũi tên, máu tươi ướt đẫm cả lòng bàn tay, thuận theo cánh tay nhuộm đỏ cả tay áo. Những người kia nhìn thấy hình ảnh này đều không kìm được hít một hơi lạnh. Không cần nói vết thương ở đâu, chỉ cần nhìn lượng máu chảy đã chứng minh rõ thương thế của cô không nhẹ.
Vệ Từ như rơi vào hầm băng, tâm trạng giờ khắc này giống như tâm trạng ở kiếp trước khi nghe tin bệ hạ băng hà vậy.
Trái tim đập mạnh trong lồng ngực trái lúc này giống như bị hơi lạnh khóa chặt, hàn khí lan ra toàn thân...
“Sao y sư còn chưa tới...”
Kiếp trước đến tuổi chết già, có thể kiếp này không giống vậy.
Sao anh có thể chấp nhận những chuyện ngoài ý muốn thế này xảy ra trên người cô chứ?
Hôm nay thi kỵ xạ, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, những đại phu y thuật giỏi nhất trong thành và quân doanh đều ở đây chờ lệnh.
Không thể ngờ được, người xảy ra chuyện không phải học sinh mà lại là Lan Đình Công!!!
Khương Lộng Cầm bắt được thích khách, nhưng cô vẫn chưa thể tin được học sinh kia có thể làm bị thương vị chủ công giống như thần minh trong lòng cô.
Sao có thể như vậy?
Vẻ mặt Khương Lộng Cầm trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại sục sôi kích động muốn giết người.
Nhưng cô vẫn còn lý trí, cô biết không thể giết thích khách, bọn họ cần thẩm vấn thích khách, từ đó lần ra thủ phạm thật sự đứng phía sau.
Hừ!
Chờ hung thủ thật sự xuất hiện, chắc chắn cô phải chém hắn thành muôn nghìn mảnh.
Khương Lộng Cầm đích thân dẫn binh vây chặt chủ đài không lọt lấy một kẽ hở, sợ thích khách còn đồng bọn, học sinh thư viện Kim Lân, đặc biệt là học sinh khóa đầu, ngoài một vài con cháu xuất thân sĩ tộc thì phần lớn đều là trẻ mồ côi của các tướng sĩ đã hy sinh trong các trận chiến, chủ công bồi dưỡng bọn họ mười mấy năm, giờ lại xuất hiện một thích khách, từ đó có thể thấy, không biết trong những binh lính này của quân doanh có đồng bọn của thích khách hay không?
Giờ ngoại trừ chủ công ra, mỗi người ở đây đều là đối tượng tình nghi của Khương Lộng Cầm.
Không lâu sau, vài vị y sư đã xách theo hòm thuốc vội vã chạy đến.
Từ hơi thở gấp gáp của bọn họ có thể thấy rõ, bọn họ đã chạy tới với tốc độ nhanh nhất.
Y sư đi qua bức tường người vây quanh, đặt hòm thuốc xuống, ra hiệu cho Vệ Từ đặt Khương Bồng Cơ nằm thẳng lại.
Lúc này, Lữ Trưng đứng sau làm nền đã lâu nói: “Tìm bức bình phong che nơi này lại.”
Khang Hâm Đồng với thân phận con gái nuôi của Lữ Trưng đứng ngoài bức tường người, thân phận của cô bé không đủ, tình hình lúc này lại nghiêm trọng, cô bé không thể nào tới gần, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, lo lắng siết chặt ngón tay, âm thầm cầu nguyện cho Lan Đình Công có thể gặp dữ hóa lành, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Không chỉ có mấy người trên võ đài lo lắng, đám cá muối trong kênh livestream cũng cực kỳ hoảng sợ.
Bọn họ theo dõi Khương Bồng Cơ bao nhiêu năm nay, nhìn cô lúc nào cũng người cản giết người, Phật cản giết Phật, chứng minh Long Ngạo Thiên cực kỳ sâu sắc.
Người dám một mình xông pha thiên quân vạn mã mà sao lại không thể tránh được ba mũi tên của thích khách?
Màn hình bình luận đồng loạt trở thành tiếng kêu kinh ngạc hoặc lời cầu nguyện.
Chỉ có một bình luận không giống mọi người, đó là của lập trình viên Weibo, anh ta cầu nguyện cho cả Khương Bồng Cơ và server.
Bình luận này vừa xuất hiện, WeChat và QQ đồng loạt bùng nổ, quản lý bộ phận gọi điện bảo anh ta đi tăng ca.
Cá muối lập trình viên: “...”
Một giây trước, Streamer gặp chuyện trúng tên, một giây sau, server Weibo bị tê liệt theo.
Ài...
Lập trình viên sờ cái gáy lạnh lẽo, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng tang thương.
Trước khi tăng ca, lập trình viên đã đăng icon ai oán lên trang cá nhân của mình.
[Gặp chuyện? Ha ha, đúng là gặp chuyện rồi, đội tuyển bóng đá quốc gia không chỉ giành được cúp vô địch thế giới mà còn giữ cúp liên tục một trăm năm!]
Sự tồn tại của kênh livestream quá đặc biệt, những người làm công việc có liên quan đều có lòng nhiệt tình cao độ đối với kênh livestream, không ít nhà khoa học còn đưa ra dự án nghiên cứu, hy vọng có thể nhận được linh cảm dẫn dắt từ nó, phát triển trí tuệ nhân tạo cùng với kỹ thuật khoa học vượt vị diện.
Lập trình viên cũng không ngoại lệ, theo những nghiên cứu của đại thần trong giới bọn họ đối với kênh livestream thì kênh livestream này chắc chắn có liên quan nhất định với Khương Bồng Cơ... Giống như quan hệ ký sinh giữa ký chủ và hệ thống trong tiểu thuyết hệ thống, nếu ký chủ nguy hiểm tính mạng, kênh livestream ký sinh không thể không có động tĩnh gì.
Có điều, điểm này không phải cá muối nào cũng biết.
Khi bọn họ nhìn thấy Khương Bồng Cơ toàn thân đẫm máu, không nhúc nhích, bọn họ chỉ cảm thấy đầu óc như vỡ tung.
Ở một bên khác, dưới sự nhắc nhở của Lữ Trưng, binh sĩ đã mang bình phong và vải bố tới vây lại, tiện cho y sư xem xét thương thế.
Đám Phong Chân tự giác lui ra nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía Khương Bồng Cơ.
Nhìn bọn họ có vẻ rất bình tĩnh nhưng lòng bàn tay thì đã ướt đẫm mồ hôi.
Chủ công gặp chuyện ngay trước mắt bọn họ...
Vừa nghĩ tới chuyện này, tâm trạng của Phong Chân cũng giống như Khương Lộng Cầm, sát khí tràn ngập lồng ngực.
Lúc này, anh ta nghe có người bàn tán.
Bọn họ tưởng đã đè giọng rất thấp nhưng võ đài hoàn toàn yên tĩnh, dù có cố gắng thấp giọng đến mấy cũng nghe thấy rất rõ.
Người đó nói với người bạn ngồi cạnh: “Lan Đình Công gặp chuyện, nếu vượt qua được kiếp này thì không sao, còn nếu không vượt qua được... Nàng ta không chồng không con, người đăng vị sau này nếu chẳng phải là thứ đệ Liễu Chiêu của nàng ta thì cũng là một tộc nhân trong tông tộc Liễu thị được nhận làm con thừa tự dưới gối Lan Đình Công...”
Người còn lại nói: “Lan Đình Công bây giờ đã hai mươi mấy tuổi, những nữ tử cùng tuổi bình thường đều đã đính hôn, nàng ta thì... Chắc là có bệnh kín gì bẩm sinh không thể nào sinh nở chăng? Thế thì cũng đáng tiếc thật, một đời anh danh lại bị ám sát, cơ nghiệp vất vả giành được lại vô cớ làm lợi cho đệ đệ thứ xuất.”
Giờ đích thứ phân chia rạch ròi, kẻ sĩ càng coi trọng đích xuất hơn, thứ xuất chỉ cao hơn tôi tớ trong phủ một chút thôi.
“Đúng vậy, Lan Đình Công có tiền đồ lại là đích xuất nhưng không có tử nữ hương hỏa, cuối cùng lại làm lợi cho thứ xuất tử...”
Nếu Lan Đình Công chết, dưới suối vàng không biết có tức đến mức sống dậy không?
“Ban nãy Vệ Tử Hiếu kia hét lên ‘cứu giá’ à? Ê, khi còn sống chưa từng đăng cơ, sau khi chết nếu có thể truy phong cao tổ thì mới miễn cưỡng dùng được hai chữ ‘cứu giá’.” Người kia thấp giọng nói: “Trước nay Liễu Hi chưa từng che giấu dã tâm, ngay cả ‘quá quân biểu’ nàng ta còn dám nhận cơ mà...”
Phong Chân nghe thấy những lời này liền tức giận rút bội kiếm bên hông định đi tìm người tính sổ.
Vào thời điểm này mà còn dám nói những câu châm chọc châm ngòi ly gián, hai người này không muốn sống nữa đúng không?
Có điều, có người động tác còn nhanh hơn anh ta nhiều, Phong Chân còn chưa qua, hai người kia đã bị người ta đá một cái vào đầu.
“Bắt hai tên này lại, giam giữ đợi thẩm vấn!”
Người nói chính là Liễu Chiêu mặt mày đầy giận dữ, không ai biết thằng nhóc này từ bên kia chạy sang đây lúc nào.
Phong Chân nén lửa giận đang trào lên trong lòng xuống, hít sâu, khống chế cảm xúc, tránh bản thân không kiềm chế được lại giận chó đánh mèo lên Liễu Chiêu.
Cùng lúc đó, Khương Bồng Cơ trọng thương trong mắt mọi người lại mở mắt ra, đưa tay hất động tác của y sư.
Cô mượn sức của Vệ Từ, dựa vào ngực anh, tay phải dùng sức rút mạnh mũi tên đâm sâu trên vai ra.
“Ta không sao.”
Mấy vị y sư, Vệ Từ và Khương Lộng Cầm nhìn thấy vai cô chảy máu ào ạt thì đều im lặng.
Hai bàn tay đang đỡ cô của Vệ Từ hơi gồng lên, hàm răng nghiến chặt giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Thấy Khương Bồng Cơ bình tĩnh rút tên ra, cả người y sư sững sờ.
Khương Bồng Cơ không thấy được biểu cảm của Vệ Từ sau lưng, cô ngẩng đầu nhìn một người khác.
“Lộng Cầm.”
Khương Lộng Cầm chẳng kịp suy nghĩ chân tướng nữa, cô chỉ biết chủ công bình an, như vậy là đủ rồi.
“Có mạt tướng.”
“Lát nữa, ngươi và Tử Hiếu ở đây tiếp tục chủ trì cuộc thi, trấn an đám học sinh, để bọn họ đừng bị chuyện này làm ảnh hưởng thành tích.”
Khương Bồng Cơ có tính toán của riêng mình nhưng không muốn ảnh hưởng đến thành tích của các học sinh, kỳ thi này có ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của bọn họ.
Khương Lộng Cầm hiếm khi không đáp lời ngay, cô khó xử nhìn Khương Bồng Cơ, cánh môi mấp máy nhưng không hề nói gì.
Một lát sau, cô cúi đầu ôm quyền, nói giọng khàn khàn: “Mạt tướng tuân mệnh.”
Trong lúc nói chuyện, y sư lấy thuốc bột cầm máu ra rắc lên vết thương của Khương Bồng Cơ, mũi tên kia chếch về phía tim Khương Bồng Cơ, nhưng Khương Bồng Cơ đâu phải ăn chay, cô đã dễ dàng né được chỗ hiểm, nhưng vì muốn giả vờ bị trọng thương nên cố ý làm vết thương nặng hơn, để máu chảy ồ ạt trông rất đáng sợ... Trên thực tế chỉ cần cầm máu và băng bó kĩ là được.
Vệ Từ thoáng nhìn mũi tên rồi lại nhìn gáy của Khương Bồng Cơ, lần đầu tiên kháng chỉ.
“Mệnh lệnh của chủ công, tha thứ Từ không cách nào tuân theo.”
Giọng của anh nghe khàn khàn, vô cùng cứng nhắc giống như đè nén gì đó trong cổ.
Khương Lộng Cầm nhìn thấy hai con ngươi Vệ Từ đầy tơ máu.
Khương Bồng Cơ cũng không làm khó anh: “Vậy để Tử Thực và Lộng Cầm ở lại chủ trì. Thương thế của ta tạm thời cần được giấu giếm.”
“Chủ công làm vậy là có ý gì?”
Khương Lộng Cầm đè nén nghi vấn trong lòng đồng thời lại phẫn nộ khó tả.
Tiểu nhân nào đáng để chủ công tự thương hại quý thể để mưu tính?
Ai xứng!!!
Khương Bồng Cơ nói: “Một nước cờ mà thôi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng cánh tay đau đớn vẫn khiến cô hơi nhíu mày.
Nghe xong, Vệ Từ càng trầm mặc hơn, có điều hai tay đang đỡ Khương Bồng Cơ đã thả lỏng một chút.
Khương Lộng Cầm không hỏi thêm nữa, cô hoàn toàn tin tưởng vào Khương Bồng Cơ.
Thương thế của Khương Bồng Cơ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chảy nhiều máu như vậy, đầu cô cũng hơi váng, cô thuận thế dựa ra sau, rúc vào lòng Vệ Từ.
“Tử Hiếu, bế ta về.”
Không ai biết rốt cuộc trong lòng vị này đang nghĩ cái gì.
Anh cảm nhận được cảm giác quen thuộc đã lâu trên người chủ công.
Sự quen thuộc này không khác gì với bệ hạ kiếp trước.
Trong thoáng chốc, Vệ Từ nhìn thấy bóng dáng bệ hạ kiếp trước trên người cô, thậm chí ngay cả khóe môi cũng chứa đầy toan tính, sự lạnh lùng phun trào trong đáy mắt cũng giống nhau như đúc. Mỗi lần như vậy, Vệ Từ luôn cảm thấy người trước mắt không thuộc về thế tục, cô thân ở hồng trần, tâm lại ở thế ngoại, dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn những đấu đá tranh giành của đám sâu kiến, đáy mắt viết đầy sự khinh miệt, trào phúng tính toán của thế nhân ngây thơ buồn cười biết bao.
Vệ Từ nói: “Vâng.”
Bình phong được gỡ đi, Khương Bồng Cơ rời đi dưới sự bảo vệ của hộ vệ, Khương Lộng Cầm ở lại giải quyết hậu quả.
Khi mọi người nghe thấy tiếp tục kỳ thi, sắc mặt của họ lập tức thay đổi.
Chính chủ sinh tử thế nào chưa biết, ai còn có tâm trạng để thi cử gì nữa cơ chứ?
Khương Lộng Cầm lại nói: “Chủ công võ nghệ cao cường, tặc nhân chỉ đả thương ngoài da, sau khi được y sư băng bó, đã không còn đáng ngại nữa.”
Mọi người: “...”
Cái con khỉ, nếu thật sự không đáng ngại thì sao lại hôn mê rời đi?
Vị trí vết thương ở ngực trái, nhìn thế nào cũng không giống không có gì đáng ngại chứ đừng nói là chỉ bị thương ngoài da.
Khương Lộng Cầm biết không thể dùng lý lẽ nên chỉ có thể động vũ lực uy hiếp.
Chiêu này quả nhiên dễ dùng, võ đài lập tức yên tĩnh trở lại.
Khương Lộng Cầm lạnh lùng trấn an những thí sinh còn lại, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục tiến hành kỳ thi.
Lan Đình Công bị ám sát, những học sinh này được thư viện che chở nhiều năm, chưa trải qua dãi gió dầm mưa, tinh thần vẫn chưa đủ vững vàng.
Bởi vậy, hai mươi thí sinh còn lại chẳng mấy ai phát huy được như bình thường nhưng năng lực vẫn còn đó, điểm số cũng không tệ quá.
Khi giám khảo đọc điểm vòng mới, không mấy học sinh quan tâm đến điều này, trong lòng họ đều đang lo lắng cho Khương Bồng Cơ, còn có vài học sinh nhanh trí thì đưa mắt sang nhìn nhóm Phong Chân, Phong Cẩn, hy vọng có thể suy đoán được tình hình cụ thể của Khương Bồng Cơ qua nét mặt của họ.
“Lan Đình Công không sao chứ?”
Giọng Tôn Lan hơi yếu ớt.
Phong Nghi khẳng định: “Chắc chắn Lan Đình Công không sao đâu.”
Hai người không còn thực tập ở quân doanh nữa, giờ chỉ là học sinh chưa tốt nghiệp của thư viện Kim Lân, không thể gọi Khương Bồng Cơ là “chủ công”.
“Cứ làm tốt bổn phận của mình.” Phong Nghi bổ sung thêm một câu: “Phụ thân bọn họ chưa lo lắng thì đâu đến lượt chúng ta làm rối chứ.”
Nói thì nói thế, nhưng trên thực tế, trong lòng Phong Nghi lại không chắc chắn lắm.
Thị lực của cậu rất tốt, nhìn thấy rõ vị trí đâm của mũi tên kia, dù không trúng ngực nhưng cũng không cách bao xa.
Tim, đầu, yết hầu là ba vị trí trí mạng trên cơ thể.
Tim rất yếu ớt, chỉ cần đâm sát bên cũng sẽ mất mạng. Họ thật sự không biết, mũi tên kia đúng là đâm về phía tim nhưng vào thời khắc cuối cùng đã bị tay phải của Khương Bồng Cơ bắt lấy sau đó đâm vào vai trái của mình, từ đó giả vờ tạo hiện trường giả là ngực bị thương.
“Tử Hiếu... đau chết đi được...”
Khương Bồng Cơ thấp giọng hừ hừ, giọng nói mang theo sự nũng nịu hiếm thấy.
Vệ Từ không đáp lời, để y sư tâm phúc chẩn trị cho Khương Bồng Cơ, giúp cô xử lý vết thương.
Mũi tên là hàng chuyên dụng của binh sĩ trong quân doanh, đầu mũi tên được thiết kế đặc biệt, khi đâm vào trong thịt mà giật ra thì có thể lật cả da thịt, máu thịt be bét.
Vệ Từ càng lo lắng trên mũi tên có uế vật, nếu như gây ra di chứng nhiễm trùng sưng mủ thì phiền phức to.
Lịch sử nói cho anh biết, có rất nhiều danh nhân danh tướng đã chết như vậy, không chết trên chiến trường mà chết vì nhiễm trùng vết thương.
Di chứng mà anh nói ở vị diện của đám cá muối gọi là uốn ván.
Y sư khom mình hành lễ, thấp giọng nói: “Tiểu nhân mạo phạm.”
Nói xong, ông mới dùng cây kéo sạch sẽ cắt ống tay áo và vải vai áo của Khương Bồng Cơ.
Sau khi nhìn thấy rõ vết thương, y sư hít một hơi lạnh.
Khương Bồng Cơ dựa người ngồi dậy, co chân, lười biếng nói: “Ta còn chưa la đau mà, ngươi đang nhìn với ánh mắt gì vậy?”
Y sư: “...”
Chưa la đau?
Vậy vừa rồi ai đã kêu lên “Tử Hiếu, đau chết đi được”?
Vết thương nở hoa thế kia rồi mà còn mạnh miệng, không ngờ Lan Đình Công lại là người như vậy.
Y sư dùng y thuật cao siêu thành thạo của mình xử lý và khâu vết thương cho Khương Bồng Cơ xong liền dặn dò những điều cần chú ý rồi lui xuống.
Vệ Từ không phải người dễ mềm lòng nhưng Khương Bồng Cơ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay trước mặt anh.
Khi anh nhìn thấy vết thương máu thịt be bét, tất cả cảm xúc đều chạy sạch, chỉ còn lại lo lắng và đau lòng.
“Thích khách lần này, chủ công đã biết do ai phái tới?”
Học sinh trong thư viện Kim Lân, ngoài một số ít ra, còn lại đều là trẻ mồ côi của binh sĩ đã hy sinh, có nghĩa là chủ công có ơn dưỡng dục với bọn họ... Ai ngờ trong số những người này lại mọc ra một tên phản đồ, còn nhân cơ hội ám sát Khương Bồng Cơ trong kỳ thi quan trọng như vậy?
“Tử Hiếu, điều này không quan trọng.”
Vệ Từ nghe xong mà tim giật nẩy, lờ mờ có một loại dự cảm không lành.
Đây là ám sát Khương Bồng Cơ đấy, vậy mà hung thủ đứng đằng sau lại không quan trọng?
Chẳng lẽ...
“Tử Hiếu, trong lúc chúng ta không chú ý, thư viện Kim Lân đã trở thành quân cờ của các thế lực tranh đấu.” Khương Bồng Cơ nói: “Học sinh xuất thân bình dân có căn cơ quá thấp, ta không trách bọn họ, phân lượng của bọn họ quá nhẹ, thân bất do kỷ, không có tư cách tự quyết định cho mình.”
Vệ Từ vừa suy nghĩ một chút đã hiểu ra.
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Học sinh hành thích ta, Tử Hiếu có biết thế lực đứng sau lưng cậu ta là ai không?”
Vệ Từ không biết: “Mong chủ công giải đáp nghi hoặc.”
Khương Bồng Cơ nói: “Là Liễu thị.”
Vệ Từ im lặng: “Liễu thị?”
“Đúng vậy, Liễu thị.” Khương Bồng Cơ lười biếng cười nói: “Chuyện hành thích được truyền đi, chắc Liễu thị cũng sẽ rối loạn.”
Rối loạn? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tại sao lại là “cũng sẽ rối loạn”?
Trừ phi...
Ngẫm lại tính cách của chủ công nhà mình, Vệ Từ đột nhiên hiểu ra.
“Liễu thị không hạ lệnh cho học sinh kia hành thích?”
Khương Bồng Cơ nói: “Tử Hiếu thông minh, học sinh này là quân cờ bọn họ mua chuộc, không biết khi nào mới phát huy được tác dụng.”
Vệ Từ nhíu mày.
Chủ công nói như vậy, có thể thấy đây chính là một con cờ ngầm cho nước đi lâu dài, không thể tùy tiện động vào.
“Vậy thì ai? Ai lại dùng tai mắt của Liễu thị để âm thầm khống chế hành thích chủ công, mượn đao giết...”
Vệ Từ chưa nói hết câu thì bỗng nghẹn lại, hai mắt đụng phải ánh mắt của Khương Bồng Cơ.
Trong chớp mắt, nụ cười với lúm đồng tiền của cô như đóa hoa nở rộ.
“Tử Hiếu, huynh nói xem là ai?”
Bình luận facebook