Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1789 - Chương 1789
Chương 1789ẦM Ĩ XONG RỒI THÌ NÓI CHUYỆN CHÍNH SỰ ĐI
Vệ Từ mím môi, lúc anh đối mặt với Khương Bồng Cơ, dường như tâm trạng bị đôi mắt mây khói mịt mờ, chứa đựng một vực nước sâu thẳm hút đi.
Lúc này, anh quên mất từ ngữ, lại càng không biết nên mở miệng thế nào, đồng thời cũng quên đối đáp ra sao.
Khương Bồng Cơ nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của anh, khì khì bật cười ra tiếng, không để ý đến vết thương nơi đầu vai mà đứng dậy đi đến bên cạnh Vệ Từ, tay phải không bị thương vuốt nhẹ khuôn mặt anh. Động tác thân mật giống như người yêu nhẹ giọng thì thầm, nói ra chút lời nói lả lướt khó tả, khiến mang tai Vệ Từ đỏ ửng.
Động tác này nếu như đặt trên người tiểu lưu manh, muốn bao nhiêu lỗ mãng thì có bấy nhiêu lỗ mãng, cố tình người trước mắt là Khương Bồng Cơ.
Cô và Vệ Từ cũng coi như vợ chồng chưa đăng ký rồi, hành động nhỏ thân mật như vậy ngược lại là thêm chút tình thú.
“Tử Hiếu thật sự sợ ta sao?”
Khóe môi Khương Bồng Cơ cong lên, lúc này Vệ Từ mới phát hiện đôi môi chủ công nhà mình tái nhợt, nhìn mỏng hơn so với thường ngày.
“Sợ? Lời này từ đâu đến?” Vệ Từ tìm lại thần chí, bàn tay ấm áp dày rộng phủ lên mu bàn tay Khương Bồng Cơ, tinh tế vuốt nhẹ: “Từ chỉ là có chút không hiểu, sao chủ công phải khổ như vậy? Ngài còn nhớ rõ lời từng hứa lúc trước, vì sao lần này vẫn lấy thân mình mạo hiểm?”
Có lẽ kiếp trước Vệ Từ không cách nào phát hiện ra, nhưng kiếp này anh nhìn thấy rất rõ ràng, chủ công nhà mình am hiểu nhất chính là câu cá chấp pháp.
* Phương pháp câu cá để thực thi pháp luật.
Ví dụ như lần này, cái gọi là bàn tay gây tội ác phía sau màn không phải là cái người trước mắt này ư?
Vệ Từ tức giận không phải vì cô câu cá chấp pháp, mà là cô không quan tâm đến sự an toàn của chính mình, lại thật sự chạy đi mạo hiểm, làm cho cả người bị thương trở về.
Khương Bồng Cơ nghe xong nửa câu sau, lập tức chột dạ.
Cô thử rút tay của mình về, Vệ Từ vẫn luôn dịu dàng như đất sét mà cũng cứng rắn một lần, chợt bắt lấy tay cô.
Hai người cứ giằng co như vậy, mắt nhìn thẳng vào nhau, ai cũng không chịu khuất phục trước.
Một lúc lâu, Khương Bồng Cơ run sợ trước…
Nhưng mà, cô không thừa nhận mình sợ vợ.
Chuyện yêu quý, thông cảm, tôn trọng bạn đời có thể gọi là sợ vợ sao?
“Chuyện lần này là ta...”
Khương Bồng Cơ ngập ngừng muốn nói lời mềm mỏng, Vệ Từ mím chặt môi, dùng một cái tay khác rảnh rỗi đâm vào miệng vết thương của cô một chút.
Từ trước đến nay, Khương Bồng Cơ đều là người cho dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt thì khuôn mặt vẫn không đổi sắc, vậy mà giờ lại rất nể tình trốn tránh một chút, yếu ớt nói: “Tử Hiếu, đau.”
Cô cho rằng tỏ ra mềm mại, yếu ớt thì cửa ải Vệ Từ này coi như vượt qua, chuyện dỗ dành Vệ Từ cũng có sáo lộ*.
* Sáo lộ: Thường đề cập đến một phương pháp đối phó với người đã lừa dối hoặc có kinh nghiệm rất thực tế, do đó hình thành một kiểu mẫu hành vi.
“Chủ công thật sự đau sao?”
Người nào đó dù gãy tay đứt chân vẫn có thể mặt không biến sắc, giờ lại lộ ra vẻ thành khẩn, gật đầu như giã tỏi.
Bây giờ cô đang bị thương nha, mặc kệ trước đây cô làm chuyện gì, điều quan trọng nhất bây giờ là phải dỗ dành cô, quan tâm cô.
Chuyện đặt thân mình vào nguy hiểm trước đây thì hãy bỏ qua đi, coi như chưa từng xảy ra có được không?
Vệ Từ lại nói: “Thì ra chủ công cũng là một người bằng xương bằng thịt, chưa từng luyện thành thân thể cứng cáp không thể phá hủy, càng không đao thương bất nhập được như thần tiên.”
Khương Bồng Cơ bĩu môi nói bậy: “Nếu thật sự đao thương bất nhập thì Văn Chứng bọn họ nên khóc đi.”
Nếu thật sự đao thương không đâm vào được thì sẽ không tạo ra được thiếu chủ, chớ nói chi là “xuất xưởng”.
Vệ Từ là một chàng trai ngay thẳng, không nghe ra được ý nghĩa trong lời nói này của Khương Bồng Cơ, anh kìm nén lửa giận nói với cô: “Được, nếu như thân thể chủ công vẫn là máu thịt thì có thể sẽ chết vào một khắc nào đó. Nếu như mũi tên của kẻ địch không phải đâm vào bả vai ngài mà là ở trái tim hoặc là gần trái tim, bằng kết cấu cái đầu mũi tên vừa rồi kia, chủ công cho rằng trái tim ngài còn có thể nguyên vẹn không bị thương sao? Nếu như trái tim bị thương, ngài còn có thể sống sao?”
Trên thao trường, Khương Bồng Cơ mặt không biến sắc rút mũi tên ra ngoài, miệng vết thương bị móc mạnh đến nỗi máu thịt be bét.
Ban đầu, miệng vết thương chỉ có độ rộng một ngón tay, khi mũi tên bị rút ra, nó liền rộng khoảng chừng ba ngón tay, cả một khối thịt cũng bị đứt xuống.
Vệ Từ nhìn thấy mà đau đớn, cho dù đối phương ngay đến mày cũng không nhăn, nhưng anh đau lòng.
“Chủ công nhất ngôn cửu đỉnh, vì sao lần này lại không giữ lời?”
Lúc trước, là ai đã nhận lời Vệ Từ rằng sẽ không làm liều nữa, sẽ không đặt thân mình vào nguy hiểm, lấy mạng nhỏ ra đùa giỡn nữa?
Khương Bồng Cơ nói: “Ta có lý do.”
Vệ Từ nói: “Thần không thể san sẻ thay quân chủ thì rốt cuộc có ích lợi gì? Chuyện chủ công nhất định phải đi làm, vì sao không thể giao cho thần đi làm?”
Khương Bồng Cơ bất lực cười nói: “Để huynh gặp phải cuộc ám sát như hôm nay ư? Tử Hiếu, huynh sẽ không còn mạng đâu.”
“Chủ công làm sao biết được thần không muốn đánh bạc mạng sống này vì ngài?” Vệ Từ cắn răng nói: “Thần bằng lòng! Từ kiếp trước đến kiếp này, chưa từng có một khắc chùn chân nào cả. Cho dù vết thương chủ công gặp phải không đủ uy hiếp đến tính mạng của ngài nhưng thần cũng sẵn lòng lấy tính mạng ra thay thế.”
Khương Bồng Cơ cau chặt mày, lúc này cô mới nhận ra Vệ Từ thật sự tức giận rồi.
Vệ Từ tức giận thì sẽ không khắc sự phẫn nộ lên trên mặt, nhưng lửa giận của anh lại có thể so với cảm xúc lộ ra ngoài, khiến người ta cảm thấy áp lực.
“... Thần đột nhiên thắc mắc, kiếp trước bệ hạ băng hà có đúng là tuổi thọ đã tận không?” Không biết tại sao, Vệ Từ lại nghĩ tới chuyện này, càng nghĩ càng khó chịu, thông minh như anh cũng không có cách nào sắp xếp những cảm xúc lộn xộn này cho rõ ràng. “Có phải lại một lần nữa đặt thân mình vào nguy hiểm hay không?”
“Mặc kệ bệ hạ băng hà là thật hay lại một lần nữa đặt thân mình vào nguy hiểm, quét sạch triều đình, tiêu diệt phe đối lập thay cho điện hạ Khương Diễm...” Không đợi Khương Bồng Cơ mở miệng, Vệ Từ đỏ ửng hai mắt, nói: “Cho dù bệ hạ sống hay chết, nhưng Vệ Tử Hiếu thì chết thật, là tự vẫn mà chết.”
Sắc mặt Khương Bồng Cơ nặng nề.
“Chủ công làm như vậy dĩ nhiên có mưu tính của chủ công, thân là thần tử không nên can dự vào quá nhiều, nhưng Vệ Từ không chỉ là thần của ngài, mà còn là người yêu của ngài phải không? Chính miệng chủ công đã thừa nhận chuyện này. Nếu đã như vậy…” Vệ Từ hỏi cô: “Nếu như chủ công đi trước một bước, ngài cảm thấy thần nên tuẫn táng theo chủ hay là chết vì tình đây?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta phải làm như vậy.”
“Nhưng ngài có thể nhắc nhở thần một câu.” Vệ Từ lại nói: “Nhóm học sinh thư viện Kim Lân này là tâm huyết của chủ công, đồng dạng cũng là của thần. Bởi vì ngài, thần hy vọng bọn họ bình yên vô sự hơn bất cứ ai, việc sắp đặt bọn họ liên quan đến mai sau, càng liên quan đến sự nghiệp vĩ đại nghìn đời của chủ công. Ngài chỉ cần tiết lộ một chút, thần dĩ nhiên sẽ dốc hết toàn lực đuổi kịp bước chân ngài. Ở trong lòng chủ công, Vệ Từ cuối cùng là một người thông minh hay là một kẻ ngốc?”
Nếu là người thông minh, có một hai manh mối, anh sẽ không đoán ra suy nghĩ của Khương Bồng Cơ, sẽ không theo kịp bước chân của cô sao?
Nếu là kẻ ngốc, cho dù Khương Bồng Cơ nói cho anh biết thông tin chi tiết, anh cũng không thể nhận ra mưu tính của đối phương, dĩ nhiên là sẽ không cần phải nói.
Khương Bồng Cơ không trả lời Vệ Từ, trong đầu còn đang lẩn quẩn lời nói trước đó của Vệ Từ.
Kiếp trước, tin tức cô băng hà truyền ra ngoài không bao lâu thì Vệ Từ tự vẫn. Cho dù anh tự vẫn là do tình thế bắt buộc hay là tự nguyện, cũng hoặc là cả hai đều có… kết quả rõ ràng, Vệ Từ chết rồi… nhưng mà bản thân mình kiếp trước thì sao? Cô cũng chết thật ư?
Sau khi phân tích tin tức Vệ Từ đã từng tiết lộ, kết hợp với sự hiểu biết về bản thân mình, Khương Bồng Cơ cảm thấy không có khả năng lắm.
Có lẽ lại là một cuộc câu cá chấp pháp khác.
Chỉ là cuộc câu cá chấp pháp này thất bại, mất đi một đời hăng hái của Vệ Tông, tương tự cũng mất đi một cái mạng của Vệ Từ vào trong đó.
Lúc trong đầu cô hiện lên suy đoán này, lồng ngực mơ hồ truyền đến một cơn đau nhói rất nhỏ nhưng không thể bỏ qua.
Hồi lâu, Khương Bồng Cơ phun ra một ngụm khí đục, ngồi xổm xuống trước mặt Vệ Từ, tầm mắt ngang bằng với anh.
Cơ thể cô nghiêng về phía trước, trán hai người áp vào nhau, cô khẽ thở dài.
“Xin lỗi huynh, sẽ không có lần sau.”
Chỉ có tám chữ, nhẹ nhàng phủi đi nỗi bất an, lửa giận và chua xót Vệ Từ kìm nén trong lòng.
Đối mặt với người này, nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của anh giống như rắm thối vậy.
“Chủ công không cần phải xin lỗi.”
Giọng nói Vệ Từ trầm thấp, nhưng vì cơn giận vừa rồi, lại thêm chút khàn khàn.
“Tử Hiếu muốn gặp Khương Bồng Cơ sao?”
Vệ Từ bỗng dưng trợn tròn hai mắt, giống như bị sợ hãi cực độ.
Khương Bồng Cơ khoác hai tay lên bả vai anh mà cười nhẹ.
“Người đời biết rõ ta, vĩnh viễn dán vào một cái tên nhãn hiệu là ‘Liễu Hi’.” Khương Bồng Cơ vừa xoa nhẹ mang tai anh, ngón tay vân vê thưởng thức vành tai đã ửng hồng, vừa nói: “Nhưng mà, cái tên Tử Hiếu huynh muốn nghe thấy, người huynh muốn nhìn thấy, từ đầu đến cuối… chẳng lẽ không phải là ‘Khương Bồng Cơ’ sao? Ta muốn xé toang tầng thân phận ‘Liễu Hi’ này, khôi phục tên mà ta và huynh đã quen thuộc nhiều năm.”
Cô vừa nói như vậy, Vệ Từ chợt hiểu rõ mưu tính lần này của cô.
Câu cá chấp pháp quen thuộc, một đá nhiều chim quen thuộc.
Tính toán tỉ mỉ và cách làm việc lả lơi không gì sánh được chưa từng khiến cho Vệ Từ thất vọng.
Khương Bồng Cơ nói: “Phần lớn nhóm học sinh thư viện Kim Lân này xuất thân dân thường, ngay đến hàn môn cũng không phải, hơn nửa đều không cha không mẹ, một thân một mình. Không có họ hàng thân thích, không có gia thế, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng cố tình, chính bọn họ cũng chỉ là người bình thường, chỉ có thể làm quân cờ cho người ta đánh cờ, mọi thứ đều không thể làm theo ý mình. Ta từng nói, ta không trách bọn họ, muốn trách thì trách những tên có móng vuốt vươn ra quá dài kia.”
Vệ Từ tỉnh táo lại từ cuộc tranh cãi vừa rồi, lập tức tiến vào trạng thái làm việc.
“Ý của chủ công là...”
“Tìm cái cớ phát tác, cắt những móng vuốt này đi. Không có cái cớ gì có thể sánh với chuyện ta bị ám sát, càng có sức mạnh hơn khi suýt chút nữa thì bỏ mạng...” Khương Bồng Cơ hừ lạnh một tiếng: “Ban đầu ta chỉ muốn hiểu rõ lý do của bọn người kia, đồng thời đánh những kẻ chưa kịp hành động khác, để cho bọn họ yên phận một chút. Nhóm học sinh thư viện Kim Lân này, hơn nửa đều sẽ tham gia vào vũ đài chính trị, cho dù là ở triều đình hay là thả ra ngoài làm quan phụ mẫu địa phương đều có tiềm lực vô tận. Khống chế bọn họ, tương đương với khống chế tài nguyên mà bọn họ sở hữu mai sau. Sao ta có thể cho phép loại chuyện như vậy xảy ra? Nếu để cho những người kia được như ý, sau này khoa cử được đưa ra, rốt cuộc là để bồi dưỡng nhân tài vì ta vì quốc gia, hay là cho bọn họ lựa chọn tay sai?”
Vệ Từ nói: “Nhưng chủ công vẫn cố ý lựa chọn Liễu thị.”
Có lẽ Liễu thị đã khống chế học sinh kia từ rất lâu trước đó, coi cậu ta như một quân cờ ẩn chôn sâu, giữ lại chờ sau này có thể sử dụng khi cần.
Kết quả bị chủ công đào ra, chủ công còn âm thầm giả mạo Liễu thị cho học sinh kia truyền đạt mệnh lệnh rằng hãy ám sát mình.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Câu cá chấp pháp, mượn dao giết người, cuối cùng để cho Liễu thị cõng nỗi oan ám sát này.
Hành động rất chi là cợt nhả.
Khương Bồng Cơ nói: “Lựa chọn Liễu thị là có nguyên nhân, ta muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn với bọn họ, đồng thời cũng để cho bọn họ thu hồi dã tâm.”
“Cắt đứt quan hệ là vì khôi phục cái tên ‘Khương Bồng Cơ’, để cho bọn họ thu hồi dã tâm là vì con nối dõi sao?”
Khương Bồng Cơ buông tay nói: “Đúng vậy, từ đầu đến cuối, ta không có con nối dõi, khiến cho tâm tư Liễu thị phát điên, có ý nghĩ không nên có. Quân cờ ẩn mà bọn họ bố trí ở thư viện Kim Lân đâu chỉ có một người như vậy? Bọn họ thu mua mấy học sinh tương đối ưu tú nhưng thành tích không phải quá cao ngất. Mấy học sinh kia thật sự có tiền đồ, học tập cũng không đứng đầu, nhưng tính tình thích hợp chốn quan trường, tương lai có thể xông pha. Bọn họ đứng vững gót chân ở trong triều rồi, chẳng phải tương đương với việc Liễu thị khống chế thực quyền sao? Nếu như sau này, con nối dõi của ta sinh ra đời, có thể lớn lên còn tốt, nếu như không có hoặc là chết sớm, bọn họ chắc chắn sẽ thuyết phục ta nhận một đứa từ Liễu thị làm con thừa tự. Nếu như ta cũng không may chết đi, cuối cùng, người chiếm lợi ích nhất vẫn là Liễu thị...”
Trong đầu Vệ Từ hiện lên người trong tông tộc Liễu thị mà trước đây từng tiếp xúc qua.
“Chủ ý này là ý của tộc trưởng Liễu Hành sao?”
Tộc trưởng tiền nhiệm Liễu thị Liễu Cấp là anh trai ruột của Liễu Xa.
Từ khi Liễu Cấp làm tang lễ cho mẹ đẻ xong, thân thể ngày một suy yếu, hai năm gần đây vẫn nằm triền miên trên giường bệnh.
Để không ảnh hưởng đến Liễu thị, Liễu Cấp để cho đích tử Liễu Hành thượng vị sớm một chút.
Bây giờ tộc trưởng Liễu thị là Liễu Hành, đồng thời cũng là đường ca của thân thể Liễu Hi này.
Vệ Từ có gặp Liễu Cấp và Liễu Hành vài lần, không hiểu biết nhau sâu sắc, nhưng cũng không cảm thấy hai người không thông thái.
Ngược lại, hai cha con này khá thông minh.
Cho dù có dã tâm thì cũng sẽ không tặng nhược điểm cho Khương Bồng Cơ vào thời điểm này.
Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Không phải đường ca, tình hình nội bộ Liễu thị hơi phức tạp, chuyện này còn dính líu đến kế mẫu Cổ Trăn.”
“Cổ Trăn phu nhân làm sao cũng...”
“Thứ mẫu có thể dính líu vào bởi vì bà ta cũng có dã tâm.” Khương Bồng Cơ vốn định che giấu, nhưng nghĩ tới lời hứa của bản thân, cô lại tiết lộ hai câu: “Có điều, dã tâm lúc đầu của bà ta không lớn. Chẳng qua là ta ở một bên châm dầu vào lửa, đẩy sau lưng bà ta một chút...”
Cả người Vệ Từ đều mơ hồ rồi, trong đầu quanh quẩn ba câu hỏi.
Ta là ai?
Ta ở đâu vậy?
Ta đang làm cái gì?
Tại sao ngay cả mẹ kế mà chủ công cũng tính kế vào, một đá nhiều chim, dạy bảo Liễu thị, sĩ tộc đang rục rịch và Cổ Trăn cùng một lúc?
Cổ Trăn có dã tâm, nhưng dã tâm của bà ta phồng to lại là do chủ công âm thầm dung túng?
Quá tà ma rồi!
Cho dù Vệ Từ thông minh hơn nữa cũng không nghĩ ra được điểm này.
Khương Bồng Cơ nói với vẻ mặt âm trầm: “Cổ Trăn là kế mẫu, ta không phải Liễu Hi, lý do này cũng đầy đủ rồi.”
Vệ Từ nghe xong yên lặng, lý do này thật sự rất đầy đủ.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Dã tâm của Cổ Trăn không chỉ giới hạn với việc trở thành hoàng thái hậu. Ta có thể cho bà ta hưởng vinh hoa phú quý vô tận, nhưng dã tâm con người là vô hạn, một khi hạt giống tên là dã tâm nảy mầm, cho dù không có ta thêm dầu vào lửa, sớm muộn gì Cổ Trăn cũng sẽ đi đến bước đường này. Ta chỉ là hơi đối xử lạnh nhạt với bà ta, khiến cho bà ta không có phú quý, không có thực quyền để ra oai, một năm, hai năm trôi qua, bà ta liền sinh ra dã tâm như vậy. Giữa ta và bà ta từ đầu đến cuối vắt ngang một khe rãnh, bà ta biết rõ ta không phải là Liễu Hi thật sự, mà là cô hồn dã quỷ làm giao dịch với bà ta, bà ta giữ gìn bí mật thay ta, ta cho bà ta vinh hoa phú quý. Nói cho cùng, khoản giao dịch này không vững chắc, chẳng lẽ bà ta không lo lắng một khi ta có quyền có thế sẽ lén lút giết chết bà ta sao? Dù sao, người chết mới có thể giữ bí mật tuyệt đối, mà người sống là không thể tin được...”
Vệ Từ nói: “Cổ Trăn phu nhân có nỗi lo này cho nên...”
Khương Bồng Cơ nói: “Cho nên bà ta phản bội ta.”
Vẻ mặt Vệ Từ lạnh lẽo.
“Cổ Trăn qua lại rất thân thiết với mấy lão bất tử của Liễu thị, nghe nói bà ta còn cực kỳ yêu thích mấy đứa trẻ dòng chính Liễu thị, đến nỗi dùng lý do ‘có duyên phận’ làm cái cớ đón hai đứa trẻ trong đó đến bên cạnh để nuôi dưỡng giải sầu, nhưng rốt cuộc nghĩ thế nào... Ha ha, trí giả kiến trí*.”
* Những người khác nhau hiểu mọi thứ từ các góc độ khác nhau.
Không cần nhiều lời, Vệ Từ đã hiểu rõ tất cả rồi.
“Nếu như động chạm đến Cổ Trăn phu nhân... Sợ là không dễ ăn nói với Mạnh Hằng và Nhiếp Tuân...”
Khương Bồng Cơ khinh thường cười một tiếng: “Ta khôi phục thân phận Khương Bồng Cơ là được. Không phải là tách khỏi Liễu thị độc lập một mạch mà là độc lập một tộc!”
Đợi cô khôi phục họ Khương, quay đầu lại sẽ từ từ trừng trị những người này.
Khương Bồng Cơ không có cảm tình gì với Cổ Trăn, hai người từ đầu tới cuối chỉ là người hợp tác.
Trước đây Cổ Trăn có dã tâm, Khương Bồng Cơ chỉ là nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, để cho dã tâm của bà ta vượt qua ranh giới rồi kiếm cớ giết ngược mà thôi.
Lòng dạ người nào đen tối hơn người ấy mới có thể cười đến cuối cùng.
Vệ Từ mím môi, lúc anh đối mặt với Khương Bồng Cơ, dường như tâm trạng bị đôi mắt mây khói mịt mờ, chứa đựng một vực nước sâu thẳm hút đi.
Lúc này, anh quên mất từ ngữ, lại càng không biết nên mở miệng thế nào, đồng thời cũng quên đối đáp ra sao.
Khương Bồng Cơ nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của anh, khì khì bật cười ra tiếng, không để ý đến vết thương nơi đầu vai mà đứng dậy đi đến bên cạnh Vệ Từ, tay phải không bị thương vuốt nhẹ khuôn mặt anh. Động tác thân mật giống như người yêu nhẹ giọng thì thầm, nói ra chút lời nói lả lướt khó tả, khiến mang tai Vệ Từ đỏ ửng.
Động tác này nếu như đặt trên người tiểu lưu manh, muốn bao nhiêu lỗ mãng thì có bấy nhiêu lỗ mãng, cố tình người trước mắt là Khương Bồng Cơ.
Cô và Vệ Từ cũng coi như vợ chồng chưa đăng ký rồi, hành động nhỏ thân mật như vậy ngược lại là thêm chút tình thú.
“Tử Hiếu thật sự sợ ta sao?”
Khóe môi Khương Bồng Cơ cong lên, lúc này Vệ Từ mới phát hiện đôi môi chủ công nhà mình tái nhợt, nhìn mỏng hơn so với thường ngày.
“Sợ? Lời này từ đâu đến?” Vệ Từ tìm lại thần chí, bàn tay ấm áp dày rộng phủ lên mu bàn tay Khương Bồng Cơ, tinh tế vuốt nhẹ: “Từ chỉ là có chút không hiểu, sao chủ công phải khổ như vậy? Ngài còn nhớ rõ lời từng hứa lúc trước, vì sao lần này vẫn lấy thân mình mạo hiểm?”
Có lẽ kiếp trước Vệ Từ không cách nào phát hiện ra, nhưng kiếp này anh nhìn thấy rất rõ ràng, chủ công nhà mình am hiểu nhất chính là câu cá chấp pháp.
* Phương pháp câu cá để thực thi pháp luật.
Ví dụ như lần này, cái gọi là bàn tay gây tội ác phía sau màn không phải là cái người trước mắt này ư?
Vệ Từ tức giận không phải vì cô câu cá chấp pháp, mà là cô không quan tâm đến sự an toàn của chính mình, lại thật sự chạy đi mạo hiểm, làm cho cả người bị thương trở về.
Khương Bồng Cơ nghe xong nửa câu sau, lập tức chột dạ.
Cô thử rút tay của mình về, Vệ Từ vẫn luôn dịu dàng như đất sét mà cũng cứng rắn một lần, chợt bắt lấy tay cô.
Hai người cứ giằng co như vậy, mắt nhìn thẳng vào nhau, ai cũng không chịu khuất phục trước.
Một lúc lâu, Khương Bồng Cơ run sợ trước…
Nhưng mà, cô không thừa nhận mình sợ vợ.
Chuyện yêu quý, thông cảm, tôn trọng bạn đời có thể gọi là sợ vợ sao?
“Chuyện lần này là ta...”
Khương Bồng Cơ ngập ngừng muốn nói lời mềm mỏng, Vệ Từ mím chặt môi, dùng một cái tay khác rảnh rỗi đâm vào miệng vết thương của cô một chút.
Từ trước đến nay, Khương Bồng Cơ đều là người cho dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt thì khuôn mặt vẫn không đổi sắc, vậy mà giờ lại rất nể tình trốn tránh một chút, yếu ớt nói: “Tử Hiếu, đau.”
Cô cho rằng tỏ ra mềm mại, yếu ớt thì cửa ải Vệ Từ này coi như vượt qua, chuyện dỗ dành Vệ Từ cũng có sáo lộ*.
* Sáo lộ: Thường đề cập đến một phương pháp đối phó với người đã lừa dối hoặc có kinh nghiệm rất thực tế, do đó hình thành một kiểu mẫu hành vi.
“Chủ công thật sự đau sao?”
Người nào đó dù gãy tay đứt chân vẫn có thể mặt không biến sắc, giờ lại lộ ra vẻ thành khẩn, gật đầu như giã tỏi.
Bây giờ cô đang bị thương nha, mặc kệ trước đây cô làm chuyện gì, điều quan trọng nhất bây giờ là phải dỗ dành cô, quan tâm cô.
Chuyện đặt thân mình vào nguy hiểm trước đây thì hãy bỏ qua đi, coi như chưa từng xảy ra có được không?
Vệ Từ lại nói: “Thì ra chủ công cũng là một người bằng xương bằng thịt, chưa từng luyện thành thân thể cứng cáp không thể phá hủy, càng không đao thương bất nhập được như thần tiên.”
Khương Bồng Cơ bĩu môi nói bậy: “Nếu thật sự đao thương bất nhập thì Văn Chứng bọn họ nên khóc đi.”
Nếu thật sự đao thương không đâm vào được thì sẽ không tạo ra được thiếu chủ, chớ nói chi là “xuất xưởng”.
Vệ Từ là một chàng trai ngay thẳng, không nghe ra được ý nghĩa trong lời nói này của Khương Bồng Cơ, anh kìm nén lửa giận nói với cô: “Được, nếu như thân thể chủ công vẫn là máu thịt thì có thể sẽ chết vào một khắc nào đó. Nếu như mũi tên của kẻ địch không phải đâm vào bả vai ngài mà là ở trái tim hoặc là gần trái tim, bằng kết cấu cái đầu mũi tên vừa rồi kia, chủ công cho rằng trái tim ngài còn có thể nguyên vẹn không bị thương sao? Nếu như trái tim bị thương, ngài còn có thể sống sao?”
Trên thao trường, Khương Bồng Cơ mặt không biến sắc rút mũi tên ra ngoài, miệng vết thương bị móc mạnh đến nỗi máu thịt be bét.
Ban đầu, miệng vết thương chỉ có độ rộng một ngón tay, khi mũi tên bị rút ra, nó liền rộng khoảng chừng ba ngón tay, cả một khối thịt cũng bị đứt xuống.
Vệ Từ nhìn thấy mà đau đớn, cho dù đối phương ngay đến mày cũng không nhăn, nhưng anh đau lòng.
“Chủ công nhất ngôn cửu đỉnh, vì sao lần này lại không giữ lời?”
Lúc trước, là ai đã nhận lời Vệ Từ rằng sẽ không làm liều nữa, sẽ không đặt thân mình vào nguy hiểm, lấy mạng nhỏ ra đùa giỡn nữa?
Khương Bồng Cơ nói: “Ta có lý do.”
Vệ Từ nói: “Thần không thể san sẻ thay quân chủ thì rốt cuộc có ích lợi gì? Chuyện chủ công nhất định phải đi làm, vì sao không thể giao cho thần đi làm?”
Khương Bồng Cơ bất lực cười nói: “Để huynh gặp phải cuộc ám sát như hôm nay ư? Tử Hiếu, huynh sẽ không còn mạng đâu.”
“Chủ công làm sao biết được thần không muốn đánh bạc mạng sống này vì ngài?” Vệ Từ cắn răng nói: “Thần bằng lòng! Từ kiếp trước đến kiếp này, chưa từng có một khắc chùn chân nào cả. Cho dù vết thương chủ công gặp phải không đủ uy hiếp đến tính mạng của ngài nhưng thần cũng sẵn lòng lấy tính mạng ra thay thế.”
Khương Bồng Cơ cau chặt mày, lúc này cô mới nhận ra Vệ Từ thật sự tức giận rồi.
Vệ Từ tức giận thì sẽ không khắc sự phẫn nộ lên trên mặt, nhưng lửa giận của anh lại có thể so với cảm xúc lộ ra ngoài, khiến người ta cảm thấy áp lực.
“... Thần đột nhiên thắc mắc, kiếp trước bệ hạ băng hà có đúng là tuổi thọ đã tận không?” Không biết tại sao, Vệ Từ lại nghĩ tới chuyện này, càng nghĩ càng khó chịu, thông minh như anh cũng không có cách nào sắp xếp những cảm xúc lộn xộn này cho rõ ràng. “Có phải lại một lần nữa đặt thân mình vào nguy hiểm hay không?”
“Mặc kệ bệ hạ băng hà là thật hay lại một lần nữa đặt thân mình vào nguy hiểm, quét sạch triều đình, tiêu diệt phe đối lập thay cho điện hạ Khương Diễm...” Không đợi Khương Bồng Cơ mở miệng, Vệ Từ đỏ ửng hai mắt, nói: “Cho dù bệ hạ sống hay chết, nhưng Vệ Tử Hiếu thì chết thật, là tự vẫn mà chết.”
Sắc mặt Khương Bồng Cơ nặng nề.
“Chủ công làm như vậy dĩ nhiên có mưu tính của chủ công, thân là thần tử không nên can dự vào quá nhiều, nhưng Vệ Từ không chỉ là thần của ngài, mà còn là người yêu của ngài phải không? Chính miệng chủ công đã thừa nhận chuyện này. Nếu đã như vậy…” Vệ Từ hỏi cô: “Nếu như chủ công đi trước một bước, ngài cảm thấy thần nên tuẫn táng theo chủ hay là chết vì tình đây?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta phải làm như vậy.”
“Nhưng ngài có thể nhắc nhở thần một câu.” Vệ Từ lại nói: “Nhóm học sinh thư viện Kim Lân này là tâm huyết của chủ công, đồng dạng cũng là của thần. Bởi vì ngài, thần hy vọng bọn họ bình yên vô sự hơn bất cứ ai, việc sắp đặt bọn họ liên quan đến mai sau, càng liên quan đến sự nghiệp vĩ đại nghìn đời của chủ công. Ngài chỉ cần tiết lộ một chút, thần dĩ nhiên sẽ dốc hết toàn lực đuổi kịp bước chân ngài. Ở trong lòng chủ công, Vệ Từ cuối cùng là một người thông minh hay là một kẻ ngốc?”
Nếu là người thông minh, có một hai manh mối, anh sẽ không đoán ra suy nghĩ của Khương Bồng Cơ, sẽ không theo kịp bước chân của cô sao?
Nếu là kẻ ngốc, cho dù Khương Bồng Cơ nói cho anh biết thông tin chi tiết, anh cũng không thể nhận ra mưu tính của đối phương, dĩ nhiên là sẽ không cần phải nói.
Khương Bồng Cơ không trả lời Vệ Từ, trong đầu còn đang lẩn quẩn lời nói trước đó của Vệ Từ.
Kiếp trước, tin tức cô băng hà truyền ra ngoài không bao lâu thì Vệ Từ tự vẫn. Cho dù anh tự vẫn là do tình thế bắt buộc hay là tự nguyện, cũng hoặc là cả hai đều có… kết quả rõ ràng, Vệ Từ chết rồi… nhưng mà bản thân mình kiếp trước thì sao? Cô cũng chết thật ư?
Sau khi phân tích tin tức Vệ Từ đã từng tiết lộ, kết hợp với sự hiểu biết về bản thân mình, Khương Bồng Cơ cảm thấy không có khả năng lắm.
Có lẽ lại là một cuộc câu cá chấp pháp khác.
Chỉ là cuộc câu cá chấp pháp này thất bại, mất đi một đời hăng hái của Vệ Tông, tương tự cũng mất đi một cái mạng của Vệ Từ vào trong đó.
Lúc trong đầu cô hiện lên suy đoán này, lồng ngực mơ hồ truyền đến một cơn đau nhói rất nhỏ nhưng không thể bỏ qua.
Hồi lâu, Khương Bồng Cơ phun ra một ngụm khí đục, ngồi xổm xuống trước mặt Vệ Từ, tầm mắt ngang bằng với anh.
Cơ thể cô nghiêng về phía trước, trán hai người áp vào nhau, cô khẽ thở dài.
“Xin lỗi huynh, sẽ không có lần sau.”
Chỉ có tám chữ, nhẹ nhàng phủi đi nỗi bất an, lửa giận và chua xót Vệ Từ kìm nén trong lòng.
Đối mặt với người này, nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của anh giống như rắm thối vậy.
“Chủ công không cần phải xin lỗi.”
Giọng nói Vệ Từ trầm thấp, nhưng vì cơn giận vừa rồi, lại thêm chút khàn khàn.
“Tử Hiếu muốn gặp Khương Bồng Cơ sao?”
Vệ Từ bỗng dưng trợn tròn hai mắt, giống như bị sợ hãi cực độ.
Khương Bồng Cơ khoác hai tay lên bả vai anh mà cười nhẹ.
“Người đời biết rõ ta, vĩnh viễn dán vào một cái tên nhãn hiệu là ‘Liễu Hi’.” Khương Bồng Cơ vừa xoa nhẹ mang tai anh, ngón tay vân vê thưởng thức vành tai đã ửng hồng, vừa nói: “Nhưng mà, cái tên Tử Hiếu huynh muốn nghe thấy, người huynh muốn nhìn thấy, từ đầu đến cuối… chẳng lẽ không phải là ‘Khương Bồng Cơ’ sao? Ta muốn xé toang tầng thân phận ‘Liễu Hi’ này, khôi phục tên mà ta và huynh đã quen thuộc nhiều năm.”
Cô vừa nói như vậy, Vệ Từ chợt hiểu rõ mưu tính lần này của cô.
Câu cá chấp pháp quen thuộc, một đá nhiều chim quen thuộc.
Tính toán tỉ mỉ và cách làm việc lả lơi không gì sánh được chưa từng khiến cho Vệ Từ thất vọng.
Khương Bồng Cơ nói: “Phần lớn nhóm học sinh thư viện Kim Lân này xuất thân dân thường, ngay đến hàn môn cũng không phải, hơn nửa đều không cha không mẹ, một thân một mình. Không có họ hàng thân thích, không có gia thế, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng cố tình, chính bọn họ cũng chỉ là người bình thường, chỉ có thể làm quân cờ cho người ta đánh cờ, mọi thứ đều không thể làm theo ý mình. Ta từng nói, ta không trách bọn họ, muốn trách thì trách những tên có móng vuốt vươn ra quá dài kia.”
Vệ Từ tỉnh táo lại từ cuộc tranh cãi vừa rồi, lập tức tiến vào trạng thái làm việc.
“Ý của chủ công là...”
“Tìm cái cớ phát tác, cắt những móng vuốt này đi. Không có cái cớ gì có thể sánh với chuyện ta bị ám sát, càng có sức mạnh hơn khi suýt chút nữa thì bỏ mạng...” Khương Bồng Cơ hừ lạnh một tiếng: “Ban đầu ta chỉ muốn hiểu rõ lý do của bọn người kia, đồng thời đánh những kẻ chưa kịp hành động khác, để cho bọn họ yên phận một chút. Nhóm học sinh thư viện Kim Lân này, hơn nửa đều sẽ tham gia vào vũ đài chính trị, cho dù là ở triều đình hay là thả ra ngoài làm quan phụ mẫu địa phương đều có tiềm lực vô tận. Khống chế bọn họ, tương đương với khống chế tài nguyên mà bọn họ sở hữu mai sau. Sao ta có thể cho phép loại chuyện như vậy xảy ra? Nếu để cho những người kia được như ý, sau này khoa cử được đưa ra, rốt cuộc là để bồi dưỡng nhân tài vì ta vì quốc gia, hay là cho bọn họ lựa chọn tay sai?”
Vệ Từ nói: “Nhưng chủ công vẫn cố ý lựa chọn Liễu thị.”
Có lẽ Liễu thị đã khống chế học sinh kia từ rất lâu trước đó, coi cậu ta như một quân cờ ẩn chôn sâu, giữ lại chờ sau này có thể sử dụng khi cần.
Kết quả bị chủ công đào ra, chủ công còn âm thầm giả mạo Liễu thị cho học sinh kia truyền đạt mệnh lệnh rằng hãy ám sát mình.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Câu cá chấp pháp, mượn dao giết người, cuối cùng để cho Liễu thị cõng nỗi oan ám sát này.
Hành động rất chi là cợt nhả.
Khương Bồng Cơ nói: “Lựa chọn Liễu thị là có nguyên nhân, ta muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn với bọn họ, đồng thời cũng để cho bọn họ thu hồi dã tâm.”
“Cắt đứt quan hệ là vì khôi phục cái tên ‘Khương Bồng Cơ’, để cho bọn họ thu hồi dã tâm là vì con nối dõi sao?”
Khương Bồng Cơ buông tay nói: “Đúng vậy, từ đầu đến cuối, ta không có con nối dõi, khiến cho tâm tư Liễu thị phát điên, có ý nghĩ không nên có. Quân cờ ẩn mà bọn họ bố trí ở thư viện Kim Lân đâu chỉ có một người như vậy? Bọn họ thu mua mấy học sinh tương đối ưu tú nhưng thành tích không phải quá cao ngất. Mấy học sinh kia thật sự có tiền đồ, học tập cũng không đứng đầu, nhưng tính tình thích hợp chốn quan trường, tương lai có thể xông pha. Bọn họ đứng vững gót chân ở trong triều rồi, chẳng phải tương đương với việc Liễu thị khống chế thực quyền sao? Nếu như sau này, con nối dõi của ta sinh ra đời, có thể lớn lên còn tốt, nếu như không có hoặc là chết sớm, bọn họ chắc chắn sẽ thuyết phục ta nhận một đứa từ Liễu thị làm con thừa tự. Nếu như ta cũng không may chết đi, cuối cùng, người chiếm lợi ích nhất vẫn là Liễu thị...”
Trong đầu Vệ Từ hiện lên người trong tông tộc Liễu thị mà trước đây từng tiếp xúc qua.
“Chủ ý này là ý của tộc trưởng Liễu Hành sao?”
Tộc trưởng tiền nhiệm Liễu thị Liễu Cấp là anh trai ruột của Liễu Xa.
Từ khi Liễu Cấp làm tang lễ cho mẹ đẻ xong, thân thể ngày một suy yếu, hai năm gần đây vẫn nằm triền miên trên giường bệnh.
Để không ảnh hưởng đến Liễu thị, Liễu Cấp để cho đích tử Liễu Hành thượng vị sớm một chút.
Bây giờ tộc trưởng Liễu thị là Liễu Hành, đồng thời cũng là đường ca của thân thể Liễu Hi này.
Vệ Từ có gặp Liễu Cấp và Liễu Hành vài lần, không hiểu biết nhau sâu sắc, nhưng cũng không cảm thấy hai người không thông thái.
Ngược lại, hai cha con này khá thông minh.
Cho dù có dã tâm thì cũng sẽ không tặng nhược điểm cho Khương Bồng Cơ vào thời điểm này.
Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Không phải đường ca, tình hình nội bộ Liễu thị hơi phức tạp, chuyện này còn dính líu đến kế mẫu Cổ Trăn.”
“Cổ Trăn phu nhân làm sao cũng...”
“Thứ mẫu có thể dính líu vào bởi vì bà ta cũng có dã tâm.” Khương Bồng Cơ vốn định che giấu, nhưng nghĩ tới lời hứa của bản thân, cô lại tiết lộ hai câu: “Có điều, dã tâm lúc đầu của bà ta không lớn. Chẳng qua là ta ở một bên châm dầu vào lửa, đẩy sau lưng bà ta một chút...”
Cả người Vệ Từ đều mơ hồ rồi, trong đầu quanh quẩn ba câu hỏi.
Ta là ai?
Ta ở đâu vậy?
Ta đang làm cái gì?
Tại sao ngay cả mẹ kế mà chủ công cũng tính kế vào, một đá nhiều chim, dạy bảo Liễu thị, sĩ tộc đang rục rịch và Cổ Trăn cùng một lúc?
Cổ Trăn có dã tâm, nhưng dã tâm của bà ta phồng to lại là do chủ công âm thầm dung túng?
Quá tà ma rồi!
Cho dù Vệ Từ thông minh hơn nữa cũng không nghĩ ra được điểm này.
Khương Bồng Cơ nói với vẻ mặt âm trầm: “Cổ Trăn là kế mẫu, ta không phải Liễu Hi, lý do này cũng đầy đủ rồi.”
Vệ Từ nghe xong yên lặng, lý do này thật sự rất đầy đủ.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Dã tâm của Cổ Trăn không chỉ giới hạn với việc trở thành hoàng thái hậu. Ta có thể cho bà ta hưởng vinh hoa phú quý vô tận, nhưng dã tâm con người là vô hạn, một khi hạt giống tên là dã tâm nảy mầm, cho dù không có ta thêm dầu vào lửa, sớm muộn gì Cổ Trăn cũng sẽ đi đến bước đường này. Ta chỉ là hơi đối xử lạnh nhạt với bà ta, khiến cho bà ta không có phú quý, không có thực quyền để ra oai, một năm, hai năm trôi qua, bà ta liền sinh ra dã tâm như vậy. Giữa ta và bà ta từ đầu đến cuối vắt ngang một khe rãnh, bà ta biết rõ ta không phải là Liễu Hi thật sự, mà là cô hồn dã quỷ làm giao dịch với bà ta, bà ta giữ gìn bí mật thay ta, ta cho bà ta vinh hoa phú quý. Nói cho cùng, khoản giao dịch này không vững chắc, chẳng lẽ bà ta không lo lắng một khi ta có quyền có thế sẽ lén lút giết chết bà ta sao? Dù sao, người chết mới có thể giữ bí mật tuyệt đối, mà người sống là không thể tin được...”
Vệ Từ nói: “Cổ Trăn phu nhân có nỗi lo này cho nên...”
Khương Bồng Cơ nói: “Cho nên bà ta phản bội ta.”
Vẻ mặt Vệ Từ lạnh lẽo.
“Cổ Trăn qua lại rất thân thiết với mấy lão bất tử của Liễu thị, nghe nói bà ta còn cực kỳ yêu thích mấy đứa trẻ dòng chính Liễu thị, đến nỗi dùng lý do ‘có duyên phận’ làm cái cớ đón hai đứa trẻ trong đó đến bên cạnh để nuôi dưỡng giải sầu, nhưng rốt cuộc nghĩ thế nào... Ha ha, trí giả kiến trí*.”
* Những người khác nhau hiểu mọi thứ từ các góc độ khác nhau.
Không cần nhiều lời, Vệ Từ đã hiểu rõ tất cả rồi.
“Nếu như động chạm đến Cổ Trăn phu nhân... Sợ là không dễ ăn nói với Mạnh Hằng và Nhiếp Tuân...”
Khương Bồng Cơ khinh thường cười một tiếng: “Ta khôi phục thân phận Khương Bồng Cơ là được. Không phải là tách khỏi Liễu thị độc lập một mạch mà là độc lập một tộc!”
Đợi cô khôi phục họ Khương, quay đầu lại sẽ từ từ trừng trị những người này.
Khương Bồng Cơ không có cảm tình gì với Cổ Trăn, hai người từ đầu tới cuối chỉ là người hợp tác.
Trước đây Cổ Trăn có dã tâm, Khương Bồng Cơ chỉ là nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, để cho dã tâm của bà ta vượt qua ranh giới rồi kiếm cớ giết ngược mà thôi.
Lòng dạ người nào đen tối hơn người ấy mới có thể cười đến cuối cùng.
Bình luận facebook