Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1805 - Chương 1805
Chương 1805CẢM GIÁC NHƯ ĐANG MANG THAI GIẢ VẬY
Thảo xà hôi tuyến, phục mạch thiên lý.
Nhìn thì có vẻ như một hành động to gan, nhưng thật ra lại chứa đựng ý nghĩa sâu xa, đắn đo kĩ càng.
Năm đó, lúc mở ra Kim Lân Các và thư viện Kim Lân, cô đã vượt qua áp lực từ sĩ tộc để hoàn thành việc này, mọi người nghĩ rằng cô chỉ muốn đề bạt hàn môn, dù sĩ tộc rất tức giận nhưng lại không hề ý thức được cục diện lúc này. Ai có thể ngờ trước được, hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng qua từng vòng từng vòng, tính toán bọn họ không thể cựa quậy được. Đương nhiên, cách làm này cũng cần có sức hút từ nhân cách và chắc chắn Khương Bồng Cơ có đầy đủ những phẩm chất ấy.
“Nếu lúc ta còn sống mà có thể nhìn thấy những hài tử này tạo ra đường sống mới cho xã hội bây giờ, thì ta không còn gì hối tiếc nữa.”
Uyên Kính dạy học sinh, không phải dạy bọn chúng phải theo đuổi công danh lợi lộc như thế nào, suy cho cùng ông muốn bọn chúng theo đuổi một chữ: “Dân”.
Phải tạo phúc cho dân chứ không phải chạy theo ham muốn cá nhân.
Chỉ là để làm được như vậy thì rất khó khăn, ham muốn cá nhân của mỗi người không thể dùng ngoại lực khống chế, điều mà Uyên Kính tiên sinh có thể làm được chỉ là cố gắng hết sức dạy dỗ cho học trò về lý tưởng của mình, hơn nữa ông phải làm gương. Uyên Kính dạy học nhiều năm, chưa từng nhập sĩ, chẳng phải là do sự cố chấp và cứng đầu của ông sao.
Vạn Hiên cười ha hả: “Một đời còn dài lắm.”
Đám người bọn họ có cơ thể cứng cáp mạnh mẽ, có tiếp tục phấn đấu hai, ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề!
Nói gì mà “Đời này không còn gì hối tiếc”?
Người phải sống thì mới có hy vọng.
Năm xưa Vạn Hiên vất vả lắm mới trốn được khỏi Trung Chiếu, hiện tại phân nửa giang sơn Trung Chiếu nằm trong tay Khương Bồng Cơ, ông có thể ngẩng cao đầu trở về rồi!
Gần đến giữa hè, cùng với đó, danh tiếng của Khương Bồng Cơ được đẩy lên một đỉnh cao mới.
Người khác lo lắng cho cô hết lòng hết dạ, nhưng bản thân cô lại rất vui vẻ thoải mái tận hưởng cuộc sống của một phụ nữ có thai.
“Hừ, thiếu chủ trong bụng này còn quan trọng hơn ta nữa.”
Vệ Từ hỏi: “Sao chủ công lại nói như vậy? Đương nhiên là chủ công quan trọng hơn thiếu chủ rồi.”
Khương Bồng Cơ nói: “Trước kia mỗi lần ta làm biếng trốn việc, các huynh đào ba mét đất lên tìm bằng được ta, bây giờ lại tranh nhau làm việc, đãi ngộ khác một trời một vực.”
Hết người này đến người khác tăng ca, Khương Bồng Cơ chỉ cần hơi xê dịch quyển thẻ tre thôi mà đã rước lấy vô số ánh mắt lo lắng.
Cô mà biết làm phụ nữ có thai sung sướng như thế, trước kia cô rảnh rỗi đáng ra phải sinh mấy đứa chơi chơi.
Vệ Từ nói: “Phụ nữ có thai không nên làm việc vất vả, cái thai trong bụng của chủ công lại có ý nghĩa đặc biệt, đương nhiên bọn họ sẽ càng coi trọng hơn rồi.”
Người biết chuyện thì hiểu đứa trẻ này là do người sinh ra, người nào không biết còn tưởng rằng đây là đứa con trời ban.
Đứa con trời ban, nếu như không cẩn thận bị Khương Bồng Cơ nghịch ngợm sẩy mất, chẳng lẽ mọi người không lo lắng bị trời phạt sao?
Khương Bồng Cơ nói: “Ta không biết đâu, các huynh phân biệt đối xử.”
Cô chỉ mang thai thôi chứ có phải gãy tay gãy chân đâu, làm cái này cũng không cho, cái kia cũng không được, trong mắt bọn họ có còn người chủ công này không?
Khương Bồng Cơ cầm tinh con lừa, dắt không đi, đánh không lùi.
Đám Phong Chân càng không muốn để cô làm việc thì cô càng muốn đi làm!
Không chỉ làm việc vừa nhiều vừa gọn gàng, cô còn muốn tăng thêm giờ làm, muốn bận bịu.
Ta yêu công việc, công việc mang đến niềm vui cho ta!
Mọi người: “..”
Bọn họ thật sự nghi ngờ sâu sắc chủ công đang mang thai giả!
“Nói vậy cũng không đúng.”
Phong Chân nhìn thấy chủ công nhà mình đang chạy tới chạy lui, rồi lại nghĩ đến những người phụ nữ mang thai khác giống như búp bê sứ thì lập tức cảm thấy nhức đầu.
Nếu là mang thai thật, anh ta lo lắng chủ công sẽ làm rớt đứa trẻ ra mất.
Còn nếu là mang thai giả thì...
Không chỉ có mình anh ta cảm thấy bế tắc, những người còn lại cũng sẽ tức giận đến mức tìm sợi mì thắt cổ mình lại.
Thời gian cứ dần trôi qua, Phong Chân càng lúc càng sầu não, càng lo lắng càng rụng tóc.
Bụng mang thai của chủ công nhà mình đi đâu mất rồi!
Chủ công giấu cái bụng bầu vào chỗ nào rồi!
Người ta mang thai bốn năm tháng, ít nhiều gì cũng phải hơi to bụng ra chứ?
Chủ công thì sao?
Cái đồ móng heo!
Nói thì nói xấu như thế, nhưng Phong Chân cũng sẽ không nói lo lắng của mình với người khác, để tránh làm lung lay lòng người.
Bởi vì hào quang nhân tạo mà Khương Bồng Cơ tạo cho đứa bé quá lớn, ánh mắt của mọi người vẫn luôn dính chặt vào bụng của cô, nếu có lời đồn mang thai giả, mấy hôm sau sinh con ra rồi, trong dân gian cũng sẽ có người lắm mồm nói đứa trẻ này không phải cho cô tự sinh ra mà là con nuôi cô nhận về để che giấu.
Điều Phong Chân lo lắng thật sự là dư thừa.
Có Vệ Từ cố gắng hết sức tuyên truyền đứa trẻ này là con trời ban, khác với những đứa trẻ bình thường khác, ai dám so sánh lung tung?
Nếu đứa con trời ban mà giống với những đứa trẻ bình thường khác thì bọn họ mới cảm thấy không đáng tin ấy.
Phong Chân: “...”
Vệ Từ đúng là không biết xấu hổ!
Là người khác nói thì thôi, chẳng lẽ người cha ruột như Vệ Từ lại không biết đứa trẻ này là “con trời ban” hay là “con người sinh” à?
Khương Bồng Cơ bày tỏ niềm nhiệt tình trước giờ chưa từng có với công việc, trong lúc đó cũng chú ý chặt chẽ tình huống công việc của những sĩ tử bị phái đi.
Dù sao đấy cũng là nơi khỉ ho cò gáy, núi cao hoàng đế xa, khó mà đảm bảo không có mấy người to gan lớn mật bắt nạt bọn họ.
Đương nhiên, đồng thời cô cũng muốn để ý đến những sĩ tử này, tránh bọn họ ở nơi không bị gò bó ràng buộc mà đánh mất bản thân mình.
May mắn là những người trẻ tuổi này không hề để cô phải thất vọng, dù thủ đoạn vẫn còn non nớt nhưng có thể nhìn thấy rõ tốc độ trưởng thành của bọn họ.
Ngoài ra, điều Khương Bồng Cơ chú ý đến nhất vẫn là chiến cuộc ở Trung Chiếu.
Cô có thể tóm được một nửa giang sơn Trung Chiếu trong vòng hơn hai mươi ngày là thật, nhưng không có nghĩa rằng cô có thể giữ vững sức mạnh như vậy.
Đám người Kỳ Quan Nhượng cũng ý thức được điểm không ổn, mấy ngày này vẫn luôn áp dụng cách làm vững chắc.
Vietwriter.vn
Cứ đứng vững trước đã, sau khi củng cố lại nền tảng thì tiếp tục hướng về phía trước.
Kỳ Quan Nhượng là kiểu người lúc hứng lên thì xông lên tận trời, lúc không hứng thì đánh đâu chắc đấy, canh phòng nghiêm ngặt, cố thủ giống như con nhím vậy.
Chư hầu Trung Chiếu không những không đoạt được gì từ anh ta, ngược lại còn để Kỳ Quan Nhượng chiếm được không ít lợi ích.
Trong đó, Nhiếp thị Trung Chiếu cũng dần bước vào đường cùng.
Trong những chư hầu còn sót lại ở Trung Chiếu, thực lực tổng hợp của Nhiếp thị đã không leo lên được bảng xếp hạng nữa.
Nói ra đúng là khiến người khác phải thổn thức.
Gia chủ lúc đầu của bọn họ là Nhiếp Thanh đã phải trải qua vô số lần phản loạn trong nội bộ Nhiếp thị, trong đợt phản loạn cuối cùng thì cậu biến mất không biết tung tích.
Đằng sau những cuộc phản loạn đó luôn có bóng dáng của Tôn Văn và Kỳ Quan Nhượng.
Nhiếp thị vừa sụp đổ, chư hầu Trung Chiếu hoàn toàn mất đi chỗ dựa đáng tin, lúc này mới để cho đám Kỳ Quan Nhượng bọn họ chiếm được nhiều lợi ích trong thời gian ngắn như vậy.
Có điều, như vậy vẫn chưa đủ...
Lão gia tử Tôn Văn hỏi Kỳ Quan Nhượng: “Cậu đang tính toán điều gì?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Tính thời gian.”
“Thời gian?”
Lão gia tử Tôn Văn vươn cổ nhìn trộm một lát, vẻ mặt của ông càng lúc càng trở nên kỳ diệu.
Nếu ông không nhìn nhầm, Kỳ Quan Nhượng đang tính toán thời gian chủ công nhà mình mang thai và giờ sinh đẻ.
“Cậu... Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Tôn Văn có phần không hiểu được.
Tuy rằng kiến thức của ông rất rộng rãi nhưng ông vẫn không thể hiểu nổi việc làm của Kỳ Quan Nhượng.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Trước khi thiếu chủ sinh ra, phải tóm được nửa còn lại của Trung Chiếu.”
Chỉ có một nửa Trung Chiếu thì không may mắn lắm, trước khi đứa nhỏ ra đời thì phải chiếm nốt nửa còn lại, vừa vặn hoàn chỉnh, như vậy mới là điềm lành.
Tôn Văn: “...”
Kỳ Quan Nhượng đã từng suy nghĩ cho lão già này chưa?
Không, anh ta không hề, anh ta chỉ lo nghĩ cho chủ công và thiếu chủ thôi!
Cha ruột vẫn còn chưa chăm làm được như anh ta!
Tôn Văn nghĩ tới hai nơi Đông Khánh và Nam Thịnh đều xong xuôi rồi, riêng chỉ có mỗi Trung Chiếu này vẫn còn đánh nhau, khí thế ngất trời, ông không khỏi có cảm giác như tự mình cầm đá đập chân mình vậy. Năm xưa ông ngồi uống trà cẩu kỷ, chế giễu đám Phong Chân bọn họ mệt bán sống bán chết, lúc nào cũng phải đánh đấm, không được rảnh rỗi tự do như mình.
Bây giờ nhìn lại...
Bỗng nhiên ông kinh ngạc phát hiện trái tim mình đã bị tên xuyên thủng, đó là flag mà năm xưa ông dựng lên!
Kỳ Quan Nhượng vẫn cảm thấy có chỗ nào đấy thiếu thiếu, anh ta lại phái người đi Tây Xương, Bắc Uyên để điều tra tin tức.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Bây giờ tính toán từ sớm, sau này muốn tấn công hai nước này thì còn có cái mà dựa vào.
Thảo xà hôi tuyến, phục mạch thiên lý.
Nhìn thì có vẻ như một hành động to gan, nhưng thật ra lại chứa đựng ý nghĩa sâu xa, đắn đo kĩ càng.
Năm đó, lúc mở ra Kim Lân Các và thư viện Kim Lân, cô đã vượt qua áp lực từ sĩ tộc để hoàn thành việc này, mọi người nghĩ rằng cô chỉ muốn đề bạt hàn môn, dù sĩ tộc rất tức giận nhưng lại không hề ý thức được cục diện lúc này. Ai có thể ngờ trước được, hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng qua từng vòng từng vòng, tính toán bọn họ không thể cựa quậy được. Đương nhiên, cách làm này cũng cần có sức hút từ nhân cách và chắc chắn Khương Bồng Cơ có đầy đủ những phẩm chất ấy.
“Nếu lúc ta còn sống mà có thể nhìn thấy những hài tử này tạo ra đường sống mới cho xã hội bây giờ, thì ta không còn gì hối tiếc nữa.”
Uyên Kính dạy học sinh, không phải dạy bọn chúng phải theo đuổi công danh lợi lộc như thế nào, suy cho cùng ông muốn bọn chúng theo đuổi một chữ: “Dân”.
Phải tạo phúc cho dân chứ không phải chạy theo ham muốn cá nhân.
Chỉ là để làm được như vậy thì rất khó khăn, ham muốn cá nhân của mỗi người không thể dùng ngoại lực khống chế, điều mà Uyên Kính tiên sinh có thể làm được chỉ là cố gắng hết sức dạy dỗ cho học trò về lý tưởng của mình, hơn nữa ông phải làm gương. Uyên Kính dạy học nhiều năm, chưa từng nhập sĩ, chẳng phải là do sự cố chấp và cứng đầu của ông sao.
Vạn Hiên cười ha hả: “Một đời còn dài lắm.”
Đám người bọn họ có cơ thể cứng cáp mạnh mẽ, có tiếp tục phấn đấu hai, ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề!
Nói gì mà “Đời này không còn gì hối tiếc”?
Người phải sống thì mới có hy vọng.
Năm xưa Vạn Hiên vất vả lắm mới trốn được khỏi Trung Chiếu, hiện tại phân nửa giang sơn Trung Chiếu nằm trong tay Khương Bồng Cơ, ông có thể ngẩng cao đầu trở về rồi!
Gần đến giữa hè, cùng với đó, danh tiếng của Khương Bồng Cơ được đẩy lên một đỉnh cao mới.
Người khác lo lắng cho cô hết lòng hết dạ, nhưng bản thân cô lại rất vui vẻ thoải mái tận hưởng cuộc sống của một phụ nữ có thai.
“Hừ, thiếu chủ trong bụng này còn quan trọng hơn ta nữa.”
Vệ Từ hỏi: “Sao chủ công lại nói như vậy? Đương nhiên là chủ công quan trọng hơn thiếu chủ rồi.”
Khương Bồng Cơ nói: “Trước kia mỗi lần ta làm biếng trốn việc, các huynh đào ba mét đất lên tìm bằng được ta, bây giờ lại tranh nhau làm việc, đãi ngộ khác một trời một vực.”
Hết người này đến người khác tăng ca, Khương Bồng Cơ chỉ cần hơi xê dịch quyển thẻ tre thôi mà đã rước lấy vô số ánh mắt lo lắng.
Cô mà biết làm phụ nữ có thai sung sướng như thế, trước kia cô rảnh rỗi đáng ra phải sinh mấy đứa chơi chơi.
Vệ Từ nói: “Phụ nữ có thai không nên làm việc vất vả, cái thai trong bụng của chủ công lại có ý nghĩa đặc biệt, đương nhiên bọn họ sẽ càng coi trọng hơn rồi.”
Người biết chuyện thì hiểu đứa trẻ này là do người sinh ra, người nào không biết còn tưởng rằng đây là đứa con trời ban.
Đứa con trời ban, nếu như không cẩn thận bị Khương Bồng Cơ nghịch ngợm sẩy mất, chẳng lẽ mọi người không lo lắng bị trời phạt sao?
Khương Bồng Cơ nói: “Ta không biết đâu, các huynh phân biệt đối xử.”
Cô chỉ mang thai thôi chứ có phải gãy tay gãy chân đâu, làm cái này cũng không cho, cái kia cũng không được, trong mắt bọn họ có còn người chủ công này không?
Khương Bồng Cơ cầm tinh con lừa, dắt không đi, đánh không lùi.
Đám Phong Chân càng không muốn để cô làm việc thì cô càng muốn đi làm!
Không chỉ làm việc vừa nhiều vừa gọn gàng, cô còn muốn tăng thêm giờ làm, muốn bận bịu.
Ta yêu công việc, công việc mang đến niềm vui cho ta!
Mọi người: “..”
Bọn họ thật sự nghi ngờ sâu sắc chủ công đang mang thai giả!
“Nói vậy cũng không đúng.”
Phong Chân nhìn thấy chủ công nhà mình đang chạy tới chạy lui, rồi lại nghĩ đến những người phụ nữ mang thai khác giống như búp bê sứ thì lập tức cảm thấy nhức đầu.
Nếu là mang thai thật, anh ta lo lắng chủ công sẽ làm rớt đứa trẻ ra mất.
Còn nếu là mang thai giả thì...
Không chỉ có mình anh ta cảm thấy bế tắc, những người còn lại cũng sẽ tức giận đến mức tìm sợi mì thắt cổ mình lại.
Thời gian cứ dần trôi qua, Phong Chân càng lúc càng sầu não, càng lo lắng càng rụng tóc.
Bụng mang thai của chủ công nhà mình đi đâu mất rồi!
Chủ công giấu cái bụng bầu vào chỗ nào rồi!
Người ta mang thai bốn năm tháng, ít nhiều gì cũng phải hơi to bụng ra chứ?
Chủ công thì sao?
Cái đồ móng heo!
Nói thì nói xấu như thế, nhưng Phong Chân cũng sẽ không nói lo lắng của mình với người khác, để tránh làm lung lay lòng người.
Bởi vì hào quang nhân tạo mà Khương Bồng Cơ tạo cho đứa bé quá lớn, ánh mắt của mọi người vẫn luôn dính chặt vào bụng của cô, nếu có lời đồn mang thai giả, mấy hôm sau sinh con ra rồi, trong dân gian cũng sẽ có người lắm mồm nói đứa trẻ này không phải cho cô tự sinh ra mà là con nuôi cô nhận về để che giấu.
Điều Phong Chân lo lắng thật sự là dư thừa.
Có Vệ Từ cố gắng hết sức tuyên truyền đứa trẻ này là con trời ban, khác với những đứa trẻ bình thường khác, ai dám so sánh lung tung?
Nếu đứa con trời ban mà giống với những đứa trẻ bình thường khác thì bọn họ mới cảm thấy không đáng tin ấy.
Phong Chân: “...”
Vệ Từ đúng là không biết xấu hổ!
Là người khác nói thì thôi, chẳng lẽ người cha ruột như Vệ Từ lại không biết đứa trẻ này là “con trời ban” hay là “con người sinh” à?
Khương Bồng Cơ bày tỏ niềm nhiệt tình trước giờ chưa từng có với công việc, trong lúc đó cũng chú ý chặt chẽ tình huống công việc của những sĩ tử bị phái đi.
Dù sao đấy cũng là nơi khỉ ho cò gáy, núi cao hoàng đế xa, khó mà đảm bảo không có mấy người to gan lớn mật bắt nạt bọn họ.
Đương nhiên, đồng thời cô cũng muốn để ý đến những sĩ tử này, tránh bọn họ ở nơi không bị gò bó ràng buộc mà đánh mất bản thân mình.
May mắn là những người trẻ tuổi này không hề để cô phải thất vọng, dù thủ đoạn vẫn còn non nớt nhưng có thể nhìn thấy rõ tốc độ trưởng thành của bọn họ.
Ngoài ra, điều Khương Bồng Cơ chú ý đến nhất vẫn là chiến cuộc ở Trung Chiếu.
Cô có thể tóm được một nửa giang sơn Trung Chiếu trong vòng hơn hai mươi ngày là thật, nhưng không có nghĩa rằng cô có thể giữ vững sức mạnh như vậy.
Đám người Kỳ Quan Nhượng cũng ý thức được điểm không ổn, mấy ngày này vẫn luôn áp dụng cách làm vững chắc.
Vietwriter.vn
Cứ đứng vững trước đã, sau khi củng cố lại nền tảng thì tiếp tục hướng về phía trước.
Kỳ Quan Nhượng là kiểu người lúc hứng lên thì xông lên tận trời, lúc không hứng thì đánh đâu chắc đấy, canh phòng nghiêm ngặt, cố thủ giống như con nhím vậy.
Chư hầu Trung Chiếu không những không đoạt được gì từ anh ta, ngược lại còn để Kỳ Quan Nhượng chiếm được không ít lợi ích.
Trong đó, Nhiếp thị Trung Chiếu cũng dần bước vào đường cùng.
Trong những chư hầu còn sót lại ở Trung Chiếu, thực lực tổng hợp của Nhiếp thị đã không leo lên được bảng xếp hạng nữa.
Nói ra đúng là khiến người khác phải thổn thức.
Gia chủ lúc đầu của bọn họ là Nhiếp Thanh đã phải trải qua vô số lần phản loạn trong nội bộ Nhiếp thị, trong đợt phản loạn cuối cùng thì cậu biến mất không biết tung tích.
Đằng sau những cuộc phản loạn đó luôn có bóng dáng của Tôn Văn và Kỳ Quan Nhượng.
Nhiếp thị vừa sụp đổ, chư hầu Trung Chiếu hoàn toàn mất đi chỗ dựa đáng tin, lúc này mới để cho đám Kỳ Quan Nhượng bọn họ chiếm được nhiều lợi ích trong thời gian ngắn như vậy.
Có điều, như vậy vẫn chưa đủ...
Lão gia tử Tôn Văn hỏi Kỳ Quan Nhượng: “Cậu đang tính toán điều gì?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Tính thời gian.”
“Thời gian?”
Lão gia tử Tôn Văn vươn cổ nhìn trộm một lát, vẻ mặt của ông càng lúc càng trở nên kỳ diệu.
Nếu ông không nhìn nhầm, Kỳ Quan Nhượng đang tính toán thời gian chủ công nhà mình mang thai và giờ sinh đẻ.
“Cậu... Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Tôn Văn có phần không hiểu được.
Tuy rằng kiến thức của ông rất rộng rãi nhưng ông vẫn không thể hiểu nổi việc làm của Kỳ Quan Nhượng.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Trước khi thiếu chủ sinh ra, phải tóm được nửa còn lại của Trung Chiếu.”
Chỉ có một nửa Trung Chiếu thì không may mắn lắm, trước khi đứa nhỏ ra đời thì phải chiếm nốt nửa còn lại, vừa vặn hoàn chỉnh, như vậy mới là điềm lành.
Tôn Văn: “...”
Kỳ Quan Nhượng đã từng suy nghĩ cho lão già này chưa?
Không, anh ta không hề, anh ta chỉ lo nghĩ cho chủ công và thiếu chủ thôi!
Cha ruột vẫn còn chưa chăm làm được như anh ta!
Tôn Văn nghĩ tới hai nơi Đông Khánh và Nam Thịnh đều xong xuôi rồi, riêng chỉ có mỗi Trung Chiếu này vẫn còn đánh nhau, khí thế ngất trời, ông không khỏi có cảm giác như tự mình cầm đá đập chân mình vậy. Năm xưa ông ngồi uống trà cẩu kỷ, chế giễu đám Phong Chân bọn họ mệt bán sống bán chết, lúc nào cũng phải đánh đấm, không được rảnh rỗi tự do như mình.
Bây giờ nhìn lại...
Bỗng nhiên ông kinh ngạc phát hiện trái tim mình đã bị tên xuyên thủng, đó là flag mà năm xưa ông dựng lên!
Kỳ Quan Nhượng vẫn cảm thấy có chỗ nào đấy thiếu thiếu, anh ta lại phái người đi Tây Xương, Bắc Uyên để điều tra tin tức.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Bây giờ tính toán từ sớm, sau này muốn tấn công hai nước này thì còn có cái mà dựa vào.