Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1806 - Chương 1806
Chương 1806THỜI GIAN MANG THAI KỲ LẠ
Thời gian mang thai cứ dần dần tăng lên, cho dù bụng bầu của Khương Bồng Cơ vẫn chưa to lên, nhưng mọi người cũng không dám thả lỏng.
Địa vị của cô hoàn toàn giống như khuê nữ nhà Vệ Từ rồi.
Khương Bồng Cơ không nhịn được thút thít trách móc: “Quốc bảo là gấu trúc, còn ta là quốc bảo hình người duy nhất, chả vui tí nào cả.”
Khương Bồng Cơ xoa xoa phần lông màu trắng trên đầu và dưới cằm của con gái cưng gấu trúc của cô, cảm giác trống vắng cô đơn không nói thành lời xuất hiện trong lòng.
Người khác mang thai thì có đủ mọi loại hội chứng, có mỗi mình cô là kỳ lạ, cực kỳ muốn làm việc, không cho phép bất cứ ai ngăn cản mình, không làm việc thì sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Ngày nào cô cũng tràn đầy tinh lực nhưng không có chỗ nào để xả, ngay cả khi nhắm mắt lại cũng mơ thấy mình đang vui chơi giữa biển công việc, xung quanh toàn là công văn.
Cô càng như vậy, mọi người càng phải trông coi nghiêm ngặt hơn, sợ tới mức lúc đi ngủ rồi vẫn luôn lo lắng thấp thỏm.
Không lo lắng không được, có phụ nữ mang thai nhà nào mà biểu hiện như vậy không?
Niềm vui lớn nhất của hơn năm triệu cá muối lúc này là xem Khương Bồng Cơ so trí so dũng với người khác để được đi làm việc.
[Mã Số Tiến Hóa]: Nếu như lúc tui mang thai mà có được sức lực như bác Streamer, chắc ông sếp chỗ tui vui mừng đến mức rớt hết cả răng ấy.
[Sơn Trùng Thủy Phục Nghi Vô Lộ]: Kiểu phụ nữ có thai mà như bác Streamer bây giờ hiếm thấy lắm, phần lớn phụ nữ mang thai đều rất vất vả, thiếu sức khỏe vô cùng. Bị phù nề này, béo lên này, thèm ăn thèm ngủ này, đấy toàn là những hội chứng bình thường thôi. Nếu như ai mang thai mà cũng tràn đầy tinh lực như bác Streamer, không thay đổi dáng người, không bị lớn bụng, không mắc phù nề, da thịt mịn màng đến mức ngay cả ruồi bọ đứng lên đó còn có thể trượt chân ngã, thậm chí còn tích cực trong công việc... thì đoán chừng công việc của phụ nữ sẽ không khó khăn như thế. Bây giờ ấy, phụ nữ mà chưa đẻ xong đứa thứ hai, sức cạnh tranh trên công việc còn lâu mới bằng được đàn ông cùng năng lực.
Ngoài ra, còn có không ít các ma ma có nhiều kinh nghiệm đến chỉ cách cho Khương Bồng Cơ, bảo cô nên ăn cái gì, không được ăn cái gì.
Có câu này, mang thai đứa đầu thì như giữ sách, mang đứa sau thì như chăm heo.
Khương Bồng Cơ nhìn con gái cưng gấu trúc của mình rồi mơ màng.
Vậy thì bây giờ cô được tính là mang thai đứa đầu hay là đứa sau?
Lúc Khương Bồng Cơ mang thai đến tháng thứ sáu, thời tiết phương Bắc hơi lành lạnh, một ngày nọ, cô tỉnh lại, đột nhiên không có hứng thú làm việc nữa.
Ngày hôm ấy, tinh thần cô uể oải, không muốn ăn uống gì cả, dáng vẻ chán nản như kiểu trong cuộc sống này không còn gì đáng để cô lưu luyến nữa vậy.
Đám người Phong Chân nhíu chặt mày lại, không biết chủ công nhà mình lại muốn làm thêm chuyện gì để dằn vặt bọn họ nữa.
“Hôm nay chủ công không đến phòng chính vụ sao?”
Khương Bồng Cơ phất tay nói: “Không đi, cứ nhìn thấy đống quyển công văn thẻ tre đó ta lại đau hết cả đầu, bây giờ ta không muốn nhìn thấy dù chỉ một con chữ.”
Tâm trạng của chủ công giống như mặt của trẻ con vậy, thay đổi xoành xoạch.
Không đợi đến lúc đám Phong Chân kịp thở phào, nghĩ rằng cuối cùng chủ công cũng chịu ngồi yên dưỡng thai, cô lại bắt đầu muốn gây sự.
Trương Bình của phường nghề mộc nằm không trúng đạn, phải chịu vẻ mặt chỉ trích, ánh mắt sắc như dao đầy vô tình của mọi người.
Trời đất chứng giám, thật sự không phải do anh ta dụ dỗ chủ công đến phường nghề mộc mà, anh ta cũng là người vô tội thôi, ai mà biết được chủ công chạy đến phường nghề mộc rồi nhất quyết không chịu đi chứ. Cô còn nói mùi gỗ vụn ở phường nghề mộc rất thơm, ngửi mùi gỗ xong có thể ăn hơn hai mươi bát cơm, thơm quá mức!
Phong Chân không nhịn được đổi sắc mặt, trông vẻ mặt của anh ta như kiểu gặp quỷ.
“Mùi gỗ vụn cực kỳ thơm là cái quỷ gì chứ? Người bình thường sẽ thích gỗ vụn, thậm chí hận không thể lăn vào giữa đống gỗ vụn mà ngủ như vậy sao?”
Cơ thể của chủ công toàn da mịn thịt mềm, cô không sợ không cẩn thận sẽ bị vụn gỗ đâm đau à?
“Nghe nói phụ nữ trong thời gian mang thai, tính tình sẽ hơi kỳ lạ một tí, chủ công làm như vậy cũng không tính là quá khác người...” Một đồng nghiệp có vợ sinh đến đứa thứ ba, rất có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ nói: “Điều quan trọng nhất với phụ nữ có thai là tâm trạng phải vui vẻ, mọi người tuyệt đối đừng trái lời ngài ấy, nhất định phải dỗ ngài ấy vui.”
Phong Chân nín nửa ngày không đánh được phát rắm nào.
Anh ta cực kỳ muốn cãi lại một câu: Anh ta đã là cha của hai đứa con rồi, lúc hai người vợ trước và sau mang thai đều ở bên cạnh anh ta, sao thời kỳ mang thai của bọn họ lại bình thường như thế... Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy so sánh như vậy có hơi xúc phạm chủ công, nên anh ta nhịn xuống không nói ra.
Những thần tử khác cũng im lặng không nói gì một lúc lâu.
Phần lớn bọn họ đều đã đến tầm tuổi ba mươi, bốn mươi tuổi rồi, đã làm cha từ lâu, con cái cũng ít nhất hai đứa, thật sự chưa gặp phải hiện tượng nào kỳ lạ như vậy.
Thậm chí còn có người âm thầm lải nhải với bạn thân.
“Có một nữ chủ công thật sự không tốt lắm, một khi cô mang thai, cảm giác như kiểu tất cả mọi người đều được làm cha thêm một lần vậy.”
Người bạn kia cực kỳ sùng bái Khương Bồng Cơ, nghe thấy người này nói như vậy thì lập tức lật mặt, dự định sẽ cắt đứt quan hệ với người bạn này.
Một người bạn không trung thành, không tôn trọng chủ công thì không có cũng được!
Thần tử ham sống sợ chết lại bổ sung thêm một câu: “Khương Quân đến tầm tuổi này mới mang thai đứa thứ nhất, ai cũng sợ cô va này đập nọ. Từ lúc cô thông báo mang thai đến bây giờ, mọi người chưa được yên giấc một ngày nào. Ông trời ban cho lân nhi chưa có động tĩnh gì, nhưng đám thần tử chúng ta thì lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.”
Người bạn kia đen mặt nói: “Dù là như thế đi nữa, ngươi cũng không thể nói ra những lời bất kính như vậy được.”
Nếu những lời này truyền đến tai người ngoài, hắn không sợ bị chỉnh đốn sao.
Thần tử nói: “Tuyệt đối không có chuyện ta không tôn trọng chủ công!”
Hắn cung kính, thận trọng dè dặt, từ lúc Khương Bồng Cơ bắt đầu mang thai đã lo lắng phiền muộn, phải chịu đựng hội chứng thai kỳ không biết từ đâu ra của đối phương, như vậy không giống như làm cha thêm một lần à? Nếu là người vợ ở nhà của mình, cho dù trong lòng có khó chịu đến mức nào, cơ thể không thoải mái đến mức nào cũng sẽ không để những việc đấy ảnh hưởng đến người chồng. Nhưng chủ công là ai chứ? Nếu tâm trạng của chủ công không tốt, người gặp xui xẻo sẽ là đám thần tử bọn họ. Người ta có gì thì nói đấy, căn bản không phải kiêng dè gì. Bởi vậy, trong khoảng thời gian Khương Bồng Cơ mang thai, chúng thần còn có cảm giác được làm cha mạnh mẽ hơn là khi vợ mình mang thai nữa.
Còn có người biết chuyện đi về phàn nàn với vợ nhà mình chủ công lúc thế này lúc thế kia, thay đổi vẻ mặt còn nhanh hơn thời tiết, thích mấy thứ kỳ lạ.
Bỗng nhiên, người vợ trong nhà bỗng liếc mắt khinh thường bọn họ, nói một đống chi tiết trong thời kỳ mang thai ra khiến bọn họ nghẹn họng, mở to mắt nhìn.
Yêu thích công việc, yêu thích mùi gỗ vụn cũng tính là triệu chứng kỳ lạ lúc mang thai sao?
Có một phu nhân sau khi mang thai thì thích móc chân, sau đó đưa tay lên mũi ngửi ngửi, nếu không ngửi được mùi này thì sẽ nôn nghén, ăn không vào.
Có điều, vì hình tượng cá nhân của mình nên lúc làm chuyện này, phu nhân kia đều phải đuổi nha hoàn, bà đỡ hầu hạ mình ra ngoài, chỉ để lại hai người đáng tin.
Có một phu nhân khác sau khi mang thai thì thích vào nhà xí ngồi, nghe nói mùi vị trong hố xí cực kỳ dễ ngửi, ngay cả tinh thần uể oải chán nản cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Chồng của vị phu nhân này: “...”
Khó trách sau khi phu nhân mang thai vẫn luôn ở trong phòng không chịu đứng gần với hắn, cho dù gặp nhau thì cũng sẽ đắp đầy bột thơm lên người.
Còn có phu nhân thích cảm giác thả rắm, thường xuyên trốn ở trong chăn để thả... Vietwriter.vn
Cũng có một phu nhân khác có sở thích quái dị, thích kỳ cọ ghét ở phần dưới đốt sống lưng, sưu tập từng tí từng tí một, đến lúc cọ được một cục lớn.
Mọi người: “...”
Bọn họ thấy phu nhân nhà mình nhẹ nhàng tao nhã, cao quý khoan thai, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ của bọn họ khi làm những chuyện này, chỉ nghĩ thôi đã muốn giơ tay vịn trán rồi.
Những ngày tháng đó bọn họ còn có cách nào khác sao?
So ra thì có vẻ như chủ công nhà mình mới giống như phụ nữ có thai bình thường. Chỉ là cô quá yêu quý, nhiệt tình với công việc, thích nghề mộc, chứ không phải thích cởi giày móc chân rồi đưa lên mũi ngửi, cũng không thích ngồi bồn cầu ngửi phân, càng không có niềm yêu thích với việc đánh rắm, không có sở thích kỳ cọ ghét trên người rồi cất giữ nó đi...
Nghĩ như vậy, bọn họ lại cảm thấy có một chủ công như vậy cũng khá hạnh phúc.
Khương Bồng Cơ đâu biết đám thần tử này đang suy nghĩ cái gì, gần đây cô lại mê mẩn làm đồ thủ công D.I.Y*.
* D.I.Y – Do it yourself: Tự tay làm lấy.
Thời gian mang thai cứ dần dần tăng lên, cho dù bụng bầu của Khương Bồng Cơ vẫn chưa to lên, nhưng mọi người cũng không dám thả lỏng.
Địa vị của cô hoàn toàn giống như khuê nữ nhà Vệ Từ rồi.
Khương Bồng Cơ không nhịn được thút thít trách móc: “Quốc bảo là gấu trúc, còn ta là quốc bảo hình người duy nhất, chả vui tí nào cả.”
Khương Bồng Cơ xoa xoa phần lông màu trắng trên đầu và dưới cằm của con gái cưng gấu trúc của cô, cảm giác trống vắng cô đơn không nói thành lời xuất hiện trong lòng.
Người khác mang thai thì có đủ mọi loại hội chứng, có mỗi mình cô là kỳ lạ, cực kỳ muốn làm việc, không cho phép bất cứ ai ngăn cản mình, không làm việc thì sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Ngày nào cô cũng tràn đầy tinh lực nhưng không có chỗ nào để xả, ngay cả khi nhắm mắt lại cũng mơ thấy mình đang vui chơi giữa biển công việc, xung quanh toàn là công văn.
Cô càng như vậy, mọi người càng phải trông coi nghiêm ngặt hơn, sợ tới mức lúc đi ngủ rồi vẫn luôn lo lắng thấp thỏm.
Không lo lắng không được, có phụ nữ mang thai nhà nào mà biểu hiện như vậy không?
Niềm vui lớn nhất của hơn năm triệu cá muối lúc này là xem Khương Bồng Cơ so trí so dũng với người khác để được đi làm việc.
[Mã Số Tiến Hóa]: Nếu như lúc tui mang thai mà có được sức lực như bác Streamer, chắc ông sếp chỗ tui vui mừng đến mức rớt hết cả răng ấy.
[Sơn Trùng Thủy Phục Nghi Vô Lộ]: Kiểu phụ nữ có thai mà như bác Streamer bây giờ hiếm thấy lắm, phần lớn phụ nữ mang thai đều rất vất vả, thiếu sức khỏe vô cùng. Bị phù nề này, béo lên này, thèm ăn thèm ngủ này, đấy toàn là những hội chứng bình thường thôi. Nếu như ai mang thai mà cũng tràn đầy tinh lực như bác Streamer, không thay đổi dáng người, không bị lớn bụng, không mắc phù nề, da thịt mịn màng đến mức ngay cả ruồi bọ đứng lên đó còn có thể trượt chân ngã, thậm chí còn tích cực trong công việc... thì đoán chừng công việc của phụ nữ sẽ không khó khăn như thế. Bây giờ ấy, phụ nữ mà chưa đẻ xong đứa thứ hai, sức cạnh tranh trên công việc còn lâu mới bằng được đàn ông cùng năng lực.
Ngoài ra, còn có không ít các ma ma có nhiều kinh nghiệm đến chỉ cách cho Khương Bồng Cơ, bảo cô nên ăn cái gì, không được ăn cái gì.
Có câu này, mang thai đứa đầu thì như giữ sách, mang đứa sau thì như chăm heo.
Khương Bồng Cơ nhìn con gái cưng gấu trúc của mình rồi mơ màng.
Vậy thì bây giờ cô được tính là mang thai đứa đầu hay là đứa sau?
Lúc Khương Bồng Cơ mang thai đến tháng thứ sáu, thời tiết phương Bắc hơi lành lạnh, một ngày nọ, cô tỉnh lại, đột nhiên không có hứng thú làm việc nữa.
Ngày hôm ấy, tinh thần cô uể oải, không muốn ăn uống gì cả, dáng vẻ chán nản như kiểu trong cuộc sống này không còn gì đáng để cô lưu luyến nữa vậy.
Đám người Phong Chân nhíu chặt mày lại, không biết chủ công nhà mình lại muốn làm thêm chuyện gì để dằn vặt bọn họ nữa.
“Hôm nay chủ công không đến phòng chính vụ sao?”
Khương Bồng Cơ phất tay nói: “Không đi, cứ nhìn thấy đống quyển công văn thẻ tre đó ta lại đau hết cả đầu, bây giờ ta không muốn nhìn thấy dù chỉ một con chữ.”
Tâm trạng của chủ công giống như mặt của trẻ con vậy, thay đổi xoành xoạch.
Không đợi đến lúc đám Phong Chân kịp thở phào, nghĩ rằng cuối cùng chủ công cũng chịu ngồi yên dưỡng thai, cô lại bắt đầu muốn gây sự.
Trương Bình của phường nghề mộc nằm không trúng đạn, phải chịu vẻ mặt chỉ trích, ánh mắt sắc như dao đầy vô tình của mọi người.
Trời đất chứng giám, thật sự không phải do anh ta dụ dỗ chủ công đến phường nghề mộc mà, anh ta cũng là người vô tội thôi, ai mà biết được chủ công chạy đến phường nghề mộc rồi nhất quyết không chịu đi chứ. Cô còn nói mùi gỗ vụn ở phường nghề mộc rất thơm, ngửi mùi gỗ xong có thể ăn hơn hai mươi bát cơm, thơm quá mức!
Phong Chân không nhịn được đổi sắc mặt, trông vẻ mặt của anh ta như kiểu gặp quỷ.
“Mùi gỗ vụn cực kỳ thơm là cái quỷ gì chứ? Người bình thường sẽ thích gỗ vụn, thậm chí hận không thể lăn vào giữa đống gỗ vụn mà ngủ như vậy sao?”
Cơ thể của chủ công toàn da mịn thịt mềm, cô không sợ không cẩn thận sẽ bị vụn gỗ đâm đau à?
“Nghe nói phụ nữ trong thời gian mang thai, tính tình sẽ hơi kỳ lạ một tí, chủ công làm như vậy cũng không tính là quá khác người...” Một đồng nghiệp có vợ sinh đến đứa thứ ba, rất có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ nói: “Điều quan trọng nhất với phụ nữ có thai là tâm trạng phải vui vẻ, mọi người tuyệt đối đừng trái lời ngài ấy, nhất định phải dỗ ngài ấy vui.”
Phong Chân nín nửa ngày không đánh được phát rắm nào.
Anh ta cực kỳ muốn cãi lại một câu: Anh ta đã là cha của hai đứa con rồi, lúc hai người vợ trước và sau mang thai đều ở bên cạnh anh ta, sao thời kỳ mang thai của bọn họ lại bình thường như thế... Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy so sánh như vậy có hơi xúc phạm chủ công, nên anh ta nhịn xuống không nói ra.
Những thần tử khác cũng im lặng không nói gì một lúc lâu.
Phần lớn bọn họ đều đã đến tầm tuổi ba mươi, bốn mươi tuổi rồi, đã làm cha từ lâu, con cái cũng ít nhất hai đứa, thật sự chưa gặp phải hiện tượng nào kỳ lạ như vậy.
Thậm chí còn có người âm thầm lải nhải với bạn thân.
“Có một nữ chủ công thật sự không tốt lắm, một khi cô mang thai, cảm giác như kiểu tất cả mọi người đều được làm cha thêm một lần vậy.”
Người bạn kia cực kỳ sùng bái Khương Bồng Cơ, nghe thấy người này nói như vậy thì lập tức lật mặt, dự định sẽ cắt đứt quan hệ với người bạn này.
Một người bạn không trung thành, không tôn trọng chủ công thì không có cũng được!
Thần tử ham sống sợ chết lại bổ sung thêm một câu: “Khương Quân đến tầm tuổi này mới mang thai đứa thứ nhất, ai cũng sợ cô va này đập nọ. Từ lúc cô thông báo mang thai đến bây giờ, mọi người chưa được yên giấc một ngày nào. Ông trời ban cho lân nhi chưa có động tĩnh gì, nhưng đám thần tử chúng ta thì lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.”
Người bạn kia đen mặt nói: “Dù là như thế đi nữa, ngươi cũng không thể nói ra những lời bất kính như vậy được.”
Nếu những lời này truyền đến tai người ngoài, hắn không sợ bị chỉnh đốn sao.
Thần tử nói: “Tuyệt đối không có chuyện ta không tôn trọng chủ công!”
Hắn cung kính, thận trọng dè dặt, từ lúc Khương Bồng Cơ bắt đầu mang thai đã lo lắng phiền muộn, phải chịu đựng hội chứng thai kỳ không biết từ đâu ra của đối phương, như vậy không giống như làm cha thêm một lần à? Nếu là người vợ ở nhà của mình, cho dù trong lòng có khó chịu đến mức nào, cơ thể không thoải mái đến mức nào cũng sẽ không để những việc đấy ảnh hưởng đến người chồng. Nhưng chủ công là ai chứ? Nếu tâm trạng của chủ công không tốt, người gặp xui xẻo sẽ là đám thần tử bọn họ. Người ta có gì thì nói đấy, căn bản không phải kiêng dè gì. Bởi vậy, trong khoảng thời gian Khương Bồng Cơ mang thai, chúng thần còn có cảm giác được làm cha mạnh mẽ hơn là khi vợ mình mang thai nữa.
Còn có người biết chuyện đi về phàn nàn với vợ nhà mình chủ công lúc thế này lúc thế kia, thay đổi vẻ mặt còn nhanh hơn thời tiết, thích mấy thứ kỳ lạ.
Bỗng nhiên, người vợ trong nhà bỗng liếc mắt khinh thường bọn họ, nói một đống chi tiết trong thời kỳ mang thai ra khiến bọn họ nghẹn họng, mở to mắt nhìn.
Yêu thích công việc, yêu thích mùi gỗ vụn cũng tính là triệu chứng kỳ lạ lúc mang thai sao?
Có một phu nhân sau khi mang thai thì thích móc chân, sau đó đưa tay lên mũi ngửi ngửi, nếu không ngửi được mùi này thì sẽ nôn nghén, ăn không vào.
Có điều, vì hình tượng cá nhân của mình nên lúc làm chuyện này, phu nhân kia đều phải đuổi nha hoàn, bà đỡ hầu hạ mình ra ngoài, chỉ để lại hai người đáng tin.
Có một phu nhân khác sau khi mang thai thì thích vào nhà xí ngồi, nghe nói mùi vị trong hố xí cực kỳ dễ ngửi, ngay cả tinh thần uể oải chán nản cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Chồng của vị phu nhân này: “...”
Khó trách sau khi phu nhân mang thai vẫn luôn ở trong phòng không chịu đứng gần với hắn, cho dù gặp nhau thì cũng sẽ đắp đầy bột thơm lên người.
Còn có phu nhân thích cảm giác thả rắm, thường xuyên trốn ở trong chăn để thả... Vietwriter.vn
Cũng có một phu nhân khác có sở thích quái dị, thích kỳ cọ ghét ở phần dưới đốt sống lưng, sưu tập từng tí từng tí một, đến lúc cọ được một cục lớn.
Mọi người: “...”
Bọn họ thấy phu nhân nhà mình nhẹ nhàng tao nhã, cao quý khoan thai, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ của bọn họ khi làm những chuyện này, chỉ nghĩ thôi đã muốn giơ tay vịn trán rồi.
Những ngày tháng đó bọn họ còn có cách nào khác sao?
So ra thì có vẻ như chủ công nhà mình mới giống như phụ nữ có thai bình thường. Chỉ là cô quá yêu quý, nhiệt tình với công việc, thích nghề mộc, chứ không phải thích cởi giày móc chân rồi đưa lên mũi ngửi, cũng không thích ngồi bồn cầu ngửi phân, càng không có niềm yêu thích với việc đánh rắm, không có sở thích kỳ cọ ghét trên người rồi cất giữ nó đi...
Nghĩ như vậy, bọn họ lại cảm thấy có một chủ công như vậy cũng khá hạnh phúc.
Khương Bồng Cơ đâu biết đám thần tử này đang suy nghĩ cái gì, gần đây cô lại mê mẩn làm đồ thủ công D.I.Y*.
* D.I.Y – Do it yourself: Tự tay làm lấy.
Bình luận facebook