Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1807 - Chương 1807
Chương 1807TA MUỐN TẠO RA XE ĐẠP ĐI HÓNG GIÓ
Đám Trương Bình trải qua thí nghiệm cùng tìm tòi hết lần này tới lần khác, hơn nữa có thêm gợi ý của Khương Bồng Cơ, bọn họ đã có thể chế tạo được lốp xe cao su thiên nhiên đặc ruột. Chỉ là loại lốp xe này khá là nặng, bản thiết kế xe đạp mà Khương Bồng Cơ đưa ra trước đây đã hoàn thành được một nửa rồi, còn một nửa còn lại vẫn đang tìm tòi.
Tại sao Khương Bồng Cơ lại đột nhiên nghĩ tới việc đến phường nghề mộc?
Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra rằng mình vẫn còn chưa đạp xe đưa Vệ Từ đi hóng gió.
Hóng gió cần xe đạp, mà hiệu suất làm việc của đám Trương Bình quá thấp, đến bây giờ vẫn còn chưa đưa cho cô thành phẩm.
Có cái gọi là muốn ăn thì lăn vào bếp, Khương Bồng Cơ liền đến phường nghề mộc để quan sát tiến độ, mà đến rồi thì liền trầm mê trong đó, không thoát ra được.
Cũng nhờ có khoảng thời gian này được tiếp xúc, Khương Bồng Cơ mới phát hiện ra sự phát triển của phường nghề mộc đã bước vào một trạng thái rất kỳ lạ.
Bọn họ cũng đã tích lũy đủ kinh nghiệm, năng lực kỹ thuật cùng với khả năng sáng tạo đều rất tốt, nhưng bọn họ cũng phân cấp vô cùng nghiêm trọng. Ngoại trừ ba người Trương Bình cùng với những người thợ có khả năng thiên phú, những người khác chỉ biết làm theo y như hướng dẫn, hoàn toàn không biết tại sao phải làm như vậy, càng khỏi phải nói tới cải thiện.
Cô hỏi Trương Bình, Trương Bình nghĩ rằng đó là vấn đề thiên phú của mỗi người.
Chuyện truyền thừa của Mặc gia vốn đã gian nan, bọn họ luôn luôn lựa chọn những đệ tử có thiên phú, nếu không có thiên phú mà bước vào Mặc gia này, sau khi học xong cũng chỉ là một thợ thủ công có tay nghề hơi khá một chút. Khương Bồng Cơ nhíu mày hỏi xem Mặc gia đào tạo những đệ tử này như thế nào, vừa hỏi cô liền biết được vấn đề mấu chốt.
Trương Bình cẩn thận hỏi: “Chủ công cảm thấy có chuyện gì không ổn sao?”
Tất cả mọi người đều nói phụ nữ có thai tính nết sớm nắng chiều mưa, chủ công nhà mình lại nắm quyền sinh sát trong tay, cô mà nổi giận thì có thể sẽ ảnh hưởng tới mạng người đó.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta biết vấn đề nằm ở đâu rồi, Hi Hành có bao giờ quan tâm tới chương trình học tính toán của thư viện Kim Lân không?”
Trương Bình nói: “Thần có từng nghe loáng thoáng.”
Khương Bồng Cơ nghiêm túc trao đổi với Trương Bình: “Ta đành nói mấy lời huynh không muốn nghe vậy, bản thân học thuyết của Mặc gia không phù hợp để áp dụng vào triều đình phức tạp, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cách làm của Mặc gia hiệu quả ít hơn Nho gia hay Pháp gia. Ngược lại, trong vấn đề dân sinh, nó có những tác dụng mà hai nhà Nho gia và Pháp gia không thể sánh bằng. Cho dù là Nho gia, Pháp gia hay Mặc gia, truyền nhân chính là trụ cột để thừa kế. Không có truyền nhân, cho dù học thức có đáng kinh ngạc đến thế nào cũng sẽ không có người thừa kế, lưu truyền. Ngược lại ta không nghĩ rằng cách nói Mặc gia có yêu cầu cao với truyền nhân này là đúng, ta càng cảm thấy như Mặc gia đang đi đường vòng trên con đường này thì hơn, hoặc nói là đi sai đường. Ta đã quan sát phường nghề mộc nhiều ngày rồi, phát hiện ra rất nhiều người nhìn theo bản vẽ là biết làm thế nào, tay nghề khéo léo, nhưng chỉ cần hơi điều chỉnh linh kiện trong đó, bọn họ liền hoàn toàn rối loạn. Phương pháp chế tạo của rất nhiều đồ vật đều có những điểm tương tự như nhau, nếu như tổng kết ra những điểm giống nhau đó, có phải có thể bớt đi đường vòng hơn hay không? Có thể đơn giản hóa tất cả những điều phức tạp hay không?”
Sau khi nghe xong Trương Bình thì suy tư hồi lâu, dường như anh ta đã bắt được điều gì đó, nhưng lại không nắm được trọng điểm.
Anh ta chỉ có thể thỉnh giáo Khương Bồng Cơ.
“Thần ngu muội, xin chủ công hãy nói rõ hơn một chút nữa.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ví dụ, trong ‘Chu Bễ Toán Kinh’, Thương Cao có nói ‘trong quy tắc đo, cạnh ngắn là ba, cạnh dài là bốn, cạnh huyền là năm’. Trong ‘Cửu Chương Toán Thuật’ có nói ‘hai cạnh bình phương rồi lại khai căn, sẽ ra cạnh huyền’. Giữa chúng, ngoại trừ những ví dụ này ra, có phải vẫn còn tồn tại những quy luật cố định không thay đổi hay không? Ngược lại ta cảm thấy rằng, nếu như phá giải được chúng hoặc đưa ra được tổng kết, sau này hậu nhân sử dụng cũng sẽ bớt đi đường vòng rất nhiều. Điều quan trọng nhất của phường nghề mộc bây giờ không phải là phát minh ra được bao nhiêu máy móc công thành, máy móc thủ thành, thiên hạ đã định rồi, tác dụng của chúng cũng từ tấn công quân địch trở thành những thứ đe dọa đến quốc gia xấu xa khác, để cho kẻ thù bên ngoài không dám xâm phạm dân chúng. Nhưng mà điều này không có nghĩa là phường nghề mộc đã đánh mất tác dụng, chỉ có thể quay lại nghiên cứu những thứ phục vụ dân sinh. Ta hy vọng nó có thể tiếp tục phát triển, đi được cao hơn xa hơn, thậm chí là đưa những tri thức này vào trong tài liệu học tập của học sinh thư viện Kim Lân, để cho bọn chúng học hỏi!”
Những thứ như kinh nghiệm này chỉ có thể tự hiểu không thể truyền miệng được, nhưng tri thức thì lại khác, có học vẹt thì cũng vẫn tốt hơn là hoàn toàn không biết gì hết.
Sau khi nghe xong Trương Binh im lặng rất lâu, thỉnh thoảng dưới đáy mắt còn hiện lên vài phần mê mang.
Về việc nghiên cứu định luật, vốn dĩ Khương Bồng Cơ định để cho đám Trương Bình thuận theo tự nhiên, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại đi vào ngõ cụt.
Vậy nên, cô tất nhiên phải kéo họ một phen rồi.
Khương Bồng Cơ chỉ có thể nói tới như vậy thôi, mấy người Trương Bình Có thể lĩnh ngộ được tới mức nào, vậy thì phải dựa vào bản thân bọn họ.
Sau khi nói xong với Trương Bình, Khương Bồng Cơ tiếp tục chế tạo xe đạp của cô.
Những bộ phận khác còn ổn, bộ phận khó chế tạo nhất chính là dây xích xe đạp.
Cô cũng không biết xe đạp kiểu cũ trông như thế nào, vì thế cô nghe theo những cá muối vẽ lung tung ra được rất nhiều vòng tròn.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Trương Bình vài tháng cũng không thể làm xong được xe đạp.
Những vòng tròn lung ta lung tung thế này thì anh ta phải làm thế nào cơ chứ!!!
Không biết có phải do oán niệm của Khương Bồng Cơ quá sâu không, khi cô mang thai hơn tám tháng, Âu hoàng của mùa Mộng Hồi Nghìn Năm nào đó lại chính là nhân viên kỹ thuật của một xưởng xe đạp đã đóng cửa. Mà trùng hợp sao, thân phận khi người ta xuyên không lại là ở phường nghề mộc, thời điểm xuyên không còn đứng ngay trước mặt Khương Bồng Cơ.
Hai người nhìn nhau, không khí vô cùng yên tĩnh.
“Ta muốn có xe đạp!”
Streamer mà bạn đã theo đuổi hơn mười năm nói với bạn nguyện vọng của cô, làm gì có cá muối nào từ chối được chứ?
Khỏi phải nói tới cá muối này còn đang thất nghiệp ở nhà hơn hai tháng, còn đang lo không biết phải kiếm sống kiểu gì, anh ta liền trở thành Âu hoàng được lựa chọn.
Nếu như làm tốt, anh ta lập tức trở thành hotboy mạng!
“Làm chứ làm chứ làm chứ!”
Âu hoàng gật đầu như giã tỏi, không làm xe đạp không phải đàn ông!
Có điều...
Âu hoàng nhìn thấy bụng của Khương Bồng Cơ liền nơm nớp lo sợ, cảm giác như tay của mình đưa đi đâu cũng không đúng.
Bảy tháng đầu mang thai, bụng của Khương Bồng Cơ vẫn vô cùng bằng phẳng, thắt lưng còn thon gầy hơn cả cỡ A4, còn có cả cơ bụng xinh đẹp.
Sau khi qua bảy tháng, bụng cô giống như là thổi bong bóng vậy, dần dần phình lên, càng ngày lại càng lớn.
Bây giờ đã hơn tám tháng rồi, cuối cùng cô cũng có cảm giác trông như phụ nữ sắp lâm bồn.
Mấu chốt ở đây là thai song sinh, rất ít khi chịu được tới đủ tháng, bình thường vừa mới qua chín tháng là đã sinh rồi.
Âu hoàng có hơi chần chừ, nếu như anh ta “nối giáo cho giặc” làm xong xe đạp rồi, có khi nào vị đại lão này sẽ vừa mang thai vừa đạp xe không?
Cuối cùng, khát vọng sống mãnh liệt đã chiến thắng sự lo lắng.
Có anh ta gia nhập vào liên minh, sau khi sửa một lần hai lần ba lần, cuối cùng xe đạp cũng hoàn thành rực rỡ sau nửa tháng!
Trương Bình nhìn thứ được gọi là xe đạp gì đó, không biết thứ này phải dùng như thế nào.
Muốn dùng là xe đẩy cũng không được vì không đủ vững chắc, dù sao đây cũng là hai bánh chứ không phải ba bánh, không có chống chân thì sẽ đổ xuống.
Khương Bồng Cơ tràn đầy hứng thú: “Ta dạy cho huynh cách đi thứ này như thế nào!”
Cá muối: “???”
Trương Bình: “!!!”
Âu hoàng “nối giáo cho giặc”: “...”
Ác mộng đã trở thành sự thật.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Nếu như tui nhớ không nhầm... Hình như bác Streamer đâu có biết đi xe đạp.
Thời đại của Khương Bồng Cơ khoa học kỹ thuật rất phát triển, làm sao mà còn xe đạp được?
Phương tiện giao thông mọi người cùng dùng đều là xe di động từ tính được không?
Khương Bồng Cơ quả thật là không biết đi xe đạp, nhưng cô có đôi chân dài, không đi được cũng sẽ không ngã nổi, cảm giác thăng bằng có thể từ từ tìm kiếm.
Là một trong những người có tố chất chiến đấu đỉnh cao nhất Liên Bang, làm gì có chuyện cô lại không thể đạp được xe đạp chứ? Nguồn : Vietwriter.vn
Chỉ là....
Tay cô vừa mới nắm vào tay cầm, bụng liền đau lâm râm, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Khương Bồng Cơ: “...”
Chẳng lẽ nào là do khát vọng sống của lão thủ trưởng quấy phá?
Trương Bình dè dặt: “Chủ công, có gì không ổn sao?”
Khương Bồng Cơ dùng một tay nâng bụng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời cô nói ra lại khiến cho Trương Bình không thể bình tĩnh được.
“Không đạp xe nữa, đi thôi, chúng ta đến phòng sinh.”
Đám Trương Bình trải qua thí nghiệm cùng tìm tòi hết lần này tới lần khác, hơn nữa có thêm gợi ý của Khương Bồng Cơ, bọn họ đã có thể chế tạo được lốp xe cao su thiên nhiên đặc ruột. Chỉ là loại lốp xe này khá là nặng, bản thiết kế xe đạp mà Khương Bồng Cơ đưa ra trước đây đã hoàn thành được một nửa rồi, còn một nửa còn lại vẫn đang tìm tòi.
Tại sao Khương Bồng Cơ lại đột nhiên nghĩ tới việc đến phường nghề mộc?
Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra rằng mình vẫn còn chưa đạp xe đưa Vệ Từ đi hóng gió.
Hóng gió cần xe đạp, mà hiệu suất làm việc của đám Trương Bình quá thấp, đến bây giờ vẫn còn chưa đưa cho cô thành phẩm.
Có cái gọi là muốn ăn thì lăn vào bếp, Khương Bồng Cơ liền đến phường nghề mộc để quan sát tiến độ, mà đến rồi thì liền trầm mê trong đó, không thoát ra được.
Cũng nhờ có khoảng thời gian này được tiếp xúc, Khương Bồng Cơ mới phát hiện ra sự phát triển của phường nghề mộc đã bước vào một trạng thái rất kỳ lạ.
Bọn họ cũng đã tích lũy đủ kinh nghiệm, năng lực kỹ thuật cùng với khả năng sáng tạo đều rất tốt, nhưng bọn họ cũng phân cấp vô cùng nghiêm trọng. Ngoại trừ ba người Trương Bình cùng với những người thợ có khả năng thiên phú, những người khác chỉ biết làm theo y như hướng dẫn, hoàn toàn không biết tại sao phải làm như vậy, càng khỏi phải nói tới cải thiện.
Cô hỏi Trương Bình, Trương Bình nghĩ rằng đó là vấn đề thiên phú của mỗi người.
Chuyện truyền thừa của Mặc gia vốn đã gian nan, bọn họ luôn luôn lựa chọn những đệ tử có thiên phú, nếu không có thiên phú mà bước vào Mặc gia này, sau khi học xong cũng chỉ là một thợ thủ công có tay nghề hơi khá một chút. Khương Bồng Cơ nhíu mày hỏi xem Mặc gia đào tạo những đệ tử này như thế nào, vừa hỏi cô liền biết được vấn đề mấu chốt.
Trương Bình cẩn thận hỏi: “Chủ công cảm thấy có chuyện gì không ổn sao?”
Tất cả mọi người đều nói phụ nữ có thai tính nết sớm nắng chiều mưa, chủ công nhà mình lại nắm quyền sinh sát trong tay, cô mà nổi giận thì có thể sẽ ảnh hưởng tới mạng người đó.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta biết vấn đề nằm ở đâu rồi, Hi Hành có bao giờ quan tâm tới chương trình học tính toán của thư viện Kim Lân không?”
Trương Bình nói: “Thần có từng nghe loáng thoáng.”
Khương Bồng Cơ nghiêm túc trao đổi với Trương Bình: “Ta đành nói mấy lời huynh không muốn nghe vậy, bản thân học thuyết của Mặc gia không phù hợp để áp dụng vào triều đình phức tạp, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cách làm của Mặc gia hiệu quả ít hơn Nho gia hay Pháp gia. Ngược lại, trong vấn đề dân sinh, nó có những tác dụng mà hai nhà Nho gia và Pháp gia không thể sánh bằng. Cho dù là Nho gia, Pháp gia hay Mặc gia, truyền nhân chính là trụ cột để thừa kế. Không có truyền nhân, cho dù học thức có đáng kinh ngạc đến thế nào cũng sẽ không có người thừa kế, lưu truyền. Ngược lại ta không nghĩ rằng cách nói Mặc gia có yêu cầu cao với truyền nhân này là đúng, ta càng cảm thấy như Mặc gia đang đi đường vòng trên con đường này thì hơn, hoặc nói là đi sai đường. Ta đã quan sát phường nghề mộc nhiều ngày rồi, phát hiện ra rất nhiều người nhìn theo bản vẽ là biết làm thế nào, tay nghề khéo léo, nhưng chỉ cần hơi điều chỉnh linh kiện trong đó, bọn họ liền hoàn toàn rối loạn. Phương pháp chế tạo của rất nhiều đồ vật đều có những điểm tương tự như nhau, nếu như tổng kết ra những điểm giống nhau đó, có phải có thể bớt đi đường vòng hơn hay không? Có thể đơn giản hóa tất cả những điều phức tạp hay không?”
Sau khi nghe xong Trương Bình thì suy tư hồi lâu, dường như anh ta đã bắt được điều gì đó, nhưng lại không nắm được trọng điểm.
Anh ta chỉ có thể thỉnh giáo Khương Bồng Cơ.
“Thần ngu muội, xin chủ công hãy nói rõ hơn một chút nữa.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ví dụ, trong ‘Chu Bễ Toán Kinh’, Thương Cao có nói ‘trong quy tắc đo, cạnh ngắn là ba, cạnh dài là bốn, cạnh huyền là năm’. Trong ‘Cửu Chương Toán Thuật’ có nói ‘hai cạnh bình phương rồi lại khai căn, sẽ ra cạnh huyền’. Giữa chúng, ngoại trừ những ví dụ này ra, có phải vẫn còn tồn tại những quy luật cố định không thay đổi hay không? Ngược lại ta cảm thấy rằng, nếu như phá giải được chúng hoặc đưa ra được tổng kết, sau này hậu nhân sử dụng cũng sẽ bớt đi đường vòng rất nhiều. Điều quan trọng nhất của phường nghề mộc bây giờ không phải là phát minh ra được bao nhiêu máy móc công thành, máy móc thủ thành, thiên hạ đã định rồi, tác dụng của chúng cũng từ tấn công quân địch trở thành những thứ đe dọa đến quốc gia xấu xa khác, để cho kẻ thù bên ngoài không dám xâm phạm dân chúng. Nhưng mà điều này không có nghĩa là phường nghề mộc đã đánh mất tác dụng, chỉ có thể quay lại nghiên cứu những thứ phục vụ dân sinh. Ta hy vọng nó có thể tiếp tục phát triển, đi được cao hơn xa hơn, thậm chí là đưa những tri thức này vào trong tài liệu học tập của học sinh thư viện Kim Lân, để cho bọn chúng học hỏi!”
Những thứ như kinh nghiệm này chỉ có thể tự hiểu không thể truyền miệng được, nhưng tri thức thì lại khác, có học vẹt thì cũng vẫn tốt hơn là hoàn toàn không biết gì hết.
Sau khi nghe xong Trương Binh im lặng rất lâu, thỉnh thoảng dưới đáy mắt còn hiện lên vài phần mê mang.
Về việc nghiên cứu định luật, vốn dĩ Khương Bồng Cơ định để cho đám Trương Bình thuận theo tự nhiên, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại đi vào ngõ cụt.
Vậy nên, cô tất nhiên phải kéo họ một phen rồi.
Khương Bồng Cơ chỉ có thể nói tới như vậy thôi, mấy người Trương Bình Có thể lĩnh ngộ được tới mức nào, vậy thì phải dựa vào bản thân bọn họ.
Sau khi nói xong với Trương Bình, Khương Bồng Cơ tiếp tục chế tạo xe đạp của cô.
Những bộ phận khác còn ổn, bộ phận khó chế tạo nhất chính là dây xích xe đạp.
Cô cũng không biết xe đạp kiểu cũ trông như thế nào, vì thế cô nghe theo những cá muối vẽ lung tung ra được rất nhiều vòng tròn.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Trương Bình vài tháng cũng không thể làm xong được xe đạp.
Những vòng tròn lung ta lung tung thế này thì anh ta phải làm thế nào cơ chứ!!!
Không biết có phải do oán niệm của Khương Bồng Cơ quá sâu không, khi cô mang thai hơn tám tháng, Âu hoàng của mùa Mộng Hồi Nghìn Năm nào đó lại chính là nhân viên kỹ thuật của một xưởng xe đạp đã đóng cửa. Mà trùng hợp sao, thân phận khi người ta xuyên không lại là ở phường nghề mộc, thời điểm xuyên không còn đứng ngay trước mặt Khương Bồng Cơ.
Hai người nhìn nhau, không khí vô cùng yên tĩnh.
“Ta muốn có xe đạp!”
Streamer mà bạn đã theo đuổi hơn mười năm nói với bạn nguyện vọng của cô, làm gì có cá muối nào từ chối được chứ?
Khỏi phải nói tới cá muối này còn đang thất nghiệp ở nhà hơn hai tháng, còn đang lo không biết phải kiếm sống kiểu gì, anh ta liền trở thành Âu hoàng được lựa chọn.
Nếu như làm tốt, anh ta lập tức trở thành hotboy mạng!
“Làm chứ làm chứ làm chứ!”
Âu hoàng gật đầu như giã tỏi, không làm xe đạp không phải đàn ông!
Có điều...
Âu hoàng nhìn thấy bụng của Khương Bồng Cơ liền nơm nớp lo sợ, cảm giác như tay của mình đưa đi đâu cũng không đúng.
Bảy tháng đầu mang thai, bụng của Khương Bồng Cơ vẫn vô cùng bằng phẳng, thắt lưng còn thon gầy hơn cả cỡ A4, còn có cả cơ bụng xinh đẹp.
Sau khi qua bảy tháng, bụng cô giống như là thổi bong bóng vậy, dần dần phình lên, càng ngày lại càng lớn.
Bây giờ đã hơn tám tháng rồi, cuối cùng cô cũng có cảm giác trông như phụ nữ sắp lâm bồn.
Mấu chốt ở đây là thai song sinh, rất ít khi chịu được tới đủ tháng, bình thường vừa mới qua chín tháng là đã sinh rồi.
Âu hoàng có hơi chần chừ, nếu như anh ta “nối giáo cho giặc” làm xong xe đạp rồi, có khi nào vị đại lão này sẽ vừa mang thai vừa đạp xe không?
Cuối cùng, khát vọng sống mãnh liệt đã chiến thắng sự lo lắng.
Có anh ta gia nhập vào liên minh, sau khi sửa một lần hai lần ba lần, cuối cùng xe đạp cũng hoàn thành rực rỡ sau nửa tháng!
Trương Bình nhìn thứ được gọi là xe đạp gì đó, không biết thứ này phải dùng như thế nào.
Muốn dùng là xe đẩy cũng không được vì không đủ vững chắc, dù sao đây cũng là hai bánh chứ không phải ba bánh, không có chống chân thì sẽ đổ xuống.
Khương Bồng Cơ tràn đầy hứng thú: “Ta dạy cho huynh cách đi thứ này như thế nào!”
Cá muối: “???”
Trương Bình: “!!!”
Âu hoàng “nối giáo cho giặc”: “...”
Ác mộng đã trở thành sự thật.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Nếu như tui nhớ không nhầm... Hình như bác Streamer đâu có biết đi xe đạp.
Thời đại của Khương Bồng Cơ khoa học kỹ thuật rất phát triển, làm sao mà còn xe đạp được?
Phương tiện giao thông mọi người cùng dùng đều là xe di động từ tính được không?
Khương Bồng Cơ quả thật là không biết đi xe đạp, nhưng cô có đôi chân dài, không đi được cũng sẽ không ngã nổi, cảm giác thăng bằng có thể từ từ tìm kiếm.
Là một trong những người có tố chất chiến đấu đỉnh cao nhất Liên Bang, làm gì có chuyện cô lại không thể đạp được xe đạp chứ? Nguồn : Vietwriter.vn
Chỉ là....
Tay cô vừa mới nắm vào tay cầm, bụng liền đau lâm râm, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Khương Bồng Cơ: “...”
Chẳng lẽ nào là do khát vọng sống của lão thủ trưởng quấy phá?
Trương Bình dè dặt: “Chủ công, có gì không ổn sao?”
Khương Bồng Cơ dùng một tay nâng bụng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời cô nói ra lại khiến cho Trương Bình không thể bình tĩnh được.
“Không đạp xe nữa, đi thôi, chúng ta đến phòng sinh.”
Bình luận facebook