Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1810 - Chương 1810
Chương 1810KHƯƠNG LIỄN, KHƯƠNG DIỄM
Ýnghĩa của bộ Ngọc* bên trái một chữ phần lớn không tệ, chọn làm tên cũng được, nhưng đặt tên không thể tùy tiện như vậy, dù sao vẫn phải trải qua một quá trình.
* Khi bộ Ngọc (玉) được ghép với một bộ khác sẽ tạo nên một chữ mới, thường mang ý nghĩa tốt. Cả hai chữ Lâm (琳) và Lang (琅) đều có bộ Ngọc.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Bắt buộc phải có bộ Ngọc sao?”
Vệ Từ nào biết được vì sao bắt buộc phải có bộ Ngọc chứ, cái tên Khương Diễm* là do rút thăm chọn ra, Tông** trong Vệ Tông là đi theo tỷ tỷ mà ra, lão tam và lão tứ lẽ ra phải tuân theo tập tục đặt tên này chứ. Nếu không thì lại có vẻ hơi khác biệt, khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chịu không nổi.
*, **: Diễm (琰) và Tông (琮) đều có bộ Ngọc.
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu đã không bắt buộc thì đổi một tên thôi.”
Chân mày Vệ Từ nhảy dựng lên, có linh cảm chẳng lành.
“Ví dụ như?”
“Tộ*! Khương Tộ, thế nào?”
* Tộ: phúc, ngai vàng.
Vệ Từ nghe thấy chữ đó, trong chốc lát không nhớ ra được là chữ Tộ nào.
Khương Bồng Cơ lại nói tiếp: “Tộ giả, phúc dã, vừa có nghĩa phù hộ che chở, vừa mang nghĩa đế vị.”
Vệ Từ suýt chút nữa bị dọa sợ.
Đứa nhỏ sinh ra chưa tới nửa canh giờ, lại có thể lấy “Tộ” trong “Quốc Tộ*” đặt tên, anh lo lắng phúc khí quá lớn, ngược lại sẽ khắc chết đứa nhỏ.
* Quốc tộ: Ngai vàng.
Với lo lắng của Vệ Từ, Khương Bồng Cơ lại không thèm quan tâm, cô cảm thấy chữ “Tộ” này kiêu ngạo giống như vầng sáng trên đầu khuê nữ.
“Cái tên Khương Tộ này... cũng không dễ nghe cho lắm...” Vệ Từ suy nghĩ hồi lâu, đề nghị: “Liễn thì thế nào?”
“Liễn?”
Vệ Từ nói: “Liễn chính là dụng cụ đựng lương thực lúc cúng tế thời xưa, cũng có ý kế thừa vật dụng để cúng tế, xem là người kế thừa.”
So với việc tùy tiện lại vô cùng kiêu ngạo, chỉ kém nâng đứa nhỏ lên nói cho người trong thiên hạ biết đây chính là người thừa kế ngai vàng, chẳng bằng mơ hồ một chút. Khương Liễn cũng tốt, Vệ Từ hy vọng tính tình cô bé thận trọng trung hậu, hào phóng với thiên hạ, không chỉ tiếp tục duy trì kế thừa vật dụng để cúng tế mà còn phải gánh vác quốc khí!
Khương Bồng Cơ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn bất lực quyết định chọn “Liễn” làm tục danh của đứa nhỏ này.
Mặc dù cũng có ý tứ coi là người thừa kế, nhưng phương thức biểu đạt uyển chuyển hơn nhiều, có cảm giác che che giấu giấu mơ hồ.
Tên của lão tam đã quyết định xong, tên của lão tứ...
Nói thật, Khương Bồng Cơ không muốn lãng phí chút tế bào não này cho lắm, cuối cùng dứt khoát lấy trùng.
“Gọi Khương Diễm* đi!”
* Cùng là Diễm nhưng khác chữ.
Vệ Từ nghe thấy tên này, ngẩn người một chút: “Không phải chủ công nói là không dùng ‘Diễm’ nữa à?”
“Sắc đẹp của ngọc bích gọi là Diễm, Diễm ta nói là ‘Hòn đá giống như ngọc’.”
Vệ Từ nghe thấy ngụ ý này thì chau mày, không biết có phải là ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy chủ công không thích tiểu nữ nhi cho lắm.
Hòn đá giống như ngọc, cuối cùng vẫn là tảng đá chứ không phải là ngọc đẹp, chỉ có bề ngoài mà không có thực chất.
Vệ Từ không hài lòng, anh cũng bày tỏ rõ ràng sự không hài lòng của mình.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại không biết nên giải thích với Vệ Từ thế nào về việc cả hai đời của huynh chỉ có ba đứa con, tiểu nữ nhi là hàng giả mạo.
Cô cúi đầu nhìn bé gái trong lòng một chút, nhóc con đang nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng, vô cùng ngoan ngoãn.
“Vậy thì Khương Diễm, chữ Diễm mang nghĩa sắc đẹp của ngọc bích ấy.”
Khương Bồng Cơ một bộ biểu tình giống như ăn thua đến cùng với chữ Diễm, Vệ Từ suy nghĩ rồi vẫn gật đầu đáp ứng.
Đối với anh mà nói, trưởng nữ là Khương Diễm, ấu nữ cũng là Khương Diễm, tên giống nhau không có nghĩa bọn họ là một người.
Vệ Từ sẽ không nhầm lẫn bọn họ.
Nhưng anh không thể để cho tiểu nữ nhi lấy tên “Diễm” này, đặc biệt là có trưởng nữ “Liễn” phụ trợ, có quỷ mới biết những kẻ tiểu nhân kia sẽ nói ra nói vào thế nào. Hai đứa nhỏ sinh đôi, một trước một sau chỉ chênh lệch thời gian một chén trà, tương lai lại khác nhau một trời một vực.
Không chỉ là tương lai, ngay cả tên cũng tuyên bố thẳng thừng rằng rõ ràng hai người khác nhau, thật sự là quá tổn thương trái tim tiểu nữ nhi.
Vệ Từ không hy vọng tiểu nữ nhi bị tổn thương, cũng không hy vọng tình cảm mẹ con giữa chủ công và tiểu điện hạ xa cách vì việc này.
Thật không ngờ rằng…
Tình cảm mẹ con?
Không có khả năng, cả đời cũng không có khả năng.
Khương Bồng Cơ còn lo lắng gia hỏa này lớn lên sẽ đánh cô, bắt cô gọi mình là bác.
Do đó, cô phải chiếm nhiều lợi ích một chút vào lúc cánh đối phương bắt đầu cứng lên.
_
з) ∠) _
Cơ thể Khương Bồng Cơ rất tốt, cho dù trải qua một hồi sinh nở, bây giờ cô cũng có thể dọn dẹp một chút rồi ôm đứa nhỏ ra ngoài.
Từ khi đứa nhỏ thứ nhất bắt đầu khóc lên, mọi người liền giương mắt chờ thiếu chủ ra ngoài, kết quả chờ rồi lại chờ, phòng sinh vẫn không có động tĩnh gì.
Không phải...
Không phải chủ công xảy ra chuyện rồi chứ?
Trái tim của đám người Phong Chân như nhảy vọt lên cổ họng, muốn phái người đi hỏi thăm một chút cũng không có cách nào.
Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy chủ công vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt, hai tay ôm hai đứa bé đi ra ngoài.
Mọi người: “???”
Ở trong ấn tượng của bọn họ, sau khi nữ tử sinh xong đều yếu ớt đến nỗi không thể động đậy, chủ công nhà mình vẫn có thể ôm cả hai đứa nhỏ ra ngoài...
Đúng là thần nhân đấy!
Dù có lầu bầu trong lòng, tất cả mọi người vẫn ăn ý cùng nhau cúi người quỳ gối, đồng thanh hô chúc mừng: “Cung chúc chủ công hỉ đắc lân nhi.”
Khương Bồng Cơ nói: “Trưởng nữ Khương Liễn, thứ nữ Khương Diễm.”
Sinh đôi?
Nghe thấy giới tính hai đứa nhỏ này giống nhau, mấy thần tử nhạy cảm chau mày.
Đứa nhỏ có vẻ ngoài giống nhau không thích hợp làm người thừa kế, trừ khi mất đi một đứa, hoặc là sinh thêm một đứa nữa.
Khương Bồng Cơ không rảnh quan tâm bọn họ nghĩ cái gì, để cho vú nuôi ôm lấy đứa nhỏ, một trái một phải ngồi xuống đệm ngồi nhận lễ của mọi người.
Vietwriter.vn
Cách đó không xa, mấy người hàng trước có thể nhìn thấy rõ vẻ ngoài của đứa nhỏ, nhìn kĩ thì cũng không quá giống nhau.
Thấy vậy, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này không có ai tự chuốc lấy nhục nhã, đề nghị Khương Bồng Cơ sinh thêm một bé trai nữa để tiếp tục kế thừa đại nghiệp.
Vì sao?
Vầng hào quang trên đầu Liễn điện hạ quá rực rỡ, người ta chính là sao Tử Vi trời ban!
Giữa không trung Tử Vi Đại Đế hóa thân hạ phàm, ai đánh thắng được?
Đương nhiên, cũng có người thầm hy vọng nam tự kế thừa tập tông, nhưng không dám nói ra khỏi miệng, rất sợ rước lấy lửa giận của ông trời.
Trước mắt đi một bước nhìn một bước, nếu như tư chất Liễn điện hạ và Diễm điện hạ đều không tốt, không đủ để thừa kế ngôi vua, ngày sau lại khuyên bảo chủ công nghĩ biện pháp sinh thêm một người nữa. Cũng không thể giao thiên hạ cho người thừa kế có tư chất không nổi bật, người thừa kế này còn là một cô nương!
Một cơn sóng gió tạm thời trôi qua như vậy, Khương Bồng Cơ cũng bắt đầu bị ép ở cữ.
“Ở cữ không có một chút khoa học nào, thân thể của ta rất tốt, một mình có thể ném bay mười Phù Vọng, huynh có tin không?”
Để cho cô nằm trên giường một tháng, còn không gội đầu không tắm rửa, chỉ có thể dùng chút nước ấm lau chùi, thật là không thể chịu đựng được.
Vệ Từ khuyên bảo cô nhịn một chút để tránh mắc bệnh hậu sản, nếu thật sự nhàm chán thì trêu đùa trẻ con chơi thôi.
Đứa nhỏ sinh đôi so với đứa nhỏ sinh một không lớn lắm, nằm trong tã lót là một cục nho nhỏ, làn da đỏ ửng, ngũ quan nhiều nếp nhăn, giống như con khỉ con bị cạo lông. Có điều Khương Bồng Cơ không nói ví dụ này ra khỏi miệng, nếu không sẽ bị Vệ Từ nói lảm nhảm không may mắn.
“Ngoại hình xấu như vậy thì có gì thú vị, sau này làm sao ra ngoài gặp người?”
Khương Bồng Cơ không hề che giấu sự ghét bỏ của mình chút nào, à, chỉ giới hạn ở tiểu nữ nhi, đại nữ nhi chắc chắn đáng yêu dễ thương.
Vú già theo hầu có thân phận sạch sẽ nói: “Khương Quân yên tâm, hai vị điện hạ trông cực kỳ xinh đẹp, đầy tháng là có thể nhìn ra được.”
Đứa nhỏ nào cũng là mỗi ngày một vẻ, qua một thời gian là đáng yêu xinh đẹp ngay.
“Vẻ ngoài xấu xí cũng không sợ, dù sao cũng không có khả năng gả cho người ta, vừa ý người nào trói đem về là xong.”
Quần áo hai đứa nhỏ mặc, tã lót để dùng, bình sữa, sữa bột... tất cả đều do lão thủ trưởng chuẩn bị.
Dưới gầm trời này có lẽ chỉ có cô ta mới mua những thứ này cho mình.
“Lại nói, cảm giác làm trẻ sơ sinh thế nào?”
Cô dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn chân “tiểu nữ nhi”.
Đối phương lười biếng khẽ hí mắt, từ từ dời mắt đi.
“Nghe nói phạm vi trẻ sơ sinh có thể nhìn thấy chỉ có mấy chục centimet, làm sao ngươi biết ta ở hướng này?”
“Tiểu nữ nhi” dùng nắm đấm đẩy Khương Bồng Cơ đang quấy rối ra.
Không thấy rõ chứ đâu phải không nghe rõ, cũng không phải là kẻ điếc.
Một lúc sau, một bàn tay lau qua mông nhỏ của nó.
Bởi vì động tác này, cái mông vốn đã dính dính không thoải mái càng thêm khó chịu.
“Hơi thối, hình như tã lót đầy rồi... Muốn ta thay giúp ngươi không?”
Lão thủ trưởng: “...”
Đạo diễn, mau tua qua đoạn này đi.
Ýnghĩa của bộ Ngọc* bên trái một chữ phần lớn không tệ, chọn làm tên cũng được, nhưng đặt tên không thể tùy tiện như vậy, dù sao vẫn phải trải qua một quá trình.
* Khi bộ Ngọc (玉) được ghép với một bộ khác sẽ tạo nên một chữ mới, thường mang ý nghĩa tốt. Cả hai chữ Lâm (琳) và Lang (琅) đều có bộ Ngọc.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Bắt buộc phải có bộ Ngọc sao?”
Vệ Từ nào biết được vì sao bắt buộc phải có bộ Ngọc chứ, cái tên Khương Diễm* là do rút thăm chọn ra, Tông** trong Vệ Tông là đi theo tỷ tỷ mà ra, lão tam và lão tứ lẽ ra phải tuân theo tập tục đặt tên này chứ. Nếu không thì lại có vẻ hơi khác biệt, khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chịu không nổi.
*, **: Diễm (琰) và Tông (琮) đều có bộ Ngọc.
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu đã không bắt buộc thì đổi một tên thôi.”
Chân mày Vệ Từ nhảy dựng lên, có linh cảm chẳng lành.
“Ví dụ như?”
“Tộ*! Khương Tộ, thế nào?”
* Tộ: phúc, ngai vàng.
Vệ Từ nghe thấy chữ đó, trong chốc lát không nhớ ra được là chữ Tộ nào.
Khương Bồng Cơ lại nói tiếp: “Tộ giả, phúc dã, vừa có nghĩa phù hộ che chở, vừa mang nghĩa đế vị.”
Vệ Từ suýt chút nữa bị dọa sợ.
Đứa nhỏ sinh ra chưa tới nửa canh giờ, lại có thể lấy “Tộ” trong “Quốc Tộ*” đặt tên, anh lo lắng phúc khí quá lớn, ngược lại sẽ khắc chết đứa nhỏ.
* Quốc tộ: Ngai vàng.
Với lo lắng của Vệ Từ, Khương Bồng Cơ lại không thèm quan tâm, cô cảm thấy chữ “Tộ” này kiêu ngạo giống như vầng sáng trên đầu khuê nữ.
“Cái tên Khương Tộ này... cũng không dễ nghe cho lắm...” Vệ Từ suy nghĩ hồi lâu, đề nghị: “Liễn thì thế nào?”
“Liễn?”
Vệ Từ nói: “Liễn chính là dụng cụ đựng lương thực lúc cúng tế thời xưa, cũng có ý kế thừa vật dụng để cúng tế, xem là người kế thừa.”
So với việc tùy tiện lại vô cùng kiêu ngạo, chỉ kém nâng đứa nhỏ lên nói cho người trong thiên hạ biết đây chính là người thừa kế ngai vàng, chẳng bằng mơ hồ một chút. Khương Liễn cũng tốt, Vệ Từ hy vọng tính tình cô bé thận trọng trung hậu, hào phóng với thiên hạ, không chỉ tiếp tục duy trì kế thừa vật dụng để cúng tế mà còn phải gánh vác quốc khí!
Khương Bồng Cơ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn bất lực quyết định chọn “Liễn” làm tục danh của đứa nhỏ này.
Mặc dù cũng có ý tứ coi là người thừa kế, nhưng phương thức biểu đạt uyển chuyển hơn nhiều, có cảm giác che che giấu giấu mơ hồ.
Tên của lão tam đã quyết định xong, tên của lão tứ...
Nói thật, Khương Bồng Cơ không muốn lãng phí chút tế bào não này cho lắm, cuối cùng dứt khoát lấy trùng.
“Gọi Khương Diễm* đi!”
* Cùng là Diễm nhưng khác chữ.
Vệ Từ nghe thấy tên này, ngẩn người một chút: “Không phải chủ công nói là không dùng ‘Diễm’ nữa à?”
“Sắc đẹp của ngọc bích gọi là Diễm, Diễm ta nói là ‘Hòn đá giống như ngọc’.”
Vệ Từ nghe thấy ngụ ý này thì chau mày, không biết có phải là ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy chủ công không thích tiểu nữ nhi cho lắm.
Hòn đá giống như ngọc, cuối cùng vẫn là tảng đá chứ không phải là ngọc đẹp, chỉ có bề ngoài mà không có thực chất.
Vệ Từ không hài lòng, anh cũng bày tỏ rõ ràng sự không hài lòng của mình.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại không biết nên giải thích với Vệ Từ thế nào về việc cả hai đời của huynh chỉ có ba đứa con, tiểu nữ nhi là hàng giả mạo.
Cô cúi đầu nhìn bé gái trong lòng một chút, nhóc con đang nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng, vô cùng ngoan ngoãn.
“Vậy thì Khương Diễm, chữ Diễm mang nghĩa sắc đẹp của ngọc bích ấy.”
Khương Bồng Cơ một bộ biểu tình giống như ăn thua đến cùng với chữ Diễm, Vệ Từ suy nghĩ rồi vẫn gật đầu đáp ứng.
Đối với anh mà nói, trưởng nữ là Khương Diễm, ấu nữ cũng là Khương Diễm, tên giống nhau không có nghĩa bọn họ là một người.
Vệ Từ sẽ không nhầm lẫn bọn họ.
Nhưng anh không thể để cho tiểu nữ nhi lấy tên “Diễm” này, đặc biệt là có trưởng nữ “Liễn” phụ trợ, có quỷ mới biết những kẻ tiểu nhân kia sẽ nói ra nói vào thế nào. Hai đứa nhỏ sinh đôi, một trước một sau chỉ chênh lệch thời gian một chén trà, tương lai lại khác nhau một trời một vực.
Không chỉ là tương lai, ngay cả tên cũng tuyên bố thẳng thừng rằng rõ ràng hai người khác nhau, thật sự là quá tổn thương trái tim tiểu nữ nhi.
Vệ Từ không hy vọng tiểu nữ nhi bị tổn thương, cũng không hy vọng tình cảm mẹ con giữa chủ công và tiểu điện hạ xa cách vì việc này.
Thật không ngờ rằng…
Tình cảm mẹ con?
Không có khả năng, cả đời cũng không có khả năng.
Khương Bồng Cơ còn lo lắng gia hỏa này lớn lên sẽ đánh cô, bắt cô gọi mình là bác.
Do đó, cô phải chiếm nhiều lợi ích một chút vào lúc cánh đối phương bắt đầu cứng lên.
_
Cơ thể Khương Bồng Cơ rất tốt, cho dù trải qua một hồi sinh nở, bây giờ cô cũng có thể dọn dẹp một chút rồi ôm đứa nhỏ ra ngoài.
Từ khi đứa nhỏ thứ nhất bắt đầu khóc lên, mọi người liền giương mắt chờ thiếu chủ ra ngoài, kết quả chờ rồi lại chờ, phòng sinh vẫn không có động tĩnh gì.
Không phải...
Không phải chủ công xảy ra chuyện rồi chứ?
Trái tim của đám người Phong Chân như nhảy vọt lên cổ họng, muốn phái người đi hỏi thăm một chút cũng không có cách nào.
Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy chủ công vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt, hai tay ôm hai đứa bé đi ra ngoài.
Mọi người: “???”
Ở trong ấn tượng của bọn họ, sau khi nữ tử sinh xong đều yếu ớt đến nỗi không thể động đậy, chủ công nhà mình vẫn có thể ôm cả hai đứa nhỏ ra ngoài...
Đúng là thần nhân đấy!
Dù có lầu bầu trong lòng, tất cả mọi người vẫn ăn ý cùng nhau cúi người quỳ gối, đồng thanh hô chúc mừng: “Cung chúc chủ công hỉ đắc lân nhi.”
Khương Bồng Cơ nói: “Trưởng nữ Khương Liễn, thứ nữ Khương Diễm.”
Sinh đôi?
Nghe thấy giới tính hai đứa nhỏ này giống nhau, mấy thần tử nhạy cảm chau mày.
Đứa nhỏ có vẻ ngoài giống nhau không thích hợp làm người thừa kế, trừ khi mất đi một đứa, hoặc là sinh thêm một đứa nữa.
Khương Bồng Cơ không rảnh quan tâm bọn họ nghĩ cái gì, để cho vú nuôi ôm lấy đứa nhỏ, một trái một phải ngồi xuống đệm ngồi nhận lễ của mọi người.
Vietwriter.vn
Cách đó không xa, mấy người hàng trước có thể nhìn thấy rõ vẻ ngoài của đứa nhỏ, nhìn kĩ thì cũng không quá giống nhau.
Thấy vậy, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này không có ai tự chuốc lấy nhục nhã, đề nghị Khương Bồng Cơ sinh thêm một bé trai nữa để tiếp tục kế thừa đại nghiệp.
Vì sao?
Vầng hào quang trên đầu Liễn điện hạ quá rực rỡ, người ta chính là sao Tử Vi trời ban!
Giữa không trung Tử Vi Đại Đế hóa thân hạ phàm, ai đánh thắng được?
Đương nhiên, cũng có người thầm hy vọng nam tự kế thừa tập tông, nhưng không dám nói ra khỏi miệng, rất sợ rước lấy lửa giận của ông trời.
Trước mắt đi một bước nhìn một bước, nếu như tư chất Liễn điện hạ và Diễm điện hạ đều không tốt, không đủ để thừa kế ngôi vua, ngày sau lại khuyên bảo chủ công nghĩ biện pháp sinh thêm một người nữa. Cũng không thể giao thiên hạ cho người thừa kế có tư chất không nổi bật, người thừa kế này còn là một cô nương!
Một cơn sóng gió tạm thời trôi qua như vậy, Khương Bồng Cơ cũng bắt đầu bị ép ở cữ.
“Ở cữ không có một chút khoa học nào, thân thể của ta rất tốt, một mình có thể ném bay mười Phù Vọng, huynh có tin không?”
Để cho cô nằm trên giường một tháng, còn không gội đầu không tắm rửa, chỉ có thể dùng chút nước ấm lau chùi, thật là không thể chịu đựng được.
Vệ Từ khuyên bảo cô nhịn một chút để tránh mắc bệnh hậu sản, nếu thật sự nhàm chán thì trêu đùa trẻ con chơi thôi.
Đứa nhỏ sinh đôi so với đứa nhỏ sinh một không lớn lắm, nằm trong tã lót là một cục nho nhỏ, làn da đỏ ửng, ngũ quan nhiều nếp nhăn, giống như con khỉ con bị cạo lông. Có điều Khương Bồng Cơ không nói ví dụ này ra khỏi miệng, nếu không sẽ bị Vệ Từ nói lảm nhảm không may mắn.
“Ngoại hình xấu như vậy thì có gì thú vị, sau này làm sao ra ngoài gặp người?”
Khương Bồng Cơ không hề che giấu sự ghét bỏ của mình chút nào, à, chỉ giới hạn ở tiểu nữ nhi, đại nữ nhi chắc chắn đáng yêu dễ thương.
Vú già theo hầu có thân phận sạch sẽ nói: “Khương Quân yên tâm, hai vị điện hạ trông cực kỳ xinh đẹp, đầy tháng là có thể nhìn ra được.”
Đứa nhỏ nào cũng là mỗi ngày một vẻ, qua một thời gian là đáng yêu xinh đẹp ngay.
“Vẻ ngoài xấu xí cũng không sợ, dù sao cũng không có khả năng gả cho người ta, vừa ý người nào trói đem về là xong.”
Quần áo hai đứa nhỏ mặc, tã lót để dùng, bình sữa, sữa bột... tất cả đều do lão thủ trưởng chuẩn bị.
Dưới gầm trời này có lẽ chỉ có cô ta mới mua những thứ này cho mình.
“Lại nói, cảm giác làm trẻ sơ sinh thế nào?”
Cô dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn chân “tiểu nữ nhi”.
Đối phương lười biếng khẽ hí mắt, từ từ dời mắt đi.
“Nghe nói phạm vi trẻ sơ sinh có thể nhìn thấy chỉ có mấy chục centimet, làm sao ngươi biết ta ở hướng này?”
“Tiểu nữ nhi” dùng nắm đấm đẩy Khương Bồng Cơ đang quấy rối ra.
Không thấy rõ chứ đâu phải không nghe rõ, cũng không phải là kẻ điếc.
Một lúc sau, một bàn tay lau qua mông nhỏ của nó.
Bởi vì động tác này, cái mông vốn đã dính dính không thoải mái càng thêm khó chịu.
“Hơi thối, hình như tã lót đầy rồi... Muốn ta thay giúp ngươi không?”
Lão thủ trưởng: “...”
Đạo diễn, mau tua qua đoạn này đi.
Bình luận facebook