Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1808 - Chương 1808
Chương 1808ĐI QUA MỘT BÊN ĐI
“Đến, đến phòng sinh? Làm gì thế?”
Ban đầu Trương Bình còn hơi khó hiểu, nhưng anh ta nhanh chóng khựng lại, con mắt cứng ngắc liếc xuống dưới một cái, nhìn vào bụng của Khương Bồng Cơ.
“Chủ, chủ công... Ngài, ngài sắp lâm bồn rồi sao?”
Trương Bình lắp bắp, toàn thân anh ta chỉ còn đầu óc là vẫn có thể hoạt động, còn lại tứ chi đều đã bãi công, đã quên mất cách dùng thế nào rồi.
Khương Bồng Cơ vuốt ve bụng dưới đang có xu thế quặn đau của mình, cô nhíu mày suy nghĩ, nói với vẻ không chắc chắn: “Chắc là vậy?”
“Thế nào là ‘chắc là vậy’?”
Trương Bình sợ ngây người, chủ công nói như vậy thì anh ta phải nói tiếp thế nào bây giờ?
Sau khi nhíu mày, Khương Bồng Cơ nói như thể rất đúng tình hợp lý: “Ta cũng là lần đầu tiên sinh mà, làm sao mà ta biết cảm giác này có phải là trở dạ hay không chứ? Không phải huynh đã làm cha một lần rồi à? Tại sao lại không có lấy nổi một chút thường thức đó vậy, còn hỏi ngược lại ta? Huynh đỡ lấy xe đạp đi đã, ta hòa hoãn lại một chút.”
Trương Bình chỉ ngây ngốc nhận lấy xe đạp.
Anh ta quả thật là đã từng làm cha, nhưng đứa nhỏ cũng đâu phải là đi ra từ trong bụng anh ta chứ, anh ta biết là có chuyện gì, nhưng không phải tự mình cảm nhận.
May mắn là Trương Bình vẫn rất đáng tin, sau một giây anh ta lập tức giao lại xe đạp cho thị nữ đứng bên cạnh, rồi vội vàng đi gọi người tới hỗ trợ.
“Ta bảo các ngươi chậm chút đã, đứa nhỏ vẫn còn chưa sinh mà, các ngươi đẩy ta đi nhanh quá, cẩn thận giữa đường liền rơi ra mất đấy.”
Tới lúc này rồi mà Khương Bồng Cơ vẫn không quên nói những lời cợt nhả, năng lực nhịn đau của cô không phải người thường có thể tưởng tượng được, bởi vậy lúc này cô vẫn thấy ổn.
Những người khác lại vô cùng gấp gáp, Trương Bình hận không thể khiêng người lên bay tới phòng sinh, giao cô cho bà đỡ.
Kết quả lại là, Trương Bình không có sức khỏe như vậy, mà anh ta cũng không bay được, lại không dám đụng vào Khương Bồng Cơ, chỉ có thể chịu đựng nóng ruột nhìn chằm chằm vào cô.
Cô đang mang thai song sinh, thầy lang nói bình thường song sinh cứ hết tám tháng đầu chín tháng là đã sinh rồi, rất ít khi có thể chờ đến khi đủ tháng.
Nói cách khác thì, Khương Bồng Cơ đã mang thai tới chín tháng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển dạ sắp sinh.
Những thứ cần chuẩn bị thì luôn được chuẩn bị sẵn sàng, phạm vi hoạt động của Khương Bồng Cơ cũng giới hạn trong khu vực cách phòng sinh không xa, tới đó rất tiện.
Mồ hôi lạnh của Trương Bình chảy ròng ròng nhìn chủ công nghe nói sắp sinh rồi mà vẫn đi vô cùng vững vàng, chậm rãi đi tới phòng sinh, anh ta liền có ảo giác tam quan của mình đã được thay đổi.
“Đưa ta đến đây là được rồi, huynh chờ tin tức đi.”
Khương Bồng Cơ hít sâu, muốn giảm bớt sự khó chịu ở trong bụng lúc này, cô đưa lưng về phía Trương Bình phất tay, rồi được thị nữ dìu vào phòng sinh.
Trương Bình: “???”
Những người khác cũng lục tục nhận được tin tức, ngoại trừ những người thật sự không thể rời khỏi cương vị, một đám trọng thần đều xuất hiện ở đây.
Ngoại trừ Vệ Từ.
Đương nhiên, hiện tại mọi người đều dồn hết lực chú ý vào trên người Khương Bồng Cơ, làm sao còn chú ý tới chuyện không thấy bóng dáng Vệ Từ đâu?
“Lúc nào thì mới sinh đây?”
Trương Bình nói: “Chủ công vừa mới vào trong còn chưa hết thời gian một chén trà nhỏ nữa, có nhanh cũng phải chờ mấy canh giờ chứ?”
Thần tử vừa nghe liền kinh ngạc: “Mấy canh giờ? Tại sao lại lâu như vậy?”
Trương Bình: “...”
Giọng nói kiểu gì thế này, nói cứ như là phu nhân mà mình đi vào trong đó xả một bãi phân là ra được ngay vậy, sinh con đâu có đơn giản như thế đâu?
Sinh con lần đầu mà trong mấy canh giờ là còn nhanh rồi đó, có những sản phụ sản đạo nhỏ hẹp, sinh con khó khăn còn phải sinh một hai ngày kia kìa.
Thần tử tiếp theo cũng vội vã đi tới, câu đầu tiên chính là hỏi: “Thiếu chủ là nam hay nữ?”
Trương Bình nói: “Chủ công vừa mới vào trong còn chưa hết thời gian một chén trà nhỏ đâu, vẫn còn chưa chính thức chuyển dạ nữa, sao mà biết được là nam hay nữ?”
Thần tử vừa nghe xong liền ngây người: “Bây giờ mới qua thời gian một chén trà à? Vì sao ta lại cảm thấy lâu như đã qua nửa ngày rồi nhỉ?”
Trương Bình: “...”
Đến lúc này Phong Chân mới tới được, Trương Bình không đợi anh ta mở miệng đã nói: “Chủ công vừa mới vào trong được thời gian một chén trà nhỏ, vẫn chưa tới lúc thật sự chuyển dạ, không biết thiếu chủ là nam hay nữ. Nếu như thuận lợi, mấy canh giờ nữa là có thể nhìn thấy thiếu chủ, nếu như không thuận lợi, có khi phải đợi cả một ngày.”
Phong Chân nhìn anh ta bằng ánh mắt không thể hiểu nổi, cứ như là hỏi: Cậu đang nói mấy câu linh tinh gì đó?
Trương Bình: “...”
Anh ta không thể tức giận được, hôm nay là ngày lành của chủ công, tức giận sẽ phá hoại vận may.
Dần dà, trong chính sảnh bên ngoài phòng sinh đã tụ tập hơn ba mươi người, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau, chỉ là ai cũng không chủ động nói chuyện.
Cứ chờ rồi lại chờ, lại qua thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa, có người nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại không nghe thấy động tĩnh gì thế?”
Bọn họ là đàn ông tiêu chuẩn của thời đại phong kiến, sinh con đều là gieo hạt giống rồi ngồi chờ thu hoạch, có những người tốt thì sẽ cùng vượt qua thời gian mang thai với phu nhân, còn có những người tồi tệ thì lại dứt khoát làm trưởng quầy phủi tay, chỉ quan tâm chuyện ôm con, ngay cả lúc thê tử sinh con cũng ngồi trong thư phòng. Cho nên, bọn họ chỉ biết lúc sản phụ sinh con thì sẽ đau đến mức rống to, lại không biết những chuyện cụ thể khác. Họ còn tưởng rằng tất cả những sản phụ đều có quy trình sinh như nhau. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Có lẽ là vẫn chưa bắt đầu?”
Phong Chân cũng nói: “Có thể là để tiết kiệm thể lực.”
Hai người Tiền Tố, Lữ Trưng đang ngồi ở trong góc phòng, thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn về phía phòng sinh, biểu cảm của họ thì như nhau, nhưng tâm tư lại không giống nhau.
Tiền Tố nắm lấy bùa bình an mà mình xin được trong tay, nhỏ giọng thì thào: “Mong rằng ngài ấy có thể thuận lợi sinh con, đừng có chuyện gì xảy ra.”
Lời này của hắn là thật lòng, Khương Bồng Cơ đối xử với Đương Đào và thuộc hạ cũ của Dương Đào rất khoan dung, nếu như là một chủ công khác thì chưa chắc.
Kết quả tốt nhất chính là mẫu tử bình an; hơi hơi tồi tệ một chút thì là đứa con chết yểu, người có tâm sẽ nhân cơ hội để tung tin đồn rằng Khương Bồng Cơ không phải là người được trời chọn, là khắc chết sao Tử Vi; tệ hơn chút nữa là đứa con bình an, còn người mẹ chết vì khó sinh, đúng lúc tiện cho những người có dã tâm cưỡng ép ấu chủ cầm quyền; tồi tệ nhất chính là hai mẹ con cùng chết, như vậy thì... Tình hình thế này hẳn là sẽ không xảy ra đâu...
Những người đó dù hung tàn nhưng cũng sẽ không muốn nhìn thấy thiên hạ vừa mới ổn định được lại quay về thời chiến loạn.
Lữ Trưng nói: “Chắc chắn sẽ thuận lợi bình an thôi, ba người đều khỏe mạnh.”
Tiễn Tố quay đầu nhìn anh ta, Lữ Trưng là người đầu hàng, làm việc vô cùng khiêm tốn, thật ra hắn không nghĩ là hôm nay anh ta sẽ xuất hiện ở đây.
“Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn đâu.”
Lữ Trưng chắc chắn.
Tiễn Tố nói: “Hy vọng là như vậy.”
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Tiễn Tố vẫn lo sợ.
Phụ nữ sinh con rất nguy hiểm, cho dù không bị người khác bày mưu tính kế cũng rất dễ xảy ra chuyện khó sinh rong huyết.
Mọi người ở bên ngoài lo sợ hoảng hốt, ngược lại không khí bên trong phòng sinh lại rất hài hòa.
Bà đỡ được chuẩn bị từ trước vẫn chưa được phát huy tác dụng, cũng có thể nói Khương Bồng Cơ đã có được người đáng tin hơn, nên những bà đỡ đó chỉ để trang trí.
Cô vừa vào phòng sinh liền đóng kênh livestream lại.
Nghe nói trang Weibo đã chuẩn bị từ trước rồi, họ mượn server phụ trợ ngoài tính toán trên giây từ một ông chủ công ty nào đó, hy vọng rằng Weibo có thể chống đỡ được đợt tấn công lưu lượng này. Nghĩ đến tình trạng đó, Khương Bồng Cơ lại nhịn không được bật cười, bà đỡ đang dìu cô nói: “Nô tỳ từng hầu hạ nhiều phu nhân sắp sinh như vậy, thật ra đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người cười đi vào phòng sinh. Khương Quân sức khỏe tốt, chắc chắn sẽ thuận lợi sinh hạ con trai.”
“Cảm ơn ý tốt của ngươi.”
Sắc mặt của Khương Bồng Cơ tái nhợt, nhưng cô cười trông vẫn khá thoải mái.
Vật dụng sinh sản của thời đại này vô cùng lạc hậu, phụ nhân sinh con phải nằm trên giường hoặc ngồi xổm trên mặt đất.
Ngồi xổm thì dễ dùng sức hơn nằm trên giường, nhưng chỉ có phụ nhân nhà nông mới phải làm như vậy thôi.
Phụ nhân sinh con vốn đã đau đớn rồi, không giảm bớt đau đớn cho bọn họ lại còn để cho bọn họ ngồi xổm để sinh, quả thật là tàn nhẫn.
Khương Bồng Cơ không có kinh nghiệm sinh con, nhưng năm triệu cá muối xem livestream không phải đều bất tài hết, thông qua tài liệu sách vở thiết kế ra một chiếc giường sinh để cả nằm lẫn ngồi. Thiết kế của giường sinh ngược lại tiện để dùng sức, chẳng qua là người của thời đại này nhìn vào thấy rất xấu hổ, cũng không hiểu được tác dụng của nó.
Bà đỡ nhìn cũng thấy khó hiểu, Khương Bồng Cơ bèn nói: “Ngươi qua một bên đứng chờ đi.”
Bà đỡ: “???”
“Đến, đến phòng sinh? Làm gì thế?”
Ban đầu Trương Bình còn hơi khó hiểu, nhưng anh ta nhanh chóng khựng lại, con mắt cứng ngắc liếc xuống dưới một cái, nhìn vào bụng của Khương Bồng Cơ.
“Chủ, chủ công... Ngài, ngài sắp lâm bồn rồi sao?”
Trương Bình lắp bắp, toàn thân anh ta chỉ còn đầu óc là vẫn có thể hoạt động, còn lại tứ chi đều đã bãi công, đã quên mất cách dùng thế nào rồi.
Khương Bồng Cơ vuốt ve bụng dưới đang có xu thế quặn đau của mình, cô nhíu mày suy nghĩ, nói với vẻ không chắc chắn: “Chắc là vậy?”
“Thế nào là ‘chắc là vậy’?”
Trương Bình sợ ngây người, chủ công nói như vậy thì anh ta phải nói tiếp thế nào bây giờ?
Sau khi nhíu mày, Khương Bồng Cơ nói như thể rất đúng tình hợp lý: “Ta cũng là lần đầu tiên sinh mà, làm sao mà ta biết cảm giác này có phải là trở dạ hay không chứ? Không phải huynh đã làm cha một lần rồi à? Tại sao lại không có lấy nổi một chút thường thức đó vậy, còn hỏi ngược lại ta? Huynh đỡ lấy xe đạp đi đã, ta hòa hoãn lại một chút.”
Trương Bình chỉ ngây ngốc nhận lấy xe đạp.
Anh ta quả thật là đã từng làm cha, nhưng đứa nhỏ cũng đâu phải là đi ra từ trong bụng anh ta chứ, anh ta biết là có chuyện gì, nhưng không phải tự mình cảm nhận.
May mắn là Trương Bình vẫn rất đáng tin, sau một giây anh ta lập tức giao lại xe đạp cho thị nữ đứng bên cạnh, rồi vội vàng đi gọi người tới hỗ trợ.
“Ta bảo các ngươi chậm chút đã, đứa nhỏ vẫn còn chưa sinh mà, các ngươi đẩy ta đi nhanh quá, cẩn thận giữa đường liền rơi ra mất đấy.”
Tới lúc này rồi mà Khương Bồng Cơ vẫn không quên nói những lời cợt nhả, năng lực nhịn đau của cô không phải người thường có thể tưởng tượng được, bởi vậy lúc này cô vẫn thấy ổn.
Những người khác lại vô cùng gấp gáp, Trương Bình hận không thể khiêng người lên bay tới phòng sinh, giao cô cho bà đỡ.
Kết quả lại là, Trương Bình không có sức khỏe như vậy, mà anh ta cũng không bay được, lại không dám đụng vào Khương Bồng Cơ, chỉ có thể chịu đựng nóng ruột nhìn chằm chằm vào cô.
Cô đang mang thai song sinh, thầy lang nói bình thường song sinh cứ hết tám tháng đầu chín tháng là đã sinh rồi, rất ít khi có thể chờ đến khi đủ tháng.
Nói cách khác thì, Khương Bồng Cơ đã mang thai tới chín tháng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển dạ sắp sinh.
Những thứ cần chuẩn bị thì luôn được chuẩn bị sẵn sàng, phạm vi hoạt động của Khương Bồng Cơ cũng giới hạn trong khu vực cách phòng sinh không xa, tới đó rất tiện.
Mồ hôi lạnh của Trương Bình chảy ròng ròng nhìn chủ công nghe nói sắp sinh rồi mà vẫn đi vô cùng vững vàng, chậm rãi đi tới phòng sinh, anh ta liền có ảo giác tam quan của mình đã được thay đổi.
“Đưa ta đến đây là được rồi, huynh chờ tin tức đi.”
Khương Bồng Cơ hít sâu, muốn giảm bớt sự khó chịu ở trong bụng lúc này, cô đưa lưng về phía Trương Bình phất tay, rồi được thị nữ dìu vào phòng sinh.
Trương Bình: “???”
Những người khác cũng lục tục nhận được tin tức, ngoại trừ những người thật sự không thể rời khỏi cương vị, một đám trọng thần đều xuất hiện ở đây.
Ngoại trừ Vệ Từ.
Đương nhiên, hiện tại mọi người đều dồn hết lực chú ý vào trên người Khương Bồng Cơ, làm sao còn chú ý tới chuyện không thấy bóng dáng Vệ Từ đâu?
“Lúc nào thì mới sinh đây?”
Trương Bình nói: “Chủ công vừa mới vào trong còn chưa hết thời gian một chén trà nhỏ nữa, có nhanh cũng phải chờ mấy canh giờ chứ?”
Thần tử vừa nghe liền kinh ngạc: “Mấy canh giờ? Tại sao lại lâu như vậy?”
Trương Bình: “...”
Giọng nói kiểu gì thế này, nói cứ như là phu nhân mà mình đi vào trong đó xả một bãi phân là ra được ngay vậy, sinh con đâu có đơn giản như thế đâu?
Sinh con lần đầu mà trong mấy canh giờ là còn nhanh rồi đó, có những sản phụ sản đạo nhỏ hẹp, sinh con khó khăn còn phải sinh một hai ngày kia kìa.
Thần tử tiếp theo cũng vội vã đi tới, câu đầu tiên chính là hỏi: “Thiếu chủ là nam hay nữ?”
Trương Bình nói: “Chủ công vừa mới vào trong còn chưa hết thời gian một chén trà nhỏ đâu, vẫn còn chưa chính thức chuyển dạ nữa, sao mà biết được là nam hay nữ?”
Thần tử vừa nghe xong liền ngây người: “Bây giờ mới qua thời gian một chén trà à? Vì sao ta lại cảm thấy lâu như đã qua nửa ngày rồi nhỉ?”
Trương Bình: “...”
Đến lúc này Phong Chân mới tới được, Trương Bình không đợi anh ta mở miệng đã nói: “Chủ công vừa mới vào trong được thời gian một chén trà nhỏ, vẫn chưa tới lúc thật sự chuyển dạ, không biết thiếu chủ là nam hay nữ. Nếu như thuận lợi, mấy canh giờ nữa là có thể nhìn thấy thiếu chủ, nếu như không thuận lợi, có khi phải đợi cả một ngày.”
Phong Chân nhìn anh ta bằng ánh mắt không thể hiểu nổi, cứ như là hỏi: Cậu đang nói mấy câu linh tinh gì đó?
Trương Bình: “...”
Anh ta không thể tức giận được, hôm nay là ngày lành của chủ công, tức giận sẽ phá hoại vận may.
Dần dà, trong chính sảnh bên ngoài phòng sinh đã tụ tập hơn ba mươi người, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau, chỉ là ai cũng không chủ động nói chuyện.
Cứ chờ rồi lại chờ, lại qua thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa, có người nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại không nghe thấy động tĩnh gì thế?”
Bọn họ là đàn ông tiêu chuẩn của thời đại phong kiến, sinh con đều là gieo hạt giống rồi ngồi chờ thu hoạch, có những người tốt thì sẽ cùng vượt qua thời gian mang thai với phu nhân, còn có những người tồi tệ thì lại dứt khoát làm trưởng quầy phủi tay, chỉ quan tâm chuyện ôm con, ngay cả lúc thê tử sinh con cũng ngồi trong thư phòng. Cho nên, bọn họ chỉ biết lúc sản phụ sinh con thì sẽ đau đến mức rống to, lại không biết những chuyện cụ thể khác. Họ còn tưởng rằng tất cả những sản phụ đều có quy trình sinh như nhau. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Có lẽ là vẫn chưa bắt đầu?”
Phong Chân cũng nói: “Có thể là để tiết kiệm thể lực.”
Hai người Tiền Tố, Lữ Trưng đang ngồi ở trong góc phòng, thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn về phía phòng sinh, biểu cảm của họ thì như nhau, nhưng tâm tư lại không giống nhau.
Tiền Tố nắm lấy bùa bình an mà mình xin được trong tay, nhỏ giọng thì thào: “Mong rằng ngài ấy có thể thuận lợi sinh con, đừng có chuyện gì xảy ra.”
Lời này của hắn là thật lòng, Khương Bồng Cơ đối xử với Đương Đào và thuộc hạ cũ của Dương Đào rất khoan dung, nếu như là một chủ công khác thì chưa chắc.
Kết quả tốt nhất chính là mẫu tử bình an; hơi hơi tồi tệ một chút thì là đứa con chết yểu, người có tâm sẽ nhân cơ hội để tung tin đồn rằng Khương Bồng Cơ không phải là người được trời chọn, là khắc chết sao Tử Vi; tệ hơn chút nữa là đứa con bình an, còn người mẹ chết vì khó sinh, đúng lúc tiện cho những người có dã tâm cưỡng ép ấu chủ cầm quyền; tồi tệ nhất chính là hai mẹ con cùng chết, như vậy thì... Tình hình thế này hẳn là sẽ không xảy ra đâu...
Những người đó dù hung tàn nhưng cũng sẽ không muốn nhìn thấy thiên hạ vừa mới ổn định được lại quay về thời chiến loạn.
Lữ Trưng nói: “Chắc chắn sẽ thuận lợi bình an thôi, ba người đều khỏe mạnh.”
Tiễn Tố quay đầu nhìn anh ta, Lữ Trưng là người đầu hàng, làm việc vô cùng khiêm tốn, thật ra hắn không nghĩ là hôm nay anh ta sẽ xuất hiện ở đây.
“Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn đâu.”
Lữ Trưng chắc chắn.
Tiễn Tố nói: “Hy vọng là như vậy.”
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Tiễn Tố vẫn lo sợ.
Phụ nữ sinh con rất nguy hiểm, cho dù không bị người khác bày mưu tính kế cũng rất dễ xảy ra chuyện khó sinh rong huyết.
Mọi người ở bên ngoài lo sợ hoảng hốt, ngược lại không khí bên trong phòng sinh lại rất hài hòa.
Bà đỡ được chuẩn bị từ trước vẫn chưa được phát huy tác dụng, cũng có thể nói Khương Bồng Cơ đã có được người đáng tin hơn, nên những bà đỡ đó chỉ để trang trí.
Cô vừa vào phòng sinh liền đóng kênh livestream lại.
Nghe nói trang Weibo đã chuẩn bị từ trước rồi, họ mượn server phụ trợ ngoài tính toán trên giây từ một ông chủ công ty nào đó, hy vọng rằng Weibo có thể chống đỡ được đợt tấn công lưu lượng này. Nghĩ đến tình trạng đó, Khương Bồng Cơ lại nhịn không được bật cười, bà đỡ đang dìu cô nói: “Nô tỳ từng hầu hạ nhiều phu nhân sắp sinh như vậy, thật ra đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người cười đi vào phòng sinh. Khương Quân sức khỏe tốt, chắc chắn sẽ thuận lợi sinh hạ con trai.”
“Cảm ơn ý tốt của ngươi.”
Sắc mặt của Khương Bồng Cơ tái nhợt, nhưng cô cười trông vẫn khá thoải mái.
Vật dụng sinh sản của thời đại này vô cùng lạc hậu, phụ nhân sinh con phải nằm trên giường hoặc ngồi xổm trên mặt đất.
Ngồi xổm thì dễ dùng sức hơn nằm trên giường, nhưng chỉ có phụ nhân nhà nông mới phải làm như vậy thôi.
Phụ nhân sinh con vốn đã đau đớn rồi, không giảm bớt đau đớn cho bọn họ lại còn để cho bọn họ ngồi xổm để sinh, quả thật là tàn nhẫn.
Khương Bồng Cơ không có kinh nghiệm sinh con, nhưng năm triệu cá muối xem livestream không phải đều bất tài hết, thông qua tài liệu sách vở thiết kế ra một chiếc giường sinh để cả nằm lẫn ngồi. Thiết kế của giường sinh ngược lại tiện để dùng sức, chẳng qua là người của thời đại này nhìn vào thấy rất xấu hổ, cũng không hiểu được tác dụng của nó.
Bà đỡ nhìn cũng thấy khó hiểu, Khương Bồng Cơ bèn nói: “Ngươi qua một bên đứng chờ đi.”
Bà đỡ: “???”
Bình luận facebook