Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1967
Chương 1967
Nhưng Tần Vũ Phong không muốn nói chiều với tên Diệp Kính Dương kia, anh bắt đầu nhìn quanh để chọn lựa ngựa của mình.
Trong mắt Diệp Thanh Đình tràn đầy sự lo lắng.
Chuyện cậu chủ của dòng trưởng này thua em trai mình mà truyền đến dòng trưởng, lúc đó người ta sẽ nghĩ là cô ta đang bày mưu tính kế để làm mất mặt dòng trưởng.
Mặc dù Long Môn phát triển đến mức này thì cũng không cần nể mặt cho dòng trưởng nữa rồi.
Nhưng mà chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ rất khó nghe.
Dù sao thì một tay ông nội Diệp Thanh Đình, Diệp Bắc Địa xây dựng cho Long Môn phát triển như bây giờ, dốc sức để đối xử thật tốt với người Đại Hạ ở nước ngoài, có thể nói Diệp Bắc Địa này đặt rất nặng quy tắc và truyền thống của Đại Hạ.
Nhà họ Diệp ở tỉnh Thạch Trì, Đại Hạ chính là nguồn gốc của Long Môn.
Vì vậy nên cho dù Long Môn ở nước ngoài có phát triển như thế nào đi nữa, thì vẫn phải gọi nhà họ Diệp ở Thạch Trì một tiếng gia tộc gốc. Nếu như chuyện hôm nay Diệp Kính Dương đua ngựa thắng đối phương, thì Diệp Thanh Đình có thể chắc chắn rằng Diệp Bắc Địa sẽ không tha thứ cho Diệp Kính Dương.
Đây chính là chuyện liên quan đến mặt mũi của cả gia tộc, huống hồ đối phương còn có vai về lớn hơn họ nữa. Diệp Thanh Đình suy nghĩ một chút liền thấy sợ hãi.
Diệp Thanh Đình cắn môi mà khuyên: “Anh họ à, Diệp Kính Dương vẫn còn là một đứa trẻ, anh đừng có chấp nhặt nó, tôi thay Diệp Kính Dương xin lỗi anh, anh.”
“Chị!” Diệp Kính Dương nằm chắc dây cương của Lạp
Phong, khó chịu mà kêu lên một tiếng: “Chị, người này không biết điều mà cứ muốn thi với em, thi thì thi thôi chứ sao đâu?”
Diệp Thanh Đình hung hăng mà lườm Diệp Kính Dương một cái, vừa định nói gì đó với Tần Vũ Phong thì Tần Vũ Phong đã nở một nụ cười.
“Chỉ là đua ngựa một chút thôi mà, tôi không chấp nhặt như vậy đâu. Diệp Thanh Đình nghe thấy câu này liền biết mình đã không còn gì để nói nữa rồi.
Hai bên đều đã nói đến mức này rồi thì cô ta còn nói gì được nữa?
Nói đến đây, Diệp Thanh Đình đã thầm biết rõ là cho dù hôm nay mình có nói gì đi nữa thì hai người này cũng nhất quyết phải đấu một trận.
Giờ mình có nói gì nữa cũng không có tác dụng gì.
Diệp Thanh Đình chỉ đành thở dài một hơi.
Hết cách, chuyện nên làm thì cô ta đã làm rồi.
Tính tình em trai mình nóng nảy như vậy cũng là trách nhiệm của cô ta.
Đến lúc đó cứ để ông nội mắng cho một trận là được rồi.
Mà lúc này cho dù Diệp Thanh Đình có muốn làm gì đi nữa, thì Tần Vũ Phong cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đua ngựa tiếp đó rồi.
Tần Vũ Phong thở hắt một hơi, bắt đầu tìm kiếm ngựa.
Từng con ngựa tốt cứ lướt qua trước mắt Tần Vũ
Phong. Nhưng Tần Vũ Phong không chọn được con nào.
Biểu cảm của Diệp Kính Dương lúc thì tràn đầy khinh thường, lúc lại có chút kinh ngạc.
Nhưng Tần Vũ Phong không muốn nói chiều với tên Diệp Kính Dương kia, anh bắt đầu nhìn quanh để chọn lựa ngựa của mình.
Trong mắt Diệp Thanh Đình tràn đầy sự lo lắng.
Chuyện cậu chủ của dòng trưởng này thua em trai mình mà truyền đến dòng trưởng, lúc đó người ta sẽ nghĩ là cô ta đang bày mưu tính kế để làm mất mặt dòng trưởng.
Mặc dù Long Môn phát triển đến mức này thì cũng không cần nể mặt cho dòng trưởng nữa rồi.
Nhưng mà chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ rất khó nghe.
Dù sao thì một tay ông nội Diệp Thanh Đình, Diệp Bắc Địa xây dựng cho Long Môn phát triển như bây giờ, dốc sức để đối xử thật tốt với người Đại Hạ ở nước ngoài, có thể nói Diệp Bắc Địa này đặt rất nặng quy tắc và truyền thống của Đại Hạ.
Nhà họ Diệp ở tỉnh Thạch Trì, Đại Hạ chính là nguồn gốc của Long Môn.
Vì vậy nên cho dù Long Môn ở nước ngoài có phát triển như thế nào đi nữa, thì vẫn phải gọi nhà họ Diệp ở Thạch Trì một tiếng gia tộc gốc. Nếu như chuyện hôm nay Diệp Kính Dương đua ngựa thắng đối phương, thì Diệp Thanh Đình có thể chắc chắn rằng Diệp Bắc Địa sẽ không tha thứ cho Diệp Kính Dương.
Đây chính là chuyện liên quan đến mặt mũi của cả gia tộc, huống hồ đối phương còn có vai về lớn hơn họ nữa. Diệp Thanh Đình suy nghĩ một chút liền thấy sợ hãi.
Diệp Thanh Đình cắn môi mà khuyên: “Anh họ à, Diệp Kính Dương vẫn còn là một đứa trẻ, anh đừng có chấp nhặt nó, tôi thay Diệp Kính Dương xin lỗi anh, anh.”
“Chị!” Diệp Kính Dương nằm chắc dây cương của Lạp
Phong, khó chịu mà kêu lên một tiếng: “Chị, người này không biết điều mà cứ muốn thi với em, thi thì thi thôi chứ sao đâu?”
Diệp Thanh Đình hung hăng mà lườm Diệp Kính Dương một cái, vừa định nói gì đó với Tần Vũ Phong thì Tần Vũ Phong đã nở một nụ cười.
“Chỉ là đua ngựa một chút thôi mà, tôi không chấp nhặt như vậy đâu. Diệp Thanh Đình nghe thấy câu này liền biết mình đã không còn gì để nói nữa rồi.
Hai bên đều đã nói đến mức này rồi thì cô ta còn nói gì được nữa?
Nói đến đây, Diệp Thanh Đình đã thầm biết rõ là cho dù hôm nay mình có nói gì đi nữa thì hai người này cũng nhất quyết phải đấu một trận.
Giờ mình có nói gì nữa cũng không có tác dụng gì.
Diệp Thanh Đình chỉ đành thở dài một hơi.
Hết cách, chuyện nên làm thì cô ta đã làm rồi.
Tính tình em trai mình nóng nảy như vậy cũng là trách nhiệm của cô ta.
Đến lúc đó cứ để ông nội mắng cho một trận là được rồi.
Mà lúc này cho dù Diệp Thanh Đình có muốn làm gì đi nữa, thì Tần Vũ Phong cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đua ngựa tiếp đó rồi.
Tần Vũ Phong thở hắt một hơi, bắt đầu tìm kiếm ngựa.
Từng con ngựa tốt cứ lướt qua trước mắt Tần Vũ
Phong. Nhưng Tần Vũ Phong không chọn được con nào.
Biểu cảm của Diệp Kính Dương lúc thì tràn đầy khinh thường, lúc lại có chút kinh ngạc.
Bình luận facebook