Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1968
Chương 1968
Càng về sau thì ánh mắt đã tràn đầy sự coi thường. Không phải vì chuyện gì khác mà chỉ vì Tần Vũ Phong không thể chọn ra được một con ngựa nào trong một loạt con ngựa tốt, hơn nữa còn có sức bật vô cùng tốt.
Dù đối phương có nghiêm túc đến nhường nào thì trong mắt Diệp Kính Dương cũng chỉ là đang tỏ vẻ mà thôi. Dù sao thì nhiều ngựa tốt như vậy mà anh ta cũng không thể chọn được.
Không phải là đang tỏ vẻ thì là đang làm cái gì nữa?
Tỏ vẻ như mình là một người rất hiểu về ngựa, làm bộ làm tịch mà nhìn tới nhìn lui….
Kết quả lại chẳng chọn được con nào. Cười chết mất.
Sao không bốc thăm luôn cho nhanh?
Diệp Kinh Dương đứng bên cạnh mà cười khanh khách.
Những người đứng đó khi nhìn thấy dáng vẻ của anh cũng không nhịn được mà lên tiếng cười nhạo.
“Vừa nãy đi nhìn nhiều con như vậy nhưng lại không chọn được con nào sao?”
“Anh ta có hiểu ngựa không đấy?”
“Nếu như không hiểu thì làm bộ làm tịch làm cái gì?”
“Cười chết mất!”
“Chắc là sợ cậu chủ Diệp Kinh Dương làm cho mất mặt, nên muốn tìm được một con ngựa tốt, nhưng mình lại không biết gì mà chọn hết!”
“Không biết thì còn tỏ vẻ làm cái gì?”
“Thực sự là nực cười mà, thế thì lúc trước đồng ý với người ta làm cái gì?”
“Đúng đó, chuyện này chẳng khác gì muốn cậu chủ làm cho mất mặt cả “Ai nói không phải đấy?”
“Lát nữa khi tên nhóc đó thua thì không biết phải làm gì để lấy lại danh dự đây!”
“Đúng đó, người từ dòng trưởng cử đến mà to lắm sao? Quá đề cao mình cũng không được đâu!” Trong nháy mắt mọi người đều bàn tán xôn xao.
Rõ ràng là hận thù với nhà họ Diệp ở Thạch Trì càng sâu đậm hơn.
Nhưng Tần Vũ Phong vẫn không hề nói một lời nào.
Dù sao thì dòng trường hay là không phải dòng trưởng thì anh cũng làm gì phải là người nhà họ Diệp ở Thạch Trì thật đầu.
Anh còn chưa diễn đến bước đó, chỉ là mạo danh một thân phận mà thôi, chứ anh không muốn có phúc cùng hưởng gì.
Nói đùa gì thế chứ.
Cứ chửi đi, chẳng liên quan gì đến anh cả.
Cuối cùng Tần Vũ Phong nhìn thấy một con ngựa có lông đỏ thẫm ở trước mặt. Con ngựa này đang cúi đầu, chân phía sau đang khuy xuống, dáng vẻ như là đang ngủ say.
Tần Vũ Phong thở phào một cái rồi đi đến trước mặt con ngựa đó.
Người thường sẽ nhìn thấy con ngựa này đã già rồi, thậm chí cơ bắp trên người đã bắt đầu nhão ra, làm sao có thể so tài cho được?
Diệp Thanh Đình nuôi nó chắc chỉ vì tốt bụng mà thôi.
Bờm của nó đã bắt đầu xơ xác, hàm răng cũng đã bị hư hỏng rất nhiều. Nhưng bờm ngựa vẫn được chải chuốt rất tử tế, rõ ràng là đã được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Càng về sau thì ánh mắt đã tràn đầy sự coi thường. Không phải vì chuyện gì khác mà chỉ vì Tần Vũ Phong không thể chọn ra được một con ngựa nào trong một loạt con ngựa tốt, hơn nữa còn có sức bật vô cùng tốt.
Dù đối phương có nghiêm túc đến nhường nào thì trong mắt Diệp Kính Dương cũng chỉ là đang tỏ vẻ mà thôi. Dù sao thì nhiều ngựa tốt như vậy mà anh ta cũng không thể chọn được.
Không phải là đang tỏ vẻ thì là đang làm cái gì nữa?
Tỏ vẻ như mình là một người rất hiểu về ngựa, làm bộ làm tịch mà nhìn tới nhìn lui….
Kết quả lại chẳng chọn được con nào. Cười chết mất.
Sao không bốc thăm luôn cho nhanh?
Diệp Kinh Dương đứng bên cạnh mà cười khanh khách.
Những người đứng đó khi nhìn thấy dáng vẻ của anh cũng không nhịn được mà lên tiếng cười nhạo.
“Vừa nãy đi nhìn nhiều con như vậy nhưng lại không chọn được con nào sao?”
“Anh ta có hiểu ngựa không đấy?”
“Nếu như không hiểu thì làm bộ làm tịch làm cái gì?”
“Cười chết mất!”
“Chắc là sợ cậu chủ Diệp Kinh Dương làm cho mất mặt, nên muốn tìm được một con ngựa tốt, nhưng mình lại không biết gì mà chọn hết!”
“Không biết thì còn tỏ vẻ làm cái gì?”
“Thực sự là nực cười mà, thế thì lúc trước đồng ý với người ta làm cái gì?”
“Đúng đó, chuyện này chẳng khác gì muốn cậu chủ làm cho mất mặt cả “Ai nói không phải đấy?”
“Lát nữa khi tên nhóc đó thua thì không biết phải làm gì để lấy lại danh dự đây!”
“Đúng đó, người từ dòng trưởng cử đến mà to lắm sao? Quá đề cao mình cũng không được đâu!” Trong nháy mắt mọi người đều bàn tán xôn xao.
Rõ ràng là hận thù với nhà họ Diệp ở Thạch Trì càng sâu đậm hơn.
Nhưng Tần Vũ Phong vẫn không hề nói một lời nào.
Dù sao thì dòng trường hay là không phải dòng trưởng thì anh cũng làm gì phải là người nhà họ Diệp ở Thạch Trì thật đầu.
Anh còn chưa diễn đến bước đó, chỉ là mạo danh một thân phận mà thôi, chứ anh không muốn có phúc cùng hưởng gì.
Nói đùa gì thế chứ.
Cứ chửi đi, chẳng liên quan gì đến anh cả.
Cuối cùng Tần Vũ Phong nhìn thấy một con ngựa có lông đỏ thẫm ở trước mặt. Con ngựa này đang cúi đầu, chân phía sau đang khuy xuống, dáng vẻ như là đang ngủ say.
Tần Vũ Phong thở phào một cái rồi đi đến trước mặt con ngựa đó.
Người thường sẽ nhìn thấy con ngựa này đã già rồi, thậm chí cơ bắp trên người đã bắt đầu nhão ra, làm sao có thể so tài cho được?
Diệp Thanh Đình nuôi nó chắc chỉ vì tốt bụng mà thôi.
Bờm của nó đã bắt đầu xơ xác, hàm răng cũng đã bị hư hỏng rất nhiều. Nhưng bờm ngựa vẫn được chải chuốt rất tử tế, rõ ràng là đã được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Bình luận facebook