Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1988
Chương 1988
Tần Vũ Phong đã dậy rồi, dưới sự sắp xếp của người giúp việc xuống nhà ăn tầng một ăn sáng. Nhìn thấy Diệp Thanh Đình đã rửa mặt chải đầu xong đang xuống tầng, Tần Vũ Phong nhẹ gật đầu với Diệp
Thanh Đình: “Em họ.”
Diệp Thanh Đình trang điểm nhẹ, che đi sắc mặt tiều tụy do cả đêm không ngủ của mình, cũng nhìn Tần Vũ Phong cười: “Anh họ, chào buổi sáng.
Hai người không ai nói với nhau lời nào, ăn xong bữa sáng, Diệp Thanh Đình dùng khăn giấy lau miệng, mở miệng nói.
“Anh họ, hôm nay nếu anh không có kế hoạch gì, em dẫn anh đến Chinatown đi dạo, được không?”
Diệp Thanh Đình nói xong, nhìn Tần Vũ Phong cười: “Mặc dù biết anh họ từ Đại Hạ đến, nhưng Chinatown không phải chỉ có duy nhất phong tục của Đại Hạ. Con phố này cũng du nhập không ít phong tục địa phương, vô cùng thú vị.
Tần Vũ Phong gật đầu, rất tự nhiên nói được.
Sau khi hai người ăn xong, Diệp Thanh Đình về phòng thay quần áo. Đi qua phòng của Diệp Kính Dương, của phòng vẫn đóng chặt như cũ.
Diệp Thanh Đình khẽ thở dài, lại không nói gì cả, sau khi vào phòng, rất nhanh đã thay một bộ quần áo khác.
Hôm nay Diệp Thanh Đình mặc một bộ sườn xám màu xanh, vô cùng tao nhã, trên váy thêu hình cây trúc màu xanh biếc, càng làm cô ta thêm phần thanh lịch.
Ngay cả Tần Vũ Phong dù đã gặp qua vô số mỹ nữ cũng nhịn không được nhướng mày.
Có lẽ không phải vì cái khác mà là vì dáng vẻ vốn dĩ Diệp Thanh Đình khác xa so trong tưởng tượng của bản thân anh.
Vốn dĩ Tần Vũ Phong cho rằng, người phụ nữ có thể đạt được vị trí cao thủ số một của Long Môn phải là một người phụ nữ vô cùng thô bạo dũng mãnh. Nhưng không ngờ rằng, Diệp Thanh Đình lại là một người phụ nữ dịu dàng, không giống những người phụ nữ Long Môn lớn lên ở nước Mễ, lại giống những người con gái dịu dàng ở thành phố nhỏ ở Vân Mộc hơn.
Cho nên mặc dù đã tiếp xúc hơn nửa ngày, khi Tần Vũ Phong nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thanh Đình, vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Diệp Thanh Đình nhìn Tần Vũ Phong nhếch môi cười: “Anh họ, chúng ta đi thôi”
Tần Vũ Phong gật đầu, cùng Diệp Thanh Đình ra ngoài.
Xe hơi của Diệp Thanh Đình là một chiếc xe do Đại Hạ sản xuất, Tần Vũ Phong cười nói: “Loại xe này ở nước Mễ rất khó nhìn thấy đấy.
Nước Mễ là một nước mạnh về khoa học kỹ thuật, đặc biệt là giống như ngành công nghiệp xe hơi này, nhập khẩu rất ít, xuất khẩu ra ngoài cũng tương đối.
Diệp Thanh Đình sau khi nghe xong cũng cười, nói: “Còn không phải sao? Đây là xe mà ba năm trước không dễ gì em mới mang từ Đại Hạ đến được, không thì vẫn còn phải lái chiếc xe lúc trước của ông nội ấy chứ.
Nghe Diệp Thanh Đình nói những điều không quen ở nước Mễ, Tần Vũ Phong cảm thấy rất thích thú. Tần Vũ Phong có thể nhìn ra, Diệp Thanh Đình mặc dù ở nước Mễ từ nhỏ đến lớn, nhưng là một người phụ nữ luôn hướng về Đại Hạ.
Tần Vũ Phong đã dậy rồi, dưới sự sắp xếp của người giúp việc xuống nhà ăn tầng một ăn sáng. Nhìn thấy Diệp Thanh Đình đã rửa mặt chải đầu xong đang xuống tầng, Tần Vũ Phong nhẹ gật đầu với Diệp
Thanh Đình: “Em họ.”
Diệp Thanh Đình trang điểm nhẹ, che đi sắc mặt tiều tụy do cả đêm không ngủ của mình, cũng nhìn Tần Vũ Phong cười: “Anh họ, chào buổi sáng.
Hai người không ai nói với nhau lời nào, ăn xong bữa sáng, Diệp Thanh Đình dùng khăn giấy lau miệng, mở miệng nói.
“Anh họ, hôm nay nếu anh không có kế hoạch gì, em dẫn anh đến Chinatown đi dạo, được không?”
Diệp Thanh Đình nói xong, nhìn Tần Vũ Phong cười: “Mặc dù biết anh họ từ Đại Hạ đến, nhưng Chinatown không phải chỉ có duy nhất phong tục của Đại Hạ. Con phố này cũng du nhập không ít phong tục địa phương, vô cùng thú vị.
Tần Vũ Phong gật đầu, rất tự nhiên nói được.
Sau khi hai người ăn xong, Diệp Thanh Đình về phòng thay quần áo. Đi qua phòng của Diệp Kính Dương, của phòng vẫn đóng chặt như cũ.
Diệp Thanh Đình khẽ thở dài, lại không nói gì cả, sau khi vào phòng, rất nhanh đã thay một bộ quần áo khác.
Hôm nay Diệp Thanh Đình mặc một bộ sườn xám màu xanh, vô cùng tao nhã, trên váy thêu hình cây trúc màu xanh biếc, càng làm cô ta thêm phần thanh lịch.
Ngay cả Tần Vũ Phong dù đã gặp qua vô số mỹ nữ cũng nhịn không được nhướng mày.
Có lẽ không phải vì cái khác mà là vì dáng vẻ vốn dĩ Diệp Thanh Đình khác xa so trong tưởng tượng của bản thân anh.
Vốn dĩ Tần Vũ Phong cho rằng, người phụ nữ có thể đạt được vị trí cao thủ số một của Long Môn phải là một người phụ nữ vô cùng thô bạo dũng mãnh. Nhưng không ngờ rằng, Diệp Thanh Đình lại là một người phụ nữ dịu dàng, không giống những người phụ nữ Long Môn lớn lên ở nước Mễ, lại giống những người con gái dịu dàng ở thành phố nhỏ ở Vân Mộc hơn.
Cho nên mặc dù đã tiếp xúc hơn nửa ngày, khi Tần Vũ Phong nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thanh Đình, vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Diệp Thanh Đình nhìn Tần Vũ Phong nhếch môi cười: “Anh họ, chúng ta đi thôi”
Tần Vũ Phong gật đầu, cùng Diệp Thanh Đình ra ngoài.
Xe hơi của Diệp Thanh Đình là một chiếc xe do Đại Hạ sản xuất, Tần Vũ Phong cười nói: “Loại xe này ở nước Mễ rất khó nhìn thấy đấy.
Nước Mễ là một nước mạnh về khoa học kỹ thuật, đặc biệt là giống như ngành công nghiệp xe hơi này, nhập khẩu rất ít, xuất khẩu ra ngoài cũng tương đối.
Diệp Thanh Đình sau khi nghe xong cũng cười, nói: “Còn không phải sao? Đây là xe mà ba năm trước không dễ gì em mới mang từ Đại Hạ đến được, không thì vẫn còn phải lái chiếc xe lúc trước của ông nội ấy chứ.
Nghe Diệp Thanh Đình nói những điều không quen ở nước Mễ, Tần Vũ Phong cảm thấy rất thích thú. Tần Vũ Phong có thể nhìn ra, Diệp Thanh Đình mặc dù ở nước Mễ từ nhỏ đến lớn, nhưng là một người phụ nữ luôn hướng về Đại Hạ.