Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1990
Chương 1990
Có bà chủ của một tiệm may, mặc trên người một bộ sườn xám dáng người uyển chuyển đứng tại cổng phơi một loại vải vóc nào đó, giọng nói bà đậm chất tiếng Ngô: “Ai da, đây là lần đầu tiên thấy cô chủ Diệp dẫn theo anh họ ra đấy”
“Đúng thế” Cô gái bên cạnh rõ ràng là một nhân viên của tiệm may nghiêng đầu vừa cười vừa nói: “Cô chủ Diệp có nhan sắc xinh đẹp, anh họ khí chất cũng phong đội Có muốn đến tiệm chúng tôi may một áo choàng ngắn không?”
“Được rồi, vào xem một chút!”
Diệp Thanh Đình cười nói: “Mai Hạnh, cô làm tốt như thế, bà chủ của tiệm may này sớm muộn gì cũng là cô!”
“Cũng không sai đâu!” Bà chủ mặc sườn xám cười cười, Mai Hạnh là đứa trẻ mồ côi ở Đại Hạ mà bà nhặt được mười năm trước: “Tôi không giao cho Mai Hạnh thì giao cho ai nữa?”
Diệp Thanh Đình nói cười với bà chủ mấy câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Vũ Phong.
“Anh họ, có muốn đi xem quần áo một chút không? Chị Triệu đây có tay nghề may đồ rất tốt đấy, còn có quần áo may sẵn nữa
Tần Vũ Phong vừa nghe liền muốn từ chối, dù sao kiểu áo choàng ngắn của Đại Hạ cũng không tiện để hoạt động, dáng áo không chừng cũng phải dài đến mắt cá chân.
Nhưng anh nghĩ lại, nơi này giữ lại phong cách khi xưa của Đại Hạ, mà những kiểu quần áo của Đại Hạ từ mấy ngàn năm về trước cũng coi như là mới mẻ đi.
Vừa nghĩ như thế, Tần Vũ Phong liền gật đầu: “Được thôi, vào xem một lát”
Chị Triệu liền lập tức đứng lên, dùng một cái quạt nhỏ che chiếc cằm tinh xảo: “Ai da, anh họ của cô chủ Diệp ghé qua, Mai Hạnh, Mai Hạnh, con mau đem những gì tốt nhất trong cửa hàng cho cậu chủ Diệp xem qua đi!”
“Tới đây ạ!” Mai Hạnh lập tức đứng lên, hai bím tóc nhỏ hai bên đầu đung đưa.
Tần Vũ Phong đi vào bên trong tiệm, Mai Hạnh dẫn anh đến khu vực quần áo nam may sẵn: “Nơi này chính là khu vực quần áo nam được may sẵn. Tất cả mẫu trưng bày ở đây là đều được làm theo kích cỡ tiêu chuẩn, nhưng cũng có khá nhiều số đo khác nhau.
“Khách hàng bình thường không cần thay đổi quá nhiều là đã tìm được kích cỡ phù hợp với mình rồi, còn cậu chủ Diệp đây dáng người quá cao, có khi lại cần sửa đổi một chút đó!”
Tần Vũ Phong gật đầu nhẹ, anh vừa định muốn nói để mình xem một chút, kết quả lại nhìn thấy một cái áo choàng ngắn đang được treo ở giữa.
Nền lót phía trên đen nhánh lấp lánh ánh bạc mỏng, kỳ lân được thêu chỉ vàng nhìn vô cùng mạnh mẽ. Tần Vũ Phong đang nhìn chăm chủ một lát, chị Triệu liền cười cười đi đến.
“Không hổ danh là cậu chủ Diệp, ánh mắt nhìn đồ thật tốt đó.
Diệp Thanh Đình cũng cười nói: “Không tệ, tôi cũng thấy cái này hợp với anh họ tôi.”
Tần Vũ Phong thu ánh mắt lại, lắc đầu: “Chiếc áo này thêu bằng kỹ thuật mười hai mũi thêu của cung đình, vì kĩ thuật này thất truyền ở Đại Hạ đã từ rất lâu nên chắc rằng chị Triệu cũng tổn không ít tâm tư, dốc hết tâm huyết mới thêu ra một tác phẩm vừa ý như thế này. Quả thật là có tiền nhưng không thể mua được một tác phẩm nghệ thuật, tôi sao có thể tranh giành đồ tốt với người khác được”
Lời nói vừa được nói ra, tất cả người trong phòng đều im lặng.
Một lúc sau, Mai Hạnh run rẩy nói: “Mẹ, con không nghe nhầm chứ..
Hốc mắt của chị Triệu cũng lập tức đỏ lên, chị run rẩy nhìn về phía Tần Vũ Phong: “Cậu, cậu ra được phương pháp thêu này của tôi?”
Tần Vũ Phong gật đầu nhẹ, đó là điều đương nhiên.
Có bà chủ của một tiệm may, mặc trên người một bộ sườn xám dáng người uyển chuyển đứng tại cổng phơi một loại vải vóc nào đó, giọng nói bà đậm chất tiếng Ngô: “Ai da, đây là lần đầu tiên thấy cô chủ Diệp dẫn theo anh họ ra đấy”
“Đúng thế” Cô gái bên cạnh rõ ràng là một nhân viên của tiệm may nghiêng đầu vừa cười vừa nói: “Cô chủ Diệp có nhan sắc xinh đẹp, anh họ khí chất cũng phong đội Có muốn đến tiệm chúng tôi may một áo choàng ngắn không?”
“Được rồi, vào xem một chút!”
Diệp Thanh Đình cười nói: “Mai Hạnh, cô làm tốt như thế, bà chủ của tiệm may này sớm muộn gì cũng là cô!”
“Cũng không sai đâu!” Bà chủ mặc sườn xám cười cười, Mai Hạnh là đứa trẻ mồ côi ở Đại Hạ mà bà nhặt được mười năm trước: “Tôi không giao cho Mai Hạnh thì giao cho ai nữa?”
Diệp Thanh Đình nói cười với bà chủ mấy câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Vũ Phong.
“Anh họ, có muốn đi xem quần áo một chút không? Chị Triệu đây có tay nghề may đồ rất tốt đấy, còn có quần áo may sẵn nữa
Tần Vũ Phong vừa nghe liền muốn từ chối, dù sao kiểu áo choàng ngắn của Đại Hạ cũng không tiện để hoạt động, dáng áo không chừng cũng phải dài đến mắt cá chân.
Nhưng anh nghĩ lại, nơi này giữ lại phong cách khi xưa của Đại Hạ, mà những kiểu quần áo của Đại Hạ từ mấy ngàn năm về trước cũng coi như là mới mẻ đi.
Vừa nghĩ như thế, Tần Vũ Phong liền gật đầu: “Được thôi, vào xem một lát”
Chị Triệu liền lập tức đứng lên, dùng một cái quạt nhỏ che chiếc cằm tinh xảo: “Ai da, anh họ của cô chủ Diệp ghé qua, Mai Hạnh, Mai Hạnh, con mau đem những gì tốt nhất trong cửa hàng cho cậu chủ Diệp xem qua đi!”
“Tới đây ạ!” Mai Hạnh lập tức đứng lên, hai bím tóc nhỏ hai bên đầu đung đưa.
Tần Vũ Phong đi vào bên trong tiệm, Mai Hạnh dẫn anh đến khu vực quần áo nam may sẵn: “Nơi này chính là khu vực quần áo nam được may sẵn. Tất cả mẫu trưng bày ở đây là đều được làm theo kích cỡ tiêu chuẩn, nhưng cũng có khá nhiều số đo khác nhau.
“Khách hàng bình thường không cần thay đổi quá nhiều là đã tìm được kích cỡ phù hợp với mình rồi, còn cậu chủ Diệp đây dáng người quá cao, có khi lại cần sửa đổi một chút đó!”
Tần Vũ Phong gật đầu nhẹ, anh vừa định muốn nói để mình xem một chút, kết quả lại nhìn thấy một cái áo choàng ngắn đang được treo ở giữa.
Nền lót phía trên đen nhánh lấp lánh ánh bạc mỏng, kỳ lân được thêu chỉ vàng nhìn vô cùng mạnh mẽ. Tần Vũ Phong đang nhìn chăm chủ một lát, chị Triệu liền cười cười đi đến.
“Không hổ danh là cậu chủ Diệp, ánh mắt nhìn đồ thật tốt đó.
Diệp Thanh Đình cũng cười nói: “Không tệ, tôi cũng thấy cái này hợp với anh họ tôi.”
Tần Vũ Phong thu ánh mắt lại, lắc đầu: “Chiếc áo này thêu bằng kỹ thuật mười hai mũi thêu của cung đình, vì kĩ thuật này thất truyền ở Đại Hạ đã từ rất lâu nên chắc rằng chị Triệu cũng tổn không ít tâm tư, dốc hết tâm huyết mới thêu ra một tác phẩm vừa ý như thế này. Quả thật là có tiền nhưng không thể mua được một tác phẩm nghệ thuật, tôi sao có thể tranh giành đồ tốt với người khác được”
Lời nói vừa được nói ra, tất cả người trong phòng đều im lặng.
Một lúc sau, Mai Hạnh run rẩy nói: “Mẹ, con không nghe nhầm chứ..
Hốc mắt của chị Triệu cũng lập tức đỏ lên, chị run rẩy nhìn về phía Tần Vũ Phong: “Cậu, cậu ra được phương pháp thêu này của tôi?”
Tần Vũ Phong gật đầu nhẹ, đó là điều đương nhiên.
Bình luận facebook