Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1989
Chương 1989
Ăn, mặc hay đồ dùng, không có gì là không dựa vào truyền thống dân tộc ở Đại Hạ. Tất nhiên, khao khát của Diệp Thanh Đình không phải là vì thói quen vốn có trước đây, mà đơn giản là tình yêu đơn thuần với Đại Hạ.
Sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có thể duy trì sự nhiệt tình đó, ngay cả Tần Vũ Phong cũng cảm thấy đây không phải điều dễ dàng gì.
Hai người trên đường đi có nói có cười, Tần Vũ Phong cũng nói nhiều chuyện thú vị ở Đại Hạ, làm Diệp Thanh Đình nghe xong hai mắt phát sáng.
Tần Vũ Phong thấy hơi kỳ lạ, nói: “Theo lý mà nói, sự qua lại giữa Long Môn và Đại Hạ cũng không ít…
Diệp Thanh Đình thở dài.
“Anh họ, đừng nói đến nữa, em đã nói với anh rồi, những người đi vào Long Môn lần trước… Thôi đừng nhắc đến họ, đều là người ngoài cả. Mặt trăng Đại Hạ cũng không lớn giống như nước Mễ, nghe xong thấy phiền lắm, cũng không muốn nói chuyện với bọn họ.
Tần Vũ Phong không khỏi bật cười.
Diệp Thanh Đình chu mỗi, bày ra vẻ mặt không hài lòng: “Bây giờ em không hỏi nữa, anh cũng không biết chuyện trước đây… Khi em hỏi một chút về chuyện của Đại Hạ, ai nghe thấy cũng trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, nói cái gì mà ‘A, cô sống ở nước Mễ nhiều năm như vậy, bây giờ lại hứng thú với chuyện ở Đại Hạ sao Thật sự là…. thật sự là làm em tức chết mà!”
“Mặc dù em sinh ra ở nước Mễ nhưng cũng là người của Đại Hạ cơ mà!”
Tần Vũ Phong cười nói: “Em có tư tưởng này cũng không dễ gì?”
Diệp Thanh Đình yếu ớt thở dài, tức giận là nhiều.
Trên đường đi, hai người trò chuyện vui vẻ, ngay cả tài xế phía trước cũng không nhịn được mà cùng nói chuyện vài câu.
Bầu không khí luôn coi như không tệ.
Không lâu sau, ô tô dừng lại đầu Chinatown.
Tài xế mở cửa xe cho hai người họ, nói: “Cậu chủ Tần Vũ Phong, đây chính là Chinatown”
“Cảm ơn chủ Lý.”
Diệp Thanh Đình cũng cảm ơn chủ tài xế, sau đó nhìn Tần Vũ Phong: “Đi thôi.
Tần Vũ Phong gật đầu, đi theo Diệp Thanh Đình.
Đúng như Diệp Thanh Đình nói, mặc dù Chinatown là nơi của người Đại Hạ sống, nhưng nơi này vẫn du nhập một chút phong tục người nước Mễ, nhìn qua có chút đặc biệt và mới mẻ.
Dù sao Chinatown cũng dành cho du khách người nước Mễ và khách du lịch.
Nhưng chủ nhân của các cửa hàng san sát hai bên đường đều là người Đại Hạ chính gốc.
“Cô chủ Diệp đến đây để làm gì đây?”
Diệp Thanh Đình quay đầu lại cười với ông chủ nhà hàng đang hải hành lá ven đường, cô ta nói: “Đây là anh họ của tôi, tôi đưa anh ấy đi dạo một chút.
Ăn, mặc hay đồ dùng, không có gì là không dựa vào truyền thống dân tộc ở Đại Hạ. Tất nhiên, khao khát của Diệp Thanh Đình không phải là vì thói quen vốn có trước đây, mà đơn giản là tình yêu đơn thuần với Đại Hạ.
Sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có thể duy trì sự nhiệt tình đó, ngay cả Tần Vũ Phong cũng cảm thấy đây không phải điều dễ dàng gì.
Hai người trên đường đi có nói có cười, Tần Vũ Phong cũng nói nhiều chuyện thú vị ở Đại Hạ, làm Diệp Thanh Đình nghe xong hai mắt phát sáng.
Tần Vũ Phong thấy hơi kỳ lạ, nói: “Theo lý mà nói, sự qua lại giữa Long Môn và Đại Hạ cũng không ít…
Diệp Thanh Đình thở dài.
“Anh họ, đừng nói đến nữa, em đã nói với anh rồi, những người đi vào Long Môn lần trước… Thôi đừng nhắc đến họ, đều là người ngoài cả. Mặt trăng Đại Hạ cũng không lớn giống như nước Mễ, nghe xong thấy phiền lắm, cũng không muốn nói chuyện với bọn họ.
Tần Vũ Phong không khỏi bật cười.
Diệp Thanh Đình chu mỗi, bày ra vẻ mặt không hài lòng: “Bây giờ em không hỏi nữa, anh cũng không biết chuyện trước đây… Khi em hỏi một chút về chuyện của Đại Hạ, ai nghe thấy cũng trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, nói cái gì mà ‘A, cô sống ở nước Mễ nhiều năm như vậy, bây giờ lại hứng thú với chuyện ở Đại Hạ sao Thật sự là…. thật sự là làm em tức chết mà!”
“Mặc dù em sinh ra ở nước Mễ nhưng cũng là người của Đại Hạ cơ mà!”
Tần Vũ Phong cười nói: “Em có tư tưởng này cũng không dễ gì?”
Diệp Thanh Đình yếu ớt thở dài, tức giận là nhiều.
Trên đường đi, hai người trò chuyện vui vẻ, ngay cả tài xế phía trước cũng không nhịn được mà cùng nói chuyện vài câu.
Bầu không khí luôn coi như không tệ.
Không lâu sau, ô tô dừng lại đầu Chinatown.
Tài xế mở cửa xe cho hai người họ, nói: “Cậu chủ Tần Vũ Phong, đây chính là Chinatown”
“Cảm ơn chủ Lý.”
Diệp Thanh Đình cũng cảm ơn chủ tài xế, sau đó nhìn Tần Vũ Phong: “Đi thôi.
Tần Vũ Phong gật đầu, đi theo Diệp Thanh Đình.
Đúng như Diệp Thanh Đình nói, mặc dù Chinatown là nơi của người Đại Hạ sống, nhưng nơi này vẫn du nhập một chút phong tục người nước Mễ, nhìn qua có chút đặc biệt và mới mẻ.
Dù sao Chinatown cũng dành cho du khách người nước Mễ và khách du lịch.
Nhưng chủ nhân của các cửa hàng san sát hai bên đường đều là người Đại Hạ chính gốc.
“Cô chủ Diệp đến đây để làm gì đây?”
Diệp Thanh Đình quay đầu lại cười với ông chủ nhà hàng đang hải hành lá ven đường, cô ta nói: “Đây là anh họ của tôi, tôi đưa anh ấy đi dạo một chút.
Bình luận facebook