Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 444
Nắm tay của Dạ Đình Sâm siết chặt lại, ánh mắt hung ác nhìn thẳng vào mặt Lâm Đông Lục, hắn cất giọng lạnh lùng:
- Thù oán giữa anh và tôi chúng ta tự giải quyết, nếu như anh dám làm tổn thương cô ấy tôi sẽ giết anh!
Lâm Đông Lục đáp lại ngay:
- Tôi nhất định sẽ cướp Yên Nhi về!
- Đừng có mơ!
Dạ Đình Sâm quát lên rồi quay đầu bỏ đi luôn.
Muốn khiến Nhạc Yên Nhi rời bỏ hắn, trừ khi hắn chết! Bằng không không ai có thể chia rẽ bọn họ!
Bóng đêm… trở nên âm u và ẩm thấp hơn, ngập tràn hơi thở quái dị, sóng ngầm mãnh liệt.
Trong biệt thự, Nhạc Yên Nhi đang ngồi trên sofa vừa đọc sách vừa đợi Dạ Đình Sâm về, dù quản gia đã khuyên mấy lần nhưng cô vẫn không muốn đi ngủ trước.
Dạ Đình Sâm chưa trở về, cô thấy lòng mình trống rỗng, không thể ngủ yên được.
Nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười giờ.
Lâu lắm rồi Dạ Đình Sâm không tăng ca muộn thế này, hơn nữa còn không nói câu nào với cô, đúng vào lúc cô đang lo lắng thì chuông cửa vang lên, Nhạc Yên Nhi vội nhảy xuống đất.
Cô nghi hoặc vì Dạ Đình Sâm ra ngoài không mang chìa khóa, không ngờ vừa mở cửa, người mà cô nhìn thấy lại là Âu Duyên Tây đang đỡ Dạ Đình Sâm cả người toàn mùi rượu.
Hắn… uống rượu ư?
- Có chuyện gì vậy?
- Đừng nói vội, tên này nặng chết mất, vào nhà trước đã!
Âu Duyên Tây bất đắc dĩ nói.
Gã đang định dìu Dạ Đình Sâm vào trong thì hắn đột nhiên mở bừng mắt ra, nhìn Nhạc Yên Nhi trước mặt, không nói lời nào giãy khỏi tay của Âu Duyên Tây rồi đi thẳng tới chỗ cô.
Sau đó hắn ôm cô thật chặt rồi lẩm bẩm:
- Yên Nhi, đừng rời xa anh.
Giọng hắn vô cùng yếu ớt.
Nhạc Yên Nhi cũng không biết rốt cuộc hắn đang say hay vẫn tỉnh, vì hắn không hề đè lên người cô, cánh tay hắn chỉ nhẹ nhàng vòng qua eo cô, hơi thở nóng hổi phun lên cổ khiến cô giật mình rụt cổ lại.
- Anh ấy sao thế?
Nhạc Yên Nhi nghĩ đó chỉ là lời nói lúc say nên không đáp lại mà nghi hoặc nhìn Âu Duyên Tây:
- Sao tự nhiên lại uống nhiều rượu thế này?
Dạ Đình Sâm rất nghiêm khắc với bản thân, cô quen hắn lâu như thế nhưng chưa từng thấy hắn say bao giờ.
- Em cũng không biết, anh ấy đột nhiên chạy tới nhà em, không nói câu nào đã khui hết chỗ rượu em cất giữ mười mấy năm. Còn bảo muốn uống rượu với em nhưng em vừa quay người đi lấy cái ly thì anh ấy đã cầm bình rượu lên tu hết nửa rồi. Hai người không cãi nhau đấy chứ?
- Không.
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác, sau đó dìu Dạ Đình Sâm đến sofa, cô đang định đi rót một ly trà cho khách, nhưng không ngờ lại bị hắn giữ lại:
- Đừng rời xa tôi, đừng…
Âu Duyên Tây thấy cảnh này thì hiểu ngay bản thân là kẻ dư thừa.
Gã cười nói:
- Không sao, không cần phải tiếp em đâu, em về luôn đây, mà một mình chị chăm sóc anh ấy được chứ?
- Được, vậy tôi không tiễn anh nữa, đi đường cẩn thận nhé.
Cô đứng dậy chào Âu Duyên Tây, khi còn chưa kịp hồi thần thì đột nhiên trên tay có một lực lớn truyền tới, cô không hề phòng bị, cả người ngã lên ghế, rơi vào trong lòng Dạ Đình Sâm.
- Anh…
Cô vừa muốn hỏi hắn có bị làm sao không, cô có nặng không, có đè hắn không thì không ngờ lại đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Chúng vẫn đẹp mê hồn như thế, đôi mắt ấy giống như biển sao mênh mông, nhưng giờ đây lại xuất hiện vẻ mù mịt trước giờ chưa từng thấy, cứ như hắn đã mất đi thứ gì đó rất quý giá vậy.
Cô ngơ ngác nhìn hắn.
- Dạ Đình Sâm?
Cô khẽ gọi, cảm thấy hôm nay hắn có hơi kỳ lạ.
Hắn rất ít khi đi quan hệ xã giao, cho dù có đi cũng ít uống rượu chứ đừng nói đến chuyện uống say.
Có phải đã gặp chuyện gì rồi không?
Nghĩ tới đây, trái tim cô lập tức thấy bất an.
Mà Dạ Đình Sâm nghe gọi thì nhìn cô chăm chú, sao hắn cứ có cảm giác mình nhìn cô gái này nhiều như thế nào cũng không đủ thế nhỉ.
- Em vẫn chưa đáp lại anh.
Hắn nói một cách nghiêm túc, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, đôi môi đỏ hơi hé, phả ra hương rượu cay nồng, giọng nói của hắn cũng trở nên quyến rũ, làm người không uống rượu như cô cũng cảm thấy như thể đang say.
- Đáp… đáp gì cơ?
Cô nghi hoặc hỏi lại.
- Đừng rời xa anh.
Hắn cố chấp lặp lại, dùng sức nắm chặt tay cô, cứ như là giây tiếp theo cô sẽ biến mất vậy.
- Em vẫn chưa đáp lại anh.
Nhạc Yên Nhi bị câu nói này của hắn chọc cười, cô đấm nhẹ vào ngực Dạ Đình Sâm, bất đắc dĩ nói:
- Chẳng phải sáng nay anh đã hỏi rồi à? Sao giờ lại còn hỏi nữa! Em sẽ không rời xa anh đâu!
- Sau này thì sao?
Hắn đột nhiên truy hỏi, có vẻ như rất sốt ruột, giọng cũng cao lên nhiều, cô bỗng run lên, tuy không hiểu làm sao nhưng vẫn trả lời thành thật.
- Sau này ư? Sau này em cũng không rời xa anh, anh là chồng của em, sao em lại rời xa anh được chứ! Mà tối nay anh sao thế, sao lại uống nhiều rượu như vậy, có phải là…
Cô còn chưa nói hết thì hắn đã cúi mạnh xuống.
Hôn…
Nụ hôn này không có bất điềm báo nào, mang theo hơi thở nóng rực, xẹt qua môi của cô, mang theo ham muốn chiếm hữu, xông vào trong rồi tham lam đòi hỏi.
Nụ hôn này đến quá nhanh, cô không kịp phản ứng, mũi cô tràn ngập mùi hương mát lạnh trên người hắn xen lẫn cả mùi rượu.
Ngửi mùi hương này làm cô có cảm giác mình đang say, đầu óc cũng choáng váng theo.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, Nhạc Yên Nhi tưởng như mình không thở nổi nữa, đến khi được thả ra cô liền vội vàng hít thở thật sâu.
Vì khó thở mà khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô hổn hển nói:
- Dạ…
Cô vừa mới nói được một tiếng thì đã bị bế bổng lên.
Cảm giác không trọng lực đột nhiên ập đến dọa cô hết hồn, vội vàng ôm lấy cổ Dạ Đình Sâm.
Ánh mắt nóng rực của hắn nhìn xuống cô, đôi mắt đen cuộn trào dục vọng mãnh liệt, nhấn chìm cô trong đó.
Không biết là do hắn uống rượu hay do dục vọng trào lên mà làn da của hắn trở nên nóng hổi, bàn tay lạnh lẽo của cô chỉ mới quàng lên cổ hắn một lúc mà đã có cảm giác độ nóng trên cơ thể hắn đang lan sang người mình, khiến cả người cô mềm nhũn ra.
- Rốt cuộc anh bị sao thế?
Nhạc Yên Nhi lo lắng hỏi, cô thấy hôm nay Dạ Đình Sâm rất lạ, khác hẳn bình thường, nhưng cô không biết nguyên nhân là gì.
Điều này khiến lòng cô rất bất an.
- Anh muốn em.
Dạ Đình Sâm chỉ đáp lại bằng một câu, bộc lộ trực tiếp suy nghĩ của mình, đôi mắt phượng đen sẫm nóng bỏng nhìn thẳng vào cô.
Thực ra thì, hắn đang sợ, đang thấp thỏm.
Đường đường là chủ tịch LN quyền thế cao sang, nhưng hắn hoàn toàn không nắm chắc chuyện này, hắn sợ Nhạc Yên Nhi sẽ bỏ đi, nỗi sợ hãi này chỉ có cô mới có thể xoa dịu.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì mặt đỏ bừng, trái tim cô rung lên, cuối cùng không nói gì nữa, để mặc Dạ Đình Sâm bế mình về phòng.
Một đêm điên cuồng triền miên như mưa rền gió dữ.
- Thù oán giữa anh và tôi chúng ta tự giải quyết, nếu như anh dám làm tổn thương cô ấy tôi sẽ giết anh!
Lâm Đông Lục đáp lại ngay:
- Tôi nhất định sẽ cướp Yên Nhi về!
- Đừng có mơ!
Dạ Đình Sâm quát lên rồi quay đầu bỏ đi luôn.
Muốn khiến Nhạc Yên Nhi rời bỏ hắn, trừ khi hắn chết! Bằng không không ai có thể chia rẽ bọn họ!
Bóng đêm… trở nên âm u và ẩm thấp hơn, ngập tràn hơi thở quái dị, sóng ngầm mãnh liệt.
Trong biệt thự, Nhạc Yên Nhi đang ngồi trên sofa vừa đọc sách vừa đợi Dạ Đình Sâm về, dù quản gia đã khuyên mấy lần nhưng cô vẫn không muốn đi ngủ trước.
Dạ Đình Sâm chưa trở về, cô thấy lòng mình trống rỗng, không thể ngủ yên được.
Nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười giờ.
Lâu lắm rồi Dạ Đình Sâm không tăng ca muộn thế này, hơn nữa còn không nói câu nào với cô, đúng vào lúc cô đang lo lắng thì chuông cửa vang lên, Nhạc Yên Nhi vội nhảy xuống đất.
Cô nghi hoặc vì Dạ Đình Sâm ra ngoài không mang chìa khóa, không ngờ vừa mở cửa, người mà cô nhìn thấy lại là Âu Duyên Tây đang đỡ Dạ Đình Sâm cả người toàn mùi rượu.
Hắn… uống rượu ư?
- Có chuyện gì vậy?
- Đừng nói vội, tên này nặng chết mất, vào nhà trước đã!
Âu Duyên Tây bất đắc dĩ nói.
Gã đang định dìu Dạ Đình Sâm vào trong thì hắn đột nhiên mở bừng mắt ra, nhìn Nhạc Yên Nhi trước mặt, không nói lời nào giãy khỏi tay của Âu Duyên Tây rồi đi thẳng tới chỗ cô.
Sau đó hắn ôm cô thật chặt rồi lẩm bẩm:
- Yên Nhi, đừng rời xa anh.
Giọng hắn vô cùng yếu ớt.
Nhạc Yên Nhi cũng không biết rốt cuộc hắn đang say hay vẫn tỉnh, vì hắn không hề đè lên người cô, cánh tay hắn chỉ nhẹ nhàng vòng qua eo cô, hơi thở nóng hổi phun lên cổ khiến cô giật mình rụt cổ lại.
- Anh ấy sao thế?
Nhạc Yên Nhi nghĩ đó chỉ là lời nói lúc say nên không đáp lại mà nghi hoặc nhìn Âu Duyên Tây:
- Sao tự nhiên lại uống nhiều rượu thế này?
Dạ Đình Sâm rất nghiêm khắc với bản thân, cô quen hắn lâu như thế nhưng chưa từng thấy hắn say bao giờ.
- Em cũng không biết, anh ấy đột nhiên chạy tới nhà em, không nói câu nào đã khui hết chỗ rượu em cất giữ mười mấy năm. Còn bảo muốn uống rượu với em nhưng em vừa quay người đi lấy cái ly thì anh ấy đã cầm bình rượu lên tu hết nửa rồi. Hai người không cãi nhau đấy chứ?
- Không.
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác, sau đó dìu Dạ Đình Sâm đến sofa, cô đang định đi rót một ly trà cho khách, nhưng không ngờ lại bị hắn giữ lại:
- Đừng rời xa tôi, đừng…
Âu Duyên Tây thấy cảnh này thì hiểu ngay bản thân là kẻ dư thừa.
Gã cười nói:
- Không sao, không cần phải tiếp em đâu, em về luôn đây, mà một mình chị chăm sóc anh ấy được chứ?
- Được, vậy tôi không tiễn anh nữa, đi đường cẩn thận nhé.
Cô đứng dậy chào Âu Duyên Tây, khi còn chưa kịp hồi thần thì đột nhiên trên tay có một lực lớn truyền tới, cô không hề phòng bị, cả người ngã lên ghế, rơi vào trong lòng Dạ Đình Sâm.
- Anh…
Cô vừa muốn hỏi hắn có bị làm sao không, cô có nặng không, có đè hắn không thì không ngờ lại đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Chúng vẫn đẹp mê hồn như thế, đôi mắt ấy giống như biển sao mênh mông, nhưng giờ đây lại xuất hiện vẻ mù mịt trước giờ chưa từng thấy, cứ như hắn đã mất đi thứ gì đó rất quý giá vậy.
Cô ngơ ngác nhìn hắn.
- Dạ Đình Sâm?
Cô khẽ gọi, cảm thấy hôm nay hắn có hơi kỳ lạ.
Hắn rất ít khi đi quan hệ xã giao, cho dù có đi cũng ít uống rượu chứ đừng nói đến chuyện uống say.
Có phải đã gặp chuyện gì rồi không?
Nghĩ tới đây, trái tim cô lập tức thấy bất an.
Mà Dạ Đình Sâm nghe gọi thì nhìn cô chăm chú, sao hắn cứ có cảm giác mình nhìn cô gái này nhiều như thế nào cũng không đủ thế nhỉ.
- Em vẫn chưa đáp lại anh.
Hắn nói một cách nghiêm túc, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, đôi môi đỏ hơi hé, phả ra hương rượu cay nồng, giọng nói của hắn cũng trở nên quyến rũ, làm người không uống rượu như cô cũng cảm thấy như thể đang say.
- Đáp… đáp gì cơ?
Cô nghi hoặc hỏi lại.
- Đừng rời xa anh.
Hắn cố chấp lặp lại, dùng sức nắm chặt tay cô, cứ như là giây tiếp theo cô sẽ biến mất vậy.
- Em vẫn chưa đáp lại anh.
Nhạc Yên Nhi bị câu nói này của hắn chọc cười, cô đấm nhẹ vào ngực Dạ Đình Sâm, bất đắc dĩ nói:
- Chẳng phải sáng nay anh đã hỏi rồi à? Sao giờ lại còn hỏi nữa! Em sẽ không rời xa anh đâu!
- Sau này thì sao?
Hắn đột nhiên truy hỏi, có vẻ như rất sốt ruột, giọng cũng cao lên nhiều, cô bỗng run lên, tuy không hiểu làm sao nhưng vẫn trả lời thành thật.
- Sau này ư? Sau này em cũng không rời xa anh, anh là chồng của em, sao em lại rời xa anh được chứ! Mà tối nay anh sao thế, sao lại uống nhiều rượu như vậy, có phải là…
Cô còn chưa nói hết thì hắn đã cúi mạnh xuống.
Hôn…
Nụ hôn này không có bất điềm báo nào, mang theo hơi thở nóng rực, xẹt qua môi của cô, mang theo ham muốn chiếm hữu, xông vào trong rồi tham lam đòi hỏi.
Nụ hôn này đến quá nhanh, cô không kịp phản ứng, mũi cô tràn ngập mùi hương mát lạnh trên người hắn xen lẫn cả mùi rượu.
Ngửi mùi hương này làm cô có cảm giác mình đang say, đầu óc cũng choáng váng theo.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, Nhạc Yên Nhi tưởng như mình không thở nổi nữa, đến khi được thả ra cô liền vội vàng hít thở thật sâu.
Vì khó thở mà khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô hổn hển nói:
- Dạ…
Cô vừa mới nói được một tiếng thì đã bị bế bổng lên.
Cảm giác không trọng lực đột nhiên ập đến dọa cô hết hồn, vội vàng ôm lấy cổ Dạ Đình Sâm.
Ánh mắt nóng rực của hắn nhìn xuống cô, đôi mắt đen cuộn trào dục vọng mãnh liệt, nhấn chìm cô trong đó.
Không biết là do hắn uống rượu hay do dục vọng trào lên mà làn da của hắn trở nên nóng hổi, bàn tay lạnh lẽo của cô chỉ mới quàng lên cổ hắn một lúc mà đã có cảm giác độ nóng trên cơ thể hắn đang lan sang người mình, khiến cả người cô mềm nhũn ra.
- Rốt cuộc anh bị sao thế?
Nhạc Yên Nhi lo lắng hỏi, cô thấy hôm nay Dạ Đình Sâm rất lạ, khác hẳn bình thường, nhưng cô không biết nguyên nhân là gì.
Điều này khiến lòng cô rất bất an.
- Anh muốn em.
Dạ Đình Sâm chỉ đáp lại bằng một câu, bộc lộ trực tiếp suy nghĩ của mình, đôi mắt phượng đen sẫm nóng bỏng nhìn thẳng vào cô.
Thực ra thì, hắn đang sợ, đang thấp thỏm.
Đường đường là chủ tịch LN quyền thế cao sang, nhưng hắn hoàn toàn không nắm chắc chuyện này, hắn sợ Nhạc Yên Nhi sẽ bỏ đi, nỗi sợ hãi này chỉ có cô mới có thể xoa dịu.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì mặt đỏ bừng, trái tim cô rung lên, cuối cùng không nói gì nữa, để mặc Dạ Đình Sâm bế mình về phòng.
Một đêm điên cuồng triền miên như mưa rền gió dữ.
Bình luận facebook